Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

〖BEAST〗10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bọn họ đã bị "Hội" tấn công.

Akutagawa chỉ nhớ được đến thế, trước khi ngất đi.

Cậu chắc hẳn đã "chết", Akutagawa tin chắc như thế.

Vậy mà khi chậm chạp tỉnh dậy, cậu chỉ thấy cả người ê ẩm.

Căn phòng xung quanh vắng lặng, chẳng vương chút hơi người. 

"Tch..." Akutagawa xoay mình, cố gắng để phát ra âm thanh - nhưng điều này chỉ tựa sự cố gắng đến nực cười. Cổ họng cậu giờ chỉ thấy đắng nghét, hoàn toàn câm lặng, như thể mới vừa bị ai đó nhét đầy sạn sỏi. Cậu cố ngắc ngứ thêm vài từ nữa, nhưng tất cả đều chỉ là hơi thở gãy vụn, tựa những khớp xương chẳng còn mấy cái lành lặn sau đợt tấn công vừa rồi. Akutagawa hít vào và cố gắng thở ra, chợt thảng thốt khi thấy trái tim hãy còn đang đập thình thịch. Cậu chậm rãi lê qua góc giường, cố gắng xoay cổ tay đang được đặt ngang bụng: từng động tác được thực hiện với một biên độ chậm chạp, nhưng mượt mà và êm ru, sáng rỡ như đang chứng minh với Akutagawa rằng chỉ có sự mỏi mệt trong cậu mới là thứ sinh ra tính trễ nải. Còn lại, không một tiếng động nào khác vang lên, không tiếng động nào khác chứng tỏ mấy trăm mảnh xương của cậu chắc chắn đã gãy vụn trước khi bản thân mất đi ý thức dạo trước. Mí mắt Akutagawa sụp xuống, không giấu đi nổi sự bàng hoàng.

Gần như chẳng tồn tại nổi một con người bình thường nào có thể chống lại lượng nhiệt động đã biến thành áp suất ấy, cậu chắc chắn thế. La Sinh Môn chỉ là một trường hợp hiếm hoi - nhưng nó không có năng lực giúp cậu tự chữa lành. Nó chỉ có thể thay cậu chết đi hết lần này tới lần bằng sức sống dai dẳng của chính nó. Của tâm hồn cậu.

Nhưng thể xác cậu vốn chỉ là thứ thuộc về nhân loại.

Một người phàm không thể nào sống sót khi bị Thần Chết giáng ngay lưỡi liềm vào thớ thịt như thế.

"Chà, dậy rồi này."

Giọng nói của người phụ nữ trưởng thành duy nhất của trụ sở thám tử vang lên.

Akutagawa oằn mình, hít vào một hơi khí lạnh. Cậu nằm im thêm vài giây. Động tác duy nhất của cậu là hướng ánh mắt qua phía có âm thanh bằng chút ít sức lực còn sót lại.

"Oda, vào xem cậu nhóc này đi nè."

"Akutagawa dậy rồi ạ?"

"Chứ sao nữa."

Akutagawa loáng thoáng nhớ ra được tên người phụ nữ này. Chấn động não làm những kí ức trong cậu cứ lờ mờ như bị phủ lên một làn sương dày đặc.

"Mà anh cũng vô trách nhiệm quá đấy. Để thằng nhỏ này đi một mình. Gặp mấy vụ liên tiếp dính tới 'Hội' rồi. Cẩn thận tôi báo cáo Chủ tịch anh lạm dụng nhân sự đó nhé."

Giọng nói quen thuộc kia phải mất mấy giây mới lại vang lên thêm lần nữa. Nhưng anh ta chẳng nói gì, chỉ có độc tiếng thở rất khẽ lệch đi so với nhịp độ hô hấp thông thường. Một sự lệch nhịp mà Akutagawa chỉ có thể nghe ra trong tĩnh lặng và trong khi cái chết đang lởn vởn xung quanh.

Akutagawa chậm chạp nhắm mắt, đến bây giờ vẫn chưa cảm nhận được điều kỳ diệu vẫn còn đang chảy xuôi trong huyết quản, lan khắp thân thể. Chỉ có ánh đèn tuýp chói sáng ran rát trên đầu cậu. Hoàng hôn hẳn là đang ở đâu đó. Hoàng hôn vẫn chưa chạm tới nơi đây. Vì mặt trời chưa chết.

