Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Không biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhận được cuộc gọi hối hả của bác Bình, Thiên Yết lập tức trở về. Bước chân vào căn phòng trống toang, tay anh tự động siết chặt, đập mạnh cánh cửa vào tường. Bác Bình thót tim, không dám đến, lom khom đứng bên ngoài, lén lút liếc mắt ngó vào. Thiên Yết ngồi phịch xuống giường của Xử Nữ, năm ngón bấm mạnh trên tấm ga trắng còn vươn mùi hương quen thuộc.

Dựa vào khả năng của mình, Thiên Yết có thể dễ dàng tìm bắt Xử Nữ về, nhưng nếu làm thế ngay lúc này, đừng nói là căm hận, cả đời Xử Nữ sẽ không bao giờ chấp nhận hay cho anh một cơ hội quay đầu. Sự thật đã phơi bày tất cả, Thiên Yết hiểu thứ hiện tại cậu cần nhất là thời gian để trấn tĩnh. Tuy nhiên, mỗi một giây trôi qua, không biết Xử Nữ đang ở đâu hay làm gì, ruột gan Thiên Yết như dốc ngược.

"Anh định như thế nào?"

Sư Tử khoanh tay, tựa lưng bên ngoài nói vọng vào. Lần đầu tiên thấy Thiên Yết phô ra bộ mặt bất lực rõ mồn một dù xưa nay bản thân vốn nổi tiếng là kẻ lãnh cảm vô tình, Sư Tử không nhịn được phì cười mỉa mai.

"Tôi tin chỉ bằng một cuộc gọi của anh, cậu ta sẽ ngay lập tức được đem tới đây."

Hiện tại, Sư Tử và Thiên Yết giống như đổi chỗ cho nhau. Nếu bình thường Sư Tử là người hay lo lắng sốt vó cho Xử Nữ thì bây giờ Thiên Yết lại chính là kẻ đứng ngồi không yên.

"Thật lòng trong chuyện này tôi không thể trách anh. Thiên Tử là tâm huyết cả đời của ông già, nếu không có nó không chừng cả nhà chúng ta đã lê lếch ngoài đường. Những gì anh làm xét theo lý đều đúng. 'Muốn trả thù thì cần phải hi sinh'. Tôi nhớ không nhầm đó là những gì anh từng nói với tôi."

Thiên Yết phì cười, đúng hơn là một nụ cười nhạo chính mình.

"Tôi đã từng nói thế sao?"

"Hay nhỉ. Anh có thể nhớ nhớ quên quên tùy theo ý thích của mình. Tôi từng làm đủ mọi cách thay đổi tình cảm của cậu ta. Thế nhưng cậu ta dù mất trí nhớ, lúc ngủ mớ cũng chỉ gọi tên anh không cách nào chữa được. Tôi không biết anh đã dùng biện pháp cao cấp gì biến cậu ta thành loại người cố chấp ngu ngốc đến vậy."

"Nếu Xử Nữ cố chấp ngu ngốc thì chẳng phải cả hai chúng ta còn ngu ngốc cố chấp hơn sao?"

Sư Tử trầm mặc. Thiên Yết nói tiếp.

"Không. Còn tệ hơn thế nữa. Từ đầu đến cuối em ấy luôn chân thành đối xử với người khác trong khi chúng ta đặt toan tính và tham vọng lên đầu."

Thiên Yết ngưng vài giây, nét mặt tựa nhưng đang che giấu một cỗ mông lung.

"Sư Tử, em có thể chăm sóc Xử Nữ không?"

Sư Tử ngạc nhiên.

"Ý anh là sao?"

"Bây giờ em là người duy nhất có thể ở bên cạnh Xử Nữ. Sau chuyện này, Xử Nữ sẽ càng hận tôi hơn và chắc chắn sẽ không chịu nghe những gì tôi nói. Dù sao thì suốt những năm qua đều là em bên cạnh Xử Nữ."

Sư Tử phì cười, ngắt lời.

"Anh nghĩ cậu ta không hận tôi sao? Hình như sau mỗi lần xảy ra chuyện thì tôi luôn là người dọn dẹp tàn cuộc cho anh. Anh có biết cái lần cậu ta ngu ngốc đến nỗi tự nhảy vào xe trên đường không? Thật ra lần đó không phải cậu ta nhảy vào mà là vì vừa đi vừa nhìn tấm hình của anh và cậu ta chụp chung mãi không để ý nên bị xe tông."

