Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28

【Odasaku luôn là bị hiểu lầm】

Chương 28

Tác giả: Vân Trường Hội

Edit: Moriarty4869

Lại là Gin hả.

Rõ ràng hôm qua mới phát nhiệm vụ cho mình......

Oda Sakunosuke bất đắc dĩ hỏi: "Gin có chuyện gì?"

"Gin lâm thời thông tri tập hợp," Scotch nói xong địa chỉ, lại hỏi, "Anh tự đi hay là chúng ta đi cùng nhau?"

Dù sao bọn họ cũng là cộng sự, xuất hiện cùng nhau cũng không có gì lạ.

"Tôi tạm thời không có xe, vậy làm phiền anh rồi." Oda Sakunosuke có chút buồn rầu, cứ đi nhờ vả người khác mãi cũng không tốt, xem ra phải nhanh chân đặt mua một chiếc xe hơi thay đi bộ mới được.

Cho nên tiền lương bao giờ tổ chức mới phát vậy??

Scotch cười cười, nói: "Không phiền đâu, tôi vừa hay tiện đường. Anh chuẩn bị một chút đi, tôi đến ngay đây."

"Ok."

Cúp điện thoại, hệ thống nhắc nhở anh: [ Odasaku, hôm nay nhớ rõ làm nhiệm vụ hệ thống đó. Ngày hôm qua phần lớn nhiệm vụ đều bị reset mất rùi, hôm nay không thể lại bỏ lỡ nữa.]

"Ừm."

Oda Sakunosuke đáp lời, nắm chặt thời gian rửa mặt. Anh đứng ở trước gương phòng vệ sinh, thấy động tác vội vội vàng vàng của mình, không khỏi cảm thán nói: "Thật vội mà."

Chờ ứng phó xong hoạt động đoàn thể gì gì đó của Gin, còn phải đi chợ đi làm nhiệm vụ hệ thống. Trong lúc đó, Gin tùy thời sẽ đột nhiên phát nhiệm vụ, anh liền phải vừa tự nghĩ làm thế nào không giết người mà vẫn hoàn thành nhiệm vụ của tổ chức, vừa làm xong nhiệm vụ hệ thống, đồng thời còn phải kịp thời liên hệ Scotch để bàn phân công nhiệm vụ.

Trình độ bận rộn hiện giờ không khác Mafia Cảng nhiều lắm, việc phải làm lại phức tạp hơn lúc đó nhiều.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủn như vậy, Oda Sakunosuke đã thân thiết cảm nhận được sự khổng lồ và hắc ám của tổ chức. Rõ ràng ban đầu ảnh chỉ nghĩ qua loa tổ chức cho xong, nhưng hiện tại, ngay cả anh một người ngoài cung bị hãm sâu trong đó.

Cho dù là hệ thống lung tung sáp nhập bối cảnh thẻ bài [ Disaronno ], dẫn tới tình huống hiện tại càng khúc chiết phức tạp hơn, hay là chuyện của chị em Miyano, Oda Sakunosuke không thể không thừa nhận, hiện tại nếu muốn rời đi tổ chức, không hề là ứng phó qua loa đơn giản như vậy. Ít nhất trước mắt anh không thể thoát ly tổ chức.

Oda Sakunosuke mở ra tủ quần áo, đôi tay khớp xương rõ ràng xẹt qua từng chiếc áo khoác sẫm màu kiểu dáng không khác nhau mấy, rút ra một chiếc áo khoác đen thuần đặt ở góc.

Nếu là buổi gặp mặt (?) của tổ chức thì phải tôn trọng văn hóa của tổ chức. Oda Sakunosuke đã sớm chú ý, cho dù là lần gặp mặt nào đi nữa, thành viên tổ chức luôn luôn mặc nguyên một cây đen. Hoặc là là vest đen, hoặc là là áo khoác đen.

Ngay cả mũ của Gin cũng đen nốt.

Kiểu kiểu chắc là giống vest đen Cảng Mafia, là công tác quy định nhỉ.

Có ý định "nhập gia tùy tục", Oda Sakunosuke đứng trước  gương mặc xong áo khoác.

"Ting ting——" điện thoại hơi hơi rung một tí.