"Akutagawa." Tiếng bước chân vẫn vang đều bên tai cậu, chỉ khác rằng lần này, cậu bỗng đột nhiên quyến luyến hơi ấm của chăn gối bên cạnh, và cũng vì cả thuốc mê vẫn chưa hết hẳn tác dụng, nên Akutagawa đã để những tiếng động ấy tuột dần khỏi những hàng rào của sự cảnh giác cậu đã tôi luyện trong hàng tá những năm vừa qua. Akutagawa không ngồi bật dậy theo tiếng gọi của con thú trong mình. Như một người đã được tắm trong ánh sáng, cậu im lặng, và chỉ lặng lẽ cố gắng ngồi dậy, hai tay vẫn giấu trong chăn.

Con thú hoang dù có mạnh mẽ tới mấy rồi cũng sẽ phải trở về nhà, người ta nói.

"Cảm thấy thế nào rồi?"

"Chắc là đang rã người ra rồi." Người phụ nữ nhún vai. Cậu vẫn nhớ cô sẽ hay có kiểu nói chuyện hơi hằn học một chút như thế, nhưng thực tế là chẳng thật sự hướng sự khích bác ấy tới ai. "Lần đầu thì thường không quen như những lần sau."

Qua mí mắt còn đương nhắm một nửa, Akutagawa nhác thấy anh ta gật đầu.

"Xin lỗi."

Anh ta nói, bàn tay bần thần giữa không trung, có lẽ đã định đặt xuống, song lại thôi. Những ngón tay còn chai vết súng cuối cùng lại chuyển qua động tác dém lại chăn cho cậu.

"Không ngờ là chúng manh động đến như vậy." Người đàn ông ấy thở dài, lần này, tiếng thở đã đều hơn một chút. "Tôi có trao đổi với Chủ tịch rồi. Ngài ấy chỉ nói cần phải đi ra ngoài."

"Nghe chừng Chủ tịch có vẻ bực bội lắm đấy, Oda."

Người đàn ông tên Oda không có vẻ gì là dao động. Góc nghiêng của cái gật đầu của anh ta thậm chí vẫn hoàn mỹ.

"Biết mà, chị." Anh ta thu lại bàn tay mình và đứng thẳng người. "Thậm chí tôi còn nghe tiếng đánh trả giữa đống dao kiếm người ta dùng để ám sát chủ tịch cơ. Hiếm hoi làm sao."

Akutagawa giật mình, toàn bộ sức lực đã mất cuối cùng cũng đã trở lại. "... Vậy sao anh còn ở đây?"

Đối phương thậm chí còn không bất ngờ với chuyển động đột ngột của cậu, chỉ điềm nhiên trả lời.

"Tại nhóc vừa dính chấn thương."

"Hả?" Akutagawa thấy mình lại bị ấn xuống một lần nữa. Chỉ khác rằng lần này cậu không bị ấn xuống bởi bom và sự đe dọa của kẻ thù.

"Bị bệnh thì nằm yên." Yosano nhăn mặt như muốn đe dọa cậu thiếu niên. "Lo cho cái thân cậu đi đã. Chủ tịch tự biết xử lý đám lắt nhắt đó."

"Chà... Tôi cũng rất nhớ đường võ và thế võ đầu tiên ngài ấy dạy tôi."

"Ừm, tôi cũng nhớ nữa. Vậy nên chút nữa Kunikida có thể áp dụng với cậu Tanizaki đó."

"? Anh biết thừa là người đáng sợ nhất trong số chúng ta là Naomi mà nhỉ anh Oda?"

"Naomi đi học rồi mà."

"Hôm nay là chủ nhật! Đừng có mà điêu."

"Ôi, lại bị phát hiện ra rồi." Người đó nói, giơ hai tay lên đầu. Tấm lưng thẳng và rộng đã che đi gần như toàn bộ ánh sáng của mặt trời đang lặn bên bến cảng. "Xin lỗi Kunikida nha."

Akutagawa trùm chăn, không cách nào ngăn được khóe miệng mình nhếch lên một chút.

Hơi ấm của chăn gối vẫn rất chân thật, đọng lại trên da thịt cậu, mềm mại như bông.

"Sao rồi?"