Thiên Yết nhướn mày.

"Lúc y tá đẩy cậu ta vào phòng cấp cứu thì tìm thấy tấm hình nhàu nhĩ be bết máu bị cậu ta giữ chặt không buông. Tôi không biết anh đã làm gì, cũng không cần biết anh yêu cậu ta thật hay giả. Nhưng tôi chắc chắn Xử Nữ thích anh đến mạng sống cũng không cần. Chính vì vậy tôi sẽ không chõ mũi vào nữa. Tôi theo đuổi cậu ta như theo đuổi một chiếc bóng, càng chạy càng xa. Nếu đời này đã định cậu ta sẽ mãi đau khổ vì anh thì cứ thuận theo thế đi. Hoặc là anh thay đổi, hoặc là cậu ta thay đổi. Tôi vốn không có vai trò gi trong chuyện này cả."

Lắng nghe từng câu từng chữ thốt ra từ miệng Sư Tử, Thiên Yết nửa vui nửa buồn. Một Sư Tử bốc đồng, nghênh ngang không hiểu vì đâu bỗng dưng thay đổi hoàn toàn thành một kẻ biết tiến biết lùi. Còn nhớ ngày trước cậu không ngại lợi dụng chuyện Xử Nữ mất trí nhớ, vẽ ra một quá khứ giả bắt Xử Nữ chịu đủ giày vò. Ngày hôm nay, chứng kiến đứa em trai luôn đứng ngược chiến tuyến, thẳng thắng đối diện với sự thật, thậm chí "khuyên răn" ngược lại mình.

"Em trưởng thành rồi nhỉ. Nếu em như thế này sớm hơn thì biết đâu Xử Nữ đã bị thuyết phục."

"Còn anh bây giờ run rẩy giống như một đứa con nít. Nếu anh quyết định không dính dáng tới cuộc đời cậu ta nữa thì hãy dứt khoát đi. Tôi nghĩ cậu ta cũng chẳng tha thiết gì nơi này nữa. Ngay cả mẹ ruột cậu ta còn phũ bỏ thì vài câu dỗ dành ngon ngọt không ích gì đâu."

Thiên Yết không bàn thêm, ngắn gọn đáp.

"Nếu thấy em ấy ở đâu, báo cho tôi."

"Tại sao anh không tự mình đi tìm?"

"Không cần thiết."

Dứt lời, Thiên Yết bỏ ra khỏi phòng. Những gì Sư Tử nói không hoàn toàn sai. Tâm trạng Xử Nữ ắt hẳn bây giờ rất bấn loạn, không muốn chạm mặt anh. Điều duy nhất Thiên Yết có thể làm lúc này là đảm bảo tung tích và an toàn của cậu.

...

Mọi người nhìn theo chiếc giường chính giữa được bác sĩ và y tá đẩy đi. Đã năm ngày kể từ lúc họ nhìn thấy thằng bé nổi cơn co giật rồi rơi vào hôn mê, người phụ nữ mang khuôn mặt xấu xí kia không hiểu tại sao không trở về nữa dù trước đó bà ta nổi điên hết cầu xin rồi chửi bới bác sĩ, bắt họ cứu con trai mình. Nghe phong thanh, thằng nhóc mới ba bốn tuổi đã bị sốt màng não. Tuy mạng sống được cứu kịp nhưng vì đưa vào cấp cứu quá muộn nên bị di căn xuống mắt, nguy cơ mù lòa rất cao.

Suốt mấy ngày qua, bà ta vắng mặt, hoặc có thể xảy ra chuyện, hoặc có thể bỏ trốn. Mọi người thở dài ngán ngẫm, chỉ cảm thấy thằng bé thật xui rủi khi có một người mẹ không ra người ngọm. Bác sĩ đưa nó đi có thể vì tiền viện phí đã quá hạn nộp.

Căn phòng chật chội trống trải một khoảng nhỏ.

