Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

〖BEAST〗13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ngài Fitzgerald..." Quý cô trong chiếc váy xòe nói, tuy cùng một kiểu phục trang giống số đông thành viên trong The Guild, song vẫn có thể nhìn ra cô khác biệt với đa số bọn họ. Chần chừ trong chốc lát, đôi đồng tử của cô sau mắt kính cũng không kiềm lại được cảm xúc lo âu đã chạy ngược trong từng neuron.

Sau một lúc, cô cuối cùng mới lên tiếng, sau một lúc.

"Kế hoạch này là kế hoạch nhanh nhất, nhưng cũng là kế hoạch tệ nhất." Hắng giọng, bàn tay đeo găng trắng lần lại những con chữ trên quyển sổ, cô chậm chạp cúi mặt, vẫn tỏ ý như không chắc chắn về bản thảo được soạn theo ý "ngài Fitzgerald". Hay là... ngài thư thả cho tôi thêm chút thời gian, tôi sẽ—"

"Không được."

Hắn đáp, lưng vẫn quay về phía cô. Ánh mặt trời từ ngoài rọi vào khung cửa sổ trên Con cá nhà táng càng làm mái tóc của Francis đậm màu nắng hơn. Tiếng ro ro từ những bánh răng cưa ở cơ quan đằng sau là đại biểu cho hình tượng một sinh vật đẹp đẽ và tự do nhất đã từng du đãng khắp nơi - giữa cả đại dương và thinh không - giờ đã được "cơ giới hóa" thông qua trí tuệ và sức người, nay đương độ hấp hối. Hắn vẫn để hai tay trong túi quần, cằm đưa cao và ánh mắt vẫn như thể đang mải miết chơi trò đuổi bắt một thứ gì đó ở thật xa, tựa hũ vàng giấu dưới chân cầu vồng, hay một phép màu có thể mang người chết về với người sống vậy. Hắn muốn mở miệng ra nói thêm điều gì đó, nhưng nghĩ đến lời nói của ngài mục sư cùng Mitchell tạm không thể mở mắt được, và tất cả những điều tồi tệ đó xảy ra chỉ vì niềm tin của hắn sớm lung lay kể từ ngày hắn chạm mặt gã trùm của Mafia Cảng - Francis chỉ có thể im lặng.

"Không được, Louisa." Hắn thở dài, cuối cùng vẫn quả quyết lắc đầu. "Không được."

Sau khi nghe sếp mình dừng cuộc đối thoại lại trong một giây, trái tim Louisa liên tục bị kéo lên rồi thả xuống như một cái xích đu bị trượt vít, cô chỉ có thể âm thầm bấu váy và áo mình để giảm bớt sự căng thẳng đăng giăng đầy trong tâm khảm. Nhưng đến lúc nghe đối phương gọi tên mình - "Louisa", Louisa May Alcott, như ngài ấy vẫn luôn luôn gọi kể từ khoảnh khắc đầu tiên bọn họ gặp nhau - cú nhảy tự do của suy nghĩ rối như tơ vò trong Louisa cũng đột ngột vơi bớt đi, chỉ còn có sự bồn chồn và một chút lo lắng ở lại.

Song, cô chỉ tiếp tục lắng nghe vị lãnh đạo. Louisa vén tóc mai. Thủ lĩnh của cô, ngài ấy sẽ luôn biết phải làm gì.

"Ta đã làm tất cả những gì có thể, để đem mọi thứ tặng cho Zelda."

"Mọi thứ của ta. Kế hoạch của cô, đám cấp dưới bọn họ, tàu bay này, The Guild, hay toàn bộ tài sản và quyền lực mà chúng ta đã và đang sử dụng nữa— hay kể cả là chính cô, Louisa ạ. Mọi thứ là của ta. Ta sở hữu tất cả chúng."

"Và bởi ta sở hữu cô và mọi thứ chúng ta đã chạm qua, nên đó là quyền của ta: quyền được bảo vệ cô và tất cả những thứ ấy."