Kunikida cuối cùng đã thôi việc chạy vòng vòng theo Oda khắp văn phòng nhỏ, Akutagawa nặng nề chớp mắt, tay cũng theo thói quen kéo chăn lên ngang bụng một chút. Vốn chỉ sau vài phút tỉnh dậy, não bộ cậu đã thoát khỏi trạng thái mang một số hậu quả đi kèm của việc bị chấn động não, song nhớ lại cú ấn người không nương tay gì cả của bác sĩ kia, Akutagawa quyết định tiếp tục nằm ngoan ngoãn để xem bọn họ đuổi bắt nhau.

"Sao cơ?"

"Thì một trong những điều hành viên của Mafia Cảng anh bắt được."

"Tôi đâu có bắt được ai đâu." Oda ngồi xuống, rất tiện lợi chải lại tóc mình. "Cậu Kunikida, Mafia Cảng mà nghe thấy được thì chết tôi."

"Anh còn đang giam lỏng cô ta ở căn phòng đằng kia đấy???"

"Thôi nào, không thể gọi là bắt giữ được khi cả hai đều đồng thuận." Oda nhún vai. "Mà cậu nói to quá đấy. Nhỡ Mafia Cảng nghe thấy thì phải làm sao đây?"

"Làm gì có Mafia Cảng nào ở đây???"

Akutagawa bình tĩnh đưa ánh mắt về phía hai người đã lớn đến tồng ngồng lại đang chuẩn bị lao vào đánh nhau cách cậu chừng vài mét, không biết nên bình phẩm thế nào. Cậu chỉ suy nghĩ những điều vẩn vơ thêm một lúc, rồi chậm rãi ngồi dậy, tay còn đang với với ra góc khuất cạnh tường để tìm chút nước làm ướt cổ họng, thì đã được bác sĩ Yosano chu đáo đưa cho cậu cả một bình đầy.

Akutagawa cảm thấy tay mình suýt thì run lên, gãy vụn trước sức nặng của bình nước dễ đến năm lít, nhưng lòng tự trọng không cho phép cậu bỏ cuộc.


Thành thật mà nói, bây giờ Akutagawa còn cảm thấy mệt hơn cả lúc cậu mới tỉnh dậy vừa nãy.

"Oda, cậu nói cả hai bên cùng tự nguyện là sao?" Yosano có vẻ không nhìn thấy những mạch máu xanh tím đã hiện lên trên mống mắt trên của cậu, chỉ ngồi vắt chân chữ ngũ, tay chống má, nhìn về phía hai người lớn đã quá tuổi trưởng thành ít nhất được một nửa thập kỷ kia vẫn đang tiếp tục công cuộc đuổi bắt xung quanh bệnh xá. "Tôi vẫn biết là cậu giỏi giao tiếp hơn hẳn Kunikida, cơ mà..."

"Chị Yosano?!"

Giọng người kia gào lên, nghe được gần như toàn là những bất mãn.

"Hừm." Oda dừng lại, giờ đã trốn sau lưng bác sĩ của Trụ sở, tay đặt lên cằm như đang suy nghĩ một điều gì rất sâu sắc, sau vài giây mới lên tiếng. "Công nhận nhỉ, chị Yosano." Oda đưa tay ra như muốn đập tay với đối phương, Yosano cũng rất vui lòng hùa theo trò đùa vô nghĩa này. "Bảo sao cậu Kunikida ế lâu thế."

"Cái đó không phải là ế??? Cái là tôi ưu tiên việc mình có thể độc thân lâu dài để còn hoàn thành những lý tưởng khác mà tôi ưu tiên hơn nhé."

"Ế thì nói đại."

Yosano nhún vai, lại đập tay Oda lần nữa.

"Đúng vậy, ế thì nói đại."

"???"

Akutagawa không kìm được mà bật cười, còn suýt nữa sặc nước.

"Này này nhóc rồng đen, biểu cảm của cậu như vậy là sao?"

"Thì, ý muốn của đối phương là muốn tìm cho cô bé Kyouka đó một lối thoát."

"Đang nói chuyện của tôi sao lại đá sang chuyện của người khác rồi?"

"Suỵt, im lặng nào đồng sự đẹp trai của tôi ơi." Oda đưa ngón trỏ làm một dấu suỵt cũng rất ra gì và này nọ, mặt vẫn lạnh như băng - cứ như thể anh ta đang nói đến một điều gì rất nghiêm trọng - và điều nghiêm trọng ấy nhất định không phải là sự việc có tính giải trí như tình trạng hôn nhân của Kunikida. "Thì ý là đối phương muốn tìm cho cô bạn Kyouka đó một lối thoát. Muốn cô bé được nhìn thấy ánh sáng."

