Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 57:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 57:

[ Hông ngờ anh trai của chàng Asakura lại đẹp dị nha, chả hề kém cạnh Asakura xíu nào lun! ]

[ Đúng đó, khum hổ là anh của Asakura mà! Cơ mà phải nói chứ, sao hai anh í lại khum giống nhau miếng nào thía? Từ ngũ quan, màu tóc tới màu mắt, khum hề có miếng giống lun á! ]

[ Có gì đâu, có thể là cùng mẹ khác cha hoặc cùng cha khác mẹ mà! Trọng điểm là bà con có để ý thấy da dẻ của anh trai của cậu Asakura là Asakura Iori vừa mịn vừa trắng hông. Chưa kể lúc cười rộ lên trông còn đẹp dã man nữa... ]

[ Lầu trên phát ngôn lệch rùi, trọng điểm là mấy thím vẫn chưa nhận ra tư thế của hai anh Asakura này mờ ám lắm à! Cộng thêm mấy thím có thấy cái ánh mắt của chàng Fuuto dành cho anh trai mình quá là dịu dàng lun hem!!]

[ Hình như đúng thiệt, mà phải nói sao dòm anh giai Asakura này cứ quen quen thía nào í... ]

[ Á á á vậy là niên hạ hỏ? Cưng chỉu chảy máu mũi gòi miễn giải thích nhoa nhoa nhoa... ]

"......" Càng đọc xuống, mặt cả nhà càng vô cảm, mà nội tâm thì càng chết lặng. Thế nhưng Wataru lại khá tò mò mà hỏi: "Niên hạ là gì ạ?"

"......" Bên đây thì số người biết nghĩa từ này chỉ có Kaname, Hikaru, Tsubaki với Azusa, còn thêm mỗi Fuuto thôi. Mấy người khác kiểu, xin lũi nha ủa gì dợ?

Mấy người biết nghĩa từ này thì nào dám hé miệng, sợ dạy hư con trẻ! Còn bên không biết thì quyết chí lát về rồi thử tra Baidu sau. Hikaru đọc thêm một số bình luận nữa, mà mấy câu kế tiếp đều đẩy đề tài đi xa ảo ma Canada, nào là niên thượng, niên hạ, rồi nhân thê thụ các thứ... Hikaru bèn tắt máy tính dứt khoát ngay và luôn, anh phớt lờ đám anh em người thì đang xấu hổ kẻ lại lấy làm khó hiểu hoặc bất mãn sau lưng, tay móc di động gọi cho Yoshida.

"Tôi đọc rồi, vậy giờ tính bước tiếp theo sẽ làm thế nào?"

Chẳng rõ Yoshida nói gì ở đầu dây bên kia mà vẻ mặt Hikaru tức thì thư giãn hơn hẳn, anh còn cười đối đáp lại vài câu rồi mới cúp máy. Anh nói với Iori: "Tối nay chúng ta cùng xem tin tức giải trí nhé?"

Iori gật đầu, tối hôm nay là thứ sáu, phim truyền hình cậu đang theo dõi không có chiếu. Vì thế nên coi mấy tin tức giải trí gì đó cũng chẳng có gì to tát.

Thế là đến tối, đại gia đình Asahina cùng quây quần bên nhau. Cơm nước xong thì cả đám liền xếp chỗ ngồi trên sô pha, còn nếu hết chỗ thì cứ ngồi ịch xuống sàn, dù sao thì sàn nhà bọn anh cũng sạch mà.

Không bao lâu, chương trình bọn anh trông đợi cũng đã chiếu. Tin đầu tiên thế mà lại về quảng cáo do Iori và Fuuto quay. Sau đấy, người dẫn chương trình nói thêm mấy câu rồi bèn đụng đụng vào một chỗ trên màn hình, tức thì bên trên hiện ra một bức ảnh —— mái đầu đỏ rực, trang phục thắm tươi, lớp hóa trang yêu diễm, bên má trái còn được vẽ một đóa hoa Mạn Châu Sa, cộng thêm đôi mắt trống rỗng, bóng dáng cô độc... Không thể không nói, cậu chàng vóc người vốn chẳng mấy cao to trong bức hình nọ cho người ta cảm giác đau lòng không tên.

