Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Gặp người quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xử Nữ thình lình bật dậy. Phải nói cậu đau đến xương cốt cũng rã theo. Đêm qua rốt cuộc là mơ hay thật, Xử Nữ chẳng rõ, chỉ biết giờ nghĩ lại da gà da vịt nổi đầy mình.

"Ôi... eo..."

Xử Nữ như một khúc cây bị gãy làm đôi, lếch xuống giường. Cũng may hôm nay là chủ nhật, nếu không sẽ bị Sư Tử mắng tới hư màng nhĩ.

"Tại sao lại đau thế nhỉ?" - Xử Nữ nghĩ thầm.

Chẳng lẽ hôm qua mơ cuồng nhiệt quá nên lăn khỏi giường, đập mông xuống đất? Cậu thở dài, tuổi trẻ đúng là có những phiền phức của riêng nó. Dù muốn hay không cũng phải trải qua. Cũng may, cậu chỉ tờ mờ nhớ được vài chi tiết mơ hồ chứ nếu mà cái gì cũn nhớ thì thôi đào lỗ chui xuống cho đỡ nhục.

Lúc vào nhà tắm, cơ thể cậu chẳng có dấu vết gì bất thường, thậm chí còn sạch sẽ như vừa mới tắm xong. Xử Nữ càng thêm khẳng định, rốt cuộc đêm qua chỉ là mơ. Chắc do thường ngày làm việc quá sức nên mới bị đau lưng mỏi mình.

Cậu xuống bếp, vô tình bắt gặp Thiên Yết đang pha trà, thần thái tươi tắn hiếm thấy. Cậu không ngờ, chỉ vì được uống trà hoa cúc mà anh lại vui như thế.

-Chào anh.

Thấy Xử Nữ bước tới Thiên Yết khẽ nhướn mày.

-Hôm nay là cuối tuần, sao cậu không nghỉ ngơi thêm?

-À, trong nhà vẫn còn chút việc nên tôi muốn làm cho xong.

Xử Nữ nhón chân, định khom người lấy chút đồ thì xương cốt lập tức biểu tình, loạng choạng ngã sấp mặt.

-Cậu có sao không?

Thiên Yết kịp thời bắt lấy Xử Nữ. Cậu như bị tia lửa điện đánh trúng, lật đật vùng ra. Dù không biết tại sao nhưng cái cảm giác bị anh chạm vào người rất quái lạ.

-Xin lỗi... Tôi không cố ý.

Trong mắt Thiên Yết hiện lên ý cười.

-Không sao. Hình như cậu bị đau ở đâu hả?

-Ờm... chắc bị mỏi mình thôi.

-Có cần tôi gọi bác sĩ không.

-Dạ không cần! - Xử Nữ liền từ chối. - Lần trước bị sốt, tôi còn chưa có cơ hội trả tiền thuốc cho anh.

-À.

Thiên Yết ngẫm nghĩ.

-Cũng không phải là không có cách.

-Hả? Anh nói gì?

Thiên Yết tựa lưng vào tủ lạnh, khoanh tay trình bày:

-Trưa nay tôi tới công ty lấy chút đồ sẵn tiện đi ăn cơm trưa, cậu đi cùng tôi được không?

-Ồ. Vậy... để tôi mời. Nhưng mà có thể... - Xử Nữ xấu hổ gãi đầu, một hồi lâu mới có thể thốt ra về cuối cùng. - Có thể đi chỗ nào rẻ một chút được không?

Thiên Yết phì cười làm cậu càng thêm xấu hổ. Vì là sinh viên nghèo, đồng lương kiếm được chắc chỉ đủ chi một phần ba bữa ăn bình thường của Thiên Yết.

-Vậy bình thường cậu ăn ở đâu?

-À... chỉ là mấy quán lề đường thôi.

-Cứ như vậy đi.

-Hả? - Xử Nữ sửng sốt. - Anh nói thật ư?

-Thật. Vậy nhé, tôi chờ cậu.

-Ơ...

Thiên Yết về phòng thay quần áo. Xử Nữ tự hỏi liệu như thế có ổn không. Bắt một đại thiếu gia như Thiên Yết đi ăn quán lề đường hình như không được hợp lý cho lắm.

