Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[ABO] : Đánh dấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Artist: (Twitter) @chch19xx
https://twitter.com/chch19xx?t=AtMcMlVnICRtPgK-CWB1QQ&s=07

Ảnh xinh xỉu đúng không ạ :> Bạn artist cũng là người Việt Nam đó, bạn ý cute lắm :>>

~~~~~~~~~~~

Một người sẽ bị phân hóa vào sinh nhật 18 tuổi của mình.

~~~~~~~~~~~

Khi mới gặp Dazai, Oda đã là một Alpha. Anh có kỳ phát tình, có Pheromone, đã phải uống thuốc trong vài năm. Dazai năm đó 16, nhỏ thó và "yếu ớt", đã cả gan xâm nhập lãnh địa của một Alpha - tệ hơn, là của một Alpha trội.

Tất nhiên, Oda đã chẳng làm gì cậu ta. Với sự nhẫn nại tuyệt vời và sự kiên định đáng mơ ước, anh nhặt Dazai trở về, cho cậu ta uống thuốc, chăm sóc cậu ta như cách anh không nên làm - nhưng đã làm.

Và có lẽ điều may mắn duy nhất trong cuộc đời Oda lúc đó, là Dazai mới 16 tuổi, và chưa hề phân hóa.

~~~~~~~~~~

"Odasaku, anh không muốn tìm một Omega à?" Dazai lăn lê bò toài trên quầy bar của Lupin, tay lắc lắc cốc rượu Whisky màu vàng lúa mạch. Ango thì chưa đến, ông chủ đã ra sau quầy, chú mèo cũng biến mất sau bệ cửa, đúng là thời điểm thích hợp để nói về một số chủ đề...kỳ lạ.

Oda đặt cốc rượu xuống, suy nghĩ đôi chút. Không phải anh không muốn tìm một Omega; trái lại, anh hoàn toàn ổn nếu một Omega bước vào thế giới của mình, giơ lên cần cổ vào kỳ phát tình, tình nguyện bị lây nhiễm mùi hương của anh - một Alpha chẳng có gì nổi trội.

Và anh nói chính xác như vậy.

Dazai có vẻ bất ngờ:

"Vậy, tại sao Odasaku không tìm một Omega?" Cậu ta trườn người lên, đặt cốc rượu lên bàn, đôi mắt tò mò làm Oda chợt nghĩ phải trả lời cho thật tốt.

"Không có Omega nào muốn kết đôi với tôi nữa." Anh nói, vừa suy nghĩ về tình trạng của mình trong những năm qua. Có thể ngày xưa anh có một số người theo đuổi, nhưng bây giờ thì Odasaku đã già rồi, là một ông chú gánh trên vai một gia đình nhỏ với đồng lương bèo bọt. Oda có thể chắc rằng, chẳng có ai muốn kết đôi với anh, chứ chẳng nói đến tình nguyện bị anh đánh dấu và cột vào anh cả đời.

Dù sao, Oda cũng là loại biết tự định giá mình.

Dazai nhìn anh một lúc, sau đó liền khẽ cười, giọng có đôi chút sợ hãi:

"Odasaku nói nhẹ nhàng thiệt. Tôi sợ lắm á, nếu mà tôi biến thành Omega, Mori sẽ cột tôi vào Port Mafia, bắt tôi đánh dấu với một Alpha nào đó, bắt tôi làm này làm kia..."

"Nếu tôi biến thành Omega, anh sẽ đưa tôi đi trốn chứ?"

Có thể là do đôi mắt Dazai quá mềm mại, cũng có thể là do cậu ta gần như đã dán lên người Oda, nhưng cuối cùng thì anh đã xoa đầu Dazai, nói ra một tiếng "ừ".

~~~~~~~~~~

Oda sẽ không bao giờ quên một ngày này.

Đó là một buổi chiều Giáng Sinh, và Dazai đã hứa sẽ tới để cùng ăn tối. Nhưng khi Oda mới mở cửa nhà chuẩn bị bước ra ngoài, một mùi Pheromone nồng nặc xộc vào mũi anh. Đó là một thứ mùi cực kỳ đậm, pha trộn giữa mùi hải sản và thứ mùi đặc trưng của đồ hộp có sẵn.