Đã trải qua những gì, quá khứ phải đau thương đến nhường nào thì đôi mắt mới tịch mịch đến thế chứ? Khi nhìn vào bức ảnh, chỉ trong thoáng chốc, vô số người đã thấy trái tim mình nhức nhối, cứ đau đau xót xót không rõ.

Giây kế tiếp, người dẫn chương trình chạm thêm cái nữa, màn hình lại hiện thêm một bức ảnh khác. Vẫn là chàng trai có gương mặt tinh tế nọ, mang đôi mắt đỏ máu sánh đôi với màu tóc rực cháy cùng hình vẽ hoa Mạn Châu Sa bên má. Khác biệt có lẽ là lần này cậu lại khoác trên mình một bộ trang phục trắng muốt.

"Như những gì mọi người đang thấy, đây là quảng cáo cho một bìa tạp chí khá nổi tiếng ở Ý do anh Asakura Iori chụp vào nửa năm trước. Đây chỉ là một trong số đó. Từ ảnh chụp, anh Iori đang vận một chiếc áo khoác trắng tuyết, bên dưới là một chiếc quần tây trắng tinh, cả tay và cổ đều được bao bọc bằng lớp lông mịn, trong khi chân lại để trần. Chúng ta có thể thấy, trong tay anh Iori đang cầm một cây chùy, hai chân đứng trên mặt tuyết rải đầy hoa mai cùng vẻ mặt cô liêu lẫn hoang mang. Cho dù có vô tình xâm phạm vào mảnh đất hoang không người thì vốn cũng..."

Nữ MC nói xong, bèn gõ gõ vào mấy bức ảnh. Có lúc là hình chụp quảng cáo, cũng có lúc là hình đi catwalk trên sân khấu, có khi thì trang phục cổ kiểu dáng trung tính, rồi có cả thời trang hiện đại cực ngầu...

Đến khi đã giải thích các hình ảnh xong xuôi, nữ MC mới cúi người trước màn ảnh, vẻ mặt hối lỗi nói: "Ở đây tôi cần phải xin lỗi anh Asakura Iori. Thật lòng xin lỗi anh, trước đó tôi còn chưa hiểu rõ ngọn nguồn sự việc mà đã nói nhăng nói cuội, suýt đã hại mọi người hiểu lầm anh... Nói chung, thưa anh Asakura, tôi thật sự xin lỗi!"

"Ngoài ra, nghe nói một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng của Ý đã đặt chân tới Nhật Bản nên phóng viên chúng tôi đặc biệt đi phỏng vấn một chuyến. Sau đó mới biết, hóa ra ngài Vinson đây là bạn thân của anh Asakura, chưa kể quan hệ còn cực tốt. Ngài Vinson còn khen anh Asakura không dứt miệng, nếu chẳng phải do anh Asakura gặp chút hạn chế về mặt chiều cao thì tin chắc rằng qua một khoảng thời gian nữa, nhất định anh sẽ theo xu hướng quốc tế và trở thành một siêu mẫu..."

Người dẫn chương trình trên ti vi nói thêm mấy câu, rồi bắt đầu chuyển sang tin khác. Thế nhưng cả gia đình Asahina lại lặng thinh.

"Đó là... Anh Iori?" Yusuke tròn cả mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.

"Hình như là đúng rồi..." Tsubaki nói mà chẳng dám chắc, ngoảnh mặt sang Azusa, "Azusa, em nhéo anh một cái đi..."

Azusa chẳng hề nương tay mà nhéo mạnh vào mặt anh một phát, thấy anh rên đau rồi mới gật gù bảo: "Ừ, không phải là mơ."

Ukyo không còn biết nói gì nữa, bèn quay sang cùng Masaomi với Kaname dòm sang Iori rồi bắt đầu nghiên cứu kỹ lưỡng. Ờm, màu tóc khác nè, màu mắt khác luôn, trên mặt không vẽ hoa, cũng không mặc dày như thế... Cơ mà, ngũ quan đâu có đổi, vóc dáng cũng đâu có đổi, đôi mắt trống rỗng xưa nay cũng không đổi nốt... Vậy nghĩa là cái cậu trên ti vi kia là Iori thật á?!