Thay đại một chiếc quần tây cho chỉnh tề, khoác thêm chiếc áo kaki xanh rêu, Xử Nữ tự ngắm trước gương. Nhìn sao cũng ra dánh sinh viên nghèo. Có lẽ cậu nên theo học một khoá thời trang từ Sư Tử. Nhắc tới Sư Tử, cậu quên mất hồi sáng giờ vẫn chưa thấy người đâu.

Trở ra, Thiên Yết quả nhiên đang đợi. Nguyên lý người đẹp mặc gì cũng đẹp quả không sai với Thiên Yết. Cậu tự hỏi liệu khi mình leo tới tuổi ấy thì có phát triển nổi như vậy không.

-A, sáng giờ anh có thấy Sư Tử đâu không?

-Sư Tử đi ra ngoài từ sớm. Còn bác Bình thì đã đi thăm một người bà con nên không cần lo chuyện cơm nước.

Thì ra đó là lý do tại sao anh rủ cậu đi ăn trưa.

-Chúng ta đi thôi.

-Vâng.

Xử Nữ theo thói quen khép nép đi sau Thiên Yết. Anh cũng nhận ra có vẻ cậu đang e dè nên bắt lấy tay Xử Nữ kéo lên trên cho ngang hàng cùng mình. Cái cảm giác khi tay Thiên Yết chạm vào gợi cho Xử Nữ rất nhiều cảm xúc vô hình. Không biết phải nói thế nào nhưng Xử Nữ cảm thấy có chút căng thẳng.

Lần đầu tiên ngồi trên xe Thiên Yết, Xử Nữ khá thận trọng. Cậu sợ làm dơ hay làm trầy xe thì tiêu. Chắc đi lau nhà, giặt đồ cả đời cũng không đền nổi.

-Thoải mái đi.

Thiên Yết mỉm cười, giơ tay vặn nhẹ volum. Một bản nhạc piano nhẹ nhàng phát lên. Cậu ngay lập tức nhận ra đây là bản hoà tấu "Merry Christmas Mr. Lawrence" mà mình yêu thích.

-Anh cũng biết bài này sao?

-Ừm. Tôi rất thích nó.

-Trùng hợp thế, tôi cũng vậy.

Xử Nữ không ngờ giữa mình và Thiên Yết lại có khá nhiều điểm chung. Từ sở thích uống trà, cho đến đồ ăn, và giờ là âm nhạc.

-Anh biết đánh piano không?

-Một chút.

-Hôm nào anh đánh cho tôi nghe với nhé.

-Được thôi.

Xử Nữ háo hức. Nói ra cậu ngoài nấu nướng giặt giũ, cái gì cũng không có tài nên rất hay hâm mộ những ai nhiều tài lẻ. Cậu còn nhớ lúc biết Sư Tử tập võ taikwondo thì vô cùng khâm phục. Chưa hết, cậu ấy còn chơi được guitar và từng là thành viên của một nhóm nhạc nữa. Nghĩ lại, Xử Nữ thấy mình thật nhỏ bé.

-Cậu thì sao? - Thiên Yết hỏi.

-À... tôi không biết chơi nhạc cụ nào cả.

-Không nhất thiết phải chơi nhạc cụ thì mới gọi là có tài. Cậu có từng hát chưa?

-Hát?

Tim Xử Nữ bỗng đập thịch một cái. Hình như cậu đã từng hát... nhưng lúc nào thì lại không nhớ rõ. Chỉ biết là mình đã từng hát một lần duy nhất ấy... cho ai đó nghe thì phải.

-Tôi không biết. Hồi nhỏ đi học âm nhạc chắc có hát nhưng sau này thì không.

-Ồ, vậy thì cậu thử ngày nào đó hát xem.

-Ơ... lỡ hát dở thì sao.

-Thì thôi.

Thiên Yết bật cười vì câu hỏi ngây ngô của Xử Nữ.

-Ừm... lúc đó anh đừng cười tôi nha.

Dáng vẻ thẹn thùng vô thức của Xử Nữ thật khiến Thiên Yết phân tâm. Anh đã cố gắng tập trung chỉ nhìn đường nhưng không nhịn nổi mà liếc về phía cậu một cái.

