Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Điều đáng sợ nhất là gì?"

"Là khi một người tuyệt vọng, lại cần phải bảo vệ và níu giữ thứ không thuộc về mình."

Oksana đã lắng nghe ở đâu đó những lời này. Giống như câu thoại của lần đọc kịch bản đầu tiên từ nơi nào vọng về, lang thang trong tâm trí, và mãi chẳng chịu rời đi. Hay cũng như tiếng gõ bàn phím đều đều vẽ lên trang giấy trắng vài từ ngữ chưa thể đọc rõ được tường tận ý nghĩa, chiếu lên hình ảnh tầng tầng khán giả chống cằm nhìn lên dòng phụ đề đại biểu cho một thứ ngôn ngữ tuy khác nhưng mang cùng lớp nghĩa với lời thoại chính gốc; Oksana đã được nhìn và được nghe qua hằng hà sa số lần, nhưng sau cùng cũng chỉ dừng lại ở đúng bản chất của việc "đã đọc" và "đã nghe" chứ không thể nào hoàn toàn suy thấu.

Trong thư phòng của Dostoevsky có một khu vực nhất định chứa tài liệu của anh về Sigma, cũng lại không ít lần miêu tả về tính chất của lượt E5 mở màn cho trận cờ lần này. Hầu hết đều chỉ là những trang giấy vốn trống không nhưng giờ lại được đánh dấu vài chữ, hay các hình ảnh đại diện cho đầu mối kế hoạch của Dostoevsky mà sẽ có sự xuất hiện của Sigma. Oksana nhớ kĩ hơn một chút, hình như có cả sách thánh và cũng bao gồm một số tự truyện giới thiệu về các tuyến đường ray ở Trung Đông, ám chỉ việc hắn cũng đã từng tìm hiểu tấm vé tàu không có điểm đến trong tay Sigma lúc anh được sinh ra mang dụng ý gì của vị "tác giả" chân chính khi đã tạo ra tạo vật tinh xảo đến mức không tồn tại gì đến vậy. Nhưng những tờ giấy đều ngay ngắn, những quyển sách cũng rất ít dính lại vân tay, và hầu hết chỉ phủ bụi khi được xếp gọn theo dải màu sắc gốc của cầu vồng trong lý thuyết vật lí cơ bản; biểu lộ sự dừng lại sau cuối của những cố gắng tìm hiểu. Cuối cùng, tuyệt vọng đã được sản sinh và thành hình, dù chỉ là hình dạng ở thuở sơ khai khi những bút tích cuối cùng đã phai từ mực đen sang một màu xám nhàn nhạt trên trang giấy đã hơi ố, và rồi thể hiện tương đối cắt nghĩa về mối quan hệ của quá bán trên tổng số thành viên thuộc Thiên Nhân Ngũ Suy. Không nói đến Sigma và chuyến tàu không có đích đến của anh ấy mà cả trăm vạn trang sách cũng không có lời hồi đáp: thì còn lưu đọng lại Nikolai cùng sự ám ảnh về tự do nằm nội trong cảm xúc, và Dostoevsky cùng lí tưởng kiến thiết lên một thế giới trong-sạch không tội ác; rồi lùi về xa hơn cả và ngắm trông mọi thứ bằng một ánh nhìn khái quát bao rộng, Oksana cũng sớm bắt gặp được điểm chung của tiền đề cả ba trong một bức tranh khổ lớn không thể thấy rõ chi tiết - tồn tại một người đang đi tìm ý nghĩa cuộc đời, một người thì đi tìm sự giải thoát khỏi cuộc sống, rồi sót lại một người thì đi tìm và truy cầu một thế giới không màu, và cả ba lại đồng thời định nghĩa những thứ cảm xúc không-thể-định-nghĩa ấy thông qua phạm trù vật chất thường trực.