Nhất thời ánh mắt cả gia đình đều hết sức vi diệu, Hikaru lại cười nói: "Iori à, coi bộ em sắp nổi rồi!"

Iori gật gật đầu, hiếm một lần lại cười khẽ: "Ừm, nổi thì tốt." Nhiều tiền!

"Mà Iori này, sao hoa trên mặt em, cả tóc với mắt đều là màu đỏ vậy?" Louis dịu dàng hỏi, "Mặc dù màu đỏ rất đẹp, nhưng anh lại thấy Iori hợp với màu xanh da trời nhất..."

Iori gật gật đầu: "Ừm, tôi cũng không thích màu đỏ lắm. Có điều, Vinson với mấy chuyên viên trang điểm cứ khen màu đỏ đẹp rồi này nọ lọ chai nên để bọn họ làm gì thì làm thôi."

"Thì ra là vậy... Cơ mà Iori này, sau này em cần hóa trang thì có thể để anh làm tóc cho em không?"

Bấy giờ Iori mới sực nhớ Louis là thợ làm đẹp chuyên nghiệp, chưa kể hình như còn khá có tiếng trong nghề nữa. Vì thế cậu bèn gật đầu, nghĩ tới nghĩ lui rồi đáp: "Tôi kêu Yoshida phát lương cho anh." Nhà tạo mẫu tóc nào mà chả cần có lương, dù cho Louis là người trong nhà nhưng cũng không thể để đám Yoshida ăn chẹt phần tiền này.

Louis thoáng sửng sốt, rồi lại gật đầu cười, giơ tay xoa xoa đầu Iori: "Vậy thì tiền lương của anh đành nhờ cậy vào em rồi, Iori."

Iori gật gật đầu rất nghiêm túc. Tuy tình cảm cậu dành cho Louis không mặn không nhạt, cũng đã cạn kiệt như với những người khác trong nhà, nhưng thế nào thì vẫn là người nhà mình. Tiền của bọn cậu thì chỉ có thể do bản thân kiếm chứ không đời nào để đám người bên công ty chơi tham!

Đột nhiên ngay lúc này Ukyo lại đứng bật dậy, anh cười hỏi Iori: "Em có muốn ra siêu thị chơi, rồi mua mấy món về không?"

Iori đưa tay sờ sờ chiếc bụng nhỏ đã hơi đoi đói của mình, rồi dứt khoát gật đầu đứng dậy theo bước Ukyo. Vừa đến trước cửa là cậu lại ngoảnh đầu nghía Hikaru một cái, Hikaru mỉm cười với cậu rồi xua xua tay. Iori thấy anh không định đi cùng thì chỉ đành xoay người đuổi kịp Ukyo.

Hai anh em trầm lặng từ tốn cất bước đến siêu thị, mua được một vài thứ. Chẳng qua không biết là do trùng hợp hay thế nào mà Iori và Ukyo lại phát hiện có người muốn tới gần họ, dường như càng ngày càng đông, có mấy cô gái tay cầm điện thoại chụp hình lia lịa nữa kìa!

Mặc dù Iori đã sớm quen với việc bị người ta dòm ngó, nhưng cậu vẫn cứ thấy cả người lấn cấn, không được tự nhiên. Do thế mà bước chân của cậu lại vô thức sải nhanh hơn, chỉ đáng tiếc rằng mới đi chưa tới hai bước thôi thì cậu đã bị cản bước. Người cản lối cậu là một cô nữ sinh tóc cắt tém, cô nàng chìa ra một tấm card về phía cậu hết sức tự nhiên, cười tít cả mắt: "Chào anh Asakura ạ, phiền anh có thể nào kí tên giùm em không? Qua giờ em gái em cứ luôn miệng nói thích anh, mà sắp tới sinh nhật con bé rồi. Nếu con bé có thể nhận được tấm card có chữ ký của anh thì nhất định nó sẽ vui lắm."

