Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

【Odasaku luôn là bị hiểu lầm】

Chương 3

Tác giả: Vân Trường Hội

Edit: Moriarty4869

Hagiwara Kenji quên mất cái gì?

Vấn đề này vẫn luôn bối rối anh, thẳng đến một vị cảnh sát từ chỗ ngoặt chạy chậm tiến lên, đưa cho anh một chiếc điện thoại, nói: “Hagiwara đội trưởng, điện thoại anh rơi trên mặt đất, vừa mới còn đang vang đâu, anh mau nhìn xem đi.”

Cứu mạng……! Anh đã quên Matsuda Jinpei!!

Hagiwara Kenji một trận hít thở không thông, vội vàng tiếp nhận điện thoại. Anh còn không có kịp gọi lại, Matsuda Jinpei điện thoại liền gọi đến.

Hagiwara Kenji đã đoán trước đến tương lai chính mình sẽ bị nhéo thoá mạ một trận, trước khi nghe điện thoại ở trong lòng nghĩ nghĩ.

Nhìn xem như thế nào giải thích mới từ trong tay Jinpei-chan sống sót ( chột dạ )

“Ê? Hagi, cậu không sao chứ?!”

Điện thoại mới vừa chuyển được, lập tức truyền ra tiếng dò hỏi lo lắng sốt ruột của Matsuda Jinpei.

“A ha ha…… Tớ không có việc gì nha,” Hagiwara Kenji giải thích đơn giản một chút việc vừa mới phát sinh, “Đúng rồi, vừa mới bom nổ mạnh ở không trung, có người bị thương sao? Bom uy lực lớn, nhất định phải mau chóng rửa sạch mảnh nhỏ, không để ngộ thương người qua đường.”

“Ha? Cậu bây giờ còn có tâm tình quan tâm cái này?” Matsuda Jinpei hung tợn mà nói, âm điệu dần dần đề cao, “Cậu là ngu ngốc sao? Không mặc quần áo phòng hộ, cậu còn rất dũng, đây là liền mạng của chính mình cũng không nghĩ muốn?!”

Matsuda Jinpei bùm bùm như mưa rền gió dữ quở trách Hagiwara Kenji một trận.

Giọng anh ta quá lớn, tiếng rống giận ngay cả một bên cảnh sát cùng Oda Sakunosuke cũng nghe được rõ ràng.

Mọi người xấu hổ mà liếc liếc nhau, yên lặng quay đầu dời đi tầm mắt, làm bộ không nghe thấy.

Vẫn là phải cho đội trưởng chừa chút mặt mũi.

Hagiwara Kenji cười nhẹ nói: “Cái kia…… Jinpei-chan, tớ lần sau nhất định sẽ mặc đồ phòng hộ. Lúc khác lại huấn tớ sao, tớ còn muốn kiểm tra một chút hiện trường……”

“Được, cậu rửa sạch sẽ cổ chờ xem.” Matsuda Jinpei cố nén lửa giận, thanh âm nghiến răng nghiến lợi làm Hagiwara Kenji đáy lòng chợt lạnh.

Không xong, thoạt nhìn lần này không dễ dàng hàm hồ đi qua như vậy.

Hagiwara Kenji cắt đứt điện thoại, nhìn nhóm cảnh sát xung quanh trộm ngó xem náo nhiệt, nhướng mày, bất đắc dĩ cười nói: “Còn ngẩn người làm gì, mau đi xác nhận hiện trường còn có vật phẩm nguy hiểm tàn lưu hay không.”

Mọi người lập tức giải tán.

Hagiwara Kenji lúc này mới nhìn về phía Oda Sakunosuke vẫn luôn không nói chuyện, thật ngượng ngùng mà nói: “Xin lỗi…… Làm anh chê cười.”

Oda Sakunosuke lắc đầu: “Không vấn đề gì.”

Hagiwara Kenji bất đắc dĩ nói: “Còn muốn phiền toái anh theo chúng tôi đi cục cảnh sát làm ghi chép.”

