Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12

【Odasaku luôn là bị hiểu lầm】

Chương 12

Tác giả: Vân Trường Hội

Edit: Moriarty4869

“…… Đây là?” Izaki Makoto nhìn danh thiếp được đưa tới trước mắt, chần chờ hỏi.

“Phương thức liên hệ, có lẽ có thể giúp được hai người.” Oda Sakunosuke nói.

Izaki Makoto ngơ ngác mà đọc ra tiếng nội dung trên tấm thiếp: “Văn phòng cố vấn linh năng?”

Danh thiếp đã đưa, có thể giúp đã giúp. Oda Sakunosuke hướng hai anh em bọn họ gật gật đầu, xách theo túi đi rồi.

Chỉ để lại hai anh em vẻ mặt ngốc, không biết nên làm gì với tờ danh thiếp.

*

Oda Sakunosuke về đến nhà, đem áo khoác treo ở chỗ trên giá treo mũ áo. Tùy ý thu thập một chút chung cư, ở tủ quần áo tìm được quần áo tắm rửa, sau khi rửa mặt đơn giản ngồi vào trên sô pha.

Anh mệt mỏi làm chính mình tùy ý rơi vào trong đó, độ mềm mại tuyệt vời bao vây làm anh thoải mái mà mơ màng sắp ngủ. Ngày hôm nay thật sự phát sinh quá nhiều thứ.

[ Odasaku, về trên giường rồi đi ngủ nha. ] hệ thống nhỏ giọng khuyên nhủ.

“…… Không cần, hôm nay cả ngày quá vội vàng, ta còn có việc muốn hỏi ngươi.” Oda Sakunosuke chống thân thể, hai khẩu súng cùng bao đựng súng được cẩn thận đặt trên mặt bàn.

[ Mời nói. ]

“Vì sao ngươi lại chọn ta, mục đích là cái gì?”

Hệ thống không cho là đúng:[ Chỉ là trùng hợp nha, ta ngoài ý muốn rơi vào hố thời không, nhu cầu năng lượng kịch liệt tăng mạnh, đem tồn kho của ta tiêu hao không còn tẹo nào. Nếu không thể mau chóng trói định ký chủ, ta liền sẽ bị bắt lâm vào ngủ say, cuối cùng chậm rãi tiêu vong. Lựa chọn anh thật sự chỉ là trùng hợp nha? ]

Oda Sakunosuke nhíu mày hỏi: “Sống lại……”

Hệ thống đánh gãy: “Cái này là thật sự, anh xem ——”

Nó chủ động thả ra màn hình, kéo dài tới trang cuối cùng.

Odasaku ở trong siêu thị hệ thống cuối cùng thấy được tâm nguyện của mình—— “Vật phẩm cấp SSS, mua sắm có thể thực hiện tâm nguyện, trong đó ẩn chứa năng lực đủ để sống lại năm đứa trẻ cùng một người lớn, giá bán 60,000,000 điểm thông dụng.”

Tính cả ông chủ, vừa lúc là sáu người, nhưng……

Oda Sakunosuke lâm vào suy nghĩ sâu xa, kia chính là 60 triệu điểm số thông dụng, không phải yên Nhật. Chính mình hiện tại một nghèo hai trắng, nhiệm vụ khen thưởng cho điểm số lại tăng tăng giảm giảm, ngày tháng năm nào mới có thể kiếm đủ 60 triệu.

“Không còn con đường khác đạt được điểm thông dụng?”

Hệ thống: [ Đi ra ngoài nhiều một chút, có lẽ sẽ gặp được nhiệm vụ đặc thù. ]

Hệ thống hơi giải thích một chút.

Ở chỗ này, nhiệm vụ chia làm nhiệm vụ hằng ngày, nhiệm vụ hạn giờ, nhiệm vụ đặc thù.

Nhiệm vụ hằng ngày cùng nhiệm vụ hạn giờ đều khá dễ hiểu, chỉ có nhiệm vụ đặc thù nhiệm vụ có hơi chút khác nhau.

Rốt cuộc hệ thống tên là [ Hệ thống thực hiện tâm nguyện ], bởi vậy khi bên người ký chủ xuất hiện tâm nguyện phi thường mãnh liệt, sẽ được hệ thống kiểm tra đo lường đến, hình thành nhiệm vụ sau đó thả xuống, ký chủ sẽ phụ trách thực hiện nguyện vọng của mục tiêu nhiệm vụ.

Trừ cái này ra, nhiệm vụ đề cập thế giới nguyên tác tuyến, cũng là nhiệm vụ đặc thù.

