Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 18

【Odasaku luôn là bị hiểu lầm】

Chương 18

Tác giả: Vân Trường Hội

Edit: Moriarty4869

Dưới áp bách của Oda Sakunosuke cùng Morofushi Hiromitsu, mục tiêu nhiệm vụ Musame tiên sinh nhanh chóng quỳ xuống, tâm như tro tàn mà nộp lên USB giấu ở trên người.

“Đồ vật các ngươi muốn đều ở chỗ này, đừng giết tôi!” Hắn khóc hô.

Morofushi Hiromitsu nhìn về phía nam nhân tóc đỏ đứng ở một bên mặt không biểu tình, chủ động nói: “Tôi đến đi.”

Cũng đúng.

Oda Sakunosuke gật gật đầu.

Morofushi Hiromitsu lấy ra thiết bị tùy thân mang theo, cắm vào USB, đơn giản lật xem tư liệu bên trong, bảo đảm là bộ phận mà Gin.

Anh thoáng nhìn Oda Sakunosuke đứng ở vị trí cách mục tiêu xa hai bước, không có ý tứ muốn tiến lên xem xét. Không dấu vết mà thay đổi cái phương hướng, làm Oda Sakunosuke không thể trực tiếp nhìn màn hình máy tính của anh.

Đầu gối anh để một chiếc máy tính xách tay mini, màn hình đưa lưng về phía Oda Sakunosuke. Tay nhìn như tùy ý mà nhẹ nhàng đánh bàn phím, giống như đang lật xem tài liệu.

Trên màn hình lại không tiếng động mà bắn ra một cái cửa sổ khác, tỉ lệ tiến độ phần trăm không ngừng tăng lên, rất nhanh liền biểu hiện “100%”.

—— tư liệu copy xong.

Morofushi Hiromitsu không dấu vết mà nhẹ nhàng thở ra, tuy rằng không biết rốt cuộc tổ chức đang nghiên cứu chế tạo cái gì, nhưng có thể cho cảnh sát chuyên gia dựa vào dấu vết trên văn kiện để lại phỏng đoán một vài thứ.

Oda Sakunosuke chú ý tới Scotch động tác nhỏ, nhưng anh không có để ý. Anh vốn là không nghĩ làm việc cho Tổ chức Áo Đen, nếu không phải bối cảnh nhân thiết đặt ở kia không dễ chạy trốn, anh đã sớm chạy.

Đương nhiên vì vậy anh liền sẽ không quản việc của tổ chức.

Mặc kệ Scotch muốn bóp méo hay là trộm giấu tư liệu, anh chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.

Morofushi Hiromitsu còn đang thật cẩn thận lại cố ra vẻ trấn định mà đem tin tức dẫn vào, sợ bị Oda Sakunosuke phát hiện. Không nghĩ tới, Oda Sakunosuke đã sớm xem thấu, chỉ là lười quản.

“Đã xong?” Oda Sakunosuke hỏi.

Morofushi Hiromitsu gật đầu, lưu loát mà thu hồi thiết bị.

Hai người liếc nhau, đem ánh mắt chuyển qua trên người Musame tiên sinh còn nằm liệt trên mặt đất.

Đối phương run bần bật, môi nhắm chặt vào nhau, yết hầu giống như hỏng rồi không phát ra thanh âm.

Disaronno sẽ không thật sự muốn diệt khẩu đi?

Morofushi Hiromitsu nhớ tới câu kia trong tin nhắn “Lúc cần thiết nhớ rõ diệt khẩu”, dùng ánh mắt nghi vấn ý bảo một chút Oda Sakunosuke.

Bởi vì tình huống khẩn cấp mà không có cẩn thận kiểm tra một mảnh đoàn bảo tiêu nằm thẳng cẳng ngoài cửa, Morofushi Hiromitsu bất tri bất giác phát hiện, cộng sự mình rất có thể là bật hack, một đường mở lớn thẳng tiến đến đối phương, trực tiếp nhảy vào nhà mục tiêu nhiệm vụ.

Không có nhiều mùi máu tươi, hẳn là…… Hẳn là không chết người đi?

Morofushi Hiromitsu trong lòng run lên, cứ việc anh đã ẩn núp trong tổ chức có đoạn thời gian, anh vẫn là không thể thích ứng tác phong của tổ chức.

May mắn, Oda Sakunosuke đã tiếp thu đến tín hiệu của Scotch xong lắc lắc đầu, nói: “Không cần thiết.”