Kiệt sức cộng thêm cú sốc tin thần quá lớn khiến Như Liên hôn mê mất ba ngày ba đêm, cũng may là nhờ có Tố Mai bên cạnh trông nom, săn sóc, sắc mặt Như Liên đã tươi tắn hơn một chút. Ngồi nhìn nhịp thở của cô lúc nhanh lúc chậm, Tố Mai nhớ lại thời điểm cô vẫn còn là một thiếu nữ ngoài hai mươi, trẻ trung, xinh đẹp nhưng vầng trán đã phải vươn đầy sầu khổ phiền muộn. Ngày cô quyết định buôn bỏ đứa con trai duy nhất của mình, Như Liên đã trốn sau một lùm cây cắn răng khóc nấc, chờ cho Tố Mai đến dắt Xử Nữ đi. Mười mấy năm phong ba bão táp, cô chưa từng một lần dám đến thăm con trai vì sợ người ngoài sẽ phát hiện danh tính và tung tích của cậu. Ngày nhận được bức mật thư đe dọa, Như Liên đã bỏ mặt vết thương do người chồng vũ phu gây ra, vừa lo vừa mừng chạy tới tìm Xử Nữ. Tuy nhiên, chưa kịp thấy mặt đứa con trai thất lạc bấy lâu thì lại bị đám người dữ tợn rượt đuổi. Sự hi sinh của Như Liên không vượt qua nổi sự khắc nghiệt của cuộc đời.

Tố Mai không hiểu Xử Nữ đang nghĩ gì. Cậu không phải loại trẻ con giận hờn vu vơ, cái tôi cao hơn tình thân. Đã ba ngày trôi qua, Xử Nữ không trở lại, Tố Mai tuy sốt ruột trong lòng nhưng thầm nhủ người cần được quan tâm nhất bấy giờ là Như Liên. Dì không thể bỏ mặc cô như sai lầm của mình trong quá khứ.

Dù căm hận gia đình kia thấu xương, sâu thẳm trong tâm, trớ trêu thay, Tố Mai lại tin Thiên Yết sẽ không ngoảnh mặt. Bằng cử chỉ và ánh mắt của anh, dì dù muốn dù không dì cũng phải công nhận Thiên Yết thật sự động tâm với mối quan hệ này.

Cánh tay buông thõng trên ga giường bất ngờ gập mạnh, Như Liên mở bừng hai mắt, bật dậy, thái độ vừa hoang mang vừa sợ hãi.

"Song Tử? Song Tử!"

"Như Liên! Bình tĩnh đi!"

"Song Tử, Song Tử... Tôi phải cứu Song Tử!"

Như Liên quên mất bàn tay đang cắm tiêm truyền nước, vùng dậy, giật đứt tất cả. Tố Mai lật đật kéo cô lại.

"Bình tĩnh đi Như Liên! Song Tử là ai?"

"Song Tử là con trai tôi! Tôi phải đi cứu nó!"

Tố Mai kinh ngạc.

"Gì cơ? Con trai cô? Nhưng chẳng phải Xử Nữ là con trai duy nhất của cô hay sao?"

Nghe tới hai chữ "Xử Nữ," cả người Như Liên chùng xuống, khuôn mặt giăng kín một lớp màn u uất, sầu khổ, cả người trượt dài trong tay Tố Mai, ngồi bệch xuống sàn.

"Xử Nữ..."

Nước mắt giọt ngắn giọt dài thi nhau chảy hai bên má Như Liên. Tố Mai giữ chặt hai vai cô, dịu giọng hỏi:

"Như Liên, bình tĩnh kể cho tôi nghe, Song Tử là ai?"

Như Liên thất thần, ánh mắt mờ đục đăm đăm vào một điểm vô định trong không trung.

"Hắn... Hắn cưỡng bức tôi."

"Gì cơ?" - Tố Liên sửng sốt. - "Hắn?"

"Hắn phát hiện bị tôi gạt nên đánh tôi... bắt ép tôi..."

Sau khi phát hiện Xử Nữ không phải là bị bắt cóc mà là do Như Liên cố tình đưa cho người khác nuôi mười mấy năm qua cộng thêm cô vì cứu Xử Nữ mà để lộ tin tức của hắn, chồng Như Liên đã cưỡng bức sau đó bạo hành cô nên mới dẫn đến vết sẹo trên mặt như hiện tại. Tuy cô may mắn trốn thoát nhưng không lâu sau thì phát hiện bản thân mang thai.

"Nên Song Tử chính là..."

Như Liên gật đầu.

"Tôi vì mãi kiếm tiền nên không để ý Song Tử bị sốt màng não... Bác sĩ bảo vì cấp cứu trễ nên hai mắt thằng bé có thể sẽ bị mù... cần thay giác mạc."