"Tại sao lại..." Đầu óc anh rơi loảng xoảng, suy nghĩ rời rạc, tầm mắt hoa lên. Triệu chứng này còn làm anh khó chịu hơn cả lúc bản thân anh đến kỳ phát tình. Ít nhất lúc đó anh còn có thể bình tĩnh mà đi tìm thuốc, còn bây giờ...

Oda nín thở, tay nhanh như cắt rút khẩu súng yêu trong bao ra, nã hai phát vào tay mình.

"Pằng!"

Một phát, đầu óc tỉnh lại.

"Pằng!!!"

Phát thứ hai, miễn cưỡng suy nghĩ mạch lạc.

Lùi một bước. Đóng sập cửa ra vào. Chạy hộc tốc đi tìm thuốc ức chế khẩn cấp. Để phòng trường hợp khẩn cấp, một Alpha phải có ít nhất ba ống tiêm khẩn cấp trong nhà, để đề phòng những trận bạo loạn từ Omega.

Và nó ở..

Oda rút vội ống tiêm ra khỏi hộp thuốc. Chất lỏng xanh rờn, có tác dụng phụ rất lớn, nghe đồn dùng quá liều còn có khả năng vô sinh.

Nhưng không sao cả.

Oda giơ kim tiêm, quả quyết cắm xuống, kim tiêm xuyên thẳng qua ống tay áo, cứng đến độ có thể chọc thủng tay áo Trench màu nâu cát. Chất lỏng sẽ giúp anh lấy lại lý trí trong một thời gian nhất định, đủ để anh làm ra những chuyện cần thiết.

Đút hai ống tiêm còn lại vào bao, Oda chạy ra cửa lớn, mở tung ra. Pheromone vẫn còn đó, nồng nặc và đậm hơn bất kì Pheromone nào anh từng ngửi thấy, khiến Oda một lần nữa choáng váng.

Nhưng không sao.

Anh lao tới, ôm lấy Omega đang nằm co ro trên nền đất lên. Người đó mềm oặt, mặt ửng hồng như sốt, mồ hôi vã ra như tắm trong biển dung nham.

Một Omega đang trong kỳ phát tình.

Oda mím môi, dứt khoát kéo người đó lên. Nhẹ và nhỏ thó, nhưng nằm trong tay anh lại nặng đến bất ngờ. Mùi hương nồng nặc khiến khoang mũi anh bỏng rát, như muốn điều khiển tâm trí anh.

Nhưng không sao..

Chỉ vài bước chân, nhưng con đường vào nhà như xa xôi đến thế. Oda cố gắng chạy thật nhanh, nhưng cũng không tránh khỏi việc vấp ngã đến vài lần.

Vươn tay để xoay nắm cửa, anh kéo Omega vào nhà.

Đặt cậu ta lên nền đất, anh khó khăn hỏi:

"Dazai...cậu có sao không??"

Lúc này, người trên nền đất mới chậm chạp mở mắt.

"Odasaku.." Kể cả trong lúc này, cậu ta vẫn hơi mỉm cười. "Đưa tôi đi trốn đi~~~"

~~~~~~~~~

Một phát súng, hai phát súng, ba phát súng.

Oda gần như phải căng mắt để bắn cho đúng vị trí, tránh cho kỳ phát tình làm anh vô tình giết đi một sinh mạng. Người anh vẫn nóng hôi hổi, mắt nhòe đi, một tay ôm lấy Dazai, một tay không ngừng chuyển động súng. Dazai ôm lấy anh, gục đầu vào lòng anh, mặt đỏ ửng.

Họ đang trên đường đến với ADA.

Không phải họ không thể đến bệnh viện. Trên thực tế, nếu đến bệnh viện thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, với cơ sở y tế đầy đủ. Hiện tại Dazai không được uống thuốc ức chế dành cho Omega, điều cấp thiết đầu tiên là phải khiến Pheromone của cậu ta không tỏa ra và thu hút người qua đường.

Nhưng đó là trong trường hợp người đuổi theo không phải Port Mafia.

Nói cho chính xác, là Akutagawa và tổ đội của cậu ta.

Nếu trong trạng thái bình thường, một hay hai Akutagawa đều không phải vấn đề với Oda. Hiện tại, nếu đấu một chọi một, anh cũng có tự tin hạ được cậu ta. Nhưng khi ở trong một cái không gian nhiều người thường như bệnh viện, anh không thể nói trước được rằng Akutagawa sẽ giết bao nhiêu người chỉ để bắt được Dazai.

Trốn tạm vào đâu cũng không được, vì bây giờ là Giáng Sinh. Chỉ vài tiếng nữa thôi, khắp nơi sẽ toàn là người. Thả ra một Omega đang toả ra Pheromone là một sai lầm khủng khiếp.

"Chúng ta đa..." Mắt Dazai cũng không thèm mở, khó khăn nói ra một câu không tròn nghĩa. Vừa nhảy lên tránh đường đạn, Oda vừa khẽ trả lời, cố giữ cho giọng mình bình tĩnh nhất có thể:

"Chúng ta đến ADA. "Thiên thần của cái chết" Yosano Akiko đang ở đó, và Kunikida Doppo cùng Thống Đốc của ADA sẽ giúp chúng ta ngăn cản truy binh."

"Khi nào cậu đỡ hơn, chúng ta sẽ chạy trốn."