Akutagawa ho khù khụ vài tiếng rồi mới bình thản đắp chăn, ôm bình nước ngồi nghe mọi người nói chuyện trong khi mặt cấp trên tóc vàng của cậu vẫn đầy những dấu hỏi chấm.

"Là sao?"

"???"

Cả hai đều ăn ý giả vờ như không thấy biểu cảm của Kunikida, chỉ đều đều trò chuyện tiếp trong lúc núi Thái Sơn tưởng chừng sắp sập đến nơi.

"Như tôi biết được thì trước đây có chuyện gì đó đã xảy ra, hình như là cô ta cũng đã định bỏ trốn một lần khỏi Mafia Cảng—"

"Thời dưới trướng của Mori Ougai?"

"Không." Oda lắc đầu. "Của ông trùm tiền nhiệm trước cả thời của Mori Ougai."

Không hiểu sao, Akutagawa đã thấy một nét thất vọng xẹt ngang qua ánh nhìn của Yosano.

Cậu không nói gì thêm.

"Nhưng đã thất bại, không quá bất ngờ với những lời đồn đại về thời kỳ đen tối đó của Mafia Cảng. Song chính sự kiện đó đã giúp Kouyou Ozaki hiểu được việc muốn trốn khỏi bóng tối sẽ luôn phải trả một cái giá đắt ra sao."

"Cô ta nghĩ rằng Kyouka sẽ không thể tự mình gánh vác những trách nhiệm đi cùng với cái giá phải trả đó." Giờ Kunikida mới lên tiếng, gương mặt có vẻ đã bớt những dấu hỏi chấm vô hình một chút. "Có thể là trước đây người bỏ trốn cùng cô ta đã chết dưới tay ông trùm tiền nhiệm— tùy thuộc vào mốc thời gian, có lẽ thời điểm Kouyou Ozaki bỏ trốn, cả hai còn rất trẻ, không địa vị, không gánh nặng, nên mới có thể dễ dàng quyết định cùng nhau trốn thoát như vậy."

Oda gật đầu, rất khẽ.

"Nhưng vì không địa vị, không gánh nặng, cộng với kiểu cai trị trước đây của Boss tiền nhiệm của Mafia Cảng, nên..." Gương mặt của anh ta vẫn bình thản, như chỉ đang đều đều kể lại một câu chuyện cổ tích bình thường. Mái tóc màu hung đỏ giữ lại những tia nắng lốm đốm rọi vào từ khung cửa sổ, báo hiệu ngoài kia trời sẽ chỉ hầu như toàn là mây đen, mặt trời đã dần tắt nắng. Điệu bộ bình tĩnh của Oda Sakunosuke hiện ra khi hoàng hôn đã rơi xuống, không khỏi khiến người ta mường tượng tới một con chó sói lửa lang thang nơi hoang mạc, chẳng cần bất kỳ ai trong đời, cũng chẳng hề sợ hãi hay thoái lui trước bất kỳ điều chi. "Nên chỉ có cái chết chờ đợi bọn họ. Nhưng có lẽ bằng một cách nào đó, Kouyou Ozaki vẫn sống, chỉ có gã tình lang khi ấy phải đối mặt với cái chết."

"Tuy đau đớn, nhưng sự đau đớn ấy là vĩnh cửu trong cô ta— cô ta bắt buộc phải chấp nhận rằng chính cái chết của người ấy đã nuôi mầm sự sống trong cơ thể và của cuộc đời cái tên Kouyou Ozaki."

Akutagawa lờ mờ thấy được những cơn bão cát cuộn lên, dần dần để lộ ra một số chi tiết rất nhỏ về người này.

