Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Extra 3: Hồi ức (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Duyên phận đúng là kì diệu. Tôi tình cờ gặp lại cậu trai thản nhiên tám chuyện t.ự s.á.t với tôi ở cửa hàng tiện lợi vào tháng trước. Cậu ta không hề thay đổi, vẫn đắm đuối một cách lạ kỳ với cái ch.ết. Ngay cả trong cuộc gặp gỡ không ai muốn của ngày hôm nay, những chủ đề mà chúng tôi bàn luận không một cái nào thiếu bóng dáng của chuyện đó.

Mặc dù cuộc trò chuyện với cậu trai đó hơi bất thường nhưng tôi lại cảm thấy khá vui. Cho tới khi về đến nhà, tôi vẫn còn giữ được cảm xúc đó.

Nhưng khi tôi mở cửa nhà ra, thấy bên trong tối đen khó nhìn ngay từ lối vào, không một tiếng động phát ra ở trong, đèn điện có vẻ đã tắt từ lâu, "Con về rồi đây." Tôi nói theo thông lệ, mọi cảm xúc đều biến mất.

Vì sao tôi biết đèn điện đã tắt từ lâu ư? Vì tôi cảm giác được nhiệt độ ở hành lang trong còn thấp hơn cả bên ngoài. Tôi cũng không có ý định bật điện mà mò mẫm vào trong bếp, mở tủ lạnh thì thấy mảnh giấy ghi chú của mẹ tôi gắn trên một cái hộp.

"Bữa tối hôm nay là nui xào hải sản và súp miso." Ngoài ra không còn nhắc nhở gì thêm, như tờ thực đơn tối giản nhất ở các nhà hàng gia đình.

Tôi đã từng kể chuyện tương tự thế này cho bạn bè, song họ đều nói, có lẽ vì mẹ tôi bận, bề bộn nhiều việc. Rằng, tôi đang làm quá, không biết thông cảm cho mẹ. Nhưng sự thật lại không phải vậy. Giờ phút này, chắc hẳn mẹ tôi chỉ đang ở trong phòng ngủ của mẹ, không làm gì khác ngoài chìm đắm vào thế giới riêng, bỏ bê mọi việc ở thế giới thực. 

Thật ra, trước đây mẹ tôi không phải là người như vậy. Khi tôi còn nhỏ, mẹ luôn là người lo lắng cho tôi một cách quá thể, đến chính tôi của lúc đó còn cảm thấy mẹ không cần thiết phải như vậy. Tuy nhiên, ba năm trước, mẹ tôi bỗng dưng thay đổi tính cách như biến thành một người khác. Mẹ mất hứng thú với hết thảy, thu mình và thờ ơ với mọi người xung quanh. Biểu hiện đầu tiên và rõ ràng nhất đó là mẹ đột ngột đề nghị chia phòng ngủ với bố, sau đó trở nên lạnh lùng, kiệm lời với tôi. Mẹ dần hời hợt chuyện nhà, rất ít khi ra ngoài mà chỉ loanh quanh trong phòng ngủ.

Tôi đã từng nghi ngờ có ai đó giả làm mẹ. Thế nhưng có một số thói quen không phải ai cũng có thể bắt chước được. Mẹ tôi vẫn giữ những thói quen và nếp sống chỉ mẹ mới có, ví dụ chỉ thích sử dụng sữa tắm mùi mướp đắng và cực kỳ ghét ăn natto, vì thế nghi ngờ của tôi là không đủ chứng cứ.

Bố tôi thì quá bận rộn để nhận ra sự thay đổi của mẹ. Hoặc, tôi đoán, bố đã nhận ra rồi nhưng lại tự mình che mắt khỏi sự thật. Thậm chí, không biết là bố cố ý hay vô tình hùa theo mẹ, khiến khoảng cách giữa những người trong gia đình ngày càng xa. Chúng tôi sống với nhau như thể người dưng nước lã trong một nhà.

