Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 7

【Odasaku luôn là bị hiểu lầm】

Chương 7

Tác giả: Vân Trường Hội

Edit: Moriarty4869

Chính mắt kiến thức đến cái "Áo khoác đen nhánh" trâu bò như nào, một người một thống đều không dám coi khinh đồ vật đến từ hệ thống nữa.

Ai biết tiếp theo là cái quái gì nữa!

Oda Sakunosuke trịnh trọng về phía hệ thống xin lỗi, cũng tỏ vẻ chính mình lần sau nhất định chú ý, hệ thống nhiều lần hình như rất muốn lớn tiếng nhưng vẫn là giả vờ rộng lượng tỏ vẻ không thèm để ý.

Hệ thống: Phiền toái sau khi mặc vào cái quần áo này coi ta là không khí, đừng làm ta sợ, cầu xin.jpg

Hệ thống thúc giục nói: [ Gin định vị cách anh càng ngày càng xa, lại không xuất phát liền không tới kịp. ]

Oda Sakunosuke lại không có lập tức nhích người, anh ngơ ngác mà nhìn thẳng gương.

Anh tự cảm giác bản thân tốt đẹp, nhưng anh trong gương lại một bộ thần sắc lạnh như băng không kiên nhẫn.

Oda Sakunosuke thử thăm dò thay đổi cái biểu tình tức giận, người trong gương cực có áp bách sát khí cảm giác sắp phải đột phá ra ngoài mặt kính hóa thành thực thể.

Đây nhất định là không tuyển đúng biểu tình, cười một chút nói không chừng có thể tốt hơn một chút.

Anh kéo kéo khóe miệng, lộ ra một cái ôn hòa tươi cười khi ở chung cùng bọn nhỏ, người trong gương vẫn giống như cái vai ác tà ác ngoài cười nhưng trong không cười.

Oda Sakunosuke:……

Loại vẻ mặt này đối mặt trẻ con, bọn nhỏ sẽ khóc đi……

Oda Sakunosuke lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Hệ thống vẻ mặt mê hoặc: [? Anh đang làm gì? ]

“Tôi cảm thấy không thể cứ như vậy đi ra ngoài,” Oda Sakunosuke quyết đoán nói, “Quá hấp dẫn ánh mắt người khác.”

Xác thật, dáng vẻ này vừa thấy liền không phải người tốt.

Hệ thống đồng ý gật gật đầu.

Oda Sakunosuke đổi về áo khoác nâu của chính mình, từ trong một góc lôi ra cái túi mua hàng, đem “Áo khoác đen nhánh” bỏ vào túi mua hàng, đem nó xách đi theo.

Ban đêm Tokyo xa hoa rực rỡ, xe cộ như nước, một bộ cảnh tượng phồn hoa. Hệ thống định vị đến Gin không hề di chuyển, Oda Sakunosuke vì thế lái chiếc xe, quang minh chính đại mà đi qua tập hợp.

Cái gọi là “Chỗ cũ”, mặt ngoài là một nhà quán bar bình thường, trên thực tế là một trong những địa điểm thu thập tình báo ở Tokyo do tổ chức thiết lập.

Tuy rằng giao dịch tình báo không nóng không lạnh, nhưng quán bar lại ngoài ý muốn kinh doanh không tồi, mỗi ngày tiền buôn bán như nước chảy cũng là một phần thu nhập khả quan, này cũng làm nó chậm rãi rơi vào mắt Gin.

Chủ quán bar cũng có thể một bước lên trời, từ tầng dưới chót tổ chức bò đến trung tầng.

Đương nhiên, phần thu nhập này cùng "Nghiệp vụ" khác của tổ chức giấu ở chỗ tối căn bản không đáng giá nhắc tới.

Xe taxi chậm rãi chậm lại tốc độ, cuối cùng ngừng ở cửa quán bar.

Oda Sakunosuke trả tiền xuống xe, xen lẫn trong đám người tiến vào quán bar.

Ánh đèn trong quán bar lờ mờ ái muội, dòng người chen chúc xô đẩy, Oda Sakunosuke thu liễm hơi thở, như con cá vào nước lẻn vào đám người, cẩn thận mà quan sát bốn phía.

Nói về tình báo, chỉ cần là địa phương có network, liền không có gì thể giấu được hệ thống. Nó nhắc nhở nói:[ Đi cái quầy bar thứ ba gọi chút rượu ]

Oda Sakunosuke biết nghe lời, đi đến trước mặt người pha chế ngồi xuống ở cái quầy bar thứ ba.