Oda Sakunosuke hơi hơi nhíu mày, biểu tình do dự.

Hagiwara Kenji thấy thế, cho rằng Oda Sakunosuke khẩn trương, cười an ủi anh: “Đừng lo lắng, chỉ là đi một cái lưu trình, thật nhanh liền kết thúc.”

Oda Sakunosuke do dự là bởi vì không biết cái thân phận này có thích hợp tiến cục cảnh sát hay không.

Nếu là cảnh sát tra tra, phát hiện đây là tội phạm đào tẩu trên bảng truy nã, kia chẳng phải là chui đầu vô lưới.

Hệ thống rất hiểu, nó cũng không nghĩ mới vừa bắt đầu liền đem ký chủ nhà mình đưa vào cục cảnh sát. Trong lúc Oda Sakunosuke mới vừa cùng cảnh sát chạm mặt, nó liền chia chút lực chú ý đi xem xét cái áo choàng này có tiền án hoặc là tình huống bị truy nã hay không.

Nếu có, liền phải kêu Odasaku nhân lúc còn sớm trốn chạy.

Áo choàng mới qua đi hoàn thành không ít nhiệm vụ lung tung rối loạn, nhưng lại ngoài ý muốn cẩn thận, đến nay không bị cảnh sát bắt lấy chút dấu vết nào để lại, tự nhiên cũng sẽ không có cái tiền án tiền sự nào.

Thu được hệ thống truyền đến tin tức sau, Oda Sakunosuke nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng muốn vượt ngục cũng không phải việc gì khó, nhưng nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện sao.

Thân thể căng chặt Oda Sakunosuke chậm rãi thả lỏng lại, ngữ khí nhưng thật ra trước sau như một không chút gợn sóng: “Tôi đi về trước lấy giấy tờ tùy thân.”

“Tốt, tôi ở bên ngoài chờ anh.” Hagiwara Kenji bởi vì vẫn luôn chú ý Oda Sakunosuke, không có nhìn nhầm cơ bắp anh biến hóa rất nhỏ, nhưng cũng không có quá để ý.

Người thường vào cục cảnh sát trước tiên đều sẽ cảm thấy khẩn trương, này rất bình thường.

Anh nào có nghĩ đến, thanh niên được anh định nghĩa vì “Hơi chút có thân thủ tốt người thường”, ý tưởng trong đầu vừa mới đã từ “Vào cục cảnh sát sẽ có cơm cà ri ăn sao”, “Nếu không có muốn làm như thế nào mới có thể làm cai ngục đồng ý đổi cơm, tốt nhất là cay nhiều hơn” thành “Không được ăn cơm cà ri muốn vượt  ngục như nào mới tương đối điệu thấp”.

Tất cả đều là vì cà ri cay!

*

Oda Sakunosuke xoay người theo hành lang về phòng, đường đi hai bên đều là cảnh sát tứ tán kiểm tra hiện trường.

Đi đến cửa nhà móc ra chìa khóa mở cửa, cảnh sát phụ trách kiểm tra nơi này ở bên cạnh hướng Oda Sakunosuke cười cười thân thiện.

“Nguyên lai nhà Oda tiên sinh ở gần như vậy, khó trách sẽ vào nhầm hiện trường,” vị cảnh sát kia cảm thán nói, lại có chút nghi hoặc, “Ở gần như vậy, lúc cảnh sát thông tri mọi người rời đi, Oda tiên sinh không nghe được động tĩnh sao?”

“Hộ gia đình tầng lầu này không nhiều lắm, tôi là gõ từng cửa nhà thông tri, tôi nhớ rõ lúc ấy vẫn luôn không có đáp lại, tôi còn tưởng rằng không ai ở nhà.”

Oda Sakunosuke có chút khó xử.

Anh có thể nói như thế nào, thời điểm cảnh sát rút lui cư dân, chính mình còn đang vựng ở trong thông đạo truyền tống tới thế giới này?

Nói ra ai tin chứ!