Oda Sakunosuke click mở tin nhắn.

[ Tôi tới rồi, ở dưới sảnh.—— Scotch ]

Vội vàng trả lời câu ok, Oda Sakunosuke như theo thường ngày cuối cùng kiểm tra qua một lần súng ống có hoàn hảo không, đạn dược có sung túc không. Anh cúi đầu thoáng điều chỉnh vị trí bao đựng súng một chút, cầm chìa khóa cửa chuẩn bị ra khỏi nhà.

Tay Oda Sakunosuke vừa cầm lên then cửa, chân lại dừng tại chỗ.

Hệ thống meo meo theo từ phòng ngủ ra tới cửa, ngồi xổm trên tủ giày hỏi anh: [ Odasaku, sao vậy nè? ]

Suy tư một lúc, Oda Sakunosuke lắc lắc đầu, nói: "...... Không có việc gì, chợt nhớ tới chút vấn đề phải chú ý."

Thanh niên tóc đỏ đứng trước cửa yên lặng cởi ra áo khoác đen thuần, đáp ở trên tay, trên thân chỉ mặc chiếc áo sơ mi đơn bạc.

[ Sao không mặc áo khoác vậy? ] hệ thống hỏi.

Oda Sakunosuke mở của, ánh sáng hành lang rọi lại đây, khiến cái bóng của anh càng kéo dài ra. Mà rõ ràng có một con mèo đen rõ ngồi xổm ngồi ở bên người anh, ánh sáng lại lập tức xuyên qua, trên mặt đất cái gì cũng không có, chỉ có bóng dáng của một mình Oda Sakunosuke.

"Tôi thường xuyên ở thang máy đụng phải trẻ con và người già," Oda Sakunosuke nhàn nhạt mà nói, "Mặc chiếc áo khoác này nhỡ đâu dọa bọn họ mất."

Mèo con có được một thân lông xù xù đen xinh đẹp giống như một con mèo chiêu tài phất phất cánh tay, Oda Sakunosuke có chút khó xử mà nhìn nó, meo meo liền nghiêng đầu hỏi chấm nhìn anh, đôi mắt to tròn linh động ánh lên nhân tính.

"Ngươi muốn đi ra ngoài như vậy sao?" Oda Sakunosuke chần chờ một lát rồi hỏi.

Hệ thống meo meo gật gật đầu, đứng lên kéo duỗi thân mình, nó há miệng thở dốc, dường như ngáp một cái. Rõ ràng là ở hiện thực hay là trong đầu, hệ thống đều không có phát ra tiếng nhưng Oda Sakunosuke lại cực kỳ tin tưởng chính mình nghe được một tiếng mèo kêu ngọt ngào.

[ Tuy rằng cũng không nhất thiết, nhưng tự đi đường mệt mỏi quá chừng. ] hệ thống lấy Oda Sakunosuke thay đi bộ không chột dạ tẹo nào, rất chi là đương nhiên mà đầu gật gù.

"Thì ra là vậy, vậy ngươi hủy bỏ thực thể hóa trở về đi." Oda Sakunosuke không cảm thấy không đúng chỗ nào, anh chớp chớp mắt, thúc giục nói: "Phải xuất phát rồi."

Mèo đen ở bên cửa dồn lực, nhảy dựng lên về hướng Oda Sakunosuke. Thân hình ở giữa không trung hóa thành ánh sáng lấp lánh tiêu tán, bay bay ở không trung tạm dừng nửa giây rồi chậm rãi bay về hướng thanh niên tóc đỏ. Ánh huỳnh quang vừa tiếp xúc trán thanh niên liền tan rã biến mất, như là bông tuyết từ trên trời bay xuống dừng ở lòng bàn tay ta lại bị nhiệt độ cơ thể hòa tan.

Oda Sakunosuke nhìn đến cảnh tượng mộng ảo này, hơi ngẩn người.

Hệ thống vui sướng nói: [ Xuất phát xuất phát nào——]

Kệ hệ thống ở trong đầu ríu rít vui sướng, Oda Sakunosuke khóa cửa xuống lầu, anh ngẫu nhiên sẽ đáp lại vài câu, nhưng phần lớn thời gian là hệ thống tự mình lầm bầm lầu bầu.