[ Thù lao nhiệm vụ đặc thù khá là phong phú, gặp được liền đừng bỏ lỡ. ] hệ thống nói.

Xem ra muốn bắt đầu tiết kiệm tiền, Oda Sakunosuke không khỏi thở dài, anh đã dự đoán đến cảnh tượng chính mình vì nhiệm vụ thù lao mà hối hả ngược xuôi.

Cũng may tất cả đều đáng giá.

…… Chỉ cần hệ thống không lừa anh.

“Tích tích ——”

Oda Sakunosuke lấy ra điện thoại, mặt trên là Gin gửi tới tình hình nhiệm vụ cụ thể và tỉ mỉ.

Bên trên làm anh ở trong ngày quy định uy hiếp một nhà công ty xí nghiệp cấp cao chế dược Nhật Bản, được đến văn kiện chế dược bí mật. Sau khi hoàn thành, có thể tiến hành diệt khẩu.

[ Anh phải làm nhiệm vụ này sao? ]

Oda Sakunosuke: “Mặt trên yêu cầu chỉ cần bắt được văn kiện, cũng không có cưỡng chế yêu cầu diệt khẩu.”

Ngụ ý chính là cầm văn kiện báo cáo kết quả công tác là được, không tính toán đi cá mập* người.

*giết

Bọt nước trên ngọn tóc bọt nhỏ giọt một đường theo cổ, xương quai xanh rơi vào cổ áo.

Anh dừng một chút, cất đi điện thoại, giơ tay lấy khăn lông vắt ở trên tay vịn sô pha, lung tung xoa nhẹ tóc một phen.

“Hôm nay liền đến đây thôi, ký ức lần sau lại xem, ta mệt mỏi.” Oda Sakunosuke đỉnh một đầu tóc rối loạn, khi đi ngang qua phòng tắm tùy tay đem khăn lông ném sọt quần áo bẩn, đảo mắt cả người liền ghé vào trên giường.

[ Chờ, từ từ! Tóc anh còn chưa sấy, cứ như vậy đi ngủ, ngày mai sẽ đau đầu đó. ] hệ thống chân tay luống cuống.

“Không vấn đề, cứ như vậy đi.”

Nam nhân tóc đỏ dịch người một chút, đầu gối lên trên cánh tay, cơ hồ một giây đi vào giấc ngủ. Bức màn phòng ngủ không kéo chặt, ánh trăng trong trẻo sâu kín chiếu vào trên mặt nghiêng tuấn tú của anh, ôn nhu mà dỗ anh đi vào giấc ngủ.

*

Oda Sakunosuke biết chính mình đang nằm mơ.

Gương mặt quen thuộc cách cửa sổ xe hoảng sợ mà nhìn anh, không ngừng đập đánh kêu khóc, lại không trốn thoát được lao tù địa ngục kia.

Anh rống giận, chẳng sợ bằng tốc độ nhanh nhất, cũng không đuổi kịp chiếc xe đột nhiên sáng ngời trong một cái chớp mắt oanh một tiếng nổ tung.

Tiếng bọn nhỏ khóc kêu bị xé nát ở trong lửa lớn thiêu đốt hừng hực, anh lại một lần nữa quỳ rạp xuống đất, gào rống đến khàn khàn.

Đây là lần thứ ba Oda Sakunosuke ở trong mơ lặp lại cái cảnh tượng này.

Vòng đi vòng lại, tuần hoàn lặp lại…… Anh biết rõ là mơ, lại không trốn thoát bóng đè khống chế.

Thẳng đến anh nghe được một cái âm thanh rõ ràng từ điện tử hợp thành, nôn nóng mà ở bên tai anh kêu gọi tên của anh.

“Odasaku ——!”

Anh theo tiếng bừng tỉnh, đột nhiên xoay người ngồi dậy, từng ngụm từng ngụm mà thở dốc.

“Odasaku, anh có khỏe không?” Điện thoại bị tùy ý ném ở bên gối hơi hơi chấn động, phát ra âm thanh.

Oda Sakunosuke một thân mồ hôi lạnh, anh rũ xuống mi mắt, dừng lại một chút, đáp: “…… Ta không có việc gì, cảm ơn ngươi đánh thức ta.”

“Anh làm ác mộng,” hệ thống ngữ khí cực kỳ chắc chắn, “Mơ thấy khoảng khắc mất đi bọn nhỏ.”

Đây là việc rõ ràng, Odasaku cũng không tính toán giấu giếm, chỉ là hơi có chút kinh ngạc hệ thống ngữ khí: “Ừ, ngươi đoán được?”

“Loại sự tình này không cần đoán, ta cũng biết nha.” Hệ thống nói.