Tố Mai sững người.

"Và đó là lý do tại sao cô bắt Xử Nữ tống tiền?"

Như Liên gục đầu đau khổ. Có ai ngờ vì cứu đứa con trai này, suýt chút đã phải giết đứa con trai khác. Khó khăn lắm mới kiếm được người chịu hiến tặng giác mạc tương thích với Song Tử. Có điều số tiền trả cho phẫu thuật quá lớn, nếu không đủ chu cấp, nguy cơ giác mạc sẽ được hiến tặng cho người khác

"Tố Mai... tôi phải làm sao đây? Xử Nữ đã hận tôi, tôi không muốn Song Tử cũng hận tôi... Tôi muốn nó lớn lên khỏe mạnh."

Tố Mai ôm Như Liên vào lòng, an ủi.

"Không phải lỗi của cô. Hai đứa nó không ai có quyền trách cô. Tôi sẽ giúp cô chạy tiền để thay giác mạc khác cho Song Tử."

Tố Mai dìu Như Liên trở về giường.

Bỗng lúc này, tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên. Một cô y tá rạng rỡ bước vào với một bảng báo cáo trên tay.

"Xin hỏi chị có phải là mẹ của cháu Song Tử phải không ạ?"

"Vâng..."

"Xin chúc mừng, cháu Song Tử đã thay giác mác thành công rồi ạ."

"Cái gì!?"

Cả Như Liên và Tố Mai đều ngỡ ngàng, đặc biệt là Như Liên bấy giờ đã bủn rủn tay chân. Rõ ràng y tá đã nói nếu sau hai ngày không đủ tiền phí phẫu thuật, giác mạc sẽ nhường cho bệnh nhân khác. Tại sao bây giờ giác mạc không những không mất mà Song Tử còn được phẫu thuật thành công? Qúa nhiều câu hỏi bủa vây trong đầu Như Liên, nhưng bây giờ niềm vui sướng quá lớn đã lấn át tất cả. Như Liên lật đật chạy đến nắm tay y tá, đòi cô ấy dẫn mình đến gặp Song Tử. Từng tia sáng như bỗng chốc chiếu rọi vào cuộc đời tăm tối bấy lâu của cô.

Trong lúc Như Liên đang mừng rỡ bên cạnh Song Tử, Tố Mai khe khẽ ra ngoài, gọi điện ngay cho một người mà dì nghĩ duy nhất có khả năng làm được chuyện này.

Thiên Yết điều người đi dò la và hay tin Xử Nữ đã bắt xe về quê, chính là ngôi làng chài ngày xưa, nơi mọi thứ bắt đầu và kết thúc. Thiên Yết muốn đi nhưng nhớ lại nụ cười cuối cùng mà cậu dành cho mình ở bệnh viện, Thiên Yết ám ảnh đến lo sợ.

"Không bao giờ xuất hiện" chính là hễ hai người còn tồn tại thì mãi mãi đừng chạm mặt, cả đời cứ tiếp tục trốn tránh như thế. Trùng hợp thay, thứ Thiên Yết ghét nhất là trốn tránh. Hôm qua, nhận được cuộc gọi của dì Tố Mai, Thiên Yết tựa hồ có chút khó hiểu nên đã liên lạc với bệnh viện điều tra xem ai là người đứng sau. Thế nhưng mọi thông tin nhận được đều là có một nhà hảo tâm đi thăm người thân ở bệnh viện, nghe được câu chuyện của Như Liên nên đồng ý quyện góp chi trả tiền phẫu thuật. Thiên Yết tuy cảm giác trong chuyện này có một số vấn đề nhưng không đủ nhiệt huyết để quan tâm.

Suốt đêm, anh cầm chai rượu whisky đi qua đi lại trong phòng sách. Đang lúc đầu choáng hơi men, Thiên Yết vô tình bắt gặp tấm thẻ đánh dấu trang khắc hai cái tên bằng màu mực đã sờn cũ rớt dưới sàn, nhặt lên xem.