Iori sững sờ một chốc rồi lại mỉm cười. Cậu nhận lấy giấy bút trong tay cô nữ sinh, sau đó kí nghệ danh mình lên trên, viết kèm một dòng "chúc mừng sinh nhật" rồi mới trả lại tấm card cho cô nàng. Cô nữ sinh nở nụ cười cảm kích, để lại một câu "sau này anh tiếp tục cố gắng nha" xong liền bỏ chạy.

Kế đấy, lại có thêm mấy cô bé nữ sinh khác chạy ù tới xin cậu kí tên các kiểu. Iori đều tươi cười kí tên cho từng người một, đến khi cuối cùng không còn ai cần cậu kí tên nữa thì cậu mới đi tính tiền với Ukyo.

Ra khỏi siêu thị rồi, Ukyo mới khẽ hỏi: "Iori đã quen chưa? Sau này nếu em nổi tiếng, thì những cảnh tượng, những sư việc như hôm nay sẽ ngày càng khó nhằn! Đến khi đó có khi đến ký tên còn ký chẳng xong."

Iori gật đầu: "Tôi biết, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu rồi. Anh không cần xem tôi là con nít hay bệnh nhân tâm thần, tôi thật lòng cảm thấy mình rất bình thường. Chẳng qua nếu các anh cứ đối xử với tôi cẩn trọng như một bệnh nhân như thế, có khi vào một ngày đó trong tương lai đến chính bản thân tôi cũng tưởng mình mắc bệnh, không được bình thường."

Ukyo chợt dừng bước, im lặng mãi một lúc, mới nói với Iori: "Anh... Xin lỗi. Sau này sẽ không như thế nữa đâu, anh nói thật!"

Khóe môi Iori chợt cong cong: "Chỉ mong là thế. Phải rồi, ban nãy tôi biểu hiện thế nào? Hồi trước ở Ý thì do bộ dạng của tôi lúc trên sàn catwalk với khi chụp hình cho tạp chí khác xa dáng vẻ ngoài đời nên chả có ai chặn lại xin chữ ký đâu. Đây là lần đầu tiên có người xin chữ ký của tôi đó!"

Ukyo cười cười, chìa tay ra sờ đầu Iori: "Iori giỏi lắm luôn, chỉ mới quay có một quảng cáo thôi mà đã có nhiều fan như vậy rồi."

Đâu ngờ khi Iori nghe anh nói thế thì lại dừng bước, nụ cười có chút muộn phiền: "Thật ra, fan mới chính là người tàn nhẫn nhất thế giới này..."

Ukyo ngạc nhiên đẩy gọng kính, anh đang tính hỏi thì Iori đã kể tiếp.

"Lúc trước tôi có quen biết một vị tiền bối người Trung ở Ý, anh ấy là một diễn viên điện ảnh rất có tiếng, cũng như có vô số fans. Thế nhưng vì tranh chấp với phía đối thủ nên bị người ta chụp ảnh bôi nhọ rồi đăng lên mạng. Cuối cùng những người fans đã từng sùng bái anh ấy, yêu quý anh ấy một thuở lại thiếu điều đều lật mặt chê anh ấy sai, có một số người còn mắng mỏ anh ấy nữa..."

"Rồi chuyện này còn chưa xong thì chuyện khác đã kéo tới. Anh ấy bị tố vì bạn gái của anh ấy là phụ nữ đã có chồng. Nói cách khác, anh ấy chính là kẻ thứ ba. Có điều, bản thân anh ấy vốn cũng đâu hề hay biết gì về vụ việc lần này, chính bạn gái anh ấy đã giấu giếm tình trạng hôn nhân của mình từ mấy năm trước. Khi đó anh ấy vốn đâu có quen biết với cô ta, mà cô ta cũng không chịu nói thật với anh ấy! Từ đó về sau, một nửa số fans đều vứt bỏ anh ấy, một nửa còn lại thì biến thành antifans... Và khi anh ấy thật sự chịu không nổi nữa, bèn cứ thế rời xa giới giải trí, rồi tới Ý trở thành một nhà thiết kế thời trang."