Sau khi lấy hồ sơ bên công ty xong, Thiên Yết trở lại. Xử Nữ ngây ngẩn vì độ hoành tráng của khu nhà cao tầng trước mặt. Nhìn thôi cũng không dám bước vào chứ đừng nói chi là xin việc ở đây. Cơ mà Xử Nữ tự nhủ không được tự ti. Biết đâu tốt nghiệp xong, cậu sẽ có cơ hội ứng tuyển vào một vị trí nào đó trong công ty. Nghĩ thôi đã vừa áp lực vừa háo hức

-Giờ cậu muốn đãi tôi ăn ở đâu? - Thiên Yết bông đùa.

-Quán bánh mì gần trường đại học...

-...

Chiếc xe bon bon chạy tới, tìm một chỗ nào đó đậu xong mới có thể cuốc bộ qua quán bánh mì. Xử Nữ quên mất cả hai đang đi xe hơi nên không thể đậu ở những chỗ lề đường cậu thường đi được.

-Xin lỗi. - Xử Nữ lí nhí.

-Tại sao?

-Vì bắt anh đi bộ...

-Cậu nghĩ nhiều quá rồi. Mau đi thôi, tôi đói rồi.

-À, vâng!

Quán bánh mì xíu mại Xử Nữ thường ăn ở ngay trước mặt. Phần lớn ở đây toàn sinh viên và nhân viên văn phòng bình thường nên khá nhộn nhịp và đông đúc.

-Anh... chờ một chút.

Xử Nữ nhanh nhảu chạy tới cô bán hàng, dặn dò thật kỹ một ổ phải cho nhiều xíu mại một tí. Xong thì móc vài tờ tiền ra trả. Không lâu sau Xử Nữ trở lại, trong bịch là hai ổ bánh nóng xốp.

-Của anh.

-Ồ...

-Sao vậy? Có nhỏ quá không? Hay tôi mua anh thêm một ổ nha.

-Không cần.

Thiên Yết kéo đại một cái ghế nhựa ngồi xuống và gặm bánh mì một cách ngon lành. Xử Nữ ngơ ngác, không biết có phải mình nhìn nhầm hay là vì Thiên Yết đói quá nên mờ mắt, không nhận ra mọi người già trẻ lớn bé, nam thanh nữ tú đang nhìn mình.

Hôm nay Thiên Yết đã cố tình ăn mặc bình thường nhất có thể như cái đẹp thì không giống quần áo, muốn che đi là được. Xử Nữ thấy ái ngại vô cùng vì bắt anh ngồi lê la ngoài đường cùng mình.

-Ăn được không? - Xử Nữ hỏi nhỏ.

-Ngon.

Thiên Yết ăn nhanh quá, chỉ trong tích tắc đã hết hơn nửa ổ trong khi Xử Nữ vẫn đang nhai nhòm nhèm.

-Ơm... anh no chưa? Hay cần mua thêm?

-Không cần. Nhưng mà tôi hơi khát.

-Ồ... - Xử Nữ bỏ nửa ổ bánh mì vào lại trog bịch. - Để tôi qua bên kia mua cho anh một ly nước mía.

Không chờ Thiên Yết gật đầu, Xử Nữ đã chạy vụt đi. Bên kia, một số nữ sinh đang nhìn về anh, cười khúc khích vô cùng thiện cảm. Có bạn còn táo bạo đến sinh số điện thoại, Facebook, Zalo làm quen. Thiên Yết rất thản nhiên, đáp lại bằng một câu xanh rờn.

-Tôi có vợ rồi.

Thế là cô nào cô nấy thất vọng tràn trề, lủi thủi quay về chỗ ngồi. Không lâu sau, Xử Nữ lóc cóc chạy về, đưa cho Thiên Yết một ly nước mía tắc. Anh cười tươi cảm ơn rồi bảo.

-Hay là chúng ta đi qua công viên hồi nãy ngồi đi.

-Dạ, cũng được.

Xử Nữ vừa đi vừa gặm bánh mì, chốc chốc nhìn lên Thiên Yết, quan sát tâm trạng của anh. Tuy chỉ là mấy món ăn dân dã nhưng biểu cảm của Thiên Yết không đến nỗi nào. Xử Nữ hi vọng anh không chê.

Đường phố nắng nóng kinh khủng, từ đây qua công viên là ly nước mía của cậu đã tan hết đá.

-Xử Nữ vào làm hồi tháng mấy thế? - Thiên Yết chợt hỏi.

Lần đầu nghe anh xưng với mình bằng tên, Xử Nữ thấy hơi là lạ.

-Khoảng tháng chín.

-Ồ... vậy đã qua sinh nhật của cậu rồi nhỉ.

