Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 70:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 70:

Sau khi biết tin Iori phải túc trực ở phim trường được bao cơm ngày ba bữa, chưa kể còn không nhắn về một tin, cả nhà đều có chung một phản ứng.

"Anh Masaomi này, không ấy tụi mình đem cơm cho Iori đi?" Tsubaki kiến nghị, "Dạo này công việc em cũng quá nặng, nếu cần đem cơm cho em ấy các thứ thì nhất định không thành vấn đề!"

Azusa cũng gật đầu bảo: "Ngay cả khi Tsubaki tạm thời không đi được thì cũng còn có em đây. Hai đứa bọn em một người đem cơm một người cầm cự nửa tiếng đồng hồ, đảm bảo không một kẽ hở."

Đây chính là cái lợi của sinh đôi cùng trứng... Natsume ngồi một bên cúi đầu nhìn xuống hai tay, nội tâm có chút phức tạp. Ấy vậy mà, anh vẫn ngẩng đầu: "Thời gian nghỉ trưa bên em khá dài, cũng có thể đem cơm cho Iori."

"Vấn đề bây giờ là dù cho đứa nào đem đi chăng nữa thì cũng toàn đồ ăn bên ngoài thôi. Cơ bản đều không phải cơm nhà làm, nó không vệ sinh!" Masaomi nhíu mày nói, "Tốt nhất là nên để Iori mang theo cơm nhà nấu, vậy mới tương đối an toàn!"

"Để em lo cho, văn phòng em cho nghỉ trưa cũng được hai tiếng rưỡi. Em về nấu cơm, vậy là xong!" Ukyo bưng một khay trái cây tráng miệng sau t bữa ăn.

Hikaru cười bảo: "Không cần đâu anh Ukyo, em nghĩ em cũng kham được khâu này. Hồi ở Ý, Iori ăn đồ em nấu suốt mà."

"Em không muốn đâu." Iori vừa chơi trò chơi trên điện thoại, vừa nói, thậm chí chẳng cần ngẩng đầu lên, "Anh chỉ biết làm mỗi mì Ý, trụng mì, hấp sủi cảo các thứ thôi. Còn lại có cái gì anh nấu mà ăn được đâu, em không muốn ăn mấy món đó mãi."

Fuuto cười nhạo chẳng chút kiên dè: "Phụt hahaha... Anh Hikaru được quá xá được, ở nước ngoài bao lâu rồi mà cũng chỉ biết nấu mì gói! Mắc cười quá đi mất..."

"Vậy em tự làm thử xem!" Hikaru trừng mắt nhìn Fuuto một cái, anh chỉ biết nấu mỗi mì thì sao chứ? Bộ không có năng khiếu nấu nướng là lỗi của anh hả?!

Fuuto hết sức đắc chí: "Bộ anh quên rằng lần trước em mới tham gia một chương trình so tài nấu ăn giữa các nghệ sĩ với nhau rồi à? Chưa kể em còn giành được giải quán quân nữa đó." Lần đó vì để tham gia chương trình đó mà Fuuto phải đi huấn luyện riêng hẳn một tuần để thắng mà. Chứ cậu làm nghệ sĩ có ngày nào mười ngón tay phải dính nước đâu, nấu ăn được mới là lạ. Chẳng qua, đây là Fuuto cũng bán danh tiếng mà không phải sao? Ai có thể dữ dội được như cậu, có thể nấu ra một món đẹp mắt nhưng khó nuốt cỡ đấy chứ? Khụ, có điều riêng vụ khó nuốt thi thật ra có ai biết đâu. Bởi vì lúc đó ban tổ chức cũng hiểu rõ những người tham gia toàn là nghệ sĩ tên tuổi nên vốn đâu đảm bảo được chất lượng mấy món làm ra. Thế nên đến nếm cũng chỉ là nếm tượng trưng cho có thôi, dĩ nhiên đâu nếm ra mùi lai gì.

"Khoan đã, bây giờ không phải bọn mình nên tập trung chuyện Hikaru đã nấu mì cho Iori ăn ròng rã hai năm liền hả?!" Kaname bất thình lình ngắt lời với vẻ mặt đầy nghiêm túc.

Cả nhà nghe anh nhắc tới mới liền sực nhận ra vấn đề, tức thì bao nhiêu ánh mắt hình viên đạn đều tia thẳng về phía Hikaru.

"Anh Iori đáng thương quá, anh phải ăn mì liên tục tận hai năm!" Wataru nhích đến bên người Iori, choàng tay ôm Iori một cái rất ư dở dở ương ương. Sau đó cậu nhóc mới lui ra rồi nhìn Hikaru chăm chăm.