Oda Sakunosuke cười khổ một tiếng, anh còn đắm chìm ở thống khổ trong cảnh trong mơ, ánh mắt hoảng hốt, thấp giọng nỉ non nói: “Nếu ta có thể trở về nhanh hơn, hoặc là sớm quyết đấu cùng Gide, liền sẽ không phát sinh sự tình này.”

Tóc đỏ tán loạn rũ xuống, che khuất vẻ mặt của anh, thanh âm anh ẩn chứa thống khổ không nói nên lời.

Âm điệu hệ thống hợp thành từ âm thanh điện tử chợt cao chợt thấp, cực kỳ giống người máy trí năng mới vừa được giao cho công năng giọng nói, nhưng lời nói nói ra lại phá lệ trầm ổn: “…… Odasaku, đây không phải anh sai. Thay vì đắm chìm ở trong bi thương, không bằng bắt được cơ hội gần ngay trước mắt.”

Hệ thống từ trước đến nay thích ở trong đầu anh dùng ý niệm nói chuyện, trừ bỏ lúc vừa mới đến lúc ấy có việc gấp, còn không có thử qua dùng âm thanh hợp thành tiến hành đối thoại, anh luôn cảm giác khá không thích ứng.

Oda Sakunosuke nghe xong, điều chỉnh tiết tấu hô hấp của mình, chậm rãi thả lỏng lại, khóe miệng hơi giơ lên, nhẹ nhàng cười hỏi: “A…… Ngươi là nói thẻ tâm nguyện cấp SSS 60 triệu kia?”

“……”

Oda Sakunosuke thu thập tốt tâm tình bị hạ xuống, áo ngủ trên người bị mồ hôi lạnh tẩm ướt, cổ áo cũng sớm bị tóc ướt dính ướt. Anh nhảy xuống giường, chuẩn bị đổi một bộ quần áo: “Tuy là nói ta sẽ nỗ lực công tác, nhưng là 60 triệu thật sự quá nhiều đi. Hệ thống, thật sự không thể giảm giá sao?”

“…… Lạch cạch ——”

“Hệ thống……?” Nam nhân tóc đỏ cánh tay giao nhau, áo nhấc lên trên một góc, từ mặt bên lộ ra một đoạn vòng eo gầy nhưng rắn chắc mơ hồ có thể thấy được cơ bụng.

Oda Sakunosuke cảm thấy kỳ quái, quay đầu lại đi xem điện thoại ở giữa đệm giường.

Di động tích tích rung động, giống như là chập mach gằn từng chữ một, lời nói cũng không được đầy đủ: “Oda…… Anh…… Siêu thị…… Cái cuối cùng…… Bípp!”

Oda Sakunosuke hoảng sợ, suýt nữa cho rằng tính năng điện thoại không đủ sắp nổ mạnh.

Giây tiếp theo, hệ thống lại khôi phục bình thường, ở trong đầu anh ríu rít: [ Oa, Odasaku, ta nhìn đến cơ bụng anh, dáng người anh thật tốt! ]

Oda Sakunosuke quẫn bách buông vạt áo vẫn luôn nắm, khụ một tiếng: “Ngươi vừa mới nói cái gì một tờ cuối cùng trong siêu thị, ta không nghe rõ.”

Hệ thống cũng là sửng sốt, trả lời: [ Ừm? Tờ cuối cùng trong siêu thị là tấm tâm nguyện SSS nha, anh không phải xem xong rồi? ]

“Không phải trước khi ngủ, là……” Oda Sakunosuke nhíu mày, trực giác làm anh nuốt xuống không nói “Không có gì, là ta nhớ lầm.”

“Ta có chút nhớ không rõ tấm thẻ kia yêu cầu bao nhiêu điểm thông dụng, có thể mở ra siêu thị làm ta xem lại một cái sao?” Oda Sakunosuke kiềm chế bất an trong lòng, mặt không đổi sắc hỏi.

*

“Danh thiếp vừa mới đó, có thể cho tôi xem một chút sao?”

Morofushi Hiromitsu bưng một ly “Scotch Whiskey”, giả vờ tò mò hỏi.

Mặc tạp dề màu đen thắt nơ vây quanh, Izaki Makoto ôm khay đứng ở bàn quầy bar, nghe vậy kinh ngạc mà hai mắt trừng lớn: “A ——? Scotch tiên sinh, ngài cảm thấy hứng thú với cái này?”

“Rốt cuộc nghe tới sự kiện có quan hệ cùng thần quái,” Morofushi Hiromitsu mi mắt cong cong, “Sẽ tò mò cũng bình thường sao.”