Hôm đó là sinh nhật của Thiên Yết. Vì tiếp xúc với cậu bằng thân phận giả nên sở thích thật của anh tám chín phần là ngẫu nhiên nói đại. Vì trong mắt Xử Nữ, Thiên Yết là một học sinh ưu tú. Để thân phận trùng khớp với hình ảnh ấy, Thiên Yết nói rằng mình thích đọc sách. Khi chuyển từ thành phố xuống quê, Xử Nữ đem theo rất nhiều sách cũ mà mình thích. Quyển nào quyển nấy đều được cậu cất giữ cẩn thận, sạch sẽ tới mức không hề có một nếp nhăn hay vết mực. Trước ngày sinh nhật của Thiên Yết khoảng mười hôm, Xử Nữ chong đèn, ngồi dò lại từng quyển sau đó xé những trang mình cảm thấy hay nhất, ráp lại tạo thành một quyển sách, tặng cho Thiên Yết.

Ban đầu, Xử Nữ định sẽ lựa ra quyển hay nhất, tặng cả cuốn nhưng vì nghĩ như thế thật bình thường và biết đâu Thiên Yết cũng đã từng đọc qua rồi nên mới nghĩ ra cách thức sáng tạo này.

"Quyển sách" ấy sau bao năm vẫn còn nằm một hốc nào đó trên kệ sách mấy trăm quyển của anh.

Thiên Yết ngồi phịch xuống ghế bành, có lẽ vì hơi men nên ảo giác thấy Xử Nữ đang đứng ngoài cửa, tay cầm một bình trà hoa cúc mỉm cười nhìn mình. Từ sau khi biết sở thích uống trà hoa cúc của anh, sau mỗi bữa cơm Xử Nữ đều đặt biệt đem trà đến cho Thiên Yết, riếc thành thói quen.

Thình lình, bình rượu rơi mạnh xuống đất, kêu lên một tiếng xoảng chói tai.

Hốc mắt Thiên Yết đỏ rực, quơ đổ tòan bộ tài liệu từ trên bàn xuống.

Bây giờ thì anh đã hiểu ý nghĩa của câu nói văn hoa "trả thù không đem lại hạnh phúc." Trả thù làm Thiên Yết vui sướng, hả hê cực điểm, nhưng chỉ trong nháy mắt, bản thân liền phát giác sự nhạt nhẽo, mất mát đang vẫy tay chào.

Hai tháng yên ả trôi qua, cũng giống như bao con người khác, thứ Thiên Yết tìm đến chính là những quán rượu xa hoa để giải sầu. Trên chiếc ghế da sô pha đắt tiền, Thiên Yết ngồi vắt chân, đong đưa ly rượu sóng sánh, để tiếng nhạc xập xình đập vỡ khối buồn phiền trong não. Khỏi cần nói, sự xuất hiện của anh thu hút biết bao nhiêu cậu ấm cô chiêu. Họ đến rồi lại đi vì Thiên Yết cơ bản chẳng mở miệng nói câu nào dù họ có tốn hết nước bọt bắt chuyện.

"Thì ra cậu ngồi ở đây!"

Một thanh niên trạc tuổi Thiên Yết phun ra một tiếng thở phì, cởi áo khoác, ngồi xuống.

"Nóng quá! Quán bar nổi tiếng gì mà máy điều hòa dởm thế."

Chàng ta lè lưỡi, than thở.

"Xin lỗi nha. Hôm nay có ca cấp cứu đột xuất nên đến trễ. Mà cậu hẹn tôi tới có chuyện gì không?"

Thiên Yết như từ nơi xa nào đó trở về, đưa mắt nhìn Cự Giải.

Cự Giải đang bưng ly cocktail uống, vừa bắt gặp ánh mắt của Thiên Yết bèn giật mình, suýt chút phun luôn quả dâu ra ngoài.

Chưa bao giờ Cự Giải thấy Thiên Yết mặt mày... ghê đến thế.

Ghê ở đây chính là ghê theo nghĩa đen. Tóc tai dài ngoằn, da dẻ khô cằn tái nhợt, hai mắt thêm quầng như tám năm chưa ngủ?

Lật đật đặt ly cocktail trái cây xuống, Cự Giải rút giấy lau miệng, hỏi.

"Trời, cậu sao vậy? Có cần tôi khám tổng quát cho tại đây không?"

Thiên Yết không quan tâm tới vẻ sửng sốt có chút ngớ ngẩn của thằng bạn, trầm mặc hỏi.

"Xử Nữ đang ở đâu?"

"Hả?"

Cự Giải khựng người, con ngươi nhanh một cái đảo nửa vòng từ dưới lên.