"Nên có thể vì vậy mà cô ta cũng rất cứng đầu về việc giữ lấy ánh sáng cho Kyouka Izumi." Nói đến đây, giọng điệu của Oda Sakunosuke vẫn vậy, nhưng Akutagawa lại có cảm giác như căn phòng vốn chỉ đang le lói một ánh đèn dầu bỗng đột ngột được nhìn thấy ánh sáng của bình minh đã vắt qua bầu trời một nửa. Cậu chớp mắt và hơi nhíu mày, ngón tay vỗ vỗ lên những họa tiết trên tấm chăn hơi mỏng, môi mím chặt, không nói thêm một lời nào. Mặt trời chuyển mình, ánh sáng chậm rãi và lấp lánh, chiếu dần qua cả chỗ cậu. "Mà bây giờ địa vị của bọn họ cũng khác, tư tưởng của Kouyou Ozaki cũng khác. Sẽ luôn có cách để cô ta giúp đỡ Kyouka, để cô bé không phải chịu đựng số phận như cô ta ngày còn trẻ."

"Kouyou muốn để chúng ta tự giam cô ta lại, như là một mối đe dọa lạnh với Mafia Cảng. Họ sẽ không thể cư xử với Trụ sở quá lỗ mãng khi trong tay chúng ta vẫn có một trong năm điều hành viên cấp cao của Mafia Cảng. Bù lại—"

"Chúng ta sẽ phải tìm cách cho Kyouka Izumi được thấy ánh sáng." Kunikida lên tiếng, một tay đẩy kính, một tay di bút vẽ những nét kanji rất thẳng lên quyển sổ tay mỏng của anh ta.

"Kunikida nói chỉ có đúng."

"Không phải trêu."

"Vừa nãy mới là trêu, giờ thì là nói thật."

"?"

"Vậy cậu định làm sao để giúp cô bé đó được thấy lại ánh sáng?" Yosano không có vẻ gì là sẽ ngăn Kunikida thôi tìm cách bóp mũi Oda trước mặt mình, chỉ chống má suy nghĩ một chút rồi mới hỏi tiếp. "Chứ giữ cô ta lâu cũng giống như giữ một quả bom nổ chậm vậy. Nghe đồn ông trùm mới của Mafia Cảng cũng không vừa đâu."

"Hừm." Oda thong thả né một đòn của Kunikida, chuyển qua đu lên kệ tủ đựng đồ trang trí ở góc bên trái của văn phòng, không tốn nhiều hơn ba giây để trả lời. "Đầu tiên tôi đã nghĩ là để cô nhóc đó ở Trụ sở, sau đó sẽ làm bài kiểm tra để trở thành nhân viên chính thức."

"Nhưng?"

"Ừm, nhưng." Anh ta gật đầu. "Nhưng tôi đã nghĩ là, cô bé đó gần như bị ám ảnh với cậu người Hổ. Và nếu cùng chung một thành phố- thì- nhỡ... Ý tôi là, nhỡ— chung một thành phố, mà bắt gặp nhau, rất... sẽ... sẽ rất dễ xảy ra trường hợppppppp..." Oda vừa nói vừa bị Kunikida lắc qua lắc lại như đang thực hiện ba bước hướng dẫn của Seven Eleven trước khi ăn khoai tây với bột phô mai vừa ngọt vừa mặn, trông đã hơi choáng váng, song vẫn nói tiếp, "Rất dễ xảy ra trường hợp hai người gặp nhau, rồi bỏ trốn. Tôi sợ là sẽ giống với... Kunikida này, tôi dễ bị say xe lắm... giống với Kouyou Ozaki và người đàn ông đó."

Phải đến lúc anh ta gần như đã chuẩn bị ói ra cầu vồng, Kunikida mới dừng tay.

"Ờ... Ý tôi là thế... ợ...."

Oda nắm lấy cạnh tủ, một tay ôm bụng, một tay ợ hơi như người bị say sóng bị nhốt vào trong cũi ở giữa Đại Tây Dương.

"Vậy nên cậu gửi cô nhóc đó đi đến một nơi xa hơn à?"

"Cũng không quá xa." Akutagawa chăm chú theo dõi, thấy Oda ngồi xuống phần giường còn trống mà bản thân liền tự giác thu chân gọn lại một chút. "Ở Sở năng lực."

"Sở năng lực? Từ lúc nào cậu có quan hệ với nơi đó vậy?"