Xử Nữ nhướn mày.

-Sao anh biết?

-À, hồ sơ của cậu tôi có xem qua.

-Trước khi vào làm, cậu vẫn đi học hay làm gì?

-À, tôi bị tai nạn xe nên vào viện một thời gian. Sư Tử giúp tôi trả tiền viện phí thuốc men nên tôi mới về làm công.

-Ra là vậy. Cậu bị tai nạn?

Giọng Xử Nữ hụt đi. Tai nạn ấy chính cậu còn không nhớ tại sao. Chỉ nghe qua lời của dì là mình vô tình bị xe hơi đâm trúng.

-Tôi không rõ... nghe bác sĩ bảo là tôi bị mất một phần trí nhớ. Có lẽ tôi đã quên đi một số chuyện trước đây nhưng dì tôi bảo là những chuyện đó không quan trọng nên thôi.

Thiên Yết khẽ bóp cốc nước mía. Xử Nữ thấy Thiên Yết đột nhiên im lặng thì hỏi thử:

-Anh có sao không?

-Không có gì. Qua ghế ngồi.

-Ừm.

Bóng cây rậm rạp ít nhiều làm giảm cái oi bức. Xử Nữ giật cổ áo phần phật, cởi bỏ bớt áo khoác. Thiên Yết nhìn sang. Vài giọt mồ hôi lăn tren chiếc cổ gầy, trắng ngần, cộng thêm một vệt màu đỏ bí mật sau gáy của Xử Nữ làm môi Thiên Yết vẽ nên một đường cong nhẹ.

-Sao thế?

Xử Nữ vặn mình.

-Không hiểu sao sáng may thức dậy, người tôi đau ê ẩm.

-Ồ.

Ngưng một chút, Thiên Yết hỏi:

-Cậu cảm thấy Sư Tử thế nào?

-Hả? - Xử Nữ luống cuống - Tại sao anh hỏi thế?

-À, tại thấy nó hay quát nạt cậu.

-A, tôi quen rồi. Sư Tử nói thế nhưng không có ý gì đâu. Sư Tử còn rất tin tưởng tôi nữa.

-Ồ.

-Tôi chỉ mong Sư Tử tha thứ cho mình...

Giọng Xử Nữ nhỏ dần. Cậu khổ tâm khi nghĩ tới sự thật mà Sư Tử nói với mình trước đây. Nếu cậu thật sự đã phản bội Sư Tử thì với cách đối xử của cậu ấy với cậu hiện tại, Xử Nữ không nhìn ra một chút thù hận hay căm ghét nào. Nếu thế thì càng khiến Xử Nữ dằn vặt thêm.

-Tha thứ? Cậu đã làm gì à?

-Tôi... - Xử Nữ ngập ngừng, không muốn nói.

-Không sao. Tôi không ép cậu phải kể.

Thiên Yết là anh trai Sư Tử, nếu biết được chuyện chắc chắn cũng sẽ nhìn cậu bằng một cặp mắt khác ngay. Xử Nữ đang lo không biết làm công tới bao giờ thì mới trả được hết nợ nần. Cậu và Sư Tử chưa có được một ngày ngồi xuống để nói chuyện rõ ràng.

-Hiện tại cậu đã nhớ được một chút nào chưa?

Xử Nữ thở dài, lắc đầu. Nhưng rồi cậu chợt nhớ một chi tiết rất quan trọng trong mơ.

-Tôi nhớ có ai đó gọi mình là "Xử Nhi."

Thiên Yết nhướn mày, im lặng.

-Tôi nhớ hình như mình đã từng nghe cái tên này ở đâu rồi. Rất quen... nhưng không thể nhớ ra đó là ai.

-Người đó có quan trọng với cậu không?

-Tôi không biết. Chỉ là mỗi lần nhớ lại, đầu luôn có cảm giác ong ong.

-Ồ. Vậy sao?

-Ừm. Nhưng không sao. Có thể đó chỉ là do tôi tưởng tượng ra. Sư Tử hiện tại đối với dì cháu tôi cũng tốt lắm rồi. Hi vọng mình sẽ trả nợ xong sớm để còn về gặp dì.

-Tại sao không nhân lúc này về thăm dì của cậu?

Xử Nữ trợn tròn mắt, thốt lên:

-Phải rồi nhỉ!

