Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

6. Nhà có khách

Một buổi chiều thư thái đẫm trong hương hoa thơm mát, Tổng lãnh Thiên Thần Michael lười biếng ngả lưng trên chiếc ghễ dựa độn đầy lông cừu, thần trí như bị cái sự mềm mại đó giam cầm, không cách nào dứt ra, cũng không muốn dứt ra. Đột nhiên một tiếng 'ầm' lớn vang lên, đánh bay đi tiềm thức mông lung của hắn, hai miếng dưa leo trên mắt Michael không hẹn cùng nhau rơi xuống đất.

Hình hài cao ráo ba chân bốn cẳng chạy ra từ trong làn khói, vừa gặp lại không khí trong lành liền hít lấy hít để, nhưng hít quá trớn dù là không khí cũng có thể gây ghẹn, ngay sau đó chuyển qua ho khan.

"Lại nữa..." Michael lầm bầm, nhất thời không muốn mở mắt ra mà đối diện với sự thật tàn khốc: "Gieo nhân nào thì gặt quả ấy, rốt cuộc ta đã tạo nên nghiệp gì?"

Chưa đến ba giây đã có người đến bên cạnh Michael, tự giác quỳ xuống, hai tay giơ thẳng lên trời, hành đông lưu loát đủ biết đây không phải lần đầu tiên.

"Con xin lỗi, hôm nay chúng ta lại ăn mì tôm nhé... Rán thêm cho người hai quả trứng gà..." Đối phương chẳng thèm để ý đến, anh chàng đành phải ra giá thêm: "Ba quả thì sao? Trong bếp còn mỗi ba quả thôi, cho người hết, con nhịn."

Michael bật người ngồi dậy, hắn không biết đã phải ăn mì tôm bao lâu rồi, trứng gà không rán thì luộc, ăn nhiều tới nỗi cảm thấy bản thân sắp đẻ ra một đàn gà con luôn.

"Con nghĩ trứng gà là vấn đề cốt lõi của chuyện này à? Win, con thực sự tỉnh táo chứ hả?"

Ánh mắt đối phương nhìn hắn mông lung, mặt mũi lem luốc nhìn đến là thương nhưng kiểu gì cũng phải mắng cho một trận cái đã.

"Cha con gửi con tới đây là để con hành hạ ông già này đúng không? Cái tên đó chắc chắn là ôm hận ta không bao giờ chơi cờ nhường hắn nên mới nghĩ ra cách này đây mà, đúng là cái đồ già không có nết."

Cái tính vụng về hay làm hỏng chuyện, bị mắng là chuyện bình thường, nhưng cả cha của cậu cũng bị vạ lây thì không được. Win thực sự không biết làm sao để Michael hết giận, dù gì từ khi tới đây, cậu mỗi ngày đều như chơi trò khiêu khích sự chịu đựng của vị Tổng lãnh Thiên Thần này.

"Người đừng giận, không tốt cho sức khỏe đâu. Cha con...cái này không liên quan đến ông ấy. Là tự bản thân con chưa tốt, đợi một thời gian nữa con nhất định sẽ nấu cho người một bữa thật ngon. Người đừng giận nữa nhé."

Đứa nhỏ này hiểu chuyện lại không muốn người cha đáng kính của nó bị cằn nhằn, Michael chóng giận chóng lành, sau cùng chỉ bắt Win mau mau dọn dẹp nhà bếp.

Thiên Thần thì hít không khí thôi cũng sống được trăm ngàn năm, nhưng Michael cho rằng như thế thì quá là vô vị. Cái gì mà thuần khiết không nhuốm bụi trần cơ chứ, đó đều là chuyện cũ rích cả rồi, Michael hiện tại chính là lăn lộn trong cát bụi hồng trần mà vươn tới tương lai. Thượng Đế bảo hắn tìm ra cái hay của con người, trong đó không thể không kể đến ẩm thực. Cũng may là Thiên Thần sinh ra còn có vị giác, nếu không thì sẽ rất thiệt thòi.

Còn về vì sao lãnh địa cô độc lẻ loi của Michael lại xuất hiện thêm một thằng nhóc hậu đậu thì phải kể đến nửa tháng trước

Thời tiết ngày hôm đó đẹp đẽ y chang hôm nay, đều là trong thế giới mà Michael tạo ra. Cho dù bên ngoài giông bão ngập trời thì trên đỉnh đầu hắn mặt trời vẫn có thể 'say hello'.