"Phải đó, sao anh Hikaru có thể làm thế chứ! Chả trách anh Iori gầy tong gầy teo, hóa ra là do anh chăm anh ấy kiểu đấy!" Yusuke trợn ngược mắt với Hikaru, đầy ý chỉ trích.

"Hikaru, em có nhớ em đã hứa với anh những gì trước khi đi không?" Ukyo đẩy gọng kính, mặt mày u ám đáng sợ.

"Em đã hứa em sẽ chăm lo cho Iori. Từ ăn, mặc, đi, ở, tất cả đều sẽ không cần để em ấy phiền não." Masaomi nhìn Hikaru đầy thất vọng.

"Em không ngờ nổi, sao anh Hikaru có thể quá đáng đến vậy!" Tsubaki hơi nóng tính nên liền đập mạnh một cái vào vai Hikaru. Kể ra thì Azusa bình tĩnh hơn nhiều, nhưng cũng đẩy gọng kính và nhìn Hikaru chằm chằm.

"Em chỉ biết cho Iori ăn mì mà còn có mặt mũi chê Iori kén cá chọn canh?" Kaname nhớ tới thời điểm vừa mới về nước, Iori bị Hikaru mắng một trận chỉ vì lựa những món mình ghét ra khỏi chén cơm trong bữa ăn, ánh mắt của anh lại càng rõ vẻ khinh bỉ lẫn phẫn nộ.

"Anh Hikaru à, anh thật sự khiến em thất vọng..." Natsume ngao ngán thất vọng.

"Hai năm mà chỉ ăn mỗi mì... Anh Hikaru ơi, anh đang muốn anh Iori 'giảm cân' tiện đà giảm thọ luôn hả?" Xưa nay Subaru vốn trầm tính mà giờ cũng không nhịn được nói nặng vài câu.

"Nếu em nhớ không lầm, ti vi từng đưa tin rằng nếu cứ ăn mì liên tục thì rất dễ bị ung thư dạ dày." Louis mất tăm ý cười trên mặt, anh đi đến chỗ Iori, vừa ngồi xổm xuống vừa đưa tay dịu dàng xoa xoa mặt cậu, nhẹ nhàng hỏi: "Iori à, em có thấy không khỏe chỗ nào không?"

Iori lắc đầu: "Không có." Ngoài việc hơi buồn ngủ ra, cậu thật sự không gặp vấn đề gì cả.

"Nếu em mà sớm biết anh ấy đi mà thành ra như vầy, hồi trước có đánh em chết em cũng phải ngăn anh đưa anh Iori đi!" Fuuto nghiến răng nghiến lợi nhìn Hikaru.

Hikaru cười khổ, anh thật sự chẳng biết nên nói gì bây giờ. Bản thân anh cũng hiểu, đám anh em này của anh hễ cứ là chuyện liên quan tới Iori là như mất cả não. Đã vừa cảm tính mà vừa chỉ nghe lời nói từ một phía. Huống chi rõ ràng Iori chỉ mới cảm thán một xíu mà mấy ông anh thằng em này đã tự thêm mắm dặm muối thành hai năm ba bữa toàn nuốt mì lấp bụng...

Iori thấy gia đình có hơi ồn ào, bèn tạm dừng trò chơi, ngẩng đầu hỏi: "Mọi người đang cãi nhau á? Cãi vụ gì ?"

Cả nhà: "......."

Louis vẫn còn khá bình tĩnh, anh khẽ thủ thỉ giải thích bên tai Iori. Sau đó Iori chẳng hiểu đâu vào đâu mà lườm cả nhà một cái: "Sao mà tôi có thể ăn mì liên miên trong hai năm nổi chứ! Chỉ có khi nào ở nhà thì lâu lâu mới ăn vào bữa tối hoặc bữa sáng thôi. Nếu như đang đi làm thì toàn ăn ngoài, đôi khi cũng sẽ tìm nhà hàng ăn. Thi thoảng lười ra ngoài ăn lắm thì mới tự nấu ở nhà thôi." Tính tới tính lui, một tháng cao lắm cậu và Hikaru cũng chỉ có bảy tám bữa phải nấu mì thôi mà. Chẳng qua là do nấu món này nhiều lần quá nên Iori mới thấy hơi ngán một xíu, không muốn ăn tiếp nữa. 

Louis bật cười khe khẽ, anh thân mật chẳng biết rù rì cái gì sát bên tai Iori, thế mà lại có thể khiến đôi mày nhíu chặt của Iori buông lỏng, cậu nhìn cả nhà một lượt: "Hóa ra là do rảnh quá nên mọi người mới nghĩ nhiều như vậy à? Đúng lúc trò chơi tôi đang chơi khá vui nè, hay mọi người cùng chơi nhé?"

