Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Phần 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

"Đang ở đâu rồi, Hanami?"

Người ở đầu bên kia điện thoại hỏi, Hazakura Hanami dám chắc là do cô trễ hẹn quá lâu nên hắn gọi điện thúc giục.

"Ừm, em đang ở trong cửa hàng bách hoá, nhưng mà tạm thời chưa ra được."

"Cái gì cơ..." Giọng nói kia bắt đầu trở nên bất mãn, Hanami đoán bây giờ mặt của bạn trai mình đã phồng ra như cái bánh trôi, mềm nhũn, con mắt cũng dẹt ra như đường chỉ: "Sao lại thế..."

"Em xin lỗi, nhưng mà..." Hanami thở dài: "Ở đây vừa xảy ra một vụ án mạng, em không được phép ra khỏi đây cho đến khi giải quyết xong."

"Án mạng à." Giọng của bạn trai nâng cao hơn hẳn, nhưng chẳng biết nghĩ đến cái gì, hắn lại ủ rũ: "Chắc cũng không khó khăn lắm, còn chưa đến mức để đại trinh thám này ra tay."

Hazakura Hanami nghe ngữ điệu kiêu ngạo của hắn, bật cười, nói: "Được rồi, anh cứ đứng ở bến xe đợi em, không được đi đâu đâu đấy."

Nhỡ may lạc đường thì sẽ rất mất thời gian...

"Cô kia, phiền cô bỏ điện thoại xuống." Một viên cảnh sát đi tới: "Bỏ hết đồ cá nhân ra để chúng tôi kiểm tra."

"Xí, còn cần kiểm tra đồ đạc nữa sao." Đại trinh thám khinh bỉ: "Em có đem món đồ gì quá cá nhân không đấy? Như là đồ---"

Hanami nhanh chóng ho nhẹ một tiếng: "Được rồi em cúp máy đây."

Hazakura Hanami đưa túi sách cho viên cảnh sát, ngẩng đầu lên, bắt đầu quan sát những nghi phạm ở hiện trường.

Môt người phụ nữ khoảng chừng bốn mươi tuổi, cao một mét bảy, mặc đồ công sở.

Một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, cao một mét tám, mặc vest đen.

Một thanh niên hai mươi tư tuổi, cao một mét chín, mặc đồ thể thao.

Và cả cô.

Đúng vậy, nạn nhân tử vong khi cô đang đứng ở bên cạnh, cảnh sát khoanh vùng có bốn nghi phạm, điều này cô chưa hề nói với đại trinh thám.

Biết được, lỡ hắn sừng cồ lên thì sao cơ chứ.

Hazakura Hanami bất đắc dĩ thở dài. Bạn trai quá trẻ con thì phải làm sao bây giờ? Dĩ nhiên là phải sủng thôi!

02.

"Chị ơi, vào khoảng thời gian nạn nhân tử vong, chị đang ở đâu ạ?" Một cậu bé mặc vest xanh túm tay áo của cô dò hỏi. Hanami cười, có lẽ là một thằng nhóc tập tành làm thám tử đây mà. Đối với trẻ con, Hanami rất bao dung, vì thế cô ngồi xổm xuống, móc một viên kẹo chuẩn bị cho đại trinh thám cho cậu nhóc, nói: "Cậu bé là thám tử nhí à? Tên là gì?"

"Dạ, em là Edogawa Conan!"

Edogawa? Hazakura Hanami kinh ngạc. Sự kinh ngạc này ở trong mắt của Conan lại thành kinh ngạc vì cái tên quái dị của cậu.

"Trùng hợp thật đấy, bạn trai chị cũng có họ là Edogawa nha!"

"Vậy ạ?" Conan cười tủm tỉm: "Đúng là trùng hợp!"

"Lúc nạn nhân tử vong, chị đang lựa đồ ở bên kia." Hanami chỉ tay vào kệ bánh kẹo: "Cách nạn nhân khoảng 4m."

"Em cảm ơn chị." Conan cười rộ lên, chiếm được câu trả lời liền xoay người đi hỏi người khác.

Đã hơn nửa tiếng trôi qua, nhưng có vẻ như mọi chuyện vẫn không có tiến triển gì. Manh mối để lại quá ít, nghi phạm bắt đầu ồn ào muốn trở về.

"Nhìn thế nào thì tôi cũng không thể là hung thủ được đúng không?" Thanh niên hai mươi tư tuổi càu nhàu: "Tôi và bà ta chẳng hề thân quen, sao có thể đi sát hại một người xa lạ chứ?"

"Tôi mặc dù là hàng xóm của bà Kawada, nhưng chúng tôi cũng không có mâu thuẫn gì cả." Người đàn ông năm mươi tuổi nói: "Tôi không có động cơ gì để giết bà ấy."

"Tôi thì không thể giết chị họ của mình." Người phụ nữ bốn mươi tuổi nhíu mày.

Thấy mọi người đổ dồn ánh mắt về phía mình, Hazakura Hanami cười trừ: "Tôi chỉ tình cờ gặp bà ấy ở đây hôm nay mà thôi."

"Cũng có thể cô chính là hung thủ thì sao?" Thanh niên nhướng mày.

"Nếu thế chẳng lẽ anh cũng có thể là hung thủ?" Hanami mỉm cười: "Ngày hôm nay tôi mới tới Beika, nhưng anh có lẽ là người ở khu này, đúng không?"

Thanh niên cả kinh: "Dù thế nhưng ---"

"Không có lí do nào anh nghi ngờ người khác mà người khác không thể nghi ngờ anh cả. Dẫu thế nào tôi cũng thấy anh khả nghi đấy."

"Cô!"

"Mọi người đừng cãi nhau!" Viên cảnh sát hô lên.

"Hmmm... Dẫu thế nào thì Hanami cũng không thể nào là hung thủ được, nghi ngờ em ấy là quá đáng lắm luôn á!" Một giọng nói đột ngột chen vào cuộc trò chuyện, ngữ điệu kia nghe sao cũng giống như một đứa trẻ. Thanh niên mặc một bộ quần áo màu nâu, đầu đội mũ, trên tay còn cầm một que kẹo mút. Trước ánh mắt đầy kinh ngạc của Hazakura Hanami, hắn cười híp cả mắt lại: "Bất ngờ hông?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top