Quyết định của Oda Sakunosuke là chính xác. Sáng tinh mơ thang máy chen đầy, người thì vội vàng đi làm, đưa con đến trường, học sinh nhỏ đội mũ cõng cặp sách, ông bà già dậy sớm tập thể dục buổi sáng......

Thang máy nho nhỏ giống như cá mòi đóng hộp, mà Oda Sakunosuke cũng là một trong những con "Cá mòi" đó.

Thang máy rốt cuộc xuống tầng một, từ thang máy đến cửa chung cư, anh nghe được bên cạnh có người đang lải nhải oán giận người bên cạnh. Oda Sakunosuke nhận ra bọn họ, đây là cặp người yêu cùng tầng lầu anh.

"Anh không biết đâu, tối hôm qua nửa đêm em đi uống nước rồi bị con chuột từ đâu chui ra dọa khiếp." Cô gái kia túm lấy dây ba lô, nom vẫn còn vài phần tim đập nhanh, nghĩ mà sợ nói.

"...... Tầng cao như vậy mà cũng có chuột á?" Cậu trai vẻ mặt hoài nghi.

"Lúc ấy em ở phòng bếp kêu anh, anh cũng không tỉnh gì cả. Sau khi trở về phòng, em đánh thức anh kể cho anh nghe rồi còn gì. Anh đã quên rồi, vậy mà hiện tại còn không tin em nữa!" Cô gái tức giận, liếc thấy bóng dáng quen mắt, nhanh chóng giữ chặt người nọ, hỏi để chứng minh: "Anh gì ơi, anh ở cùng tầng chúng tôi đúng không? Nhà anh có phát hiện chuột không vậy?"

Đột nhiên bị giữ chặt Oda Sakunosuke vẻ mặt mờ mịt: "Ơ......? Hình như không có."

Cậu trai cười xin lỗi Oda Sakunosuke, nói với bạn gái mình: "Cho dù nhà của chúng ta có, cũng không có nghĩa là nhà cùng tầng cũng có mà."

Đúng lý quá, gương mặt cô gái cũng ửng đỏ vì hành động vô duyên của mình, cảm thấy thật ngượng ngùng.

Oda Sakunosuke vừa định nói không sao, hệ thống liền cắt ngang anh: [ Odasaku, là nhiệm vụ đó! Tuy deadline hơi nhiều xíu, nhưng tui tin tưởng anh nhất định có thể làm được! ]

[ Nhiệm vụ hằng ngày: Giúp hàng xóm bắt được đám chuột nhắt trốn ở chỗ tối ]

[ Nhiệm vụ miêu tả: Nhà tầng cao như vậy, bọn nó chui lên kiểu gì vậy ta? Thật khó hiểu mà. ]

[ Nhiệm vụ khen thưởng: 3, 000 điểm tín dụng ]

Lời nói vừa đến bên miệng Oda Sakunosuke rất tự nhiên rẽ sang hướng khác: "Xin hỏi cần tôi hỗ trợ không?" Những lời này anh nói rất là tự nhiên và thuần thục, thật sự là vì quá quen rồi. Phần lớn nhiệm vụ hệ thống đều yêu cầu anh chủ động tiến lên tỏ vẻ mình muốn hỗ trợ, nếu đối phương đồng ý, anh mới có thể làm nhiệm vụ và thuận lợi nhận được thù lao.

Đôi trai gái kia hoảng sợ, cậu trai cau mày nhìn thoáng qua thanh niên tóc đỏ mặt vô đơ, nỗi hoài nghi trong lòng càng dày đặc.

Đang bình thường, hai bên cũng chỉ ở hàng hiên gặp qua vài lần, nhiệt tình như vậy...... Không lẽ gặp được người không có ý tốt ta?

Vì thế quyết đoán từ chối: "Cảm ơn, để chúng tôi tự làm là được rồi."

Oda Sakunosuke không từ bỏ, đó chính là 3 ngàn điểm tín dụng đó!

Anh vẫn một khuôn mặt đơ, lời nói chân thành: "Không sao cả, để cho tôi làm đi. Tôi chuyên môn làm cái này ( làm nhiệm vụ hệ thống đó)."