Oksana cúi mặt, và suy nghĩ kĩ hơn một chút. Sigma vốn là một cá nhân không có lấy một niềm tin xác tín, và niềm tin duy nhất anh tiếm đoạt được trong suốt thời hạn ba năm vừa qua cũng chỉ có việc đương đảm Sky Casino để tìm kiếm phương hướng cho cuộc đời trống rỗng của anh, và vì Sky Casino cũng chỉ mới được xây dựng tám ngày có lẻ, nên niềm tin ấy cũng sớm chỉ như việc dừng lại ở một trạm dừng phía Tây của chuyến tàu bất định. Hay lại là Nikolai - người mà đã khẳng định việc giết "bạn thân quý nhất" chính là đường lối đúng đắn cho chuyến hành hương tới phố Thánh của anh, chứ không nhất thiết cứ phải là nằm ở miền Trung Đông xa vời và đầy biến động - hay hơn cả, lại là lúc Dostoevsky suy nghĩ rằng việc loại bỏ năng lực chính là cách tái thiết lại trục xấu tốt vẫn cứ lơ lửng kể từ khi Trái Đất xuất hiện "nhận thức" trong vô vàn tờ ghi chép dang dở anh vẫn chưa xếp gọn lại ở thư phòng. Sự tuyệt vọng chảy dài và trở thành một phần động lực của họ, và rõ ràng - Oksana kết luận - bởi vì chính họ không có trải nghiệm cá nhân và cũng không tồn tại nhận thức độc lập, nên mới bắt buộc phải định hình hóa lí tưởng của bản thân một khối vật chất hữu nghĩa dưới dạng hành vi như vậy.

Sự tuyệt vọng đã xuất hiện mầm mống ở giai đoạn sơ cấp, và rồi tiến hóa lên hình thái thứ cấp ở trong tổ chức này, che khuất tầm nhìn của Sigma và là phát súng chỉ thiên để Sky Casino hóa thành khối thiên thạch đỏ nung mà hủy hoại thế giới vốn đã không lành lặn mấy ở dưới chân cả hai. Và Oksana chậm rãi lại gần cửa kính chặn lại không gian ngoài trời cùng nội thất bên trong, tay miết lên vật thể trong suốt, nhẹ nhàng đặt nghi vấn.

"Anh Sigma không sợ chết ạ?"

"Sigma á?" Gogol dừng lại, vẫn đang kéo chiếc áo choàng để tránh tà dưới bị quẹt đất, hơi cúi đầu và ra ý vẫn đang lắng nghe Oksana, tiếp lời, "Không hẳn. Anh nghĩ là cậu ta mới là kẻ sợ chết nhất."

Kiến thức này Oksana chỉ lờ mờ nhớ, về việc tại sao Sigma lại là "Tháp". "Vì nếu chết đi, anh ấy sẽ mất Sky Casino ạ?"

Gogol nhìn Oksana, hơi cười khi lắc đầu. "Không, đó chỉ là cái cớ bề ngoài thôi. Dostoy sẽ không bao giờ nhìn một người thông qua lăng kính đơn thuần như vậy đâu. Oksana cũng biết Sigma là một thiết kế tinh xảo từ 'khởi nguồn' của em, tinh xảo tới độ để thiết lập lên một nơi có thể giữ chân cậu ta, cần nhiều hơn một trang sách đã được viết kín đúng không?"

"Vâng, em biết."

"Ừ. Thế nên mới nói Sigma là một cá thể phức tạp. Cậu ta có nguyện vọng, biết nó trừu tượng thì sẽ mang tính chất như thế nào, nhưng không biết tường tận về nó, và tất nhiên càng không biết phải làm gì để đạt được nó nên mới bám víu vào Sky Casino. Xét cho cùng thì cuộc đời ba năm cũng không thể gọi là dài. Thế nên, Sigma có thể bất chấp mọi luân lí đạo đức; như là; cách cậu ta đang treo thưởng cái mạng thành viên của Chó Săn với giá hơn một triệu đô kia, và cũng có thể bất chấp mọi tình huống cùng khả năng để đạt được thứ mình muốn. Cậu ta làm như vậy không phải vì sợ chết, mà là vì cậu ta sợ mất đi ý nghĩa cuộc đời. Cậu ta sợ phải sống như alpha, beta, omega gì đó mà không phải sigma chẳng hạn. Ba năm mỏng manh hơn nhiều người tưởng, và việc trải qua trống rỗng trong vòng ba năm đằng đẵng trừ đi tám ngày trước như vậy càng cường đại hóa khát khao của Sigma. Còn nguyên nhân khiến cậu ta sợ chết cũng như vậy thôi."