Nếu tôi nói không buồn, đó chắc chắn là điều dối trá. Một năm trước, khi tôi phát hiện ra mẹ có thái độ thờ ơ, đối xử lãnh đạm với tôi, tôi đã rất sốc. Tôi đã không thể chấp nhận được điều đó, tự biên tự diễn ra bao nhiêu giả thuyết, lý do khiến mẹ tôi lại trở thành một người như vậy. Từ những việc nằm trong phạm vi lý giải của con người như bố tôi ngo.ại tình, mẹ đã chán gia đình này nên muốn ly hôn, có nhiều hơn một nhân cách bên trong mẹ, hay mẹ bị dụ dỗ bởi một giáo phái bất chính nào đó. Tới những hiện tượng chưa giải thích được như mẹ tôi bị ai đó mượn xác, bị người ngoài hành tinh tác động, bị song trùng thay thế. Tuy nhiên, không một ai hoặc thứ gì đưa cho tôi một đáp án chính xác, tất cả giả thuyết đều mập mờ như phương trình luôn đúng với mọi x.

Tôi cũng đã thử rất nhiều cách để hàn gắn lại mối quan hệ trong gia đình. Nhưng tất cả đều vô ích, chúng chỉ thực hiện được trên lý thuyết, không có giá trị thực tế.

Từ đó, tôi dần dần ngờ vực về mọi thứ, mọi thông tin khi được thu nạp vào bộ não của tôi đều bị báo động đỏ vì lòng nghi ngờ trong tôi quá lớn. Thế rồi cũng không biết từ lúc nào, bản thân tôi đã tôn thờ chủ nghĩa hoài nghi tới mức cực đoan. Mọi mối quan hệ của tôi, cái nào cũng bị tôi đẩy tới chơi vơi trước mép vực, chỉ cần một ngọn gió thổi nhẹ qua đã đủ khiến chúng rơi xuống vực sâu vạn trượng, biến mất không dấu vết.

Bởi vì tôi mất đi khả năng tin tưởng nên tới cả sự tồn tại của tôi, tôi cũng không tin.

Nghe nói, nếu bạn không còn bất kỳ niềm tin nào trong cuộc sống nữa thì ngày tinh thần của bạn sụp đổ đã cách không xa.

Có một lần, tôi không kìm chế được cảm xúc, hỏi mẹ, "Có bao giờ mẹ từng hối hận vì sinh ra con chưa?"

Mẹ tôi không trả lời, chỉ chăm chăm xem tin tức trên TV.

Tôi giật lấy chiếc điều khiển trong tay mẹ, tắt TV đi. Tôi cố gắng hỏi lại một lần nữa dù bản thân đang cảm thấy không thể thở nổi, nhưng đổi sang một câu hỏi khác.

"Có phải, dù con đã ch.ế.t, mẹ cũng không quan tâm?"

Đáp lại tôi là sự im lặng tra tấn tinh thần khủng khiếp, mẹ tôi đứng dậy, coi tôi như không tồn tại mà lướt qua, đi lên trên lầu.

Người ta thường nói, đôi khi không nói gì cả chính là sự đồng ý trong âm thầm.

Kể từ giây phút đó, tôi đã nghĩ rằng, mặc kệ, sao cũng được. Nếu có một ngày, tôi bị mẹ nhốt trong hầm ngục giá lạnh, tôi sẽ không thấy bất ngờ, cũng không buông một lời trách móc.

Thế nhưng hình tượng người mẹ được miêu tả qua lời kể của tôi với mọi người lại rất khác, bà là một người hiền lành song cũng rất nghiêm khắc, bà sẵn sàng cho tôi nhiều sự tự do nhưng vẫn phải nằm trong khuôn khổ của bà, và bà yêu gia đình hơn bất cứ ai. Mặc dù người mẹ như vậy đã không còn ở hiện tại, nhưng trong ký ức của tôi, bà vẫn tồn tại. Có lẽ đó là cách để tôi níu kéo chút hi vọng còn sót lại.

2.