“Những người ở hành lang đó……” Morofushi Hiromitsu chần chờ.

Ừm? Hành lang làm sao vậy?

“A, bọn họ không có việc gì, không cần phải xen vào.” Oda Sakunosuke mờ mịt vài giây, bừng tỉnh nhận ra, “Tôi chỉ là đánh vựng bọn họ mà thôi.”

Tuy rằng xuống tay hơi tàn nhẫn, tuy nhiên vấn đề không lớn.

Oda Sakunosuke cực kỳ bằng phẳng, một chút cũng không chột dạ.

Morofushi Hiromitsu tin, lại thử nói: “Hắn ta nhìn đến mặt chúng ta.”

Musame tiên sinh lập tức nhắm mắt hô to, giống bắt lấy hy vọng sống: “Tôi không thấy gì cả, bảo đảm cái gì cũng sẽ không nói!”

Oda Sakunosuke nghiêm túc hỏi: “Ngươi sẽ đem sự tình hôm nay nói ra ngoài sao?”

Anh tự mình cảm giác tốt đẹp, nhưng nghe ở trong tai hai người khác, lại giống ác ma thời khắc nói nhỏ, âm lãnh phát run.

Musame tiên sinh run run rẩy rẩy mà lắc đầu, không dám trợn mắt.

Oda Sakunosuke quay đầu, nói: “Hắn ta nói như vậy.”

Cho nên không cần thiết cá mập người, mọi người đều làm công dân tốt đi.

Morofushi Hiromitsu sẽ nói như vậy nói cũng chỉ là ý đồ xem điểm mấu chốt của Disaronno, anh đương nhiên không nghĩ cá mập người, vì thế vội vàng gật đầu.

Không nghĩ tới Disaronno thế nhưng tuân thủ pháp luật hơn trong tưởng tượng!

Trong lúc đang đợi thang máy, Oda Sakunosuke chú ý tới Morofushi Hiromitsu lén lút mà động tay động chân nhóm bảo tiêu nằm thẳng cẳng.

Tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng anh không có xen vào quá nhiều việc này.

Mỗi người đều có yêu thích riêng, có lẽ Scotch liền thích “Sờ thi” đi.

Oda Sakunosuke nghĩ như thế, lúc thang máy đến thì gọi một tiếng.

Morofushi Hiromitsu nghe thấy, vội vàng chạy lại, hoàn toàn không biết hình tượng mình bị hại.

Anh mới vừa xác nhận xong, người xác thật đều còn sống, chịu thương cũng không nặng, chỉ là không biết như thế nào còn không có tỉnh. Xem ra Disaronno không chỉ có mạng lưới tình báo cường đại, ngay cả năng lực vật lộn thực chiến cũng rất mạnh.

Không hổ là dự bị “Người nối nghiệp Gin” Disaronno.

Hai người bước vào thang máy, Morofushi Hiromitsu như cũ đè thấp vành nón, không cho camera nhìn đến mặt chính mình. Oda Sakunosuke lại cực kỳ tùy ý, anh chú ý tới Morofushi Hiromitsu nhìn chằm chằm anh vẻ mặt ngạc nhiên, giải thích nói: “Vấn đề camera tôi đã giải quyết, không cần lo lắng.”

Thang máy chậm rãi xuống phía dưới, một đường thông suốt.

Sấn trong khoảng thời gian này, Oda Sakunosuke nhìn nhìn danh sách nhiệm vụ hệ thống, phía trên đầu có một cái nhiệm vụ ở phố buôn bán cách đây 3 km.

[ Nhiệm vụ hằng ngày: Giúp một người thân thể không thoải mái thay ca nửa giờ ]

[ Nhiệm vụ miêu tả: Mọi người đều là người làm công, giúp giúp cậu ấy đi ]

[ Nhiệm vụ khen thưởng: 3,000 điểm thông dụng ]

Đối với nhiệm vụ miêu tả, Oda Sakunosuke phi thường tán đồng cũng tỏ vẻ đồng cảm người bằng hữu kia, giống như bản thân mình cũng bị vậy, quyết định làm nhiệm vụ này trước.

Suy tư một chút lộ trình, anh quyết định đi nhờ xe.

“Anh có thể đưa tôi đi phố buôn bán xx sao?” Oda Sakunosuke hỏi.

Morofushi Hiromitsu:?