Người pha chế mặc áo bành tô màu đen, mặt không đổi sắc mà nhìn anh một cái, lễ phép hỏi đến: “Tiên sinh, ngài yêu cầu gọi cái gì?”

[ “Disaronno” ]

“Một ly Disaronno.” Oda Sakunosuke thuật lại nói.

“Tốt, tiên sinh mời đi bên này.” Người pha chế đưa mắt ra hiệu người phục vụ đang đứng bên đợi lệnh, người sau lập tức tiến lên nhẹ nhàng khom lưng, đi hướng chỗ sâu trong quán bar, gật đầu không tiếng động ý bảo Oda Sakunosuke đuổi kịp.

Oda Sakunosuke mới vừa cất bước, hệ thống meo meo một tiếng gọi lại anh: [ Áo khoác! Đừng quên đổi áo khoác! ]

A, thiếu chút nữa quên mất.

Oda Sakunosuke mặt lộ vẻ bừng tỉnh, sau khi tránh đi đám người dừng bước ở một cái chỗ ngoặt.

Người phục vụ thần sắc khẩn trương, đi theo dừng lại bước chân, hỏi: “Tiên sinh?”

“Chờ một lát.” Oda Sakunosuke đối cậu ta gật gật đầu, sau đó thay quần áo tại chỗ.

Đại khái là chưa bao giờ gặp qua trường hợp người của tổ chức cực kì bình dân đổi quần áo, thậm chí còn sẽ đem áo khoác thay thế gấp lại thu vào trong túi, người phục vụ bên cạnh há hốc mồm trợn mắt, trên mặt tràn ngập sững sờ, ngây ngốc.

“Đi thôi.”

Oda Sakunosuke nhẹ giọng nói.

“…… Được, vâng!” Người phục vụ giật mình một cái, cả người căng chặt, cung kính mà khom lưng dẫn đường, không dám có một tí chậm trễ.

Liền ngay trong nháy mắt nam nhân tóc đỏ mặc vào áo khoác, cậu cũng không biết vì cái gì rùng mình một trận, chẳng qua ngắn ngủn vài giây, cái loại tùy tính dễ gần này liền nhanh chóng từ trên người nam nhân rút đi, có một loại cảm giác khác làm cho người ta sợ hãi áp bách từ trên người anh ta đánh úp lại.

Nam nhân tóc đỏ lời nói lạnh nhạt phun ra, giống như một chậu nước lạnh tưới từ trên đỉnh đầu, làm đầu óc cậu ban đầu suy nghĩ phức tạp nháy mắt thanh tỉnh. Cậu không nhịn được lặng lẽ ngẩng đầu xem một cái người nam nhân này tuổi còn trẻ liền có được danh hiệu, người này dường như đối ánh nhìn cực kỳ mẫn cảm, hình như ngay khi cậu vừa ghé mắt liền dùng con ngươi không chứa bất kì cảm tình gì nhìn quét lại đây.

Đột nhiên bị tổ chức thành viên tinh anh nhìn qua khá đáng sợ còn có khả năng phân liệt theo dõi, người phục vụ cả người run run chân mềm, muốn cắn chặt răng mới có thể miễn cưỡng chính mình không xoay người chạy trốn.

“Cực kì xin lỗi! Là tôi mạo phạm ngài, xin ngài tha thứ!” Người phục vụ khom lưng thật sâu, thầm mắng chính mình lòng hiếu kỳ quấy phá, rõ ràng biết Disaronno không dễ chọc, còn cố tình nhìn thẳng anh ta. Hiện tại chỉ có thể gửi hy vọng với Disaronno có thể dễ tính tha chính mình một mạng.

Ở trong lòng người khác đen không thể lại đen hơn Oda Sakunosuke mờ mịt chớp mắt, anh không có làm cái gì đi? Vì cái gì đột nhiên run thành như vậy?

Oda Sakunosuke ẩn ẩn đoán được lại là thuộc tính áo khoác của hệ thống thêm vào dẫn tới kết quả, nhưng hiệu quả tốt này có chút quá mức thái quá đi!

Anh từ đầu tới đuôi cũng chỉ nói hai chữ a!

“Anh cũng là Gin gọi tới sao?” Một cái thanh âm ôn nhuận vang lên, trong giọng nói mang theo cảnh giác, “Đứng ở bên ngoài làm cái gì?”

