Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thuốc lá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đã xem dự báo thời tiết, biết rằng hôm nay là ngày đầu tiên tuyết rơi trong năm. Tôi nghĩ, chắc hẳn không chỉ có tôi mà nhiều người khác cũng biết. Thế nhưng sự xuất hiện của những bông tuyết nhỏ bé vẫn khiến nhiều người đi đường phải dừng bước chân, vài người bật thốt ra âm thanh của sự ngạc nhiên.

Tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên, [ Anh đang đứng ở trước 7-Eleven. ] Từ Oda Sakunosuke, tin nhắn vừa được gửi tới.

Sau khi nhận được tin nhắn của anh, tôi bước đi thật vội vàng trên con đường tấp nập. Có vài bông tuyết khẽ chạm vào gò má tôi để lại những vệt ẩm ướt như thể mùa đông đang gửi tới tôi một vài nụ hôn chào hỏi. Chỉ là tôi đang quá bận để đáp lại, mặc kệ nó và tiếp tục đi. Cuối cùng, tôi đã nhìn thấy hình bóng của anh Oda trong đám đông náo nhiệt, cảm giác quen thuộc của tôi đối với anh khiến anh từ từ nổi bật hơn so với những người khác.

Không giống với đa số những người đang giương tay đón tuyết, anh Oda chỉ đứng lặng yên ngắm nhìn. Tôi thấy có một bông tuyết khá lớn so với những bông còn lại, chầm chậm rơi xuống và đậu ngay lên mũi anh, lập tức, nó đã bị tan ra bởi nhiệt độ trên cơ thể của anh, biến thành một hạt nước li ti. Vậy mà anh chẳng thèm đưa tay lau nó đi, cứ đứng thẫn thờ một chỗ, đầu hơi ngẩng lên lại đón thêm vài ba bông tuyết nữa, có bông còn rơi vào mắt của anh mà anh chẳng có lấy một phản ứng đáp lại. Tôi bắt đầu thấy hơi kinh dị, nhanh chân chạy về phía con người sắp trở thành tượng đất kia. Thế nhưng ngay cả khi tôi đang đứng ngay bên cạnh anh, anh vẫn mải chìm đắm trong thế giới riêng của mình mà chưa nhận ra sự hiện diện của tôi. Tính cảnh giác của anh quá kém, thật chẳng ra dáng một sát thủ tẹo nào.

Tôi dùng đầu gối huých nhẹ vào cẳng chân anh một cái. Cách này có tác dụng, anh Oda giật mình một chút, quay sang nhìn tôi với vẻ rất kinh ngạc, tôi còn thấy được mấy dấu "hỏi chấm, hỏi chấm" trừu tượng nhảy ra khỏi đầu anh.

"Chào buổi chiều. Anh chờ em lâu chưa?"

"Cũng... không lâu lắm." Khi anh mở miệng nói từ đầu tiên, một luồng khói trôi tuồn tuột từ trong miệng anh ra, bay hơi lên trời. Lúc đầu tôi còn nghĩ đó là hơi ấm từ trong miệng của anh, nhưng khi ngửi thấy cái mùi hăng đặc trưng của thuốc lá, tôi mới biết anh Oda biết hút thuốc.

Tôi nhìn kỹ lại, bắt được chứng cứ, tôi chỉ vào điếu thuốc anh đang kẹp giữa hai ngón tay của bàn tay phải, hỏi. "Anh hút được mấy điếu rồi?" Anh Oda giật mình, không hề do dự khi nắm lấy điếu thuốc lá vẫn còn đỏ đầu vào lòng bàn tay. Đến lượt tôi là người bị anh làm cho thót tim, tôi vội vàng túm lấy bàn tay đó, cố gắng cậy mở bốn ngón tay của anh ra.

"Anh làm gì vậy?! Đầu thuốc vẫn còn đang cháy mà!" Tôi la toáng lên, mặc cho có vài người trên phố ngoái lại nhìn chúng tôi.

"À... Không sao." Anh vẫn còn có thể thản nhiên đáp.

"Không sao sao được. An-"

Thật sự là lòng bàn tay của anh không hề có lấy một vết bỏng của đầu thuốc lá, nhưng khi cảm nhận được làn da dày và có chút thô ráp của anh, thì tôi đã không còn thắc mắc nữa.