Cặp đôi nháy mắt hiểu được.

Cái anh này thì ra là làm ngành bắt chuột hả! Khó trách chủ động mở miệng hỗ trợ, chắc là muốn mượn cơ hội làm tuyên truyền, pr công ty để nổi tiếng nhỉ?

Xét về mặt nào đó, bọn họ hiểu cũng không sai, nhiệm vụ hệ thống nhiệm vụ cũng là kinh doanh điểm.

Cậu trai còn có hơi do dự, nhỏ giọng hỏi: "Anh nói thiệt hả?"

Bạn gái cậu ở bên điên cuồng gật đầu, ý bảo bạn trai mau ok. Chỉ bằng hai người trình gà như này chắc chắn không bắt được, cứ để người chuyên nghiệp tới đi.

Cậu trai đành phải theo Oda Sakunosuke nói đồng ý chuyện này, cũng bảo mình phải đi trước đưa bạn gái đi làm, tí nữa lại cho gọi điện thoại cho anh sau.

Ba người ở sảnh chung cư bàn xong, trao đổi số điện thoại.

Oda Sakunosuke đi đến chỗ Scotch đang chờ, người nọ cười tủm tỉm, nâng cằm, ý bảo cặp đôi đưa lưng đi xa, hỏi: "Đó là......?"

"Hàng xóm," Oda Sakunosuke nói, "Mời tôi hỗ trợ bắt chuột."

Nghe được từ nào đó đó, Scotch tim đập chậm một nhịp. Nếu là người thường nhắc tới "Chuột", anh chắc chắn không nghĩ nhiều. Nhưng cái từ này mà lại nói ra từ trong miệng một thành viên tổ chức, đặc biệt là theo anh biết, vị thành viên này có quan hệ mật thiết với Gin cùng sở thích "Bắt chuột".

Scotch không nhịn được suy nghĩ, cái từ này ở trong lòng Disaronno là chỉ động vật, hay là người vậy?

Anh làm bộ tò mò, thật cẩn thận nói lời khách sáo.

Không nghĩ tới Disaronno không bố trí đề phòng chút nào, nói ra toàn bộ đầu đuôi câu chuyện.

Scotch tâm tình phức tạp, trực giác anh nói rằng Disaronno đang nói thật. Không nghĩ tới, Disaronno thật sự không có đống quanh co lòng vòng giữa thành viên trong tổ chức.

Cảm nhận của Scotch đối với Disaronno trong lúc không hay biết lại bay lên.

Xe ngừng ở cửa kho hàng bỏ hoang nào đó, Oda Sakunosuke không có lập tức xuống xe, mà là lựa chọn mặc áo khoác trước.

Scotch ngồi ở ghế điều khiển liền may mắn chứng kiến hiện trường tinh thần phân liệt.

Mới một giây trước còn có thể dùng ôn hòa để hình dung, trong nháy mắt đã thay đổi khí thế, cả người như là bị bùn đen bao phủ, chỉ số nguy hiểm tăng gấp bội.

Oda Sakunosuke hơi sửa sang lại quần áo một chút, quay đầu đối với Scotch vẻ mặt cảnh giác nhìn chằm chằm như trong dự đoán, hơi hơi gật đầu, lễ phép nói: "Tôi xong rồi, đi thôi."

Thanh âm trầm thấp, khí thế kinh người.

Đợi đã, ai đây? Đổi có cái quần áo cũng có thể đổi thành người khác hả!

Scotch cau mày, theo bản năng sờ súng lục nơi thắt lưng, tay vừa nhích lại bị ánh mắt sắc bén của thanh niên tóc đỏ đinh giữa chừng.

Chính Oda Sakunosuke cũng hoảng sợ, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Scotch. Anh tuy nhận thấy được sau khi mặc vào cái này, ở trong mắt người khác mình sẽ đáng sợ hơn, nhưng không đến mức sợ tới mức trực tiếp rút súng chứ!

—— sát khí thật là khủng khiếp, Disaronno muốn giết anh sao?

Scotch đầu trống rỗng, gian nan ra tiếng: "Disaronno, ngươi......"