Oda Sakunosuke theo phương hướng thanh âm truyền đến nhìn lại, một người tóc màu đen ngắn, cằm đồng dạng có để lại chút râu, là một nam nhân có mi mắt cong cong xếch lên đứng ở trước cửa phòng, cảnh giác mà nhìn anh.

“A, anh là……?” Oda Sakunosuke chần chờ hỏi.

“Lần đầu gặp mặt, danh hiệu tôi là Scotch.” Nam nhân hơi hơi mỉm cười, ngữ khí ôn hòa làm người không tức giận nổi, “Mọi người đều chờ anh thật lâu, mau tiến vào đi.”

Nói xong, anh lại quay đầu sang, nói với người  phục vụ nỗ lực đem chính mình nép vào góc tường: “Cảm ơn đã dẫn đường, đi về trước đi.”

Người phục vụ không ngừng cảm kích mà liên tục khom lưng, giống như thoát đi cái địa ngục gì đó nhanh chân liền chạy.

Oda Sakunosuke nhìn theo người phục vụ rời đi, trong lòng cực kì tiếc nuối.

Vừa mới hình như dọa đến cậu ta, chưa kịp xin lỗi nữa. Thôi, lần sau gặp được rồi nói sau.

Cái người đàn ông tốt bụng đến chế tạo cơ hội, làm người phục vụ nhìn qua sắp sống không qua đêm nay chạy trốn, đương nhiên chính là Morofushi Hiromitsu.

Đây là tin nhắn đầu tiên anh thu được từ Gin sau khi anh lấy được danh hiệu, khi anh từ tầng dưới chót tổ chức bò lên cũng đã từng tới cái quán bar này rất nhiều lần giao phó nhiệm vụ, cùng thành viên tổ chức nơi này quan hệ không tồi.

Cũng bởi vì là như thế, anh mới ẩn ẩn biết được lần này Gin tổ chức gặp mặt là vì giới thiệu đồng sự vài người mới đạt được danh hiệu, hình như cố ý làm cho bọn họ trở thành cộng sự đi làm nhiệm vụ.

Chờ anh đi báo danh hiệu đi đến trước phòng, hầu hết mọi người đã đến đông đủ. Mà để cho Morofushi Hiromitsu cảm thấy khiếp sợ chính là, khi anh đã làm tốt chuẩn bị tâm lý, đẩy ra cửa phòng một cái, một âm thanh cực kì quen thuộc chui vào lỗ tai anh.

Thanh âm này…… Là Zero!

Không có sai, Morofushi Hiromitsu cùng Furuya Rei là bạn thơ ấu, hai người cùng nhau tiến vào trường cảnh sát học tập, sau khi tốt nghiệp chính mình đi bộ công an Cục Cảnh sát Tokyo, mà Zero đi bộ canh gác Cơ quan Cảnh sát Quốc gia Nhật Bản.

Zero từ sau khi tốt nghiệp một chút tin tức đều không có, anh cùng vài người bạn tốt lén thảo luận qua, đối với hướng đi của Zero ẩn ẩn có phỏng đoán, hiện tại nghĩ đến, chỉ sợ cũng là nhiệm vụ nằm vùng giống mình.

Morofushi Hiromitsu suýt nữa không khống chế được cảm xúc của mình, anh biết mình hiện tại đi vào cùng Zero gặp nhau, nếu Zero không có khống chế tốt vẻ mặt của cậu ấy, hai người rất có khả năng bại lộ.

Nhưng cửa đẩy ra một nửa, hiện tại rời khỏi càng thêm khả nghi.

Đang lúc Morofushi Hiromitsu rơi vào trạng thái tiến cũng không được mà lùi cũng không xong, anh ẩn ẩn nghe được cách đó không xa có tiếng xôn xao, anh nghĩ ra một kế, bước nhanh đi đến con đường từng đi qua.

Anh thấy được một nam nhân tóc đỏ mặc áo khoác màu đen mặt không biểu tình, ánh mắt hình như ẩn chứa ác ý nhìn chằm chằm người phục vụ, người phục vụ cả người run rẩy không ngừng xin lỗi cũng không chiếm được một câu thông cảm của nam nhân.

Tuy rằng hành vi lấy anh ta trở thành tấm mộc làm Morofushi Hiromitsu có chút áy náy, nhưng cũng may này vừa nhìn thấy liền biết không phải là người tốt. Đối mặt người xấu của tổ chức, Morofushi Hiromitsu vẫn có thể kiên trì hành vi xuống tay nhưng vẫn giữ được chức nghiệp nằm vùng.

--------

Moriarty4869: Mệt! (●´⌓'●)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top