"Cũng nhờ từ giây phút ấy, tôi mới hốt nhiên ý thức ra những người gọi là fans thì chẳng những có thể nâng anh lên cao, mà một khi anh đã không hợp ý họ thì họ cũng có thể đẩy anh xuống vực sâu bất cứ lúc nào! Thế nhưng ngay cả khi như vậy, tôi vẫn muốn làm diễn viên, muốn có thật nhiều fans!" Bởi vì như thế thì cậu mới có nhiều tiền hơn!

Ukyo ngây ngốc nhìn Iori mãi cho đến khi Iori khó hiểu ngoảnh mặt lại về phía anh, anh mới cười khẽ: "Vậy Iori phải cố gắng lên đó!"

Iori mỉm cười, vẻ mặt điềm nhiên: "Đã làm thì phải cố gắng làm cho tốt chứ!"

————————— đường phân cách —————————

Iori cũng chẳng ngờ được rằng cậu sẽ thấy mặt ả Asahina Ema kì dị này nhanh như vậy.

Lúc về đến nhà với Ukyo, cậu bước qua cửa nhà rồi mới phát hiện cả nhà im phăng phắc, khác hoắc với lúc trước khi bọn cậu ra khỏi nhà luôn, giờ đến tiếng ti vi cũng chả có!

Hai anh em bước vào nhà mà lấy làm lạ. Sau đó cả hai chợt nhận ra, cả gia đình vẫn còn ngồi yên bất động trong phòng khách, chưa ai rời khỏi. Nếu có khác thì là trong số đó lại lòi ra thêm một người.

Ukyo vừa nhìn thấy bóng dáng cô gái mặc đồng phục buộc tóc đuôi ngựa dài dài là tim anh kêu thình thịch một tiếng, anh dòm sang Iori với vẻ mặt có chút hoảng loạn. Trái lại Iori hết sức bình tĩnh, cậu xách đồ ăn vừa mua về để lên bàn, sau đó lấy một túi đồ ăn nhỏ rồi đi thẳng lên lầu.

Trước khi trở về căn nhà này, cậu đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Thế nên khi nhìn thấy hình bóng Ema thì cơ bản nội tâm cậu cũng chẳng có bất cứ xao động nào cả. Nhờ vậy mà từ ngoài mặt đến trong lòng, cậu đều giữ được sự bình tĩnh. Cậu nghĩ, dù sao nhìn vô tình hình ở phòng khách thì chắc sẽ không mở ti vi nữa đâu, đã vậy thì chi bằng cậu về phòng mở máy tính ra coi phim điện ảnh, còn đỡ phải đối mặt với ả Asahina Ema làm người ta nuốt đồ ăn không vô.

Chẳng qua Ema nghe được tiếng hai người mở cửa vô nhà rất rõ nên liền quay đầu mở lời với Iori: "Chuyện là, anh Iori..."

Iori đến đưa mắt nhìn cô ả một cái còn lười, cậu chỉ mặt không đổi sắc đi thẳng một đường lên lầu, đầu cũng chẳng ngoảnh lại. Ema thấy thế tức khắc mặt mày tái mét, nụ cười treo trên khóe môi cũng sắp không chống đỡ nổi nữa, trông có vẻ đau lòng, xấu hổ và buồn bã vô cùng. Thế nhưng Ukyo vốn đang ngồi trực diện với cô ả lại bắt kịp được mỗi làn khói mù cùng sự căm hờn chớp nhoáng trong mắt cô. Anh nhíu mày không vui, lạnh lùng hỏi: "Ema, nếu tôi nhớ không lầm thì hiện giờ cô hẳn nên ở trường chuẩn bị cho kỳ thi giữa học kỳ, chứ không phải lỗ mãng một mình lao về nhà ngay trong đêm! Giáo viên của cô quản học trò như thế nào hả? Mấy hôm trước còn mới gọi điện về nhà báo thành tích của cô lại tụt dốc, bây giờ đã là đếm ngược từ dưới lên trong lớp rồi, sao ngược lại còn không chịu quản cô chứ?"