Anh ta ỷ mình da dày thịt béo muốn làm gì thì làm đây mà... Tôi bĩu môi, săm soi anh thật kỹ.

Anh Oda gãi mặt, ngượng ngùng giải thích, "Bình thường anh cũng hay tắt thuốc lá kiểu vậy. Về cơ bản nó không nóng lắm."

Tôi nhún vai coi như cho qua lại nhảy sang câu chuyện khác, "Anh chờ em bao lâu rồi?"

"Không lâu lắm."

"Thế anh hút được bao nhiêu điếu thuốc rồi?"

"Năm. Làm sao vậy?"

"Vậy chắc anh chờ em cỡ 15 phút rồi nhỉ? Cơ mà thấy nghi lắm. Anh có đọc mấy quyển sách như kiểu bí quyết hẹn hò không đó?" Tôi cảm thấy khá bất ngờ khi anh Oda lại thể hiện một mặt tinh tế đến vậy, nên mới có chút hoài nghi.

"Anh chưa đọc. Nó thú vị sao? Anh có thể tìm đọc thử."

"Không. Đừng. Em đùa thôi."

"Ồ..."

Tôi nhắc sang chuyện khác, "Hiện tại anh Oda chưa đủ tuổi hút thuốc lá đúng không?"

"Ừ. Nhưng mà anh làm giả giấy tờ nên họ vẫn bán cho anh."

"Em không nói đến chuyện đó." Tôi thở dài.

"À. Hiểu ý em rồi. Vậy anh sẽ chờ đến khi đủ tuổi rồi hút tiếp vậy."

... Cái tên ngốc này không nói thẳng là anh ta không đời nào hiểu mà.

Nhưng tôi lấy tư cách gì để ngăn cấm anh làm những điều anh muốn chứ. Mối quan hệ của chúng tôi chỉ hơn những người xa lạ một chút, phải khiên cưỡng lắm mới nhận là bạn bè.

Tôi lại nhớ đến một thông tin tôi đã từng đọc trên trang báo mà tôi còn chẳng biết nó có phải chính thống không nữa, nhưng có thể dùng trong tình huống này. "Hút một điếu thuốc là mất 5,5 phút cuộc đời. Nói cách khác anh sẽ chết sớm nếu vẫn tiếp tục dây dưa với thứ khói tử thần này đấy."

Anh bật cười, không có vẻ sẽ để những lời nhắc nhở của tôi trong lòng, "Haha. Em nói vậy, đột nhiên anh mới nhận ra rằng thứ nhỏ bé này có thể giết chết anh bất cứ lúc nào, cho dù anh nhìn thấy trước được điều đó nhưng sẽ không thể tránh thoát được nhỉ?"

Tôi hiểu được anh đang nhắc đến thứ năng lực đặc biệt kia, thứ năng lực đã bao nhiêu lần kéo anh ra khỏi ngưỡng tử. Nhưng nó sẽ không thể cứu anh nếu cái chết của anh được sắp đặt từ trước 5 giây.

Mặc dù nhìn có vẻ thật thà chất phác nhưng sâu trong thâm tâm, anh Oda lại là một người cực kì bất cần, cuộc sống này đối với anh, sống được thì cứ sống, nếu chết cũng chẳng sao. Nhiều khi tôi thấy anh Oda coi rẻ mạng sống của mình như một gáo nước lã, dễ dàng đổ đi.

Nếu con người có khao khát về sự sống mãnh liệt thì ý niệm về cái chết cũng không hề kém cạnh trong cuộc đua tồn vong này.

"... Nếu có thể lựa chọn, ít nhất đừng chọn cái chết đau đớn đến vậy, anh Oda." Tôi thở dài, cúi đầu cố nén nước mắt chực trào ra. Tôi bỗng dưng không thể hiểu nổi cảm xúc của mình lúc này.

"Ừm. Xin lỗi vì đã khiến em bận tâm..."

"Cũng xin em, đừng quan tâm đến mạng sống của anh như vậy." Giọng của anh Oda nghe thật dịu dàng mà cũng thật vô tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top