"Không phải là tôi có quan hệ." Oda lắc đầu. "Mà là ông trùm tiền nhiệm và cả ông trùm hiện tại của Mafia Cảng có quan hệ với người đó. Nói là tôi gửi chứ— Kunikida, tôi mượn áo một chút, tôi không làm gì cả. Anh Sakaguchi của Sở năng lực đã đến đón cô bé ấy sau khi tôi đến thăm mấy đứa nhóc ở trại trẻ. Nơi đó có cả người đó, cậu Người Hổ, và cô bé đó nữa. Chúng tôi chỉ nói chuyện một chút thôi, và anh ta đã mang người đi. Việc giữ Kouyou lại ở đây gần như chỉ là một trò dọa trẻ con rẻ tiền, tôi nghĩ rằng ông trùm đương nhiệm của Mafia Cảng cũng đã thừa biết rồi. Song vẫn cần một lý do để thả Kyouka đi, chứ cô nhóc đó cũng có đủ sự hiện diện trong tổ chức với thành tựu của mình rồi, nên việc chúng ta tạm giữ Kouyou Ozaki—"

Một tràng liền mạch của anh ta bị ngăn lại bởi tiếng ré lên của đồng sự Trụ sở.

"Áo tôi không phải là khăn chùi tay đâu đấy nhé?"

"Biết mà biết mà." Oda gật đầu êm ru, vẫn tiếp tục chùi tay vào vạt áo gile của người kia như chẳng có gì đáng để nghiêm trọng hóa vấn đề. "Chỉ có tác dụng như vậy thôi, và vì có một tổ chức ngoại quốc đang đe dọa đến an ninh của Yokohama, nên vai trò của Kouyou Ozaki cũng như tù nhân chiến tranh vậy. Là một cầu nối xây dựng hòa bình tạm bợ, nhưng ít ra nó tồn tại một giá trị đích thực. Với cả thật ra cô ấy cũng bị thương nặng, nên tiện có gì nhờ chị Yosano giúp đỡ luôn— Ái ui, đau quá Kunikida ơi..."

"Đừng có nói chuyện như thể tôi đang gây tổn hại đến anh như thế."

"Cậu bẻ gãy ngón tay tôi mà..."

"Bẻ ngón tay cộng sự là không tốt đâu nhé Kunikida, Chủ tịch không thích bạo lực ở chốn văn phòng công sở đâu đó, đặc biệt là với Trụ sở của chúng ta nữa. Bạo lực chỉ để dành cho người ngoài thôi."

"Sao chị cũng nói chuyện như kiểu em là người có lỗi vậy? Mà ngón tay anh ta cũng có làm sao đâu? Em còn không dùng tới một nửa lực luôn?"

"Tuy ở thế giới vật chất, tay tôi không gãy, nhưng ở thế giới tinh thần, Kunikida đã bóp nát trái tim tôi luôn rồi..."

"Anh nói cái gì nhảm nhí vậy? Mà khoan, sao lại nghe quen thế... Anh đọc trộm sổ ghi chép của tôi à? Cái đó là chi tiết của hai tháng trước rồi mà?"

"Chậc, nhật ký thì cứ nói là nhật ký cũng được mà Kunikida." Bác sĩ thở dài. "Không ai cười chê cậu đâu."

"Chị Yosano! Đừng hùa theo anh ta nữa?"

"Tôi vô tội, cậu Kunikida, tại hôm đó tôi mất ngủ thôi..."

"Mất ngủ thì liên quan gì đến việc đọc sổ của tôi?"

Oda đã nhắm nửa mắt, người dựa hẳn vào tường, giọng nói mềm đi rất nhiều.

"Tại bác sĩ khuyến cáo mất ngủ thì nên đếm cừu hoặc đi đọc trộm nhật ký mà..."

"Bác sĩ nào nói vậy?"

Akutagawa bật cười, cảm thấy niềm vui chạy tới còn rõ ràng hơn cả sự hiện diện những khúc xương sườn đã được chắp vá lại cho liền mạch dưới bàn tay của "Thiên Sứ Chết Chóc". Mức độ cảnh giác của cậu bị kéo xuống mức thấp triệt để, khiến Akutagawa không cách nào kiềm chế được hơi thở của mình mà cười ra thành những tiếng rất dài. Thậm chí lông mi cậu còn hơi run, đồng tử hấp háy, đón ánh mặt trời.

"Ôi chao..." Yosano chớp mắt, khóe môi cũng hơi cong lên.

"Lần đầu tôi thấy nhóc cười đó."

Oda gật đầu, rất đồng tình.

"Tất cả là nhờ nỗ lực của Kunikida."