Hơn nữa, Oda Sakunosuke cùng hệ thống giao dịch là bí mật, là không thể nói ra.

Hệ thống cũng có chút khẩn trương: “Anh liền nói anh đang ngủ, không nghe thấy.”

Oda Sakunosuke thuật lại: “Tôi lúc ấy đang ngủ, không có nghe thấy tiếng đập cửa.”

Chính mình tới cửa thông tri kêu gọi đều là dùng loa lớn, chính là vì tránh cho loại tình huống này, không nghĩ tới vẫn là có người âm lượng loa lớn nhất cũng không nghe thấy, ngủ cũng quá chín đi!

“…… Oda tiên sinh giấc ngủ chất lượng thật tốt.” Cảnh sát tiên sinh muốn nói lại thôi.

Oda Sakunosuke gật đầu ý bảo sau, mở cửa vào nhà đóng cửa liền mạch lưu loát.

Hệ thống oán giận nói: “Odasaku, thời điểm anh gạt người có chút kỹ thuật diễn nào sao, trông quá giả.”

Oda Sakunosuke đối mặt phê bình thản nhiên tiếp thu, cũng khiêm tốn vấn đề: “Xin lỗi, tôi đây hẳn là làm như thế nào?”

Hệ thống nghẹn lại, gập ghềnh mà nói: “Anh…… Anh lần sau lúc gạt người mang một chút biểu tình…… Ách, ngữ khí lại chân thành một chút……?”

Oda Sakunosuke nghiêm túc tiếp thu hệ thống-sensei đề nghị: “Tốt, lần sau sẽ chú ý.”

Hệ thống nhẹ nhàng thở ra, âm thầm quyết định có rảnh liền dúi một chút cơ sở dữ liệu có quan hệ kỹ xảo diễn kịch.

Oda Sakunosuke vào phòng khách liền nhìn đến một cái ví màu đen đặt lên bàn.

Trừ bỏ hệ thống mở đầu tự mang giấy phép các thứ, hệ thống còn dùng một số điểm thông dụng vừa mới kiếm tới giúp hắn thay đổi chút tiền mặt. Tiền không nhiều lắm, nhưng là đủ một cái nam tính độc thân dùng tới mười ngày nửa tháng.

Hệ thống không thể chính mình tùy ý sử dụng điểm thông dụng, muốn thay thế ký chủ mua sắm đồ vật, yêu cầu trước tiên được đến ký chủ cho phép. Bởi vậy trước khi đổi phía, nó cùng Oda Sakunosuke muốn trao quyền.

Kế tiếp nếu có yêu cầu, còn có thể đến siêu thị hệ thống tiếp tục đổi.

Oda Sakunosuke mở ra nhìn nhìn, giấy chứng nhận cùng tiền mặt đều đủ, cất tốt ví tiền liền tính toán ra cửa.

Hệ thống hoang mang rối loạn ngăn lại anh: “Súng ——! Đây chính là đi cục cảnh sát, anh không đem khẩu súng giấu ở trong nhà sao?”

Thế giới quan của thế giới này cùng Yokohama không khác nhau nhiều lắm, áo choàng mới dù từ góc độ nào xem đều là thân thể nguyên bản của anh, ngay cả tên đều không có thay đổi.

Có lẽ là bởi vì còn không có thói quen, nếu không phải hệ thống thường xuyên ở trong đầu anh nói chuyện, thời thời khắc khắc nhắc nhở anh “Đây là nhiệm vụ thế giới”, Oda Sakunosuke càng sẽ không nhớ tới chính mình còn đang ở dị giới.

Anh bừng tỉnh nói: “…… Lại quên nơi này không phải Yokohama, cảm ơn nhắc nhở.”

Anh đem súng cất kĩ, ở phòng vệ sinh sửa sang lại quần áo của mình, xác nhận lần cuối cùng trên người không có hàng cấm.

Hệ thống xem bộ dáng anh rời đi súng không quá thói quen, chần chờ nói: “Nếu không anh mang theo khẩu súng? Tôi có thể giúp anh mở che chắn, bảo đảm dụng cụ bọn họ không tra ra.”