"Chuyện đó làm sao tôi biết. Mà mắc gì cậu hỏi tôi? Tôi gặp cậu ta có một lần duy nhất là lúc ở nhà cậu. Giờ mặt mũi cậu ta thế nào tôi cũng không nhớ."

Thiên Yết nét mặt vẫn như cũ nhưng giọng nói có phần dày và sâu hơn.

"Ba lần."

Bệnh viện mà Thiên Yết nhắc tới chính là bệnh viện mà Xử Nữ được đưa đi cấp cứu vào ngày bị đâm một dao.

"Hả? Tôi gặp cậu ta? Hồi nào mà tại sao tôi không biết vậy?"

"Phòng bệnh 175 có một bệnh nhân ba tuổi tên Song Tử. Hai tháng trước anh thực hiện một ca phẫu thuật thay giác mạc cho nó. Trước đó, những bệnh nhân chung phòng thấy anh đi ra ngoài nói chuyện với một người."

"Khoan khoan khoan, mỗi ngày tôi ở bệnh viện nói chuyện với cả trăm người, làm sao cậu biết người tôi nói chuyện lúc đó là Xử Nữ chứ."

"Tôi không nói người lúc đó là Xử Nữ mà là chính anh vừa mói nói."

Cự Giải ngây người, không nhịn được, bật cười thành tiếng.

"Thiên Yết ơi Thiên Yết, làm bạn với cậu thật khổ mà. Lúc trước hết mạo hiểm đem cậu lên thuyền, nay lại bị cậu lôi ra hỏi cung. Làm ơn hãy đối xử tốt với tôi một chút được không?"

"Ngưng nói chuyện phiếm. Anh đã đưa Xử Nữ đi đâu?"

Cự Giải trưng ra bộ mặt cau có khổ sở, nói.

"Tôi đã bảo không biết gì hết mà. Quả thực hôm đó tôi có gặp Xử Nữ đi trên hành lang nhưng cũng chỉ nhìn nhau chào hỏi vài ba câu thế thôi. Sau đó thì cậu ấy đi đâu tôi cũng không biết. Như cậu đã nói, hôm đó tôi bận họp với các bác sĩ khác bàn về chuyện thay mắt cho bệnh nhân nên làm gì có tâm trí để ý những chuyện khác."

"Vậy anh nói cho tôi biết, là ai đã trả tiền phẫu thuật mắt cho Song Tử?"

"Là một mạnh thường quân nghe nói gia cảnh cậu bé khó khăn nên đã quyên góp tiền."

"Cho tôi tên và địa chỉ của họ."

"Ơ... cậu làm khó tôi quá. Thông tin của khách hàng làm sao tùy tiện để lộ cho người khác."

"Tôi không cần biết nhưng mẹ của cậu ta có quyền biết. Họ muốn đến cảm ơn."

"Nhưng mẹ của của cậu bé đâu có hỏi."

"Có hỏi, nhưng bệnh viện không trả lời thích đáng."

"Ê nè, hôm nay cậu đổi sang làm anh hùng cứu độ chúng sinh rồi hồi nào vậy? Cậu và Song Tử đâu có quen biết nhau, điều tra kỹ như vậy để làm gì? Hơn nữa, vị mạnh thường quân kia cố tình ẩn danh tính chính vì không muốn người khác đến hậu tạ, bây giờ cậu có lôi ta ra dùng hình cũng vô dụng thôi."

Cự Giải nói một mạch xong bưng ly cocktail nốc cạn sau đó vẫy tay gọi tiếp viên đưa cho mình ly cocktail thứ hai. Lần này cậu dặn họ cho thêm một ít rượu vào.

Thiên Yết im lặng không nói nhưng ánh mắt vẫn trầm mặc, nghiền ngẫm. Cự Giải quan sát biểu cảm của Thiên Yết, trong lòng vừa buồn cười vừa bực bội. Quen biết anh từ lúc là sinh viên đến nay, Thiên Yết luôn thể hiện bản thân là một người cứng rắn, dứt khoát, thẳng thắng đến mức vô tình. Hôm nay nhìn bộ dạng như cả thế giới sắp sụp đổ đến nơi của anh, Cự Giải trong lòng chỉ muốn tát anh một cái cho tỉnh. Mà không, đối với Thiên Yết trước đây, dù trời có đang sụp trước mắt, anh vẫn bình thản ngồi trên tàu vũ trụ mà uống trà.