Francis nói, cuối cùng mới quay người lại. Bàn tay hắn lướt qua cả một trăm lẻ bảy kế hoạch của người cấp dưới chợt chững lại, hắn không thở dài, chỉ có màu mắt xanh rờn bỗng tối hẳn đi, giống như cách người ta bắt gặp chồng của nhân tình của chồng của người tình đang cầm trên tay một khẩu súng săn và chuẩn bị nổ cò để đem tất cả xuống địa ngục cùng với ông ta, Francis có đủ sự quyết tâm và cũng đủ niềm tin để tiếp tục tin vào những thứ hắn luôn tin và làm những thứ hắn luôn nói là sẽ làm (1). Đã quá lâu kể từ khi hắn phải cảm thấy phiền não như vậy: ở Tân thế giới, mọi thứ đều có thể giải quyết được bằng tiền, hoặc nếu không thể giải quyết bằng tiền, thì bằng rất nhiều tiền. Có thể những kẻ nhà giàu mới nổi thì thường ham thích những thứ có giá trị vĩnh cửu trong một khoảnh khắc như vậy - bản thân Francis đã từng đi qua những dấu mốc đoạn đời ấy - nên hắn thừa hiểu cách làm sao để thao túng và biến tất cả thành bậc thấp hơn mình với tiền bạc. Chỉ cần là con người, chỉ cần có cảm xúc, chỉ cần một chút lòng tham – thì nhất định mọi vấn đề đều có thể được định giá và giải quyết bằng tiền. Giống như khẩu súng mà hắn đã phải làm việc không ngừng nghỉ cả năm chỉ để có thể mua được nó ngày ấy, hoặc cũng giống như ánh nhìn lén lút Francis đã luôn để đậu trên vai Zelda tựa cánh bướm vô hình trong những ngày hắn khốn khó, đến một cái nhìn của nàng cũng không thể mơ tới; Francis thừa hiểu vào những khoảnh khắc ấy, hắn đã từng đau khổ như thế nào - giống như vô số những người khác - những người mà bị tiền bạc "sử dụng" chứ chẳng thể sử dụng tiền bạc như hắn hiện nay.

Chỉ là... đây hẳn là lần đầu tiên (và duy nhất) hắn cảm thấy khó xử và cả khó chịu như vậy: vốn chưa có ai được phép nghi ngờ niềm tin của hắn. Hắn không thể tin rằng Margaret Mitchell, người đã luôn nói về phải sống để đòi lại danh dự cho gia tộc ở mỗi bữa ăn của The Guild - cuối cùng lại có thể sẵn sàng bỏ mạng mà bảo vệ cho một kẻ khác - và bỏ lại niềm tin của cô ta ở đằng sau nơi những nhịp thở đang đứt dần. Hắn cũng không thể tin được rằng, Nathaniel Hawthorne, người chẳng có gì ngoài đức tin - kẻ cho rằng tiền bạc sẽ chính là thứ khiến cho đức tin của anh ta ngày càng lan rộng hơn thông qua những nhà thờ rải rác mọc lên với số lượng chóng mặt kể từ khi "Cha" gia nhập Hội, giờ đây cũng đã bỏ lại khao khát nguyên sơ và mục đích nguyên thủy nhất để rẽ ngang sang lối đi khác, một lối đi mà chắc chắn không thuộc về niềm tin nguyên sơ của anh ta.

Francis không ôm mặt và cũng không trốn tránh: hắn thừa biết niềm tin của hắn sẽ không lung lay, nhưng hắn không thể chịu đựng được việc có kẻ cố gắng phá hủy những điều mà hắn đã luôn gây dựng ấy, và thậm chí có cả những kẻ cố gắng phá hủy cả sự dựa dẫm mà cấp dưới của hắn luôn vin vào trong vòng tay bảo vệ của Francis.

Mitchell, hắn nghĩ, nắng chạm lên gò má, cô có hối hận không?

