Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chuyện kể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại đang là giữa tháng 10, thời tiết ở Yokohama đã se se lạnh, một nửa lá vàng thì rơi về cội. Tôi cùng anh Oda ngồi trên một băng ghế trong công viên, nhãn nhã nghĩ ngợi, thảnh thơi bàn luận.

"Anh muốn viết truyện sao?" Tôi hơi giật mình khi anh đến nói đến chuyện này.

"Ừ. Nhưng anh đang không biết bắt đầu từ đâu. Anh cũng chưa từng đến trường nên anh không chắc mình có đủ khả năng để viết."

Tôi cũng cùng anh phân tích vấn đề, "Đối với một người mới bắt đầu viết, con chữ chỉ là một trong những nhân tố cần và đủ, nó không phải là nhân tố chính. Điều quan trọng là anh đã biết anh muốn viết về câu chuyện gì chưa." Nói rồi tôi chọc vào trán anh một cái, tuy tôi không nhớ mình bắt chước hành động này từ đâu nhưng việc trước mắt là tôi hi vọng sẽ mở ra một cánh cổng trong tâm trí anh.

"Em nói đúng. Hiện tại anh chưa biết phải viết gì thật..."

"Trong đầu anh có ý tưởng về câu chuyện nào không? Từ một trải nghiệm bất kì của anh chẳng hạn."

"Khó nghĩ quá..."

Biết cái tính phân vân mức nặng của anh, nếu chờ đến lúc thì cả hai đều đã mốc nên tôi bốc đại, "Anh có kỉ niệm gì với cái ống hút này không?"

"Anh đã từng lồng 5 cái ống hút vào với nhau, sau đó nó trở thành một cái que dài khá là cứng rắn, thậm chí có hiệu quả ngoài tưởng tượng của anh khi nó đủ sức để chọc mù mắt của một người."

"... Cái khác đi. Anh nghĩ sao về con gấu này."

"Mấy con gấu này giới sát thủ hoặc mafia hay cài bom, giấu vũ khí, chất cấm trong người nó lắm. Cũng nhiều người biết chuyện này mà chẳng hiểu thỉnh thoảng vẫn có người sập bẫy. Chắc do vẻ ngoài của nó chăng."

Tôi dúi thẳng con gấu vào mặt anh, thở dài, "Khỏi cần đến lần thứ ba. Đến đây là được rồi."

"Anh viết về những chuyện đó cũng được. Nhưng em sợ rằng sau khi anh xuất bản đầu truyện này em sẽ phải vào tù thăm anh."

Tôi biết trước đây anh từng sống trong hoàn cảnh thế nào nên cũng hiểu tại sao anh lại chỉ nghĩ ra được những câu chuyện khủng bố và bất thường như vậy. Việc cần làm bây giờ là giúp anh nghĩ ra những câu chuyện có nhiều đối tượng 'sống' hơn.

"Tặng anh con gấu này đấy. Yên tâm trong đó chỉ có bông gòn thôi, không có vũ khí, chất cấm, hay bom bùm chíu gì đâu." Tôi xua tay, vờ như gạt đi hết những ảo tưởng tiêu cực của anh.

Tôi nói, "Đây là câu chuyện mới của anh. Về một con gấu bông bị vứt bỏ ở bãi rác, đã được một cô gái rảnh rỗi nhặt về và tút tát lại nó như mới! Bất ngờ lắm đúng không? Anh còn không nhận ra đây là một con gấu bông cũ. Em quá giỏi!"

Anh Oda gật đầu như búa bổ, hưởng ứng tôi rất nhiệt tình.

Tôi mỉm cười, đặt con gấu vào lòng anh, lại nói, "Vậy nên đừng để tro tàn của quá khứ phủ bụi cuộc sống của hiện tại. Nếu câu chuyện chỉ có bạo lực và chết chóc thì đó sẽ là câu chuyện cùng đường tuyệt lối. Những câu chuyện đó không phải là tất cả của anh, anh còn có thể mơ mộng và điên cuồng hơn thế."

Anh ôm lấy con gấu bông, bần thần một lát không biết nghĩ gì, bỗng dưng anh dúi đầu vào bụng con gấu bông, hít lấy hít để, làm tôi giật mình phải vội vàng tự vấn xem mình có để lại mùi lạ gì trên con gấu không.