Cậu đứng bật dậy, mắt tròn vo nhìn Thiên Yết. Bởi vì bình thường cậu bận tối tăm mặt mày, hiếm lắm mới có dịp rảnh, mà nếu có rãnh cũng bị Sư Tử dùng làm chân sai vặt. Bay giờ đích thị là thời điểm tốt, tại sao không tranh thủ về gặp dì cơ chứ, ngố quá mà. Xử Nữ thình lình chộp lấy tay Thiên Yết, mắt long lanh xúc động.

-Tạ ơn anh.

Thiên Yết mỉm cười, tha thiết nắm lại tay cậu, tiếp tuồng.

-Rất sẵn lòng.

...

Xe bon bon lăn tới một khu chung cư bình dân nằm sâu trong hẻm nhỏ. Vừa tháo dây an toàn, Xử Nữ chạy như bay vào trong.

-Dì ơi! Con về rồi!

Dì Xử Nữ đang ngồi lặt rau bên trong, nghe tiếng la hét ỏm tỏi, liền nhổm dậy mở cửa.

-Trời ơi...

Dì cậu tay chân rụng rời, ôm chằm lấy thằng cháu yêu thương sau mấy tháng trời không gặp. Xử Nữ như nhỏ lại mười tuổi, ôm dì mình cứng ngắt. Cậu không nói gì cả, chỉ muốn ôm dì thật lâu để thoả lòng mong nhớ.

-Con ốm quá.

-Tiền sinh hoạt có đủ không? Để con gửi thêm.

-Thằng nhóc này, mới về đã nhắc chuyện tiền nong. Lo mà để dành bồi bổ đi. Thanh niên trai tráng ôm tong teo thế này ai mà theo.

Xử Nữ cười trừ, tiếc vì hồi nãy đi vội quá quên ghé mua chút đồ cho dì. Tiền mỗi tháng cậu gửi cũng không bao nhiêu, chỉ trả tiền chung cư không cũng mất hơn một nửa. Có lẽ sau này cần phải dành dụm nhiều hơn.

-Ủa? Tại sao hôm nay con về đây? Họ cho con về sao?

-À... thật ra...

Xử Nữ chưa nói hết câu, phía sau, Thiên Yết bước vào. Dì Xử Nữ như gặp phải ma, lật đật lùi lại, tới nỗi vấp chân ngồi phịch cả xuống giường. Thấy phản ứng hoảng hốt của dì, Xử Nữ hơi thắc mắc, hỏi:

-Có chuyện gì thế ạ?

-Cậu ta...

Dì lặp bặp chỉ tay về Thiên Yết.

-À, dì đừng sợ, đây là Thiên Yết, anh trai của Sư Tử. Anh ấy chở con đến đây thăm dì.

Không phải dì ấy không biết Thiên Yết mà biết rất rõ là đằng khác. Chính Thiên Yết khi gặp lại bà mà còn tỏ ra như thân thiết lắm trong khi bản thân biết rõ mình không nên đặt chân tới đây.

-Chào dì.

-Cậu...

-Ủa? Dì biết Thiên Yết hả.

-À... không.

-Thôi, con với bạn ở chơi, dì ra sau coi cái bếp than một chút.

-Hả? Thôi để con đi nhúm cho. Dì ở đây đi.

Dì của Xử Nữ thi thoảng có nhận gói bánh giúp những nhà có truyền thống thờ cúng giỗ quẩy nên mỗi lần như thế đều phải nhóm một cái lò than thật to.

-Anh ngồi uống nước, nói chuyện với dì chút nha. Tôi ra sau nhóm bếp than sẽ trở lại ngay.

-Ừ, cậu cứ tự nhiên.

Dì của Xử Nữ vẫn chưa hết bàng hoàng. Lấy lại bình tĩnh, bà không buồn nhìn thẳng người đàn ông bên kia. Vì không ai khác, bà là người duy nhất chứng kiến Thiên Yết trước đây đã đối xử với Xử Nữ thế nào, làm cậu đau khổ bao nhiêu. Không ngờ ngày hôm nay, y còn dám điềm nhiêm trở lại, đóng vai ngừoi tốt trước mặt hai dì cháu.

-Dì khoẻ không?

-Anh còn dám tới đây cơ à?

Thiên Yết chỉ dùng nụ cười đáp lại sự phẫn nộ của dì.

