Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

8. Hợp tác

Sáng ra, Michael tỉnh lại trên giường của mình, men rượu vương khắp người được ủ qua một đêm biến thành cái mùi vữa hôi vừa chua. Mang một cái đầu trống rỗng bước ra khỏi phòng, đón chào hắn là một không gian sạch sẽ tin tươm, mỗi viên gạch đều sáng mù mắt chó. Rượu mà Michael ủ tuy nặng nhưng không gây đau đầu, càng không thể nhìn thấy áo giác.

"Ngài tỉnh rồi sao, ra ăn sáng đi nào."

Trong lúc não bộ vẫn còn đang vận động xem căn nhà có còn là của mình hay không thì Michael nghe tiếng Win gọi hắn. Cậu ta dậy từ sớm, trên khuôn mặt thắm đượm một niềm hân hoan vô cùng đáng ngờ.

Michael ngồi vào bàn ăn, trước mặt là cháo trắng còn bốc khói và trứng gà luộc chấm muối. Không ngoài dự đoán, đây là cháo đóng hộp.

"Người say rượu tại sao phải ăn khẩu phần của người bệnh? Ít nhất cũng nên là canh hải sản chua chua cay cay chứ!"

Win nhún vai: "Lần sau nhé."

Thêm một món là thêm một cái 'lần sau'. Michael kết quả vẫn là ăn hết thức ăn trên bàn, lãng phí sẽ bị trời phạt.

Quả trứng cuối cùng được cho vào miệng, Michael lúc này mới quan sát kỹ thằng nhóc quản gia của hắn, hôm nay có vẻ gì đó phấn khích hơn mọi ngày. Rõ ràng từ phong cách ăn mặc cho đến khiểu tóc đều không có gì thay đổi, liệu đó là hơi thở của sự hứng tình chăng.

"Ngày hôm qua, xảy ra chuyện gì rồi?" Michael bâng quơ hỏi.

Thanh âm thái hành dừng lại, Win đứng quay lưng về phía Michael, khiến hắn không thể nhìn thấy mặt cậu.

"Có chuyện gì là chuyện gì mới được?"

"À há! Ranh con, xem giọng con gượng gạo chưa kìa. Chắc chắn là có chuyện rồi!" Michael đột nhiên hô lên, thân hình nhỏ nhắn phóng tới bên cạnh cậu làm cho Win trở tay không kịp.

"Nào có, người nghĩ nhiều rồi." Win xoay đầu sang hướng khác, đã không nhắc thì thôi, nhắc tới thì có giấu kiểu nào cũng không được.

"Thôi rồi!" Michael ôm đầu gục xuống tại chỗ, đau khổ gằn từng tiếng một: "Ta đã làm gì thế này, kì này Uriel không nhổ trọc tóc ta mới là lạ."

Win vội buông con dao xuống, hốt hoảng kéo Michael đứng dậy: "Chuyện con gặp khách của ngài thì liên quan gì tới cha con? Anh ấy chẳng qua chỉ là một Thần Chết thôi mà."

Michael nói trở mặt liền trở mặt, cướp lấy con dao thái hành, giờ về phía Win, mặt lăm lăm sát khí hệt như đang ép cung.

"Nói mau! Hôm qua nhân lúc ta say rượu, hai đứa đã làm những gì rồi?"

Win đắn đo trả lời, bất lực hỏi: "Ngài muốn tụi con làm gì? Tụi con còn có thể làm cái gì?"

Michael nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Win, hắn còn chưa lên tiếng, cậu cũng không dám động đậy. Nhìn dáng vẻ còn ngây ngô thế này chắc là chưa bị nhúng chàm.

Michael đằng hắng: "Nói ta nghe chi tiết sự tình ngày hôm qua, không được nói dối cũng không được bỏ sót chi tiết nào."

"Vâng ạ."

Win từ tốn kể lại, trong lòng vô cùng băn khoăn về thái độ có phần quá lố của Michael. Hắn không tỏ vẻ tức giận là mấy, ngược lại có chút khổ tâm, hơn nữa khi nhắc đến cha của cậu là là trăm phần trăm áy náy.

"Thế Bright nói hôm nay sẽ lại đến thăm con?" Michael mệt mỏi ôm trán.

