Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Màn diễn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cự Giải!!!"

Tiếng hét chói tai vừa dứt, Sư Tử đã phóng tới vị trí mà Cự Giải đang nằm sau khi tự mình nhảy vào một cỗ xe máy đang chạy. Chủ nhân chiếc xe máy kia hoảng hốt tột độ, lật đật thắng gấp, loạng choạng chạy tới xem sao. Người thanh niên trẻ gần như bất tỉnh, áo trắng tinh khôi ngày thường chỉ dính máu người khác, nay lấm lem máu của chính mình. Tình huống này không khác mấy thời khắc Sư Tử chứng kiến Xử Nữ ngã xuống lòng đường. Tuy nhiên phản ứng của cậu bây giờ hoàn toàn khác với lúc đó.

"Anh bị điên hả!!!"

Thay vì gọi xe cứu thương, Sư Tử gọi thẳng cho tài xế riêng của Cự Giải, tránh những phiền phức về sau. Y nửa tình nửa mê, mỉm cười với Sư Tử, ngập ngừng thều thào.

"Gọi Thiên Yết... đến gặp tôi... có được không?"

"Anh..."

Sư Tử nghiến răng, tâm trạng biến đổi liên tục giữa vòng cảm xúc tức giận, khinh bỉ, và tội nghiệp. Cự Giải từ trước đến giờ là một con người khôn ngoan, dù bất chuyện gì đều sẽ không để bản thân bị tổn hại. Thà y hi sinh người khác hoặc để người khác hi sinh, chứ không bao giờ đánh đổi bản thân chỉ vì một mục đích nào đó. Nay nhìn y vì một người mà ngu xuẩn đến nỗi dùng bản thân đánh cược tình cảm vốn không thuộc về mình, Sư Tử không biết nên cười nhạo hay đau xót.

"... Được không?"

Giọng Cự Giải nghẹn ứ, một lần nữa bật ra. Sư Tử gằm mặt, không trả lời.

Và rồi, tay Cử Giải buông thõng, trượt khỏi tay Sư Tử.

Cậu nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch, khổ sở của Cự Giải, đắn đo một hồi sau đó áp điện thoại lên tai, ánh mắt chứa một vầng sáng nhỏ trong đêm, hướng về cổng của trung tâm.

...

Song Ngư và vị khách của Xử Nữ cùng nhau dọn vài món ăn cơ bản ra bàn. Nãy giờ trong phòng, lợi dụng y bận tay không thể dùng điện thoại bấm Google Translate nên Song Ngư tranh thủ nói chuyện rôm rả với Xử Nữ, không để ai kia có cơ hội nhảy vào. Xử Nữ không để ý lắm, mãi cho tới khi ngồi vào bàn, cậu mới bắt đầu nhận ra Thiên Xử chỉ im lặng ngồi gắp thức chứ không dùng điện thoại nói chuyện với mình nữa.

Xử Nữ bèn mỉm cười, lên tiếng.

"Đồ ăn vừa miệng anh chứ?"

"Anh ta lắc đầu." - Song Ngư cất giọng, khoái trá.

"Ồ..."

Xử Nữ đương ngạc nhiên, ai ngờ, cánh tay đặt trên đùi bỗng bị bắt lấy. Người Xử Nữ như bị một tia sét chạy ngang, thoáng giật mình, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Cậu thừa biết vừa rồi là Song Ngư đang trêu Thiên Xử nhưng không muốn nói ra. Ấy vậy mà Thiên Xử lại sợ cậu hiểu lầm, dùng hành động giải thích ngay lập tức.

Xử Nữ khẽ cúi, gỡ tay Thiên Xử ra rồi gật đầu, thay cho lời đáp. Nhưng có vẻ tay Thiên Xử vẫn còn muốn nấn ná lâu hơn. Phải nhận được một cái gật đầu thứ hai từ cậu, Thiên Xử mới an tâm buông tay.

Lúc này, điện thoại đổ chuông, truyền cuộc gọi đến.

Không gian giữa cả ba người nhất thời bị cắt ngang.

Song Ngư lườm nguýt, không ý kiến, trong khi Xử Nữ vui vẻ, bảo Thiên Xử đi nghe máy. Cánh cửa phòng bếp mở ra rồi khẽ khép lại. Song Ngư nhíu mày một cái, bỏ đũa xuống, nhìn qua vẻ mặt trầm ngâm, đã bắt đầu khắc lên mấy chữ suy ngẫm của Xử Nữ, cậu thật sự không tiếp nhận nổi nữa.

Đã hơn ba tháng kể từ ngày Song Ngư gặp lại Xử Nữ. Hôm ấy là một ngày đẹp trời, đang trên đường giúp mẹ đem con gà tơ ra chợ bán, cậu bỗng bắt gặp từ xa là một người đàn ông trẻ, khuôn mặt nổi bật với những nét lai tây đặc trưng, đang dẫn Xử Nữ tiến về cổng trung tâm nhân ái. Bàng hoàng hơn cả chính là quanh mắt cậu bỗng xuất hiện một chiếc băng trắng.

