Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

i. Vàng vọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đèn đường vàng vọt lúc nửa đêm. Nắng đã tắt từ rất, rất lâu rồi. Trăng cũng đã khuất sau những mái nhà, cây và những đám mây. Bầu trời dán một màu đen kịt phẳng lì, không sao, không lấp lánh sáng rực. Lacey và Kim đã rời đi từ rất lâu, bắt đầu tính từ lúc tôi ủ dột và thờ ơ đứng trước cửa nhà sáng đèn.

Amadora.

Phía bên kia cửa, tôi có thể cảm nhận được sự có mặt của Amadora. Tôi đoán rằng chị ta ngồi trên những bậc cầu thang với nét nymphet điệu nghệ mà ngày bé tôi đã từng khao khát có được khi nhìn Lolita, với tà váy ngủ trắng phất phơ và mái tóc đen chảy trên vai.

"Sao em về muộn thế? Em có biết mấy giờ rồi không? Lại đi đàn đúm với Lacey và Kimberly à?"

Đồng hồ điểm mười hai giờ đúng.

"Ăn tối rồi lên đi ngủ đi. Sáng mai bố mẹ sẽ nói chuyện với em về vấn đề lêu lổng này."

Bếp.

Tôi ngồi trên một trong số bốn chiếc ghế kê quanh bàn. Trong bếp chỉ còn tôi, những tủ đựng bát, chiếc bàn gỗ kiểu Scandinavia mà tôi đã thuyết phục bố tôi mua bằng được, bốn chiếc ghế và một chút ưu tư.

Một ngày dài, thật dài.

Khi tiếng đường phố còn náo nhiệt nhưng sự mệt mỏi tối muộn không thể bị lẩn khuất, qua ô cửa kính mờ mờ do nước mưa, tôi nhìn thấy Chase. Lacey và Kim đi gọi đồ uống, còn tôi ngồi đây, vị trí đẹp nhất trong quán Starbucks mà Kim bất ngờ rủ rê chúng tôi vào khi trời đổ mưa với một nụ cười bí ẩn.

Mỗi khi cánh cửa mở ra là thêm một chút mùi mưa hanh hanh lọt vào, lẫn giữa vị cà phê, kem và latte. Chase bước vào, cùng mùi mưa, cùng tiếng mưa rơi lọt vào vội vã trước khi cánh cửa nặng nề khép lại, và cùng một cô gái.

"Nymphie." Chase vẫy tôi bằng bàn tay rảnh rang, tay kia cậu nắm tay cô gái lạ. Cô ấy là ai? Tôi biết từ khoảnh khắc đó, tôi đã bị ám ảnh bởi đôi mắt màu khói của cô gái vĩnh viễn. Nó không có những cảm xúc gì mà tôi muốn nhìn nhận, nhưng bằng một phép màu lạ hoắc nào đó thường xảy ra với tôi, Mắt Xám luôn trong đầu tôi, dù còn sống hay đã chết.

Mắt Xám cười với tôi, và điều ấy bóp nghẹt tim tôi. Ánh sáng trở thành những đốm lập lòe lờ đờ và âm thanh trở thành những tiếng vang vọng trong tâm trí, nhỏ dần và nhỏ dần. Sâu trong lòng, khao khát tìm được Lacey hoặc Kim hoặc Chase hoặc bất cứ ai vùng lên mạnh mẽ.

Cô ta là ai?

"Nym, ốm à?" Chase búng ngón tay, và khao khát tan biến. Một cơn khói mà thôi.

"Không, tao bình thường. Ai đây, Chad?" Tôi muốn biết, tôi cần câu trả lời.

"Đợi Lacey và Kim đã. Tao muốn nói cho cả ba đứa biết." Và Chase rời đi.

Im lặng kéo dài.

Xung quanh, mọi người vẫn nói, vẫn cười. Đôi khi, tôi tập trung vào một câu chuyện mà tôi vô tình nghe được và ngẫm nghĩ, quên đi Mắt Xám.

"Vậy, cô chính là Nymphadora mà Chad luôn miệng kể với tôi?" Mắt Xám kéo dài giọng, tạo ra sự xáo trộn vốn được tưởng như bất biến.

"Tôi là Nymphadora." Lặng lẽ trả lời, và không dám nhìn vào đôi mắt. Không khí nghẹt lại.

"Trông cô xinh thật đấy." Cô ta giống Amadora.

"Cảm ơn."

"À phải, tôi chưa giới thiệu nhỉ? Tên tôi là Madison. Và tôi là ai thì, tôi nghĩ chúng ta nên để dành những bất ngờ." Mắt Xám, hay Madison bật cười khanh khách giòn tan. Tôi tự mạo muội mà cho rằng Madison là một nymphet hơn hẳn Amadora.

Tôi đã đợi giây phút này lâu lắm rồi. Tôi đang chơi Russian Roulette bằng cảm xúc của chính mình.

"Bọn mày biết đấy, chúng ta là F4, có gì cũng chia sẻ cho nhau biết." Chase bắt đầu bằng giọng giãi bày. Tôi muốn thúc giục cậu hãy nói điều mà cậu muốn nói với chúng tôi thật nhanh, nhưng tôi đã sợ.

Ngoài trời, cơn mưa vẫn không dứt. Tiếng sấm rạch ngang bầu trời dì đùng bên ngoài, trên ô cửa kính trong suốt là những hàng nước mưa trượt xuống.

Chase không thể là của một người không thể với tới cậu ấy bay giờ và mãi mãi. Bởi, dường như thời gian luôn muốn xóa mờ những gì tươi trẻ và tốt đẹp nhất.

Điều tiếp theo mà tôi còn có thể nhớ được là những tập giấy bay lả tả và rơi bẫng trên mặt đất, những vệt mờ và vệt sáng của những hình ảnh gì đó mà mắt tôi ghi nhận khi tôi chạy qua chúng, những ánh sáng lập lòe trong một nơi như đường hầm.

Đôi mắt xám tê dại của Madison, trong khúc khoảng, tôi đã hiểu tại sao mình lại bị nó bóp nghẹt đến thế.




Chết lặng.


Tôi hỏi bản thân mình có ân hận không.

Có lẽ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top