"Tên của anh ấy là Bright sao? Ngài đừng có tự tiện tiết lộ như vậy chứ, con còn định hôm nay sẽ trực tiếp người ta mà." Win bĩu môi tỏ ý không hài lòng.

"Nghe từ miệng tên đó với nghe từ miệng ta có gì khác sao? Gặp nhau đã mấy lần rồi mà chưa biết tên người ta?"

"Mới có hai lần chứ mấy, mà lần nào cũng hồi hộp quá nên quên hỏi."

"Ờ...!"

Michael chán tới chả buồn nói thêm. vừa nhắc tới tên Thần Chết đó là thằng ranh con đã tủm tỉm cười không biết bao nhiêu lần, có một khuôn mặt đẹp trai thì hay lắm sao, trước đây hắn cũng rất đẹp đấy được chưa.

Win bị mất đi một phần ký ức khi làm người là do Bright, càng không biết được lời tiên đoán Uriel đã nhìn thấy, cậu chỉ đơn giản có cảm tình với một người, không hề kiêng dè mà tìm cách tiếp cận. Hiện tại, cả Michael và Uriel đều không chắc chắn được nguyên nhân đẩy Win đến tương lai đen tối kia là gì, nhưng sự tồn tại của Bright trong vận mệnh của Win khiến hắn không thể lơ là.

Nếu hai người thực sự có duyên phận, cho dù có xóa ký ức bao nhiêu lần thì vẫn sẽ gặp lại nhau, đều sẽ vì đối phương mà bị thu hút. Nhưng với thân phận của Bright, muốn vượt qua định kiến của người trời là rất khó. Michael không định ngăn cấm, hắn càng không có cái khả năng này, chỉ là hắn làm giao dịch với Bright cả trước khi biết được chuyện của Win, vô hình chung bị biến thành người nối dây tơ hồng. Uriel tin hắn trong sạch là chuyện không thể nào.

Michael đóng cửa tự kỉ trong phòng nửa ngày trời không ra ngoài, Win đến gõ cửa mấy lần nhưng chỉ nhận được một cái thở dài.

Win hiểu rất rõ mỗi người đều giữ trong lòng những chuyện không thể giãi bày, hoặc tới một lúc nào đó cậu sẽ được nghe, hoặc là tự bản thân đi tìm hiểu. Những lời chất vấn chỉ càng khiến hai bên thêm khó xử.

Đang nghĩ ngợi thì chuông cửa chợt reo, tâm trạng của Win lập tức nhưu sóng biển ùa về. Cậu chạy nhanh vào phòng, chỉnh trang lại tác phong quân áo một cách nhanh gọn rồi lẹ làng đến trước cửa nhà.

Nghiêm túc ấn chuông cửa thế này thì khẳng định là người kia rồi.

Cạch!

Người xuất hiện là một thanh niên cao hơn mét tám, tóc đen bồng bềnh với đôi mắt biết cười chào đón hắn. Bright vô thức kéo nhẹ cổ áo, hành động có chút cứng nhắc, giọng nói lại càng không được tự nhiên.

"Chào!"

"Anh làm sao thế?" Còn chưa vui mừng được bao lâu, Win đã bị thái độ nguôi lạnh của Bright làm cho mất hứng. "À đúng rồi, em là Win. Đây là dáng vẻ trưởng thành của em."

"Anh biết." Hồi hộp quá nên buột miệng, Bright lập tức sửa lại: "Ừ, anh nhìn thấy rồi."

Win nắm lấy tay Bright, kéo hắn vào nhà, vừa đi vừa hỏi: "Anh biết nấu ăn không?"

Bright có vẻ mù mờ: "Biết thì biết, nhưng anh lại không có vị giác."

Bước chân Win dừng lại, cậu quay đầu nhìn hắn hơi khó tin: "Thần Chết thì không có vị giác sao?"

"Cái này không liên quan đến Thần Chết, chỉ là anh vô tình làm mất nó thôi."

Giác quan chứ có phải móc chìa khóa đâu, muốn rơi chỗ nào liền rơi chỗ đó. Bright nói thế hẳn là nguyên nhân không mấy vui vẻ. Win chỉ cười cười: "Sau này có dịp sẽ tìm về cho anh."