"Vậy là anh ấy sợ phải sống. Sống một cuộc đời mà vận mệnh đã sắp đặt cho anh ấy."

"Chính xác!" Gogol vỗ vỗ tay, giống như đang tán thưởng một vở kịch hay. "Nên mới nói, Sigma dễ bị Dostoy quay mòng mòng lắm, dù cậu ta cũng tinh tường phết đấy. Khổ thân bạn tôi."

Oksana nhăn mày, cũng bắt đầu cảm thấy bản thân đang bị Gogol xoay mòng mòng. "Nhưng cuộc đời anh ấy đâu có ý nghĩa, vậy thì cái chết cũng đâu có ý nghĩa với anh ấy? Nếu nói như vậy, thà bảo rằng khi chết đi, anh Sigma sẽ không thể bảo vệ Sky Casino nữa, nên anh ấy mới trốn tránh cái chết còn đúng hơn."

"Bởi vì, nếu Sigma bỏ cuộc bây giờ, thì tức là cậu ta đã tự lựa chọn cái chết cho mình. Nghĩa là tự sát ấy. Chết vốn đã là thoái thác mọi lí giải về cuộc đời rồi. Đằng này, với hành vi tự hủy bản thân - thì sẽ không ai có thể hiểu thấu, và cũng sẽ không ai có nhu cầu phán đoán rằng tại sao người này lại đi tìm cái chết. Việc không còn sống nữa chính là trở về khởi điểm của việc đang sống. 'Đã sống' mà, phải tồn tại trước 'đang sống' chứ, đúng không?" Gogol cong môi, và xoa xoa cằm, giống như đang suy nghĩ gì. "Sigma thậm chí còn thao túng người khác và ép buộc họ rời khỏi ranh giới nhân dạng cuối cùng. Khát khao của cậu ta cần được đáp ứng, và nguyện vọng của cậu ta phải được thực hiện, bất chấp là bởi cách này hay cách khác, dù là vẫn còn mù mờ đi theo rìa công lý hay đã có xu hướng vượt ra khỏi phạm trù 'đạo đức'. Xét cho cùng, Sigma đã học được cách làm con người khá chuẩn rồi đấy nhỉ, Oksana có thấy vậy không? Khách quan cần tiền, và Sigma cần triệt tiêu mọi vật cản trên con đường hướng tới niềm tin của cậu ta; việc giao dịch này càng giống nhân loại hơn cả, mặc cho khát khao của Sigma vốn dĩ đã là bất thường rồi."

"Vậy là thứ khiến anh Sigma thoái lui khỏi cái chết là Sky Casino."

"Ừm hửm, Oksana nói đúng rồi."

"Và thứ trao cho anh ấy sức mạnh là sự cố gắng trong tuyệt vọng. Anh ấy không muốn sống, nhưng cũng không chấp nhận cuộc đời gò ép anh ấy đi theo phương hướng vô nghĩa. Anh Sigma đã vẫy vùng và cố gắng bình thường hóa sự tuyệt vọng ấy vào hành trình của bản thân khi đã lưu lạc khắp nơi nhưng cuối cùng vẫn không tìm được điểm dừng nào, rồi cũng đã dần chấp nhận sự tuyệt vọng và biến nó thành kim chỉ nam để đi tiếp con đường đã được vạch ra, bất chấp mọi thứ đang và sẽ diễn ra xung quanh."

"Chính xác!"