Kể từ lần thứ ba gặp lại, mặc dù Osamu-kun là người đã ngỏ lời kết bạn trước nhưng tôi biết từ tận đáy lòng, cậu ta không hề coi tôi là bạn, có đôi khi cậu ta lại xem tôi như kẻ thù, không thèm giấu giếm cảm xúc hằn học, thấy tôi là phiền, hay có những lúc coi thường, muốn giết tôi. Ban đầu, dường như cậu ta muốn tìm kiếm thứ gì đó ở tôi, nhưng thời gian trôi qua, mãi chẳng tìm thấy được thứ gì, chắc hẳn đã khiến cậu ta thất vọng rất nhiều.

Không biết đây là lần thứ bao nhiêu tôi bị cậu ta dí s.ú.ng vào đầu đe dọa như thế này, tôi cười hềnh hệch chờ đợi quyết định của cậu ta. Cuối cùng, cậu ta lại một lần nữa không bóp cò.

"Giấc mơ mục ruỗng này nhạt nhẽo thật đấy." Cậu ta lại than thở cùng một câu đã dùng không biết bao nhiêu lần.

Và tôi đáp, "Haha... Thì nó chỉ đến thế mà thôi." Cùng với một nụ cười ngọt ngào giả tạo mà cậu ta đã từng nói nó trông rất kinh tởm.

Ngón tay hơi lạnh của Osamu-kun mơn trớn làn da trên gò má của tôi, tôi bỗng dưng có suy nghĩ rằng cậu ta đang tìm kiếm một điểm gợn để giữ lấy và xé toạc lớp mặt nạ của tôi. Nhưng giữa chừng, tôi bị cảm giác nhồn nhột chọc cười không chịu nổi nên đã đẩy cậu ta ra. Osamu-kun có vẻ mất hứng, cậu ta quay đi chỗ khác không thèm nhìn tôi nữa.

Tôi chắp tay xin lỗi cậu ta. Tôi cũng không để ý đến cách đối xử ác ý của cậu ta dành cho tôi.

Đối với thế giới này, tôi đã không còn mong chờ bất cứ điều gì nữa. Vô hỉ vô bi.

Còn với Osamu-kun, cậu ta như là người của một thế giới khác vậy. Việc quen biết cậu ta cũng chỉ là một cái cớ tạm thời để tôi chạy trốn khỏi thực tại hão huyền này. 

3.

Mối quan hệ của tôi và Osamu-kun chỉ thực sự thay đổi sau cái lần tôi nổi giận với bố về chuyện của mẹ.

"Cuối tuần này, nhà mình sẽ đến Trung tâm tư vấn sức khỏe và hạnh phúc tinh thần của gia đình nhé." Bố nói với tôi trong lúc chúng tôi đang ăn sáng.

"... Sao lại đột nhiên vậy?" Tôi bình tĩnh trả lời, cố gắng kiềm chế cơn giận đang sắp bùng nổ thành sóng dữ.

"Bố thấy dạo này nhà mình hơi xa cách. Muốn nghe tư vấn của chuyên gia."

"... Bố nói chuyện này cho mẹ chưa?"

"Chưa. Con nói giúp bố nhé."

Cạch!

Tôi đặt thật mạnh đũa xuống mặt bàn, đứng dậy dọn bữa sáng còn đang ăn dở của mình.

"Con như vậy là sao?" Bố tôi hoang mang.

"Mẹ là vợ của bố. Bố tự nói chuyện đó với mẹ thay vì đùn đẩy trách nhiệm cho con đi!"

Tôi không thể hiểu được. Sao bố có thể đưa ra một yêu cầu đớn hèn với tôi như vậy? Ba năm nay, bố vẫn luôn trốn tránh đối diện với vấn đề, cũng không dám nói chuyện thẳng thắn với mẹ, thậm chí với cả tôi, bố cũng chẳng có lấy nổi một câu hỏi thăm nghiêm túc, toàn qua loa lấy lệ cho tròn nghĩa vụ.

Vậy nên, vì cớ cảm xúc bị mất kiểm soát, tôi đã mời rủ Osamu-kun uống rượu tiêu sầu.