"Xin lỗi," Oda Sakunosuke thu hồi tầm mắt, lời nói trước sau như một bình đạm không mang theo cảm xúc, "Cậu bình tĩnh đã."

Scotch im lặng không nói, mọi thiện cảm với Oda Sakunosuke thoáng chút bay sạch. Anh cực kỳ rõ ràng nhận ra được, cho dù người này biểu hiện ôn hòa cỡ nào, kia đều chẳng qua là mặt nạ dơ bẩn hắn dùng để lừa gạt người khác mà thôi.

Morofushi Hiromitsu ở trong lòng thầm mắng bản thân.

Quá mềm lòng rồi, sao lại có thể chỉ bằng gặp qua vài lần Disaronno diễn trò với người ngoài và cái hư vô mờ mịt gọi là "Trực giác", liền ăn chắc Disaronno vô hại?

Người này càng nguy hiểm hơn Gin.

Không khí trong xe rớt xuống vực sâu, không có ai nói câu gì, chỉ có tĩnh mịch, thậm chí nghe thấy hô hấp của một người trầm tĩnh và một người khác hơi dồn dập.

Disaronno trầm mặc làm Morofushi Hiromitsu áp lực tăng gấp bội, câu "Bão táp trước yên lặng" dùng để hình dung bầu không khí lúc này trên xe không thể hợp hơn. Một tên tội phạm nếu chỉ có điên cuồng, nhiều nhất khiến người ta kiêng kị. Sợ nhất chính là gặp được kẻ điên có lý trí, loại người này mà phạm tội, thường thường càng đánh sợ hơn người bình thường.

Morofushi Hiromitsu chỉ cảm thấy không khí bên trong xe đột nhiên loãng đi rất nhiều, anh nhắm mắt, rồi lại trợn mắt, ánh mắt vô cùng kiên định.

Anh là Morofushi Hiromitsu, là cảnh sát Nhật Bản, là tinh anh đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt. Cho dù thân ở hiểm cảnh, anh vẫn sẽ đầy hứa hẹn bảo hộ quốc gia cùng nhân dân không màng tất cả dũng khí cùng quyết tâm, cho dù là hy sinh chính mình.

Disaronno cho dù thao túng nhân tâm, cũng chỉ là một tên tội phạm.

Mà bắt tội phạm, đúng là trách nghiệm thân là cảnh sát anh đạo nghĩa không thể chối từ.

Morofushi Hiromitsu lấy lại bình tĩnh, hô hấp dần dần vững vàng, lạnh mặt chất vấn nói: "Disaronno, anh đây là có ý gì, rốt cuộc không nhịn được muốn xé rách tấm mặt nạ dối trá kia sao?"

Oda Sakunosuke:?

Scotch đây là còn chưa bình tĩnh lại hả?

Oda Sakunosuke không hiểu, anh tự nhận là đã rất săn sóc luôn đó, biết Scotch hiểu lầm anh, vì thế không nói lời nào không làm gì thậm chí nhìn về chỗ khác, cho đủ thời gian đi điều chỉnh trạng thái, vì sao địch ý vẫn lớn như vậy?

Không khí giữa hai người như là một dây đàn căng chặt, chạm vào là nổ ngay.

"Cốc cốc——"

Cửa sổ bên ghế điều khiển xe đột nhiên bị ai gõ hai cái, Scotch sửng sốt, giơ tay ấn nút, cửa sổ xe thong thả hạ xuống, lộ ra một gương mặt soái khí.

Tên tóc vàng da đen tùy ý để cánh tay gác lên cửa sổ xe, cười cười nhìn hai người trong xe: "Chà ——đoán được ngay là hai người, sao vẫn luôn ngồi ở trong xe không xuống?"

"Bourbon," Scotch nở nụ cười khách sáo, biểu tình khách khí xa cách, "Mải trò chuyện cùng Disaronno quá."

Bourbon gần như là nhận thấy được không khí kì lạ ngay khi ở cửa sổ xe hạ xuống, anh cũng bắt đầu khẩn trương, Disaronno thoạt nhìn cũng không phải người dễ ở chung, Hiro có nguy hiểm không?