Michael đang nằm dài đọc sách, chăm chỉ nghiên cứu cách nuôi con và cho con bú của các bà mẹ. Ngẫm đi ngẫm lại thì hắn chưa bao giờ có kiến thức về lĩnh vực này, quả là một thiếu sót đáng xấu hổ. Nhưng kiến thức chưa chảy vô đầu được bao nhiêu thì lão bạn già của hắn, Uriel, hùng hùng hổ hổ 'xách' theo một nhóc Thiên Thần khác xông thằng vào vườn hoa sau nhà.

"Michael, ta gọi cho ngươi mãi sao không trả lời?"

Uriel vừa xuất hiện đã nhào đến như muốn ăn tươi nuốt sống chủ nhà là Michael, hình tượng thanh lịch của Tổng lãnh Thiên Thần phút chốc bị đem cho heo ăn mất.

Michael bị biến thể, có đứng thẳng lưng cũng chỉ cao tới ngực của Uriel, thế là hắn quyết định giữ nguyên tư thế đang ngồi.

"Ngươi gấp cái gì? Người ngoài nhìn vào còn tưởng ngươi sắp lâm bồn đấy."

"Nói bậy nói bạ." Uriel nhíu mày, ở đây còn có người ngoài nào sao?

Michael lúc này mới nhìn sang vị Thiên Thần bị Uriel xách cổ áo kia, khuôn mặt này hơi quen thì phải.

"Ai đây?" Michael chỉ chỉ vào trong tay Uriel.

Uriel thả Thiên Thần xuống, chỉnh lại cổ áo cho thằng bé, tỉ mỉ vuốt lại mái tóc đen rối bời của nó.

Bởi vậy, ngay từ đầu đừng có dùng phương thức bao lực đó vận chuyển người tới đây. Michael nhìn một màn quan tâm ấm áp này ngứa cả mắt, hắn quên mất tên Uriel này có chứng ám ảnh cưỡng chế, không vuốt thẳng được cái cổ áo nhăn nhúm của thằng bé thì không bỏ cuộc.

"Có tin ta đuổi khách không hả? Lát lấy cho ngươi cái bàn ủi, đừng có mất thời gian mà dùng tay miết cái vết nhăn đó nữa."

Uriel cuối cùng cũng ngừng lại, lần này đến là để nhờ vả người ta, nhất định không thể có sai sót được.

"Mau chào đi, đây là Tổng lãnh Thiên Thần Michael, chiến binh bất khả chiến bại của Thiên Đàng. Hiện tại hắn chỉ là một lão già đáng thương với hình thể xấu xí, mỗi ngày ăn ngủ đúng bữa là niềm vui vô tận rồi."

Khoé miệng đang giương lên bất chợt bị đánh bay vạn dặm, Michael tức giận: "Này, ngươi có cần thiết phải bổ sung câu sau không?"

Uriel thực sự không thèm quan tâm đến thể diện của hắn, tiếp tục giới thiệu: "Đây là Win, con trai thứ một trăm lẻ một của ta."

"Ngươi vậy mà mới có một trăm lẻ một đứa nhóc thôi á? Hmmm... Muốn được ghi danh sách đỏ chứ gì?"

Hắn vuốt cằm, nhìn Uriel một cách đầy ái ngại. Tổng cộng có bảy vị Tổng lãnh Thiên Thần, dưới trướng một vị mà chỉ có một trăm Thiên Thần nhỏ là quá ít. Mà Uriel cứ mãi không chịu tăng thêm số lượng Thiên Thần dưới trướng mình âu cũng vì nguyên do khó nói.

Michael trầm tư phút chốc rồi lại tròn mắt, ra đây là thằng út nhà Uriel, cái đứa khuyết tật bẩm sinh trong truyền thuyết, nổi tiếng nhất giới Thiên Đàng không ai không biết. Cũng không phải hắn chưa từng gặp, chỉ là lần này thằng bé chắc không còn nhớ đến hắn nữa.

Win cười một nụ cười ôn hoà: "Con chào ngài, Michael."