Anh chần chờ nói: “…… Có thể là có thể, nhưng anh không đi tìm Gin giao nhiệm vụ sao?”

“Anh đi,” Oda Sakunosuke nói, “Tôi còn có việc.”

Yên tâm mình như vậy? Vậy ok.

Morofushi Hiromitsu đem người đưa đến, nhìn Oda Sakunosuke một bên đi nhanh một bên cởi áo khoác vắt ở trên cánh tay, nghĩ thầm: Thật là không nhìn hiểu người này a.

Kỳ thật chỉ là đi chợ làm nhiệm vụ Oda Sakunosuke đi ở trên phố buôn bán người đến người đi, âm thầm ảo não: “Sớm biết Scotch cả tin như vậy, liền không mặc cái áo khoác này.”

Anh đi theo hệ thống chỉ dẫn, vội vội vàng vàng đuổi tới trước cửa một nhà cửa hàng. Một người mặc trang phục thú bông con thỏ ngồi ở trên ghế dài, khăn trùm đầu con thỏ đặt ở bên người, sắc mặt cậu khó coi, còn không ngừng dùng tay cách trang phục thú bông ấn bụng.

Oda Sakunosuke chủ động tiến lên hỏi: “Cậu có khỏe không?”

“A…… Tôi không có việc gì.” Đối phương lúc lắc đầu, muốn nói lại thôi, nhìn qua rất là khó chịu.

“Có cái gì tôi có thể giúp cậu sao?” Oda Sakunosuke hỏi.

“Tôi, bụng tôi không quá thoải mái, nhưng là công tác quy định không thể rời đi, anh có thể giúp tôi thay ca nửa giờ được không?” Đối phương ấp úng, thật ngượng ngùng, “Tôi bảo đảm rất nhanh sẽ trở về, anh chỉ cần mặc quần áo ngồi ở chỗ này, có người muốn bóng bay anh liền phát một chút. Có thể chứ?”

Oda Sakunosuke chính là vì thế mà đến, cực kỳ thoải mái mà đáp ứng rồi.

Đối phương mừng rỡ như điên, dùng tốc độ nhanh nhất cởi trang phục thú bông, lại giúp Oda Sakunosuke mặc vào. Cũng may chiều cao hai người kém không lớn, thời tiết cũng không nóng, Oda Sakunosuke mặc vào bộ thú bông cũng không thấy khó chịu.

Cậu trai vô cùng biết ơn, nhằm phía buồng vệ sinh công cộng gần nhất. Chạy nhanh như gió, vút một chút liền không thấy bóng dáng.

“…… Chạy trốn thật nhanh.” Oda Sakunosuke cảm khái nói.

Đây là lần đầu tiên anh ăn mặc trang phục thú bông ở bên đường phát bóng bay, trong khoảng thời gian ngắn còn rất mới mẻ. Anh không có lựa chọn ngồi ở ghế dài, mà là bắt lấy bóng bay đứng ở cửa tiệm.

Thỏ thỏ hồng nhạt, trên mặt có hai điểm má hồng, sau lưng đôi cánh nhỏ, lung lay mà đứng ở ven đường. Có bạn nhỏ tiến lên đòi anh muốn cái bóng bay, thỏ thỏ kinh nghiệm không thuần thục mà bắt vài lần, mới từ trong một đống bóng bay phân ra một cái.

Vụng về lại đáng yêu.

Áo khoác tượng trưng hắc ám bị tùy ý để ở trên ghế dài, trời quang mưa tạnh, phía trên bầu trời xanh lam ẩn ẩn hiện ra cầu vồng, Oda Sakunosuke mặc bộ thú bông, hưởng thụ hạnh phúc bình tĩnh thông thường.

Một bé gái tóc nâu ăn mặc đồng phục học sinh tiểu học mang mũ, cõng cặp sách có chứa thỏ thỏ cũng có cánh nhỏ đằng sau, vội vã mà chạy tới.

Ánh mắt bé nhìn quét một vòng, hình ảnh dừng ở trên người thỏ thỏ, chạy tới lôi kéo một bàn tay thú bông thỏ thỏ, đem anh lôi ra khỏi đám người.

“Onii-chan! Tại sao anh lại chạy đến nơi này, em đang đi tìm anh đó!” Bé gái nhéo nắm tay, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.

Oda Sakunosuke:……??

----------------

Moriarty4869: Cá ướp muối~ cá ướp muối~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top