"Được, nhờ cậy hết vào em."

Cả hai tới phòng bếp, nơi tất cả nguyên liệu được chuẩn bị một cách đầy đủ.

"Anh chỉ xem hướng dẫn và nấu thôi, những chuyện còn lại để em lo." Tiện thể cầm một cái tạp dề đưa cho Bright.

"Thế bây giờ em muốn nấu món gì?" Bright vừa đeo tạp dề vừa hỏi.

Win cực kì nghiêm túc: "Từ khai vị đến tráng miệng, một món cũng không được thiếu."

Bright ngẫm trong đầu, hồi còn sống hắn cũng đâu có phải là đầu bếp, chỉ là khả năng dùng dao tốt hơn người bình thường một chút.

"Hay là chúng ta đặt dịch vụ nấu cỗ nhé."

"Anh muốn đưa Michael lên bàn thờ à, không sợ bị ngài ấy đánh sao?"

Bright tính nói rằng đám cưới cũng có thể đặt cỗ chứ không nhất thiết phải ám chỉ đồ cúng, nhưng lại thôi: "Ra là nấu cho Michael à? Thế thì càng nên đặt đồ ăn về, anh biết sở thích của ngài ấy."

Win buồn bã nói: "Không được, nấu ăn là để dỗ cho ngài ấy nguôi giận. Không tự nấu sao đủ thành ý. Hơn nữa nguyên nhân ngài ấy nổi giận cũng có phần anh đấy."

"Có chuyện đó sao?" Bright ngạc nhiên, tự kiểm điểm bản thân một lượt.

"Đúng là có chuyện như vậy đấy." Win thản nhiên trả lời, sẵn tiện dí con dao chặt thịt vào tay Bright. "Tranh thủ làm món thịt hầm trước đi nào."

Một Thần Chết một Thiên Thần hì hục cả nửa ngày trời, vừa không làm nổ nhà bếp vừa có thể dọn ra một bàn đồ ăn đầy ắp thơm ngon.

Win nhìn cách bày trí các món ăn, nghĩ ngợi: "Hay là do cửa phòng của Michael xa nơi này quá nhỉ?"

Bright đem món tráng miệng cuối cùng từ trong bếp ra, vừa vặn nghe được lời than thở của Win lại buồn cười: "Hình như cũng không xa lắm đâu." Sau đó quay sang chào Michael đã ngồi ở bàn ăn từ lúc nào.

"Michael ngài xem, tất cả đều là chuẩn bị cho một mình ngài đấy." Win rất hào hứng, quả nhiên dạy dày vẫn là thứ dễ mua chuộc nhất.

Michael không thèm liếc mắt tới Win, chỉ quan sát đồ ăn thơm ngon đẹp mắt trên bàn: "Không nghĩ ngươi còn có loại tài lẻ này, biết thế đã không chỉ nhờ ngươi làm chân chạy vặt."

Bright đặt đĩa tráng miệng xuống bàn: "Đồ ăn có vừa miệng hay không còn phải nhờ vào Win."

Nhóc con bên cạnh được nhắc tới thì cười rõ tươi. Hôm nay không chỉ không phá nhà lại còn góp công làm nên thành quả đáng tự hào.

Michael nhếch mép khinh khỉnh: "Không phá phách là mừng rồi, không cần nói giúp cho nó."

Bright nhíu mày: "Cậu ấy rất khéo tay, lại còn nhanh nhẹn."

"Thế thì tại sao cả nửa tháng nay ta phải ăn mì gói chế nước sôi? Ngươi biết nó luộc trứng bằng gì không? Ấm siêu tốc đó.  Còn bàn ủi nhà này nó dùng để chiên trứng. Làm thế không cảm thấy tội lỗi với nhà sản xuất chút nào sao?"

Ai đó được nhắc tên tỏ ra rất ăn năn: "Xin lỗi mà."

Bright không hề chớp mắt: "Ấm siêu tốc còn có thể luộc ra trứng lòng đào. Rất sáng tạo."

"Ngươi có nhận thức bản thân đang nói gì không, Bright?"

"Đang nói chuyện với ngài."