Không biết có phải do được thăng chức hay là kỳ ngộ, dạo đó Osamu-kun đối xử với tôi bỗng dưng tốt hơn rất nhiều, ít nhất cậu ta không coi tôi như một món đồ chơi giải tỏa stress nữa. Thậm chí ở cậu ta, tôi còn thấy xuất hiện hai tính từ mà tưởng chừng sẽ không bao giờ liên quan tới cái người tên là Dazai Osamu này, đó là dịu dàng và ấm áp. Cậu ta có vẻ quan tâm tới chuyện của tôi. Mặc dù trong lòng tôi vẫn còn mưng mủ sự hoài nghi vô phương cứu chữa, nhưng tôi lại nhịn không được rơi lệ trước cái lòng tốt nhạt nhẽo như có như không của cậu ta.

Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ kể chuyện của mẹ cho một ai khác. Nhưng, hẳn do men rượu tác động vào thần kinh yếu ớt, càng uống tôi càng khát vọng có người lắng nghe, có người xoa dịu nỗi đau âm ỉ như bị hàng trăm con chuột cống mang đầy bệnh tật gặm nhấm ở bên tôi. Rồi những chiếc gai nhọn bảo vệ trụ cột tinh thần của tôi dần rụng rời hết, để đến cuối cùng, tôi đã phơi bày toàn bộ cõi lòng với Osamu-kun.

4.

Từ ngày quen biết Osamu-kun, tôi lại có thêm một đối tượng cắt xén thời gian ở nhà của mình. Vì thế tôi ra ngoài nhiều hơn, nếu có đêm nào bố tôi không về nhà thì tôi sẽ trốn đi uống rượu với Osamu-kun, tôi cứ nghĩ mẹ tôi sẽ chẳng quan tâm dù tôi có lang thang, vất vưởng trên các con phố đầy những mối nguy của Yokohama hay tha xác ở vùng đất lạ.

Khi tôi đang ngồi trước cửa nhà để đi giày thì tôi chợt nghe thấy tiếng của mẹ gọi, mẹ hỏi tôi, "Tối thế này rồi. Con định đi đâu?"

Tôi khựng lại vài giây.

"Dạ?"

"Mẹ hỏi con đó. Con định đi đâu? Để mai không được à? Về tối ở Yokohama nguy hiểm lắm." Mẹ tôi nói với một thái độ ân cần và quan tâm, điều mà suốt ba năm nay tôi đã không thấy ở mẹ.

Tôi bỗng dưng không biết phải nói gì, "..."

"Sao thế?"

"... Không có gì. Con nhắn bạn mai gặp."

"Mẹ làm chút thạch trái cây. Mình vào nhà ăn chờ bố con về thôi."

"... Vâng."

——

"Bố về rồi đây."

"A, mừng anh về. Anh mau thay giày rồi vào nhà ăn cơm đi. Em vừa đặt nóng lại thức ăn rồi."

"Sao em... lại ở đây?"

"Anh nói gì kì vậy. Nhanh lên nào."

Tôi nghe tiếng bố mẹ nói chuyện ở ngoài, rồi thấy bố thất thần đi vào phòng, tay cởi cà vạt, ngồi phịch xuống ghế.

"Nay mẹ làm súp bí đỏ ngon lắm. Bố ăn đi." Tôi nói.

Súp bí đỏ là món khoái khẩu của bố tôi.

"À ừ..." bố tôi đáp lại gượng gạo.

Tôi cúi đầu ăn thạch trái cây, nghe được tiếng sụt sùi nhỏ từ người đàn ông cứng đầu cứng cổ mới biết, hoá ra ông ấy không phải là một người vô tâm như đã tưởng. Tôi lại vờ như không nghe thấy, toàn tâm toàn ý tận hưởng mùi vị trái cây vừa ngọt ngào vừa có chút chua xót.

5.

Ngày hôm sau, khi gặp Osamu-kun, tôi đã hỏi thẳng cậu ta, "Chuyện về mẹ tôi, chỉ có cậu biết, cậu đã làm gì với mẹ tôi vậy?