Người được nhắc đến túm áo người đứng cạnh mình, lời nói ướm đầy sát khí, nhưng ánh mắt thì không.

"Do anh không nghiêm túc thì có, anh Oda ạ."

"Thì tôi chỉ là một nhân viên công chức bình thường thôi mà." Oda không dành quá nhiều thời gian để ngắm nghía biểu cảm trên khuôn mặt cậu. Anh ta chỉ nheo mày khi thấy bình nước năm lít của cậu hóa ra từ đầu thật ra không thực sự chứa nhiều nước đến thế. "Làm sao mà tôi cứ nghiêm túc mãi được. Đòi hỏi này hơi quá sức rồi đó Kunikida ơi."

"Chà, hai người cứ hoạnh họe nhau mãi." Bác sĩ vươn vai, và đúng như tiêu chuẩn cần có của một bác sĩ đương tuổi trẻ trung, không có tiếng rắc rắc nào đi kèm. "Dù sao thì cũng coi như đã đạt được một nửa của nhiệm vụ là khiến cấp dưới mới hòa đồng với không khí trong văn phòng như chủ tịch giao phó rồi. Ngài ấy cứ lo lắng mãi thôi."

"Cũng do Kunikida cứ lôi Mafia Cảng ra nói, đáng sợ chết đi được."

"Tôi lôi bao giờ cơ?"

"Mà nhắc đến Mafia Cảng..." Độc bộ ngâm khách nhăn mày trong một giây. "The Guild đang truy tìm Nakajima Atsushi của bọn họ đúng không? Tôi còn thấy Tanizaki gửi tin nhắn về là đã thấy Mafia Cảng đã cử người đến xử lý hai trong số tổng thành viên của bọn họ."

Oda im lặng một lúc rồi mới gật đầu.

"Tôi còn thấy báo cáo ghi rằng cậu đã sử dụng xe chuyên dụng để di dời mấy đứa nhỏ đi đấy, Oda." Yosano hướng ánh mắt của mình về phía người đàn ông có mái tóc màu hung, trầm ngâm một lúc rồi mới lên tiếng. "Tại sao thế?"

Không khí bỗng chùng xuống. Sự im lặng ngấm sâu vào căn phòng như nước ngấm vào những thanh gỗ mục đã bị mối ăn cho rỗng tuếch ở nội sâu bên trong.

"Bởi vì The Guild chắc chắn sẽ đến và tìm bắt năm đứa nhỏ đó, có phải không?"

Kunikida im lặng đã lâu, giờ mới lên tiếng.

"The Guild thừa biết đến sự đồng thời hiện diện của ba tổ chức ở Yokohama. Và đương nhiên, với kiểu làm việc của họ, thì sẽ chẳng bất ngờ lắm nếu họ quyết định bắt cóc cả năm đứa để đe dọa và khiến chúng ta nội chiến với Mafia Cảng— trước cả khi bọn họ tự tay hủy hoại chúng ta. Có phải cũng vì cả như vậy, nên anh đã gửi Kyouka cho Trụ sở và tạm giam Kouyou không? Chứ không chỉ đơn thuần là vì muốn cho Kyouka Izumi được an toàn? Anh muốn duy trì một cán cân thăng bằng mà chúng ta, Trụ sở Thám tử Vũ trang, cùng với năm đứa nhỏ, sẽ phải chịu ít thiệt hại nhất?"

"Ồ." Yosano ồ một tiếng, đưa mắt qua phía Oda.

Người đàn ông tóc màu hung chỉ thở dài, hai tay buông thõng, bình tĩnh lắng nghe Kunikida nói tiếp.

"Chắc chắn là chẳng thiếu gì gián điệp Sở và chính phủ gửi vào trong Mafia Cảng." Kunikida không dừng lại, vẫn đều đều phân tích mọi thứ đang nói về lịch trình hằng ngày. Bàn tay anh khẽ đẩy kính, gọng kính kim loại hơi chèn vào vùng thái dương mềm, không tạo nên bất kỳ tiếng động nào. "Nên anh đã nói chuyện với anh Sakaguchi ở Sở, và ra đề nghị như vậy. Bằng một cách thần kỳ nào đó, anh ta đồng ý. Có thể là anh đã tác động tới anh ta, hoặc anh ta đã tự cân nhắc tình hình, hoặc có một bên thứ ba nào đã thay anh làm việc này."