-Tôi tới thăm dì và vì Xử Nữ cũng muốn về thăm dì.

-Thăm tôi? Anh có thể lừa được Xử Nữ nhưng đừng quên, tôi chưa bị mất trí nhớ. Năm đó anh đã làm gì, anh tự biết rõ.

-Chuyện lúc trước chỉ là bất đắc dĩ. Nợ của ai ngươi nấy trả.

Dì hừ nhẹ một tiếng:

-Nói hay lắm. Vậy ai là kẻ đã lợi dụng tình cảm của Xử Nữ. Anh nói xem trong chuyện này, rốt cuộc là ai nợ ai?

-Phải. Chính vì thế tôi trở về lần này là muốn bù đắp cho Xử Nữ.

-Bù đắp? Nói hay hơn hát. Anh bỏ rơi Xử Nữ suốt mấy năm trời, giờ còn đòi bù đắp?

Thiên Yết im lặng.

-À, chắc anh không biết Xử Nữ tại sao bị mất trí nhớ phải không?

Dì cười khinh:

-Nhờ anh ban cho đó.

-Sao cơ?

-Nếu không nhờ anh ruồng bỏ nó, gạt tình cảm của nó thì Xử Nữ đâu nghĩ quẫn tới mức tự kết liễu cuộc đời mình.

Thiên Yết nhướn mày, ngỡ ngàng.

-Cũng may trời cao có mắt. Xử Nữ không những sống khoẻ mạnh mà còn quên hết những chuyện không vui trước kia, và nhất là quên luôn cả anh.

Dì cười chua xót.

-Cũng may Sư Tử đã giúp đỡ nó. Nếu không anh nghĩ đi, bà già này sẽ sống lẻ loi suốt hết quãng đời còn lại.

Thiên Yết có đoán cũng không nghĩ tới việc Xử Nữ vì mình mà dẫn đến tự vẫn. Thì ra đây là lý do Sư Tử căm ghét anh đến thế và một mực muốn đối đầu với anh. Thì ra mối tình này đã để lại cho Xử Nữ nhiều đau đớn hơn anh tưởng tượng. Ngày trước Thiên Yết vì gia đình và công ty nên mới tiếp cận Xử Nữ, lần này anh hoàn toàn là vì không quên được cậu. Ba năm trời, mỗi đêm đều nhớ tới day dứt khó chịu.

Xử Nữ là người duy nhất không bao giờ quan tâm xuất thân của anh thế nào hay giàu có ra sao. Cậu luôn luôn dành hết chân thành, đối đãi anh tốt nhất có thể. Và hơn hết, cậu rất ngốc. Ngốc tới nỗi không biết giữ lại bí mật của mình. Chỉ cần Thiên Yết hỏi, cậu sẽ khai sạch sành sanh.

Câu cửa miệng của cậu sẽ luôn là.

"Không sao."

Thông thường, đối với người quá dễ dàng, xởi lởi như cậu, Thiên Yết sẽ rất chóng chán. Tính chinh phục của anh vô cùng cao nên một đối tượng dễ như Xử Nữ thật khiến Thiên Yết ngán tận họng.

Đôi lúc, anh đã cảm thấy y như thế.

Cậu ăn trứng cũng dành cho anh lòng đỏ. Ăn cơm thì giành hết phần cháy. Ăn cam lại giành hết quả chua. Đối với một người dư quá nhiều sự quan tâm, Thiên Yết sẽ cảm thấy chẳng có gì thú vị hết.

Tuy nhiên, đó là bởi vì anh chưa nhìn rõ con người của cậu.

Xử Nữ cũng có lòng tự tôn và tự cao của riêng mình.

Khi Thiên Yết nhắc tới chuyện cậu bị mẹ ruột ruồng bỏ, Xử Nữ đã dùng hai từ "không sao" quen thuộc đáp lại anh. Thậm chí khi anh hỏi lỡ như một ngày anh đi thì cậu sẽ như thế nào, Xử Nữ đã mỉm cười và đáp lại rằng.

"Em sẽ khóc... nhưng mà không sao cả. Anh muốn đi đâu, chỉ cần báo em một tiếng."

Có lẽ vì bình thường cậu luôn niềm nở hớn hở bên cạnh anh. Nhưng khi ở một mình, đôi mắt cậu vô thức trở về với sự lạnh lùng, vô cảm theo bản năng tự nhiên của nó. Thiên Yết biết cậu luôn che giấu rất nhiều cảm xúc tiêu cực. Và dù đó là anh đi nữa, thì cậu cũng sẽ không dễ dàng nói ra.