"Anh Ukyo à, anh nói nhảm nhiều như thế làm chi, cứ gọi thẳng cho giáo viên cô ta rồi hỏi thôi!" Tsubaki cười nhạt, "Em cũng rất muốn biết xem rốt cuộc là giáo viên kiểu gì mới dạy ra được một học sinh 'ngoan' như thế!"

Sắc mặt Asahina Ema càng thêm nhợt nhạt khó coi, mắt cũng đã phủ một tầng hơi nước rõ ràng, cô khom lưng với Ukyo: "Em xin lỗi vì đã làm mọi người mất mặt ạ... Còn nữa, việc này không hề liên quan đến giáo viên của em. Tại vì ngày mai là thứ bảy nên các học sinh nội trú đều được phép về nhà tối nay."

Kaname ở sau lưng cô lại nhướng mày, bảo: "Thế nhưng Ema này, không phải trước đó chúng ta đã thỏa thuận rồi à? Đừng có siêng về nhà quá, cuối tuần bọn tôi toàn đi ra ngoài thôi, trong nhà cũng không có ai đâu. Vậy nên nếu cô về rồi lại không có người nấu cơm cho cô các thứ thì chả phải còn buồn tẻ hơn nữa sao?"

"Đúng đó, thưa cô Hinata, con gái con lứa mà ra đường tối khuya tối mịch cũng không tốt lắm đâu. Cô có từng nghe qua một câu châm ngôn của Trung Quốc chưa?" Hikaru cười nheo nheo mắt.

"Là câu gì vậy ạ?" Wataru cực kỳ phối hợp mở to cả mắt đầy vẻ tò mò. Hikaru cười xoa xoa đầu cậu nhóc, hai mắt trái lại chăm chăm vào Ema, gằn từng chữ một: "Đi đêm ắt có ngày gặp ma!"

Trong chớp mắt, cõi lòng Asahina Ema tột cùng buốt giá, cả cơ thể cô cũng lành lạnh rợn da gà. Cơ thể cô  vô thức run lẩy bẩy, mỉm cười chẳng mấy tự nhiên: "Ơ kìa, anh Hikaru cứ thích nói đùa, em làm gì có biết đường đâu, lần này em về cũng là nhờ bạn lái xe chở về thôi. Ngoài ra, hiện giờ em đang mang họ Asahina..."

"Đối với tôi mà nói, cô chỉ mang mỗi cái họ Hinata thôi." Hikaru lạnh lùng đáp gọn rồi đứng dậy đi thẳng lên lầu.

"Thưa cô Ema, nếu cô đã về thì bây giờ chúng tôi cũng đâu thể đuổi cô đi. Có điều cô cũng thấy rồi đấy, Iori nhà chúng tôi đã về và em ấy không ưa cô chút nào. Vì thế phiền cô trong hai ngày này hãy cố gắng ở yên trong phòng hoặc hẹn bạn hẹn bè ra ngoài chơi đi, đừng có xuất hiện trước mặt em ấy, được chứ?" Louis chậm rãi nói.

Ema vừa nghe anh nói thế thì cả mặt liền vặn vẹo ngay trong nháy mắt, chẳng qua rất nhanh sau đó là đã điều chỉnh lại được. Tuyệt đối là Louis cố ý! Anh ta không ưa mình đến thế sao? Thường ngày cứ gọi mình cô này cô nọ, xa lạ đến nhường nào. Còn bây giờ thì lại vì một thằng biến thái điên khùng rời đi hai năm ròng mà ép mình ra khỏi nhà... Tại sao luôn là thế chứ? Rành rành cô có làm gì đâu, rành rành chẳng hề có gì sai mà cớ sao ánh mắt mấy người này khi nhìn mình lại cứ luôn mang theo sự phòng bị và căm ghét? Ngay cả chàng Kaname cô yêu nhất cũng như vậy!

Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì mà bọn họ lại đối xử với cô như thế?!

-o0o-

(•Sam•): chương này phải cho Hikaru với Louis mười điểm (*^3^)/~♡ ai rồi cũng phải hắc hóa thui, đến Wataru còn thía nữa là ╮(╯_╰)╭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top