~~~~~~~~~~~~~~

"Tại sao anh lại cứ mở cửa thế?" Yosano Akiko khó hiểu hỏi khi nhìn thấy Edogawa Ranpo đã đứng ở cửa chính suốt từ chiều đến giờ. Kunikida nghe vậy cũng ngẩng đầu, linh cảm thấy có chuyện gì đó không ổn lắm.

"Sao vậy, anh Ranpo? Có khách sắp đến sao?"

Ranpo quay người, dẩu môi đáp:

"Thì chả~ Chuẩn bị vũ khí đi Kunikida, bảo Thống Đốc ra ngoài chặn truy binh nữa, Alpha trong Trụ Sở ra ngoài hết đi, cô Yosano chuẩn bị đón tiếp bệnh nhân. Thám tử đánh hơi thấy hai kẻ dở hơi từ xa cả cây số ấy~"

Kunikida ngay lập tức bật dậy, vớ lấy cuốn sổ và cây bút. Yosano cũng chạy vội vào trong phòng y tế, chuẩn bị dụng cụ sẵn sàng. Các thành viên khác trong trụ sở tập trung 100% công lực, các Alpha chạy ra ngoài, Beta và Omega ở lại.

Ba..

Bóng hình cao lớn lao nhanh như gió.

Hai..

Một bên tránh Rashomon lao đến, một bên bắn một viên đạn làm mất khả năng hoạt động của thủ hạ đằng sau.

Một..

Gương mặt của hai kẻ "dở hơi" đã rõ ràng.

Oda vọt lên cầu thang với tốc độ nhanh nhất, Kunikida lao ra, Ranpo nhanh chân chốt cửa chính, rồi lao vào trong phòng làm việc của Thống Đốc.

Dazai vừa bước vào phòng, mùi Pheromone đã đậm đến mức độ khiến các thành viên còn lại lao đao. Dù họ chỉ còn Beta và Omega, nhưng từng này Pheromone...

Cậu trai này bị đột biến sao?

Yosano cau mày, là một Beta nữ, cô thậm chí phải bịt mũi thì mới có thể đi ra và đối diện với cậu Omega đang phát tình này. Mùi hải sản và đồ hộp làm cô không thoải mái, nhưng sự chuyên nghiệp của một bác sĩ làm cô bắt buộc phải giữ đúng tinh thần.

Đeo bao tay vào, Yosano rút trong hộp y tế ra một mũi tiêm khẩn cấp của Omega.

Nhưng trong đó...

"Ôi chao??"

Oda đặt Dazai xuống chiếc giường trắng, sau đó vội vã lao ra ngoài. Qúa khó chịu, anh bức bối nghĩ. Giờ anh phải cắt đuôi Port Mafia, rồi liên lạc với bọn trẻ.. Mori Ougai chắc sẽ tìm tới ngay lập tức...

"Không còn thuốc!" Tiếng hét của Yosano khiến Oda giật nảy. Quay ngoắt sang phía nữ y sĩ, anh bàng hoàng khi nhìn thấy ống kim tiêm trống rỗng, chất lỏng trong đó đã biến mất sạch sẽ.

Nếu không có thuốc ức chế khẩn cấp..

"Còn thuốc ức chế thường?" Mang một chút may mắn, Oda hỏi. Yosano lắc đầu:

"Thuốc ức chế thường không có tác dụng. Cậu ta tỏa ra quá nhiều Pheromone, đây hẳn là loại bệnh gì đó. Nếu không, trừ phi dùng thuốc, không bao giờ có khả năng tỏa ra Pheromone nhiều như vậy."