Mười điểm thân thiện, trừ đi chín điểm phép tắc. Uriel huýnh nhẹ vào cánh tay của Win, âm thầm nhắc nhở.

"À... Xin chào Tổng lãnh Thiên Thần Michael. Chúc ngài tràn đầy hồng ân Nước Trời!" Vừa nói vừa cúi người đúng chín mươi độ, sau đó còn phải hôn lên mu bàn tay đối phương để chúc lành.

Màn chào hỏi gượng ép kết thúc, Win bị đuổi qua một bên tự chơi, còn lại hai ông già bàn bạc chính sự.

Michael liên mồm quở trách: "Chỗ của ta không cần phiền phức lễ nghi như vậy đâu, ngươi cứ để thằng bé thoải mái đi."

Uriel không hài lòng: "Ngươi thân là Tổng lãnh Thiên Thần, cho dù không ở Thiên Đàng cũng đừng tuỳ hứng như vậy, trước đây ngươi còn đi dạy quy tắc cho ta đấy, sao bây giờ lại quên sạch là thế nào?"

"Ôi chao, lại càm ràm, có mỗi một chủ đề mà ngươi nhai mãi chưa nát à?"

Michael bất lực toàn tập, ai mà biết được tương lai sẽ thay đổi như thế nào chứ. Khi đó hắn chỉ muốn làm tròn chức trách, dè đâu sản phẩm lại cứng ngắc rập khuôn thế này.

"Đừng có nói chủ đề này mãi, hôm nay ngươi đưa thằng nhóc đó tới làm gì? Không phải là muốn gửi ở chỗ ta chứ? Ngươi không sợ ta dạy hư bảo bối nhà ngươi sao?"

Thấy Uriel im lặng không đáp, Michael nhẩm chắc là mình đoán đúng rồi. Cả Thiên Đàng đều đồn thổi hắn mang tâm lý nổi loạn, vậy mà tên đầu gỗ này dám giao con cho hắn dạy dỗ. Michael nhìn Win đang ngắm cây cỏ ở phía xa, thâm tâm cũng thấu hiểu hơn nỗi lòng khó xử của Uriel lúc này.

"Quyết định ngày hôm nay của ngươi, tuyệt đối đừng có hối hận đấy." Michael nhẹ nhàng nói.

Khó khăn lắm hắn mới nghiêm túc một lần, ngược lại càng khiến cho Uriel lộ rõ vẻ bất an: "Ta chỉ không muốn thằng bé đi vào con đường không thể quay đầu. Ta thà nó cữ mãi là một Uriel không hoàn hảo, còn hơn nhìn thấy nó bị tước mất tư cách làm Thiên Thần."

Michael chau mày kinh ngạc: "Ngươi nhìn thấy thương lai của nó? Từ bao giờ?"

"Từ trước khi nó xuống thế gian làm con người. Là Thượng Đế cho ta xem."

Vận mệnh là thứ đã được chấp bút từ trước khi sinh linh chào đời, ngoại trừ Thượng Đế, không ai đủ sức tác động đến nó. Vỗn dĩ vận mệnh của một Thiên Thần như biển lặng không chút gợn sóng, thế nhưng Win từ khi ra đời đã khác biệt với các anh chị như là điềm báo cho tương lai trắc trở của cậu.

Nghe những lời của Uriel, Michael cảm thấy thâm tâm có chút rối bời, hắn nhớ đến yêu cầu của mình với vị Thần Chết ngày đó, liệu có phải nó đã tác động đến vận mệnh của Win rồi không? Hay thử thách thực sự của thằng bé chưa thực sự xuất hiện. Nếu Thần Chết không xóa ký ức của Win, vậy ở kiếp cuối cùng đó, thằng bé sẽ lựa chọn như thế nào?

Thượng Đế cho Win bảy kiếp người, vừa là để rèn luyện, vừa là để tu bổ khiếm khuyết về mặt tinh thần từ khi sinh ra của cậu. Uriel vốn không đồng ý để Win xuống trần gian, thế nhưng lời của Thượng Đế đã phán ra thì không thể làm trái. Bảy kiếp người tưởng chừng rất dài nhưng trôi qua rất nhanh, Win đã học được rất nhiều thứ khi là con người, thế nhưng có một thứ mà cậu chưa học được: đó là tình yêu.