Kể từ khoảnh khắc ấy, Song Ngư có thể phần nào hình dung cuộc sống của Xử Nữ ở chốn phồn hoa đô thị dù chẳng hỏi lý do tại sao hay có chuyện gì xảy ra. Sau ngần ấy thời gian, nếu Xử Nữ đã trở về thì coi như bản thân cậu ngay từ đầu đã thuộc về nơi này. Thay vì cứ hồi tưởng lại quãng thời gian cũ kỹ phiền não, Song Ngư muốn Xử Nữ kể từ giờ về sau phải thật vui vẻ.

Im lặng một đỗi lâu, Song Ngư không nhịn được, lên tiếng.

"Anh biết rồi phải không?"

Xử Nữ đang thong thả ăn, nghe Song Ngư hỏi, bèn dừng lại.

"Nhóc nói anh biết chuyện gì cơ?"

"Đừng giả vờ nữa. Anh không phải là một thằng ngốc tới nỗi không biết kẻ bên cạnh mình là ai."

Nghe tới đây, Xữ Nữ thở nhẹ một hơi, đặt chén đũa xuống mà cười khan. Xử Nữ ước nếu mình ngốc thêm chút nữa thì hay biết mấy, để có thể tận hưởng niềm vui trước mắt mà không cần bị mâu thuẫn dằn vặt.

"Ừ... nhưng anh thấy cũng không có vấn đề gì. Đây chỉ là cảm ơn vì người ta đã chở mình về thôi. Sau đó cũng chẳng biết gặp lại nữa hay không mà."

"Anh sợ anh ta bỏ đi?"

"Đâu có! Anh chỉ buộc miệng nói vậy thôi."

Song Ngư có vẻ không tin và cũng không hài lòng với câu trả lời của Xử Nữ.

"Tùy anh."

Cậu đứng dậy, đem bát đũa chính mình đi rửa.

Cửa mở, Thiên Xử trở lại, nét mặt như nhạt bớt một lớp.

Anh siết chặt điện thoại, nhìn chằm chằm Xử Nữ đang ngồi im lặng bên bàn, bát vẫn còn nửa phần cơm, không phải bỏ thừa, mà giống như đang chờ đợi ai đó hơn.

"Nhìn đủ chưa?"

Song Ngư đi đến, kéo ghế ngồi cạnh Xử Nữ, ném cho Thiên Yết một cái nhìn không mấy thiện cảm. Xử Nữ vẫn cư xử đúng mực, hỏi thăm.

"Có chuyện gì sao ạ?"

Đợi một lúc, cậu vẫn không nghe tiếng trả lời.

"Nè!"

Ngay khi tiếng "Nè!" của Song Ngư vừa dứt, Xử Nữ sững người.

Cả cơ thể cậu lọt thỏm trong cánh tay dài và lồng ngực rộng, từng nhịp tim của người đối diện giống như tiếng kim đồng hồ vào những phút chót, gấp gáp hỗn loạn.

Qủa nhiên, Thiên Yết vẫn không duy trì nổi màn diễn này.

Không phải bây giờ, mà một tiếng trước đó khi tận mắt chứng kiến những món Xử Nữ nấu đều là món mình yêu thích, thậm chí cả lượng đường, lượng ớt cho vào nước chấm cũng không thừa không thiếu một mẩu, Thiên Yết đã suýt không kìm được mà tự vạch trần chính mình.

Hoặc cũng có thể nói, ấy là Xử Nữ đang âm thầm, vạch trần chính anh.

Sao cũng được, Thiên Yết không muốn bỏ lỡ cơ hội nào nữa. Người đã ở trước mắt, chỉ cần muốn hay không thôi.

Song Ngư ngoài trừng mắt há mồm, không biết làm gì khác.

Thiên Yết siết chặt Xử Nữ, môi khẽ mấp máy.

"Anh sẽ trở lại."

Giọng nói này không khô khan, cứng nhắc, hơn nữa còn mang nhiệt độ làm tan chảy, đích thực là tiếng người chính thống, không phải của một hệ điều hành nào cả.

Xử Nữ không phản ứng cũng không đáp.

Cánh tay trên người cậu buông lơi, sau đó là tiếng cửa nhẹ nhàng đóng sập.

Xử Nữ thừ người, biểu cảm không hề biến đổi, chăm chú lắng nghe tiếng chân trên hành lang nhạt dần.

Song Ngư bị màn vừa rồi dọa cho hóa đá, nhất thời vẫn chưa thể hồi phục tâm lý. Tuy nhiên, một tia sáng giống như bị tấm gương phản chiếu, hội tụ, xoẹt ngang qua tầm mắt cậu. Ngay khoảnh khắc ấy, Song Ngư thoáng thấy, mắt Xử Nữ dường như có một giọt nước rơi xuống.