Hắn muốn hỏi, nhưng người phụ nữ đến từ miền Atlanta ấy, nơi mùa đông rất ngắn tựa sự lạnh lùng tượng-trưng của cô ta ấy, đã không còn có khả năng đáp lời hắn được nữa.

Francis ngồi xuống ghế, vươn tay với lấy tập tài liệu cuối cùng mà Louisa đặt ở góc bàn, không buồn bận tâm ánh mắt của cô nàng chiến lược gia, ngón tay còn đeo nhẫn cưới chỉ miết lên chữ viết tay "Kế hoạch cuối cùng" vẫn rất rõ ràng và vô cùng chừng mực đang ở trước mặt - giống hệt như tính cách người viết ra nó - giống như Louisa.

Hắn luôn biết nhân viên của mình thế nào, nên Francis không thể chấp nhận rằng hắn có thể đã sai.

"..." Nén xuống cảm giác nghi tựa loài bò sát máu lạnh khó chịu, ánh mắt Francis cuối cùng dừng lại ở viên đá quý nhỏ được khảm tinh xảo trên mặt nhẫn cưới trên tay. Hắn không nhớ giá tiền của nó, hắn chỉ nhớ ngày hắn đeo cho Zelda chiếc nhẫn này, hắn đã nói, cả đời này, anh sẽ không hối hận bởi bất kỳ điều gì anh mang tới dành tặng cho em.

Zelda hôm ấy đã phản ứng thế nào ấy nhỉ, Francis nghĩ, chiếc nhẫn trượt tới giữa ngón áp út rồi lại tuột về gốc ngón tay.

"Anh sẽ không hối hận." Hắn nói, cầm theo bản kế hoạch trên tay, vẫn lặp lại như thể đang niệm câu thần chú có phép màu diệu kỳ, khiến Francis có thể kháng lại mọi thế lực trên đời này, "Zelda, anh sẽ không hối hận."

Giật mình vì câu nói bị lặp lại hai lần, Louisa sốt sắng chỉnh kính, mất thêm vài giây mới dám ngẩng mặt lên nhìn ông chủ.

"... Vâng?" Cô nói, gần như là lí nhí. Hoàng hôn đã làm ánh mắt Francis nhạt đi rất nhiều.

"Tôi sẽ không hối hận."

"Vâng?"

"Gọi Melville đi."

"Vâng."

"Tiến hành kế hoạch cuối cùng ngay trong ngày mai."

Zelda, Francis thầm nghĩ, hôn lên chiếc nhẫn minh chứng cho ước hẹn của bọn họ.

Đây sẽ là sự dịu dàng vĩnh cửu mà anh dành cho em, và chỉ mình em.

***

"..."

"Không ngoài dự đoán của anh luôn, anh Oda..."

"Tôi không dám nhận lời khen này đâu, Tanizaki ạ. Anh Ranpo có thể cho tôi xin cái bánh được không?"

"Một cái thôi!"

"Thì một cái mà."

"Hai người có chắc là không cần đến sự giúp đỡ từ phía Tokyo không..."

"Thế thì sẽ phiền phức lắm, Tanizaki à. Tôi không muốn bọn họ dài tay được đến tận chỗ của chúng ta. Mà không phải cậu vẫn luôn sợ chỗ đó sau bài kiểm tra đầu vào của Cơ quan à?"

"... Anh Kunikida có thể không nhắc lại mà..."

"... ?"

"Sao bình thường Akutagawa không quan tâm đến ai nhưng giờ còn muốn nghe chuyện này vậy?!"

"Vì nghe cũng thú vị."

"Ồ, hồi đó, Tanizaki—"

"Thôi mà!!"

Oda gọn gàng né được cái bịt miệng của thanh niên trẻ ở trước mặt, chỉ nheo mắt quay về phía "thám tử" đúng nghĩa nhất trong cái cơ Quan thám tử vũ trang này, im lặng vài giây rồi mới lên tiếng.

"Vậy chúng ta sẽ cử ai đi?"