Không phải là thứ tình thương trong gia đình người thân với nhau, càng không phải giữa bạn bè hay tri kỉ. Loại tình yêu mà chỉ tồn tại giữ hai linh hồn đồng điệu, vừa ích kỷ lại rất bao dung. Michael cai quản những linh hồn bị giam giữ ở Limbo, nhìn thấy nhiều đến mức nhàm chán, loại tình yêu ấy đẹp đẽ nhưng cũng đủ tàn nhẫn để hủy hoại một linh hồn như thế nào.

Thế cho nên hắn mới ra quyết định nhờ vả đến vị Thần Chết ấy. Bây giờ ngẫm lại, có lẽ bản thân đã làm một chuyện dư thừa. Nếu định mệnh đã sắp đặt một ngày nào đó Win sẽ mất đi tư cách làm Thiên Thần, thì cho dù là hắn hay Uriel cũng đừng hòng ngăn cản.

"Vậy bây giờ, ngươi đã hoàn toàn từ bỏ chưa?" Michael hỏi.

Bảy kiếp người, Win có thể tránh khỏi chữ 'tình' là nhờ có Uriel, đến cuối cùng thì có hắn bất ngờ ra tay giúp đỡ. Michael mong muốn Uriel chịu từ bỏ sự bảo bọc đối với Win, toàn tâm toàn ý mà tin tưởng thẳng bé một lần, cho nó cơ hội đối mặt với chính vận mệnh của mình.

Nhưng ngày hôm đó, Uriel xác thực không thèm trả lời hắn, khẳng định là trong đầu vẫn còn ý nghĩ không cam tâm và bực tức lắm đây.

Michael chợt nhớ ra điều gì, lật đật chạy vào trong bếp, giọng hắn rõ to: "Khoan hãy nấu mì, hôm nay chúng ta có khách. Ta bảo tên đó đem đồ ăn tới."

Hai tay đang cọ nồi của Win dừng lại, hơi ngạc nhiên: "Ngài mà cũng có khách sao?"

Cậu ở đây nửa tháng, trước đó cũng chưa từng nghe cha nói đến Michael bạn bè gì khác ngoài ông ấy.

Michael bày ra bản mặt hờn dỗi vì bị coi thường: "Ta thì có vấn đề gì?"

Dù được dặn dò bao nhiêu lần vẫn không tém lại cái tính thật thà này, Win cười cười nịnh nọt: "Sao có thể có vấn đề gì chứ. Trong các vị Tổng lãnh Thiên Thần, nào có ai vừa hài hước vừa thú vị như ngài."

"Đúng là ranh con!"

Thành công vượt ải, Michael trông có vẻ hài lòng thế nhưng sau đó lại dặn dò Win một cách khó hiểu.

"Lúc ta tiếp khách, nếu không có việc gì thì con đừng xuất hiện."

Win không nghĩ nhiều liền ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ."

Loay hoay sửa sang cái bếp cả buổi cũng chẳng có ai bầu bạn cùng, nơi này có mỗi Win và Michael, kể ra thì vẫn có chút buồn chán. Nửa tháng qua đi rất nhanh, Win bắt đầu nhớ các anh chị trên Thiên Đàng, ở đó thì lúc nào cũng đông vui nhộn nhịp. Win không hiểu vì sao cha Uriel lại gửi cậu đến nơi này nhưng cũng không dám hỏi.

Từ nhỏ Win đã rất vâng lời, chuyện duy nhất làm trái ý Uriel là cầu xin Thượng Đế cho mình được trải nghiệm cuộc đời của một con người. Nghĩ lại khi ấy cậu vẫn cảm thấy rất mơ hồ, tại sao lại hạ được quyết tâm lớn như vậy trong khi cuộc sống trước đó toàn phải dựa vào quyết định của người khác.

Nhìn quanh cái bếp láng bóng, Win cuối cùng cũng cảm thấy mãn nguyện, quả nhiên lao động chính là vinh quang. Giờ này Michael chắc là đang tiếp khách, thế nên Win đi thẳng một đường về phòng của cậu. Nhưng chưa đi được bao xa, một bóng người đang ôm một thùng hàng cỡ lớn che mất cả tầm nhìn từ cửa chính đi về phía nhà bếp.