... Ba tháng trước...

Hành lang bệnh viện xôn xao tiếng cười nói xen lẫn khóc lóc. Cự Giải ung dung rảo bước, quen thuộc đến mức không buồn ngoảnh đầu xem xét hay đánh giá mà chỉ quan tâm đến số phòng cần đến hiện tại và bệnh án của những người nằm trong đấy.

Bệnh nhân số mười, Song Tử, đã nhập viện một tháng nay, chỉ chờ để được thực hiện ca phẫu thuật ghép giác mạc.

Bản thân Cự Giải bận rộn với hàng ngàn bệnh nhân, hoàn cảnh mỗi người đọc xong cũng như thông tin nạp vào não rồi trôi tuột đi. Cứu được hay không, đó mới là điều quan trọng.

Cho đến khi y tận mắt chứng kiến một màn bi hài kịch xảy ra giữa người phụ nữ tên Như Liên và Thiên Yết, bản thân mới bỏ chút thời gian điều tra một chút. Từ đó, biết bao thông tin lớn nhỏ đổ ra. Và cũng từ đó, y bí mật đến gặp Xử Nữ, thực hiện một cuộc giao dịch nho nhỏ.

Có lẽ, đây là lần đầu tiên trong đời, y dùng cái danh bác sĩ để thực hiện mục đích cá nhân. Xử Nữ trong mắt Cự Giải lúc đó là một kẻ tuyệt vọng, cùng đường lạc lối, chọn ngã nào rồi bản thân cũng sẽ dằn vặt cả đời không thể yên ổn.

Trước đây vì muốn cứu con trai thoát khỏi lòng tham của cha ruột, mẹ cậu mạo hiểm bản thân, bí mật đem cậu cho người khác nuôi, âm thầm chịu đựng khổ sở dằn vặt suốt mười mấy năm trời.

Sau này, vì cậu, mẹ và cha cậu bị vạch trần. Cha bị bắt. Mẹ trốn chui trốn nhũi, mang theo đứa con trai không mong muốn, vật lộn từng ngóc ngách kiếm sống.

Quan trọng hơn cả, người em trai ruột vì không có tiền chữa bệnh, sắp sửa đối diện nguy cơ mù lòa suốt đời.

Tất cả những bi kịch ấy, Xử Nữ không trách ai, hận ai, trong một cái chớp mắt, liền tự bưng lên đổ ập hết xuống đầu mình.

Trong những giây phút tuyệt vọng, cậu quên mất rằng bên cạnh vẫn còn một cánh cửa và Cự Giải cũng không tốt bụng đến mức chỉ điểm cánh cửa ấy cho Xử Nữ. Bởi vì, cánh cửa đó, phải thuộc về y.

Thay vào đó, y tự dựng một cách cửa khác, kéo Xử Nữ vào.

Bỏ tiền ra, tự chuyển giác mạc từ Xử Nữ sang Song Tử.

...

Ông Sáu mừng rỡ vì không bị truy cứu trách nhiệm, hơn nữa còn được đền bù tổn thất xe và tâm lý. Đây là chuyện lạ đời nhất ông từng thấy. Tuy nhiên, không bị bắt đền đã may lắm rồi, làm sao còn dám nhận tiền người ta. Bác nằng nặc từ chối sau đó lau mồ hôi, xách xe chạy nhanh về nhà.

Thấy chồng bỗng nhiên hôm nay về trễ, vợ của ông Sáu gọi Song Ngư về, kêu đi tìm ba. Vì nghe bên kia đầu dây, mẹ mình lo lắng đứng ngồi không yên, Song Ngư đành mau lẹ giúp Xử Nữ thu dọn sau đó cũng xách xe đạp đi tìm, sẵn nhắn vài tin cho trưởng xã.

Vừa đến cổng làng, Song Ngư liền nghe thấy tiếng động cơ xe quen thuộc.

Tấp vào vệ đường, cậu nhóc nheo mắt, nhận ra đó không ai khác chính là ba mình. Thấy con trai, ông cũng quấn quýt cả lên, liên mồm giục con về nhà, bảo là có chuyện động trời vô cùng.

Xử Nữ dù đã được Song Ngư đưa về tận phòng nhưng đi tới đi lui một hồi vẫn quyết định ra ngoài, tìm một ghế đá trên sân rồi ngồi xuống.

Sương đêm nặng trĩu rơi, tuy nhiên Xử Nữ dường như đã quên mất cái lạnh buốt của biển mà tập trung những giác quan còn lại, hướng về phía cổng trung tâm.

...

Tại bệnh viện gần nhất.

Cự Giải đã tỉnh và Sư Tử ngồi đối diện. Cả hai đều im lặng.

Không lâu sau, cửa mở.

Cự Giải kích động đến mức bật dậy, động tới vết cắt sâu sau lưng, đau buốt người.

"Thiên Yết!"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top