Oda mím môi. Việc một cơ sở y tế thiếu thuốc ức chế là một việc không thể tưởng tượng được, và điều này thật sự không ổn. 'Giờ thì bệnh viện là lựa chọn duy nhất..' Anh cố nén lại cơn choáng váng, chuẩn bị lại bế thốc Dazai lên. Nhưng trước khi hai người kịp làm gì tiếp theo, giọng nói của Kunikida đã vang lên qua bộ đàm.

"Cô Yosano!! Mau nói với anh Oda hãy chuẩn bị đi!! Paul Verlaine đã đến rồi!!"

Oda cau mày. Paul Verlaine, vua sát thủ, kẻ anh không thể chiến thắng, cũng không thể trốn đi. Port Mafia quyết định lấy vốn gốc rồi sao?

Nếu như anh liều mạng, liệu có thể mở cho Dazai một con đường không? Oda khó khăn nghĩ, tay nắm chặt khẩu súng. Có thể hôm nay anh phải nhuốm đỏ khẩu súng này, nhưng..

Đành vậy. Nhắm chặt mắt, anh tung người, chuẩn bị lao ra thay ca.

Đúng lúc đó, một bàn tay nắm lấy tà áo anh, kéo lại. Dazai từ bao giờ đã mở hờ mắt, khẽ hỏi với giọng run rẩy:

"Odasaku...sao.."

"Dazai." Oda cúi người, nghiêm túc nói. "Tôi phải ra ngoài một chút, Mori cử Paul Verlaine đến, sẽ mất nhiều thời gian hơn một chút. Chút nữa Ango sẽ đến đưa thuốc và mang cậu đi, cậu ấy là Beta nên sẽ ổn thôi. Chạy đi nhé Dazai, tôi sẽ gặp lại cậu sau."

Dazai thều thào, có vẻ hơi giận: "Không được..Odasaku đưa tôi đi cơ.."

"Dazai, cố lên." Oda thở dài. "Nhớ mua chút hoa quả mang đến cho bọn nhỏ là được, tôi xử lý một chút là xong ngay thôi."

Đoạn muốn rút áo rời đi.

Nhưng Dazai vẫn không chịu thả ra:

"Không được..."

"Paul Verlaine rất mạnh..."

"Đừng quên tôi cũng sẽ cố gắng hết sức nữa." Oda xoa đầu "bạn" mình.

"Nhưng tôi không muốn anh gặp nguy hiểm.." Dazai nói nhẹ nhàng, mỗi chữ đều hụt hơi nghiêm trọng. "Nếu không.. Oda cắn tôi đi, nhé?"

"Cái gì cơ?" Thoạt đầu, Oda không thể tin nổi, miệng mở to. Song Dazai không có vẻ gì là hối hận, chỉ cố gắng nói cho hết câu:

"Anh cắn tôi..Mori sẽ không thể bắt tôi kết đôi với ai nữa..."

"Tôi xin anh, nhé..?"

"Anh cũng không có..không muốn mà.."

Oda nhắm mắt. Mùi Pheromone nồng nay lại càng nồng hơn, khiến anh choáng váng. Dazai khó khăn quay đầu, để lộ phần gáy trắng tinh.

Như mời gọi, như quyến rũ.

Trong một giây phút đó, Oda đã cúi xuống, ghé răng vào tuyến thể của bạn mình, và..

Cắn.

~~~~~~~~~~~~~~

Sinh nhật của Dazai là 19 tháng 6.

Và đúng là Dazai có dùng thuốc.

Thuốc làm tăng nhanh chu kỳ phát tình.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Nếu như t có thể đặt một cái tên khác cho truyện này, t sẽ đặt là: "Khi cả Port Mafia giúp bạn cua người yêu :>"

.

.

.

.

.

Đáng ra là đăng hôm qua cơ, mà t vẫn cấn mãi không nhớ ra là Dazai gặp Oda lần đầu là năm ổng bao tuổi, thế là tốn cả tối để tra.

Mà giờ nó cũng không chắc nữa.

Dù sao thì, hôm nay Việt Nam thắng Indonesia nên t vui quá, ngồi xem bóng đá xong giờ mới vội vội vàng vàng viết nốt nè :>> Cũng chưa muộn quá đúng không ạ :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top