Cả nhà: "......"

Thấy cả nhà chẳng ai để ý, Iori bèn ngẩng đầu nhẹ giọng nói với Louis: "Để lát nữa em đưa máy cho anh chơi, giờ đợi em qua được màn này đã."

Louis gật đầu, cười tủm tỉm, tay dịu dàng vuốt tóc Iori rồi anh mới ngước mặt lên. Anh vừa xoay đầu lại là đã bất ngờ chạm vào ánh mắt phức tạp của Hikaru. Nhìn đôi mắt cất chứa từ ngưỡng mộ, ghen tị lẫn thứ tình cảm không trong sáng nọ, Louis chỉ bình thản cười với anh rồi quay gót lấy ly tiến vào nhà bếp rót nước.

Hikaru chầm chậm đưa tay chạm vào vị trí trái tim rồi thẫn thờ nhìn Iori. Vừa nãy, khi Louis và Iori thân mật bên nhau, tự dưng anh lại cảm thấy nội tâm hết sức khó chịu, rất ghen tị với Louis... Rõ ràng, rõ ràng trước kia Iori chỉ thân mật như thế với mỗi mình anh thôi cơ mà! Louis dựa vào đâu mà lại...

Hikaru hoảng sợ bởi chính suy nghĩ của mình, sao anh lại có ý nghĩ như vậy được chứ? Iori có thể gần gũi với mấy anh em khác thì phải là chuyện tốt mới đúng chứ. Chẳng phải trước kia anh và cả nhà vẫn luôn hy vọng chuyện này hay sao?! Huống chi bây giờ Iori cũng chỉ mới hơi thân mật với Louis được một xíu thôi mà...

Không được, anh không được nghĩ như vậy nữa! Ừ, cái anh nên bận tâm phải là tại sao vừa nãy Louis lại nhìn anh bằng ánh mắt đó? Ánh mắt kiểu vừa thương hại vừa khiêu khích... Rốt cuộc Louis đang suy nghĩ cái gì vậy? Hikaru nhíu mày, trực giác mách bảo anh rằng mọi thứ không đơn giản như anh nghĩ. Louis sẽ không... Xem mình thành tình địch giả tưởng đó chứ? Nhưng nếu lỡ đúng thật, thế thì nguyên nhân là gì? Chắc không phải do Iori đâu nhỉ?!

Hikaru lờ mờ nhận ra là liên quan đến Iori, nhưng có nghĩ thế nào vẫn không thông. Hay là Louis cũng giống mình, có tình anh em quá sâu đậm với Iori nên liền muốn "độc chiếm"?!

Sáng sớm hôm sau, Iori đã có mặt chôn chân tại phim trường. Chắc do suy xét đến việc cậu là tân binh, đạo diễn vội vàng không xếp cảnh quay cho cậu. Thay vào đó, ông yêu cầu cậu ngồi yên một bên quan sát kỹ thuật diễn lẫn cách di chuyển theo góc máy của mấy người khác.

Trước nay Iori vẫn luôn nghiêm túc với công việc, thế nên khi nghe thế thì cậu cũng thật sự chuyên tâm nhìn chằm chặp vào các diễn viên đang diễn trên phim trường. Hơn nữa, còn là nhìn ngay vào kỹ thuật diễn của hai diễn viên nổi bật nhất. Cũng may, hai người này đều là dân lâu năm trong nghề nên vốn đã quen cảnh bị nhìn chằm chằm như vậy. Bằng không thì chắc họ đã bị áp lực tới mức phong độ thất thường!

Ấy vậy mà đạo diễn lẫn phó đạo diễn đều rất có thiện cảm với chàng trai trẻ đã đẹp mã còn có thái độ làm việc nghiêm túc này. Thời nay muốn kiếm ra một tân binh có tinh thần trách nhiệm và thái độ nghiêm túc như thế thật sự rất khó! Vì thế, có đôi khi rảnh rỗi, họ có lúc vô ý có lúc cố tình tới chỗ Iori mà chỉ bảo một chút. Họ làm vậy cũng không đơn thuần vì thái độ làm việc nghiêm túc của Asakura Iori thôi đâu, mà còn vì cậu là anh trai của Asakura Fuuto nữa. Asakura Fuuto đang là nghệ sĩ hàng đầu trong nước, hồi trước họ còn muốn mời cậu chàng đóng vai chính nữa cơ. Đáng tiếc là khi ấy cậu chàng đang bận quay một bộ phim khác, thật tình không rút thời gian để đóng nổi.