-Tôi thấy anh nên buông tha Xử Nữ đi. Để nó được sống cuộc sống bình thường.

Ngẫm nghĩ một đỗi, Thiên Yết trả lời.

-Không thể.

-Anh...! - Dì trừng mắt.

Đúng lúc Xử Nữ trở lại, tay còn cầm theo cây quạt vừa đi vừa vẫy lia lịa.

-Nóng quá! Hai người nãy giờ nói gì mà trông căng thẳng vậy.

-À... không có gì, chỉ là hỏi thăm chuyện ăn ở của con.

-Dì đừng lo Sư Tử và Thiên Yết đối với con tốt lắm.

-Được vậy thì dì an tâm.

Xử Nữ ngồi xuống bàn Thiên Yết đang ngồi. Rót cho anh và mình cốc nước xong huyên thuyên kể vài chuyện trường lớp và hỏi han chuyện ăn ở của dì mình.

...

Buổi gặp gỡ kết thúc trong vui vẻ. Xử Nữ ôm tạm biệt dì. Dù không muốn nhưng cậu phải tạm nén buồn để trở về tiếp tục trả nợ. Xử Nữ nhận ra, cuộc đời này thiếu gì cũng được chứ đừng bao giờ thiếu nợ ai.

-Cảm ơn anh nha.

Xử Nữ ngồi trên xe, vui vẻ nói.

-Ừ.

-Lâu lắm mới được về nhà, tôi cứ tưởng như mình đã đi lâu lắm rồi vậy.

Thấy Thiên Yết cứ trầm ngâm nãy giờ, Xử Nữ thắc mắc.

-Anh không sao chứ? Anh mệt hả?

Thiên Yết tiếp tục im lặng cho tới khi đã về tới nhà. Đầu anh vẫn còn loanh quanh chuyện tại nạn của Xử Nữ. Một mối tình con con, vu vơ qua đường đáng lẽ đã không làm Thiên Yết bận tâm nhiều đến thế. Một đứa sinh viên nghèo mồ côi cha mẹ, không giỏi không đẹp, không tài cũng không trí lẽ ra Thiên Yết phải quên đi chỉ sau vài tuần. Có lẽ, Thiên Yết đã đánh giá quá cao cái đầu của mình. Hoặc là, anh đã đánh giá thấp cảm xúc của chính mình.

Cuộc chơi đang thay đổi vòng quay.

Xử Nữ bước bên cạnh, chưa chịu ngừng hỏi han. Tai Thiên Yết ù đi. Cảnh vật xung quanh mờ ảo như khói biến mất.

Lúc giật mình tỉnh lại, thì Thiên Yết đã thấy mình đang ôm hôn Xử Nữ ngay trước cửa nhà.

Bác Bình vừa rồi nghe tiếng xe, định đi ra mở cửa, không ngờ với đặt chân xuống bật tam cấp đã thấy một cảnh tượng hãi hoàng đến độ làm rớt luôn cả cái bánh bông lan đang cắn dở xuống đất.

Và không chỉ có bác Bình, ngoài cổng, Sư Tử ngồi trên xe đạp đã chứng kiến tất cả. Bao cảm xúc dữ dội đều bị dồn nén hết vào trong, để lại một khuôn mặt thẫn thờ đến vô cảm.

-Ơ... Ơm...

Xử Nữ lúng túng, từ ngữ lộn xộn hết cả lên. Thiên Yết thì dường như vẫn chưa một trăm phần trăm ý thức được hành động của mình nên tiếp tục giữ chặt vai Xử Nữ.

-À thôi... tôi đi giặt đồ... à không, nấu cơm chứ. Thôi tôi đi tắm đây, nói chuyện với anh sau.

Xử Nữ khẩn trương bước đi, một tay bụm chặt miệng. Cậu lướt qua bác Bình đang há hốc mồm như lướt qua một khối không khí. Mắt Xử Nữ bây giờ là hai dấu @@.

Sư Tử dẫn xe đạp vào sân.

Cậu không nói gì chỉ lướt qua Thiên Yết một cách bình thản. Thiên Yết biết, mình vừa làm một chuyện hết sức náo động.

... To be continued...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top