"Thiên Yết, cậu có nhớ trước lúc lên thuyền cậu nói với tôi những gì không?"

Ngay thời khắc thập tử nhất sinh nhất, Cự Giải chính là người đã bí mật dùng mối quan hệ của mình giúp Thiên Yết từ nước ngoài trở về. Cự Giải thực ra mang hai dòng máu, Pháp, Việt. Bố cậu là người thành lập một bệnh viện nổi tiếng bên Pháp, đồng thời là viện trưởng và trưởng khoa của nhiều biện việc quốc tế ở Việt Nam. Cự Giải trước khi sinh sống và làm việc ở Việt Nam từng đi du học và thực tập ở rất nhiều bệnh viện trên thế giới. Vì lẽ đó, cậu lớn hơn Thiên Yết năm tuổi, dù ngoại hình thoạt nhìn trẻ hơn.

Cả hai từng quen biết nhau từ lúc Thiên Yết du học bên Pháp. Có thể nói, Cự Giải là người đầu tiên Thiên Yết tin tưởng và xem là bạn.

Cự Giải đã bị phong thái của Thiên Yết thu hút ngay lần đầu gặp mặt. Một cậu sinh viên chỉ mới mười tám tuổi nhưng đã nắm rõ trong tay kiến thức kinh doanh, tài chính, đầu tư, bất động sản, vâng vâng... Những thứ mà cả đời Cự Giải cũng không bao giờ làm nổi. Một người xem trọng sự nghiệp nhưng không nhàm chán, ngược lại còn rất "chịu chơi." Một khi chơi thì không ai chơi lại.

Tiếp xúc với Thiên Yết, Cự Giải mới thấy cậu nhóc này càng lúc càng thú vị, như chất gây nghiện, thử một lần liền nghiện.

Thiên Yết luôn luôn đứng trên đỉnh cao. Xuất thân, gia cảnh, học hành, công việc, tình cảm, bạn bè, mọi thức như đã định sẵn từ lúc sinh ra.

Tuy nhiên, thời khắc Cự Giải chứng kiến sự tự tin trên mặt Thiên Yết biến mất cũng là lúc bản thân nảy sinh một dòng cảm xúc dâng trào cuồn cuộn trong lòng, giống như việc bấy lâu nay nhìn ngắm một chú cá mình nuôi ngày nào dũng mãnh, hoạt bát, tung tăng bơi lội giữa hồ nước, sáng hôm sau tỉnh dậy đột nhiên thấy nó ngửa bụng nửa nổi nửa chìm.

Là một bác sĩ, đương nhiên Cự Giải sẽ dốc lòng bằng mọi giá cứu "con cá" ấy.

Sau khi dùng máy bay cá nhân đưa người về, Cự Giải tìm một du thuyền, làm giả hồ sơ cá nhân giúp Thiên Yết trà trộn, an toàn rời khỏi thành phố, âm thằng giúp anh từng bước đòi lại Thiên Tử và danh tiếng của gia đình. Vì Thiên Yết, Cự Giải sẵn sàng đối mặt với mạo hiểm, khái niệm khiến cậu luôn luôn sợ hãi.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, Cự Giải chỉ là không ngờ Thiên Yết có một ngày vì tình cảm, gần như đánh mất bản chất con người mình. Ngoài thất vọng và tức tối thì còn gì để nói đây?

Nực cười thay, đối tượng lại chính là con trai của kẻ suýt chút đẩy cả gia đình mình xuống vực thẳm.

Cự Giải uống cạn ly thứ ba, quay sang nhìn chằm chằm Thiên Yết.

"Cậu nói cậu sẽ đòi lại cả lời lẫn lãi. Nhưng sao bây giờ tôi thấy cậu giống như mất hết tất cả vậy?"

Ngón tay Thiên Yết khẽ siết chặt ly rượu, ánh mắt vẫn bần thần dán vào một điểm trong không gian.

"Tôi cho anh thêm một ngày, trước đêm mai phải cung cấp chi tiết nơi ở của Xử Nữ."

Dứt lời, Thiên Yết đứng dậy, lấy áo khoác vắt sau lưng, lạnh lùng bỏ đi. Cự Giải không phản cáo, nhếch môi cười, chăm chú nhìn một tấm thẻ có khắc hai cái tên vừa mới rơi từ trong túi quần của Thiên Yết ra.

...



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top