Nhưng mà họ cũng đâu phải chỉ quay mỗi bộ phim điện ảnh này. Nói không chừng bộ phim điện ảnh kế tiếp sẽ có vai chính hay vai phụ nào đó hợp với Asakura Fuuto thì sao! Đến khi đó, biết đâu cậu ta sẽ nể mặt họ đã từng chỉ bảo Asakura Iori mà cân nhắc họ nhiều hơn!

Ngoài đạo diễn và phó đạo diễn ra, cũng có một số diễn viên kém tiếng tăm đóng quần chúng đối xử với Iori khá tốt, không ít thì nhiều.

Đám người này đều thuộc dạng, hoặc là mới ra trường không có chống lưng, hoặc là dốc lòng lăn lộn trong nghề rất lâu nhưng mãi vẫn không được chút thành tựu nào. Từ tận đáy lòng, bọn họ đều rất ghen tị với Iori. Bởi vì, cậu quá tốt số, đã có một cậu em trai là nghệ sĩ lừng lẫy, mà còn có thể hợp tác với người anh em đó quay một quảng cáo rất ư có danh tiếng! Cái khiến bọn họ vừa hâm mộ vừa ghen tị nhất chính là tên này còn hết sức may mắn! Hay lắm, vừa mới bước vào giới giải trí mà đã được nhận quảng cáo tốt như thế thì thôi đi, đằng này chỉ vừa mới thử vai mà đã nhận được ngay vai trùm cuối bộ phim mà bọn họ lăm le.

Phải hiểu rằng, đám diễn viên quần chúng bọn họ vẫn luôn giành giật cái vai trùm cuối này đến sứt đầu mẻ trán! Tại vì tuy nhân vật trùm cuối này khá nhỏ, nhưng có đặc điểm tính cách nhân vậy, cộng thêm quá trình trải nghiệm nên sẽ đặc biệt tạo ấn tượng cho người xem. Đồng thời, cũng dễ dàng kiếm được nước mắt phụ nữ giàu cảm xúc.

Bọn họ vốn tưởng rằng đoàn phim sẽ không đời nào dám giao một nhân vật quan trọng cỡ này vào tay tân binh vừa ra mắt. Do vậy, trước đó cũng không xem cậu là đối thủ làm gì. Ai mà ngờ thế sự vô thường, họ đâu nghĩ tới được Asakura Fuuto lại vì muốn giúp đỡ người anh trai này mà còn đi cửa sau!

Dù cho có nói thế nào đi chăng nữa, miễn là còn Asakura Fuuto, đảm bảo Asakura Iori sẽ dần nổi tiếng trong khoảng thời gian ngắn thôi, bất luận là sử dụng tai tiếng hay cách thức nào cũng thế. Đối với những người không cửa sau không gì trong tay như bọn họ, tốt hơn hết là vẫn nên lấy lòng cậu  tân binh này một chút. Có điều, bọn họ cũng không thể lấy lòng quá đáng, suy cho cùng thì vẫn còn biết bao nhiêu tiền bối lâu năm giới phim ảnh đang dòm ngó mà!

Thật tình Iori hoàn toàn chẳng hay biết tới mấy cái quanh co lòng vòng trong lòng đám người này đâu, hoặc nên nói dù có biết thì cậu cũng không bận tâm. Đúng thật là cậu không giỏi diễn xuất, nói đến cùng thì việc tươi cười dối trá ngoài đời vốn kém xa so với diễn xuất thứ thiệt!

Vì thế, cậu thật sự chỉ toàn tâm toàn ý nghiêm túc học hỏi thôi. Có người đưa nước? Cảm ơn. Có người chỉ bảo? Cực kỳ cảm ơn. Có người đưa khăn lông? Ực, cảm ơn nhưng không cần đâu. Có người đưa trái cây? Cảm ơn. Tóm gọn, cơ bản ngoại trừ mấy thứ thật sự không dùng đến, ai đến Iori cũng không từ chối, cậu thoải mái tiếp nhận rồi chân thành nói lời cảm ơn. Việc này khiến không ít kẻ ngoài mặt muốn lấy lòng cậu cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, ấn tượng về Iori cũng tốt hơn nữa. Một người mà có được đôi mắt nghiêm túc chân thành như thế, ắt hẳn con người cũng sẽ rất tốt. Nói không chừng, cậu được chọn cũng là nhờ thái độ nghiêm túc này cùng nỗ lực học tập kỹ thuật biểu diễn trước đó thì sao?

-o0o-

(•Sam•): Hikaru đấu với Louis, đặt cược xem ai sẽ bị KO trước nào =)))) tui mạnh dạn vote Hikaru thua kèo Louis =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top