Oksana nhìn người quản lý đang rơi xuống từ cao độ cả ngàn mét, im lặng thêm một lúc, rồi lại nói tiếp lời còn dở dang. "Nhưng vì khởi đầu của anh ấy vốn không có gì cả, nên anh ấy rồi chắc chắn sẽ tiếp nhận được cảm xúc trong trạng thái tốt hơn anh và anh Fyodor. Hình thức đạt được khát khao của anh Sigma vốn là nơi này, có hình thái ở dạng vật chất, và ít nhất là có sinh mệnh rõ ràng hơn là phương thức của hai người. Khi nhìn thấy một vật vỡ bung bét, anh ấy sẽ biết tuyệt vọng trông thế nào. Ba năm không thể nào bình thường hóa sự tuyệt vọng trong cuộc sống của anh ấy. Anh Sigma chưa từng có ý định chấp nhận sự tuyệt vọng, anh ấy chỉ tiệm cận với tuyệt vọng thôi - và giống như là một giao điểm giữa mong muốn truy cầu ý nghĩa của anh ấy với việc sinh ra mà không có xuất thân, rồi anh Sigma sẽ bỏ cuộc khi biết mình không thể cứu được Sky Casino nữa. Anh ấy sẽ chết chứ không để bản thân sa vũng tuyệt vọng mãi mãi..."

Gogol nhún vai, cũng đồng thời đưa mắt xuống hình ảnh của người đang theo đà lực hút Trái Đất mà bị kéo xuống, nheo nheo đồng tử khi bắt gặp nắng hoàng hôn cháy ngang tầm mắt và những tia máu lỗ chỗ trên vạt áo sơ mi trắng của Người Hổ. "Đúng là vị Cha xứ đó đã thay Chúa cho Sigma trông thấy tận cùng của tuyệt vọng."

"Và buộc anh ấy phải chết." Oksana cúi đầu, nghĩ tới những lúc bản thân trò chuyện với Sigma khi trước, và nghĩ tới cả dòng cảm xúc đã được kiến tạo từ từ trong mình của những ngày vừa qua. Rõ ràng Sigma không phải người xấu. Oksana bỗng thấy mắt mình hơi cay, cô bé nhận ra Sigma chỉ đơn thuần, và cuối cùng không thể thoát ra trong một vòng lặp tuần hoàn về sự trống rỗng của bản thân,rồi lại kết thúc câu chuyện chỉ hơn ba năm với định dạng là người dealer bị chính quân J bích xáo đổi cuộc đời. "Anh Sigma sẽ chết."

Một khoảng lặng kéo dài cho đến khi người kia đáp lời.

"Không đâu."

Gogol kéo áo choàng, vạt áo xám nhạt cùng những họa tiết sọc dọc ngả sang một tông đậm hơn khi trực tiếp nhận lấy ánh nắng. Giống như Thiên Nhân - bấy giờ tầm mắt của Gogol đã không chỉ dừng trong thời điểm bây giờ nữa, mà lại đang ôn về một mốc thời gian hoặc ngắn hơn hiện tại, hoặc xa hơn thực tế, và càng không đặt trên trang sách trống rỗng chỉ mới chập chững làm người như Oksana. Ánh mắt anh kéo dài tới tận không gian đằng dưới, dừng lại ở Sigma, và cuối cùng biến mất hẳn khi người kia trở thành một chấm đen nhỏ xuống đang rơi xuống chạm mốc cao độ mà Oksana không thể nhìn thấy bằng mắt thường. "Sigma sẽ không chết."

"Vì đúng như Oksana nói, chết là cắt đi lớp nghĩa "tận cùng của tuyệt vọng". Và Thiên Nhân Ngũ Suy buộc phải bình thường hóa việc vật vã sống mỗi ngày."

Rồi Gogol biến mất trong nháy mắt, như một ảo thuật gia chu toàn kết thúc màn biểu diễn của chính mình mà không lộ ra bất kỳ mưu mẹo nào.

"Anh cần Sigma để chấm dứt sự tuyệt vọng của anh."

Và cả của Dostoy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top