Não bộ của Win lật đật lên giây cót, Michael đã dặn đừng lộ mặt thì chắc phải có nguyên do sâu xa nào đó, nghĩ thế cậu liền vòng lại trong bếp, trốn ra đằng sau cánh cửa.

Phía sau thùng giấy cỡ lớn vang lên một giọng nam: "Michael, rốt cuộc phòng sách của ngài ở đâu vậy?"

Bóng dáng bé nhỏ của Michael chạy theo sau, cằn nhằn một cách vô cùng bất lực: "Bảo ngươi rẽ trái ngươi lại rẽ phải. Căn nhà này của ta có bao lớn đâu chứ, vậy mà cũng đi nhầm cho được."

"Ồ...xin lỗi."

Win ở đằng sau cánh cửa cười thầm, vị khách này bị ngáo là cái chắc, tới trái phải mà cũng lộn cho được. Lúc nãy cậu nhanh chân một chút là về phòng được rồi, hại cho bây giờ lại ở đây không nén nổi cơn tò mò. Michael bảo cậu đừng xuất hiện, có nghĩa là không muốn vị khách này nhìn thấy cậu, chứ đâu nói cậu không được nhìn người ta một cái đâu nhỉ?

Tự tìm được một lý do hợp lý, Win đẩy nhẹ cánh cửa, vị khách kia đã theo Michael tới phòng sách, vậy cậu cũng phải tới đó một chuyến.

Bên trong phòng sách, giọng Michael vang lên vô cùng vui vẻ: "Tốt, tốt lắm, toàn là hàng hiếm cả đấy. Lần sau ngươi tới, nhớ đem vài thứ đồ công nghệ cao nữa, như máy chơi game chẳng hạn."

Win âm thầm lắc đầu, cái lão già này, chắc chắn là sưu tập đồ dùng của con người nữa đây mà, khách khứa cái nỗi gì chứ, rõ ràng là săn sale rồi giao hàng tiết kiệm.

Win lén nhìn vào trong, Michael đang say sưa kiểm tra mấy cuốn sách với độ dày đủ để ném vỡ đầu một con chó, vị khách nọ thì giúp hắn soạn mấy thứ đồ bên trong thùng hàng ra ngoài.

Bóng lưng người đó thẳng tắp, mái tóc đen tuyền giống cậu chứ không phải màu nâu vàng của Michael, thoạt nhìn toát lên một vẻ gì đó vừa bí ẩn lại rất đẹp trai. Hắn bận chiếc áo khoát ngoài màu đen rất dài, chiếc mũ áo cũng vô cùng lớn.

Gượm đã. Win nhìn lại thật kỹ:... đồ đen, mũ cực kì to trùm lên là che hết cả mặt.

Hắn là một Thần Chết, hơn nữa còn không thuộc hàng phổ thông, trên người hắn có không ít mùi của Ngạ Quỷ, chính là loại Thần Chết đáng sợ kia.

Win hít một hơi thật sau, trong đầu chỉ có một mong muốn duy nhất là trở về phòng ngay lập tức. Nhưng cậu chưa quay người thì Thần Chết trong phòng đột nhiên đứng lên làm cho tim cậu như giựt lên tới đỉnh đầu: không phải là hắn phác hiện ra cậu rồi chứ.

Trái ngược với sự lo lắng của Win, vị Thần Chết kia chỉ đang tìm một chỗ trống trên kệ để đặt sách lên. Ngay lúc này, góc nghiêng của hắn đã hoàn toàn lọt vào mắt của cậu.

Một giọng nói dịu dàng vang lên trong đầu Win, khuôn mặt mà cậu tâm tâm niệm niệm từ khi trở lại vẫn còn in sâu trong ký ức. Bảy kiếp người, Win đều nhớ rất rõ. Cậu từng muốn tìm lại vị Thần Chết đã giúp đỡ cậu nhưng đến tên của người ta là gì cậu cũng không nhớ.

Kiếp thứ bảy, Win sinh trong một gia đình nghèo, tuy rằng mẹ cậu rất thương yêu cậu nhưng bà ấy bệnh nặng mất sớm, cha cậu sau đó vì quá đau buồn, lâm vào cảnh bài bạc rượu chè, mỗi lần say xỉn là sẽ lại động tay động chân với con trai mình. Mục đích luc đó là để Win trưởng thành từ bi kịch gia đình, trải nghiệm cảm giác xuất phát từ con số âm là như thế nào.