Trông Osamu-kun không hề bất ngờ trước câu hỏi của tôi, cậu ta đáp lại bằng giọng bình thản, thậm chí có chút cảm giác lạnh lùng, "Chẳng có gì đặc biệt."

Tôi tới gần, giữ chặt hai vai của Osamu, gặng hỏi, "Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Làm ơn hãy nói cho tôi biết!"

"Uồi. Lần đầu thấy cậu có phản ứng mạnh như vậy đó. Tôi chỉ làm điều tôi giỏi thôi, vô hiệu hóa vài thứ." Cậu ta giả cười, chọn lọc từ ngữ ẩn giấu một vài thông tin.

"..." Chẳng lẽ mẹ tôi bị như vậy là do siêu năng lực ảnh hưởng?

Rốt cuộc là kẻ nào?

Osamu-kun lại nói tiếp, "Nếu cậu muốn cảm ơn thì tôi không nhận đâu."

Tôi không nghĩ ngợi đáp liền, "Cảm ơn cậu."

"Này! Cậu có nghe tôi không đó?" Osamu-kun nổi khùng.

Nhưng tôi không để bụng tới chút tính xấu này của cậu ta, "Cảm ơn cậu nhiều lắm." Nước mắt trào ra như đê vỡ, tôi ôm chầm lấy cậu, oà khóc, bao nhiêu cảm xúc tiêu cực bị dồn nén trong mấy năm nay cuối cùng cũng có thể trút ra. 

Dẫu hiện tại, việc lấy lại lòng tin đối với tôi thật khó nhưng tôi nghĩ rằng, tôi có thể bắt đầu thử nó với Osamu-kun.

6.

Tôi đang ăn kem ba vị, đối diện là Osamu-kun lựa chọn uống cà phê đen trong một cửa hàng thiên về đồ ngọt. Chợt tôi nghĩ đến một việc, "Nói thật thì..."

Osamu-kun đáp, "Hửm?"

"Thật khó có thể tưởng tượng nếu chúng ta trở thành người yêu sẽ như thế nào?

Chuyện là chúng tôi vừa dắt tay nhau dung dăng dung dẻ vờ làm người yêu để được giảm giá 20% trong cửa hàng đồ ngọt này.

Vì thế mà tôi mới ngẫm nghĩ về cái ý tưởng trên.

Osamu-kun nhìn tôi bằng ánh mắt ba phần hoài nghi bảy phần cho rằng tôi bị song trùng đánh tráo, nhưng cậu ta có niềm tin tuyệt đối vào trí thông minh của mình sẽ không bị song trùng của tôi lừa dễ như thế, nên cậu ta đáp, "Cậu mà là người yêu của tôi thì tôi kéo cậu đi ch.ế.t từ đời nào rồi."

"Ngoài tự s.á.t ra thì cậu không có ý định gì khác để làm cùng người yêu sao?" Tôi tò mò.

"Hừm... Làm trên giườ-! Ặc!"

"Ui chao! Miếng kem này ngon đáo để. Cho cậu miếng nè."

Tôi nhắn chuôi thìa chọc thẳng vào miệng của cậu ta, ngăn cậu ta tiếp tục nói ra những điều trẻ con không nên nghe, Osamu-kun che miệng, gục ngã mất vài phút.

"... Cậu muốn mưu sát tôi thì nói thẳng đi."

"Hì hì. Ngon đúng không?"

Tôi cười tươi rói.

Osamu-kun cười hờ, "Thế cậu muốn làm gì cùng người yêu?"

"Làm những chuyện hẹn hò bình thường này, như đi ăn, đi chơi công viên, đi xem phim, đi du lịch khám phá. Cuối tuần cùng nhau ngủ nướng, đọc sách, nấu ăn, chơi game. Thỉnh thoảng lại gửi đối phương mấy tin nhắn chia sẻ chuyện cười vô tri."

Osamu-kun nói, "Ồ! Chẳng phải chúng ta đã làm gần hết những việc như thế cùng nhau rồi sao?"

Tuy vậy ngày đó, không ai trong chúng tôi dám bước lên phía trước một bước để xác nhận mối quan hệ của chúng tôi thật sự là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top