Như thể nhìn thấu suy nghĩ của tôi, anh đáp, "Nó có mùi táo giống như em."

Lời nói của anh lập tức khiến tôi đỏ ngượng mặt như trái táo chín, bỗng thẹn quá hoá giận, "Anh có mũi cún à, anh ngửi ra mùi em hồi nào?!

"Haha... Sát thủ đa phần nhạy mùi lắm. Chỉ cần ngửi thôi cũng biết người đối diện có mang vũ khí hay không. Ở cảnh giới cao hơn còn phân biệt được loại vũ khí."

"Em không cần tiếp thu kiến thức này!" Tôi phát cáu.

Thế nhưng, anh Oda cũng rất biết cách điều hườn cảm xúc của tôi...

"Anh từng nghĩ rằng, không có trái ngọt nào là món quà đền đáp thật sự cho người sống."

Câu nói của anh làm tôi trái tim của tôi hẫng đi một nhịp. Đối diện tôi là một người nửa đang sống mà nửa đã chết, có thể thổ lộ tiếng lòng.

"Cũng không có nghiệp quả thực sự xứng đáng dành cho những kẻ đã chết."

"Sống hay chết cũng như nhau. Vô ý nghĩa."

Cách suy nghĩ này của anh, tôi đã từng nghe được một cái tên liên quan đến nó qua một số trang sách, người ta gọi nó là Chủ nghĩa hư vô. Một tín đồ của Chủ nghĩa hư vô là một người sẽ phủ định mọi giá trị tồn tại trong cuộc sống. Thật khó để chứng minh với họ rằng cách nghĩ này của họ là điều hoàn toàn sai, bởi vì sẽ có rất nhiều cạm bẫy và hoả mù mà họ có thể tung ra để đối đầu với các luồng tư tưởng khác. Nhưng đối với những người như thế, tôi lại thấy bỏ thì thương, vương thì tội. Bởi dù sao, hầu như bọn họ là những người con đã trải qua quá nhiều buổi lễ rửa tội từ khổ đau của cuộc đời, cho đến khi họ không còn tự tin để đối diện với Chúa.

"Chẳng phải vô nghĩa còn có thể được định nghĩa sao? Thực ra suy nghĩa kia của anh cũng khá thú vị đấy. Anh nghĩ tiếp nữa đi." Tôi vỗ vai anh, như người già đang truyền thụ kinh nghiệm cho lớp trẻ.

"Còn nghĩ còn hay."

Anh Oda nhìn chằm chằm vào tôi, từ biểu cảm của anh, tôi thấy được vẻ bối rối, hình như đang lạc ở đâu đó.

"Anh nghĩ thế nào nếu mở đầu bằng một câu chuyện tình yêu." Tôi lỡ lời ra khỏi miệng mà không kịp xem xét.

Tôi và anh Oda đều giật nảy mình.

C-cái gì vậy?! Cái miệng của tôi vừa ăn nói sỗ sàng gì thế!?

"C-cũng được." Anh Oda lắp bắp đáp.

Từ từ. Câu nói ban nãy của tôi mang theo hai ý nghĩa của phải không? Anh trả lời theo ý nghĩa nào hả trời?

———

Tác giả: Chương này mình lấy cảm hứng từ một trích đoạn của phim Polar do diễn viên Mads Mikkelsen thủ vai chính.

Mình thấy phân đoạn này khá là dễ thương, phù hợp với cách suy nghĩ của mấy cựu sát thủ. Đại khái nếu họ đã từng coi đây là một nghề thì việc có thói quen tư duy theo nghề của họ cũng hay xảy ra.

Link: https://youtu.be/Zjw9owquvM8?si=WWxdbviR_TbI7Rdm

À nói về phim Polar thì ai gu ông chú U70 ngầu lòi chiến đét hoặc đơn giản thích phim hành động nên coi nha. À mà phim có gắn mác 18+ vì nhiều cảnh máu me và cảnh giường chiếu nên các bạn dưới 18 cân nhắc nhé.

Nói nhỏ nhỏ, chắc tôi sẽ tự đặt mục tiêu cho mình như ở truyện "Mafia và Nữ sinh", tôi sẽ cố gắng hoàn thiện truyện này trong năm nay. Có lẽ vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top