"Tôi tin rằng đây cũng là lý do giải thích cho việc tại sao Naomi và Haruko hiện tại đang ở trụ sở của Sở."

"Có đúng không, anh Oda?"

Oda bấy giờ đã chuyển qua để hai tay rơi tự do trong túi áo măng tô dài quá mắt cá chân, không ngẩn người, cũng chẳng sợ hãi. Anh ta chỉ dừng lại đúng vài giây– rồi mới chậm rãi cử động, cúi đầu.

Nắng chiếu lên tóc anh ta, làm màu sắc hung đỏ càng rực rỡ hơn. Oda đang hơi nghiêng mặt. Từ góc độ này, khó ai có thể nhìn thấy ánh mắt anh ta đang mang theo loại ý nghĩa nào.

Akutagawa có chút tò mò, muốn thử đọc vị điều ấy.

Cậu nghiêng người theo bản năng, thậm chí còn suýt ngã vì quán tính.

"Kunikida chỉ giỏi bóc mẽ người khác..." Anh ta thở khẽ một hơi chệch nhịp, giờ mới ngẩng mặt lên, nhưng vì đang đứng ngược với ánh sáng, nên sẽ thật phi lý nếu Akutagawa bảo được rằng cậu có thể nhìn thấy được gì trong gương mặt bị phủ trong bóng tối kia bằng cặp mắt đang nheo lại gần như thành một đường chỉ của bản thân. "Chấm điểm một sao bạn công chức này nha."

"Tôi phát hiện anh rất giỏi đổ thừa cho người khác nhé, anh Oda?"

Oda chỉ gật rồi lại lắc, giống như một con lật đật Siberia Akutagawa đã từng cùng em gái ngắm nhìn qua những khung cửa kính sắc màu trong dịp giáng sinh.

"Thì tôi vẫn công nhận Kunikida nói đúng mà." Anh ta hơi nheo mắt, có vẻ cũng đang bị ảnh hưởng bởi ánh sáng sinh ra khi mặt trời chậm rãi rơi xuống, miệng lẩm bẩm vài chữ chen chúc. "... sự trợ giúp từ cả ba bên."

"Gì cơ?"

Akutagawa muốn lắng nghe rõ hơn nên ngồi thẳng người dậy, cuối cùng lại bị tiếng cười nói rất đặc trưng của các đối tượng ngoài vùng át mất tiếng nói từ người kia—

Cậu nhăn mày.

Nhưng đáp lại cái nhăn mày của cậu là năm đứa trẻ mà Akutagawa chỉ thấy hơi quen thuộc, đập vào mắt, dội vào tai, khiến Akutagawa hơi choáng váng vì không quen với bầu không khí hân hoan rực rỡ thế này.

"Anh Oda ơi, anh ơi!"

Một đứa.

"Ối, chị bác sĩ xinh đẹp mà anh Oda hay kể!"

Hai đứa, với điệu cười thỏa mãn rất đặc trưng của Yosano.

"Á, chú lý tưởng!!! Chú lý tưởng có thể biến giấy thành súng!!!"

Ba đứa, cùng với hai tiếng gì cơ rất tuyệt vọng của Kunikida.

"Anh này là anh nào mà nhìn lạ thế ạ? Chưa bao giờ thấy xuất hiện trong truyện luôn í."

Bốn đứa, cùng với ba dấu hỏi chấm bị mắc trên hàng lông mày một nửa của Akutagawa.

"Cậu có chắc này gọi là anh không, trông như kiểu đấm một phát là bay màu í..."

Năm đứa, cùng với Akutagawa vốn đang ngoan ngoãn nằm một chỗ đã được gần một tiếng giờ lại chính thức mang theo sức lực phi phàm mà ngồi dậy.

"Ai đấm một phát là bay màu? Ra đây, chúng ta đo thử chiều cao."

—Cộng với ba người có sẵn, cả thảy là tám người, cùng một Oda Sakunosuke với tư cách là đại diện tạm thời của Trụ sở Thám tử Vũ trang, sắp tiến hóa trở thành một bãi chiến trường không chính thức.

"Sắp tới chúng ta sẽ ở đây ạ?"

"Ừ."

"Hả???"

Cùng một tiếng hét của Kunikida, không có tác dụng gì đáng kể.

Akutagawa bất động, không biết bây giờ mình nên giả ngủ hay giả chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top