“Không sao,” Oda Sakunosuke rất dứt khoát, “Mới đến, vẫn là cẩn thận tốt hơn.”

Vừa ra đến trước cửa, Oda Sakunosuke thu được một cái tin nhắn không giống bình thường.

[ 9 giờ, chỗ cũ. ——Gin]

Oda Sakunosuke: “……?”

Loại tác phong ngầm giao dịch này, vừa thấy chính là người của tổ chức.

Cái gọi là “Chỗ cũ” này rốt cuộc ở đâu, hệ thống cũng không biết. Nhưng hệ thống tỏ vẻ chính mình có thể vẫn luôn định vị vị trí tên “Gin” này, anh chỉ cần đi theo định vị, là có thể thành công chắp đầu.

…… Lại là Mafia sao.

Oda Sakunosuke chỉ nghĩ thở dài, chính mình trước đây thân là nhân viên tầng dưới chót Mafia Cảng, còn có khả năng làm chút máy móc lặp lại kiếm sống tới trốn tránh nhiệm vụ giết người, hiện tại cư nhiên là thành viên cao cấp có danh hiệu, có chút nhiệm vụ là tránh cũng không thể tránh.

Nhưng anh nhặt lại lý trí, là thật sự không muốn giết người.

Chỉ có thể hy vọng cấp trên dễ nói chuyện một chút đi.

Oda Sakunosuke đứng ở trước cửa, mở cửa liền thấy Hagiwara Kenji dựa tường.

Người sau đang vội vàng ứng phó Matsuda Jinpei: “…… Đã biết, Jinpei-chan cậu thật dong dài. Tha tớ đi, hồi trong đội khả năng còn phải bị phạt 5000 kiểm điểm……”

Anh quay đầu thấy Oda Sakunosuke đang khóa cửa, vội vàng nói với điện thoại: “Lập tức thu đội, như vậy đã, cúp máy.”

Tiếp theo đối Oda Sakunosuke tươi cười xán lạn: “Thu thập tốt?”

Oda Sakunosuke gật gật đầu.

“Chúng ta đây đi thôi.” Hagiwara Kenji trên mặt còn tàn lưu vài phần buồn bực.

Mất đi đề tài, hai người trong khoảng thời gian ngắn lâm vào trầm mặc.

Oda Sakunosuke liếc liếc mắt một chút sắc mặt cảnh sát tóc đen, kết hợp một chút nội dung vừa mới nghe được, ý đồ tìm lời nói phá giải yên lặng hít thở không thông này: “Anh bị phạt 5000 kiểm điểm?”

Hagiwara Kenji sửng sốt, không thèm quan tâm mà vẫy vẫy tay: “Cái này không tính cái gì, có thể nhặt về một cái mạng, đừng nói 5000, một triệu chữ tôi đều không nói chơi.”

Trong giọng nói mang theo vài phần dũng cảm tráng sĩ cắt cổ tay.

Oda Sakunosuke đồng ý gật gật đầu, sinh mệnh thật là quan trọng nhất.

Anh đi theo Hagiwara Kenji xuống lầu, một cái Mafia cùng một đống cảnh sát đứng chung một chỗ, thế nhưng cũng không có cảm giác không khoẻ.

Matsuda Jinpei đã sớm chờ ở chỗ cửa ra toàn nhà, Hagiwara Kenji vừa xuất hiện, hắn liền xông lên đi cho Hagiwara Kenji một đấm, mọi người xung quanh kinh ngạc đến ngây người.

“Cậu tên ngốc này! Cậy mạnh không mặc đồ phòng hộ, còn tưởng rằng chính mình rất lợi hại đúng không!” Matsuda Jinpei nhéo Hagiwara Kenji cổ áo giận dữ hét.

Một vòng người như mới tỉnh ở trong mộng, sôi nổi tiến lên khuyên can.

“Matsuda, anh bình tĩnh một chút!”

“Thanh tra lập tức liền đến, Matsuda anh cũng muốn bị phạt sao?”