Izaki Makoto thần sắc lộ ra vài phần xin lỗi: “Chính là tấm danh thiếp kia bị em gái tôi mang đi rồi……”

“Như vậy à.” Morofushi Hiromitsu rõ ràng cảm thấy tiếc nuối.

Tránh ở sau bức màn xem toàn bộ quá trình Morofushi Hiromitsu cảm thức cực kì tò mò về Disaronno.

Người này rốt cuộc là như thế nào làm được thay đổi cái áo khoác, khí chất liền khác biệt hẳn?

Anh đối Disaronno hoàn toàn không biết gì cả, Zero cũng vậy. Như vậy tấm danh thiếp này chính là một cơ hội tìm hiểu sâu nhân tế quan hệ của Disaronno.

Đáng tiếc.

“Cậu gọi thử điện thoại sao?” Morofushi Hiromitsu hỏi.

Izaki Makoto gật gật đầu, biểu tình do dự: “Nhưng là đối phương cũng không có nhấc máy, tôi cùng em gái tính toán qua một đoạn thời gian lại gọi thêm một lần, nếu vẫn có không người nghe, chúng tôi liền từ bỏ con đường này.”

Morofushi Hiromitsu đem Whiskey uống một hơi cạn sạch, vỗ vỗ vai cậu, tiếng nói ôn hòa, làm người như tắm mình trong gió xuân: “Có việc gì khó khăn có thể tới tìm tôi, tôi còn có việc, đi trước.”

“Tốt, cảm ơn rất nhiều!” Izaki Makoto cảm kích mà nhìn theo anh rời đi, “Ngài đi thong thả.”

Đầu ngõ tối tăm, một nam nhân thân hình cao dài, toàn thân trên dưới một cây đen ôm cánh tay nghiêng dựa vào tường, dưới mũ choàng màu đen lộ ra vài sợi tóc kim sắc.

Nam nhân tóc đen mắt mèo từ nơi xa vội vàng chạy tới.

“Cậu đã tới chậm, tình huống như thế nào?” Nam nhân mang theo mũ choàng màu đen lo lắng hỏi.

“A…… Xác thật ra một chút ngoài ý muốn.”

Morofushi Hiromitsu đem việc mình trải qua đơn giản thuật lại một lần, vẫn là không nhịn được cảm thán nói: “Không nghĩ tới lại ở chỗ này nhìn thấy cậu, Zero. Lúc trước tốt nghiệp không bao lâu cậu liền mất đi tung tích, chúng tớ cũng có chút đoán được phương diện này, chỉ là không nghĩ tới……”

Không nghĩ tới trùng hợp như vậy, đều là bạn thơ ấu bọn họ lại nhận được nhiệm vụ đồng dạng nằm vùng.

“Tớ cũng rất ngoài ý muốn, tuy nhiên Hiro, tớ hiện tại là ‘ Amuro Tooru ’, không cần gọi sai.” Nam nhân được gọi là Zero gỡ xuống mũ choàng, cười nói.

Cái người tóc vàng da đen này tất nhiên là Bourbon.

Bourbon là công an Nhật Bản phái tới lẻn vào nằm vùng Tổ chức Áo Đen, tên thật Furuya Rei, hiện tại dùng tên giả Amuro Tooru.

Người này còn không phải đi gọi mình là “Hiro”?

Morofushi Hiromitsu bất đắc dĩ lắc đầu, hỏi: “Công an bên kia có tình báo về Disaronno hay không?”

Furuya Rei nhíu mày, trầm ngâm nói: “Chỉ biết hình như anh ta lớn lên ở tổ chức, từng ở trong cùng một cái doanh huấn luyện với Gin, nghe nói đáng lẽ ra anh ta có thể đạt được danh hiệu nhanh hơn Gin, nhưng không biết vì sao kéo dài tới hiện tại.”

Morofushi Hiromitsu thở dài, chút tình báo này có như không.

“Tóm lại, cậu hiện tại cùng một tổ với anh ta, muốn đề cao cảnh giác. Disaronno tâm tư thâm trầm, làm người không rõ tính cách, cậu nhất định phải cẩn thận, không được bại lộ.” Furuya Rei không yên tâm mà dặn dò nói.

“Tớ sẽ, cậu yên tâm đi.” Morofushi Hiromitsu cười nói, “Lại có thể kề vai chiến đấu rồi.”

Furuya Rei hừ cười một tiếng, hai người liếc nhau, ăn ý đập tay.

“Chúng ta nhất định có thể đem tổ chức phá hủy, bảo hộ đất nước này!”

Moriarty4869: Tự dưng thấy buồn...Odasaku cố lên a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top