Nhưng chịu khổ tới năm bảy tuổi thì một tên ma cô từ đâu ra muốn đoạt lấy thân xác trẻ thơ của cậu. Dù sao thì sau đó ma cô đã bị bắt lại và cậu thì được bù cho một kiếp khác.

Chưa hoàn thành xong kiếp thứ bảy thì Win sẽ không có lại được ký ức khi làm Thiên Thần, vậy nên lúc đó cậu cũng chỉ như bao linh hồn trẻ con khác, vừa ngây ngô lại vừa sợ hãi. Trong đầu Win khi ấy không có khái niệm về Thần Chết, cậu chỉ đơn giản là gặp được một anh trai vừa đẹp lại vừa dịu dàng, vừa biết động viên lại còn giỏi vỗ về an ủi.

Cho đến trước cái khoảnh khắc nhìn thấy góc nghiêng của người kia, Win vẫn đinh ninh vị Thần Chết mà cậu đã gặp chỉ là một Thần Chết dẫn độ linh hồn bình thường.

Nhưng nghĩ kì thì, hiện tại cái mùi Ngạ Quỷ trên người của vị Thần Chết kia không khiến cậu cảm thấy sợ hãi như ban đầu nữa. Nên nói thế nào chỉ, đừng vì nghề nghiệp mà xem thường người khác, ông chú mổ lợn thì vẫn có quyền thích hello kitty cơ mà. Lần này cậu phải tự kiểm điểm bản thân sâu sắc mới được.

Vị Thần Chết kia xếp được một nửa số sách thì ngừng tay lại, quay sang nói với Michael: "Có thể xin ngài ly nước không?"

Niềm đam mê kiến thức vô tình bị cắt ngang, Michael không hài lòng ngước mắt lên: "Nước lọc chỗ ta không có, chỉ có mỗi rượu nho nhà làm thôi."

Win khẽ thở dài, vị Tổng lãnh Thiên Thần này lại giở tính nhỏ nhen ra rồi, tội nghiệp cho vị Thần Chết kia, xin có ly nước cũng bị làm khó.

Nhưng Thần Chết không để tâm lắm, chỉ lạnh nhạt đáp: "Cũng được."

Mặt Michael biến sắc ngay lập tức, rượu nho mà hắn nói chôn dưới đất sau vườn đã đào lên đâu, lại không thể nhờ đến Win, vậy là hắn chỉ có thể xách mông lên mà chạy ra sau vườn.

Michael có vẻ là vì quá chuyên tâm nghĩ đến rượu nho nên lúc ra ngoài không phát giác ra Win đang trốn đằng sau cánh cửa. Trong phòng sách chỉ còn lại Thần Chết, hắn đứng thẳng dậy cũng không cao hơn cậu, nhưng trên người toát ra khí chất lạnh lùng đặc trưng.

"Đừng trốn nữa, ra đây đi."

Win giật mình, không phải là nói cậu đấy chứ? Đến Michael còn không phát hiện, sao tên Thần Chết này mũi còn thính hơn chó vậy.

"Chuột nhắt, không lăn ra đây thì đừng có trách!"

Giọng hắn vừa trầm vừa lạnh truyền đến cho cậu một cảm giác vô cùng khủng bố, Win cố gắng nuốt xuống từng ngụm nước bọt, rõ ràng hắn cũng có một mặt dịu dàng cơ mà.

Bây giờ chạy theo Michael còn kịp không nhỉ?

Thần Chết bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn bước từng bước về phía cánh cửa phòng sách. Trái tim trong lồng ngực đập như trống đánh, hai chân của Win nhũn ra tại chỗ, cậu không phải không muốn gặp vị ân nhân này, chỉ là quá hồi hộp.

Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn là một cánh cửa, một ánh sáng nhỏ vụt đến bên chân Thần Chết, một mực ôm lấy bắp chân của hắn.

Giọng nói trẻ con nghẹn ngào vang lên: "Anh ơi em xin lỗi, em sai rồi..."

Sau đó thì tiếng khóc nức nở trùm lên cả căn phòng, Thần Chết thì ngây người tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top