“Matsuda đội trưởng, đừng đánh nhau mà, còn đang ở hiện trường đâu……”

“Đúng vậy đúng vậy, muốn đánh trở về lại đánh sao.”

?

Lửa cháy đổ thêm dầu? Anh trai, anh sao lại thế này?

Mọi người đồng thời nhìn phía cảnh sát tuổi trẻ đề nghị “Về trong cục lại đánh”.

Người nọ vẻ mặt vô tội: “Tôi lại chưa nói sai, vì cái gì mọi người đều nhìn tôi.”

Matsuda Jinpei cười lạnh một tiếng, buông ra tay: “Nói không tồi, trở về lại đánh cậu.”

Hagiwara Kenji tự biết đuối lý, sờ sờ cái mũi, không dám ra tiếng.

Matsuda Jinpei nhìn về phía Oda Sakunosuke đứng ở ngoài vòng vây, “Là anh cứu Hagi?”

Oda Sakunosuke phản bác nói: “Không thể nói ‘cứu’, rốt cuộc tôi cũng ở hiện trường.”

“Mặc kệ nói như thế nào, anh cứu Hagi là sự thật.” Matsuda Jinpei sải bước tiến lên, biểu tình nghiêm túc, “Cảm ơn anh!”

Nếu là có người cứu Ango cùng Dazai, chính mình cũng sẽ giống anh ta đi.

Đối mặt lời cảm tạ thận trọng như thế, Oda Sakunosuke có vài phần xúc động, cảm khái vạn ngàn.

Cũng không biết Dazai cùng Ango hiện tại thế nào, hy vọng bọn họ không cần bởi vì chính mình nháo đến quá căng.

*

Một khác đầu, ở thế giới BSD

Dazai Osamu trơ mắt nhìn Oda Sakunosuke khép lại hai mắt, tay vì anh cởi xuống băng vải mắt phải chậm rãi buông xuống, băng vải tùy theo rơi rụng đầy đất, mắt thấy lập tức liền phải đình chỉ hô hấp.

Anh quỳ một gối trên mặt đất đầu buông xuống, biểu tình hoảng hốt, anh luôn luôn khắc chế cảm xúc giờ phút này lại khó khống chế.

Khoảng khắc giao nhau là lúc hoàng hôn cùng ánh chiều tà quét qua nhà Tây tối tăm một tia ánh sáng cuối cùng. Hoàng hôn phía Tây trầm, trong đại sảnh cũng càng thêm tối tăm vắng lặng, Dazai Osamu bị bao phủ ở trong ánh chiều tà, cả người lại lạnh băng, cảm nhận không đến chút độ ấm nào.

Cứ việc cực kỳ bi thương, nhưng bị một phen lời nói của Oda Sakunosuke trước khi chết trấn an đến Dazai Osamu đã tiếp nhận rồi sự thật bạn thân mình ly thế.

Anh đem Oda Sakunosuke đặt ở trên mặt đất, buông xuống lông mi, khi đang muốn đứng lên, đột nhiên nhạy bén mà nhận thấy được dị thường.

Dazai Osamu ẩn ẩn có cái ý niệm, nhưng bởi vì quá mức không thể tưởng tượng mà bị chính anh không ngừng phủ quyết. Trong ánh mắt anh mang theo mong đợi chính mình cũng chưa từng phát hiện, duỗi tay hướng cổ Oda Sakunosuke.

Cứ việc cổ động mạch cực kì mỏng manh, biểu hiện như là giây tiếp theo liền sẽ đình chỉ, nhưng nó trước sau vẫn duy trì tần suất nhất định nhảy lên.

Vết máu dưới thân Oda Sakunosuke bất tri bất giác cũng đình chỉ lan tràn ra phía ngoài.

Này hết thảy đều chỉ hướng về phía một cái tương lai Dazai Osamu không dám xa tưởng:

Odasaku còn sống!

           --------------------------------------------------

Moriarty4869: ".....Cà ri cay rất quan trọng nha"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top