Nghe được lý do thoái thác của osananajimi nhà mình, anh càng cảnh giác hơn, loại thành viên tổ chức tà ác như Disaronno cùng Hiro nửa điểm đề tài chung còn chẳng có. Kể cả Hiro vì tranh thủ tín nhiệm, cố ý ngụy trang, cũng không có khả năng phát sinh vụ trò chuyện với nhau thật vui vui quá thế cho nên quên xuống xe!

Cho nên khẳng định có là có chuyện!

Scotch thấy sau lưng Bourbon không có ai, Disaronno lại không nhìn thấy mặt mình, nhanh tay mịt mờ trao đổi ánh mắt với Bourbon, ý bảo anh đừng manh động.

Mặt Bourbon bại lộ ở trong phạm vi tầm mắt Disaronno, lúc này nếu có bất kì cái gì đáp lại đều có khả năng khiến cho hoài nghi. Tầm mắt anh từ Scotch lướt qua, một giây cũng không tạm dừng, cực kỳ tự nhiên mà dừng lại ở trên người tóc đỏ ngồi ghế phụ, dường như không có việc gì mà nói: "Disaronno, Gin vừa mới đang tìm anh."

Đôi osananajimi này hai bên chưa bao giờ khuyết thiếu ăn ý. Dù không đến nửa giây, Scotch liền tin tưởng, Bourbon thu được tín hiệu của mình.

Dưới sự hòa giải âm thầm của Bourbon, ba người cuối cùng đi vào kho hàng bỏ hoang.

Vừa vào liền chịu ánh nhìn chăm chú của mọi người các loại ý đồ.

Oda Sakunosuke còn thấy được mấy gương mặt mới: Một nữ đầu nấm, mắt trái có hình xăm cánh bướm; một nam mang kính râm và mũ đứng ngay bên.

Ở đây toàn bộ mọi người quả nhiên mặc đồ đen, Oda Sakunosuke âm thầm may mắn, còn may mình cũng đen nốt.

Gin như cũ mặc áo gió cùng mũ dạ đen nguyên cây, một đầu tóc bạc khẽ bay. Hắn lạnh lùng liếc liếc mắt ba người vừa tiến vào, thấy người đến đông đủ, liền thẳng vào chủ đề.

"Từ hôm nay trở đi, Disaronno hành động đơn độc, Bourbon, Scotch, Rye ba người một tổ."

Tại sao lại đơn độc xách ra Disaronno, đây là cực kì tín nhiệm hắn ta, hay là biến tướng cô lập?

Mọi người sắc mặt kì lạ, ánh mắt dù thẳng thắn hay mịt mờ, đều không ngoại lệ nhìn hết về phía Disaronno.

Phe trắng đứng ở góc cũng là vẻ mặt kinh ngạc, nhìn qua cũng không giống như là đã thương lượng trước với Gin.

(Phe trắng: Phe tốt, có lẽ bao gồm tổ 3 người Whiskey)

Chẳng lẽ thật là Gin và Disaronno chiến tranh lạnh rồi?!

Ai mờ mịt đều cũng không mờ mịt bằng Oda Sakunosuke. Anh tuy rằng không tốt mưu lược hay tâm kế, kiểu cô lập đơn giản như này vẫn nhìn ra được. Vấn đề là, Gin sao lại muốn làm vậy với anh, anh thành thật đi làm nhiệm vụ, ngay bị kêu đi làm thực nghiệm trên cơ thể người cũng đúng giờ tự mình đưa tới cửa.

Oda Sakunosuke không hiểu.

Trong lòng hệ thống đầy căm phẫn: [ Sao Gin ngày nào cũng muốn hại anh vậy! Odasaku, hay là chúng ta tiên hạ thủ vi cường, đá bay hắn, bản thân lên chức? Như vậy thì anh thích tổ đội cùng ai thì tổ đội cùng người đó. Muốn làm nhiệm vụ thì làm, không muốn làm dẹp! ]

Oda Sakunosuke:......

-------------------
Moriarty 4869: May Odasaku không nghe theo hệ thống meo meo...
Về lịch ra chap thì không có, tùy tâm tình(⊙_◎)
Mọi người thấy bản edit có mượt hơn không?:3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top