Michael giống như bị biến thành bà mẹ chồng gắt gỏng chỉ biết nhìn nhận đứa con dâu một cách phiến diện. Nhưng hắn rất kiên định về sự tỉnh táo của bản thân, kẻ mất đi lí trí không thể nào là hắn được.

Giữa bầu không khí căng thẳng, Win đứng ra giải vây. Cậu kéo ghế bảo Bright cùng ngồi xuống, bản thân cũng ngồi ngay bên cạnh.

Nhưng lúc này Michael lại rất biết cách phá đám: "Win, sang bên này."

"Dạ?"

"Nhanh lên!" Quay qua trừng mắt với thái độ khó chịu của Bright. "Sao? Ý kiến thì lên phường."

Ba người ngồi vào bàn ăn, vừa vặn tạo thành một hình tam giác cân, Michael nhỏ con ngồi lọt thỏm ở giữa hai thanh niên vừa cao ráo lại vừa đẹp trai. 

Thái độ lồi lõm của hai người kia hoàn toàn không ảnh hướng tới việc Win liên tục gắp thức ăn vào chén của Michael: "Sau này nếu Bright có thể đến đây nấu ăn mỗi ngày thì ngài không cần ăn mì tôm nữa đâu."

Michael nhai xong miếng thịt bò: "Con không tự giải quyết vấn đề của mình, còn kéo theo cái tên này làm gì? Thần Chết cũng là người làm công ăn lương đấy."

Win rẫu rĩ, Michael nói đúng, cậu còn chưa hỏi ý kiến của Brigth đã tự quyết định. Người ta có thể vừa làm Thần Chết vừa chạy vặt cho Michael, nhưng dựa vào đâu mà hắn giúp đỡ cậu chứ? Cứ cho rằng hôm nay là ngoại lệ đi.

Nhưng Bright lại rất không biết điều mà phản bội lại lời của Michael: "Vấn đề của Win nằm ở việc sử dụng nhiệt độ, tôi có thể dạy cho cậu ấy tới khi tự nấu được. Ngày thường nấu ít món lại, làm đơn giản một chút thì chẳng phiền hà gì đâu."

"Anh nói thật chứ? Em sẽ học thật chăm chỉ." Win mừng rỡ vỗ tay.

Bright cười với cậu, cứ như mọi mong muốn của Win hắn sẽ đều tìm cách đáp ứng, yêu chiều đến mức khiến người khác phải ghen tị. 

"A~" Michael đột nhiên ôm một bên má.

"Ngài làm sao vậy?" Win lo lắng hỏi. "Thiên Thần cũng bị đau răng khôn sao?"

Bright ngược lại giống như không có chuyện gì: "Chắc là bị hóc xương. Em không cần lo lắng."

"Xương? Mới vừa rồi ngài ấy chỉ ăn toàn rau thôi mà."

Khóe môi Thần Chết cong lên như đùa cợt ánh mắt căm phẫn của Tổng lãnh Thiên Thần: "Ngài uống thêm chút canh đi, không lại bị nghẹn."

Michael trừng mắt với tên Thần Chết thối tha mới qua một ngày liền trở mặt. Không đúng, tính cách của Bright trước giờ là vậy, chẳng qua vì giao dịch với Michael nên mới nhượng bộ, việc đó cũng làm hắn quên mất, tường thành của Limbo là ai đã phá nát phải đi xây lại. Tên Thần Chết này ngay từ đầu đã không biết kiêng dè bề trên là như thế nào rồi.

Nhưng Michael không hiểu, Bright tức giận cái gì mà cứ nhằm vào hắn chứ? Michael nhìn theo ánh mắt của Bright, lúc này, Win đang ngồi bóc vỏ tôm bỏ vào chén cho mình. 

Cậu còn ngây ngô hỏi: "Michael, quýt hôm nay ngọt lắm, con lột vỏ cho ngài nhé?"

Mặt Bright lại càng tối sầm lại, đẩy đĩa táo đã được gọt sẵn lên trước mặt Michael: "Ăn táo trước đi, táo ngọt hơn."

Michael ngậm ngùi nói: "Ta không cần tráng miệng, không cần quan tâm ta." Sau đó quay lại gặm tiếp miếng đùi gà. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top