"Akutagawa chứ ai nữa." Tuy chẳng phải câu đầy đủ chủ ngữ, nhưng Ranpo vẫn thừa biết đối tượng được hướng tới trong câu hỏi kia không ai khác ngoài anh. Thám tử xúc một thìa kem, hơi nhăn mày và xuýt xoa - có lẽ là vị ngọt buôn buốt thường khiến trẻ nhỏ giật mình - cuối cùng mới xoay xoay cái thìa gỗ trên tay mấy lần, ở đuôi thìa còn lờ mờ nhìn được chữ chúc bạn may mắn lần sau, "Phương án khả thi nhất đấy."

"...?" Bị chỉ mặt điểm tên, Akutagawa đang xúc kem cũng phải giật mình ngẩng mặt. Cậu nhìn qua mười mấy hộp kem la liệt trên mặt bàn một lúc, rồi mới nhìn qua một Tanizaki đang cố gắng hết sức để khuyên vị thám tử quý báu của bọn họ đừng ăn nữa, nếu không chút nữa Thống đốc sẽ không vui, cuối cùng vẫn chọn cách không lên tiếng, chỉ nghiêm túc lắng nghe.

"Tôi cũng nghĩ vậy." Nhưng bọn họ không giải thích, Akutagawa đưa khăn giấy lên lau miệng, không cố gắng tìm ra lý do. Nơi này đã sớm dạy cậu về cách những chân lý trở nên vô lý để có lý. Cựu giám sát viên của cậu tiếp tục nói, nhưng lần này đã chỉ đích danh sang cậu. "Cậu có muốn đi không?"

"Đi đâu?"

"Lên Moby Dick."

"Moby Dick là cái gì?"

"Con cá nhà táng của The Guild." Oda xúc một thìa kem từ cốc của Akutagawa, lẩm bẩm vị đậu đỏ có vẻ tạm ổn lẫn trong tiếng nhai ở âm lượng nhỏ một lúc rồi mới nói tiếp. "Đúng không, anh Ranpo?"

"Poe nói với tôi vậy."

"Poe là ai nữa cơ?"

"Thành viên của The Guild mà mấy hôm trước mới bắt cóc Yosano và anh Ranpo."

"Hả?!"

"Ồ, Tanizaki không biết à." Oda đã chuyển qua pha trà, mỗi người đều nhận được một cốc sứ nho nhỏ đặt trước mặt. Tiếng cảm ơn của Kunikida chồng lên tiếng loạt soạt của sổ sách. "Hai người trong Cơ quan đã bị bắt cóc đó— hay nói đúng hơn là làm một giao dịch với một thành viên của Guild. Anh Ranpo có hơi bị tổn thương về mặt tinh thần một chút, nhưng bù lại chúng ta đã có phần lớn những thông tin cần biết về chúng."

"Tôi không có bị tổn thương gì hết!"

"Theo lời của chị Yosano—"

"Kunikida dạo này nói nhiều quá rồi phải không Oda!"

"Đúng đúng." Một hộp kem nữa được bóc ra và sự đồng thuận bất chấp của Oda đã khiến cái chau mày của người thám tử nhạt dần. Rất nhanh, như một đứa trẻ, Ranpo lại tiếp tục đọc lướt quyển truyện tranh mới coóng mà khi nãy bọn họ đã mua theo set về cho anh. "Nãy giờ nói chuyện có vẻ hơi lòng vòng - ý chính đây, Akutagawa. Cậu chàng người Hổ bị bắt rồi, ở trong Moby Dick."

"...?" Akutagawa nghiêng đầu, thực sự không đọc hiểu được ra ý tứ trong giọng nói của người nọ. "... Tôi đi cứu cậu ta?"

Thông tin này làm cậu bất giác nhăn mày. Những suy nghĩ về đức tính cao cả và mớ tư tưởng dài dòng vô nghĩa trong đống đạo lý sống và tồn tại của Nakajima luôn làm Akutagawa muốn bật cười và nôn ra hết tất cả những gì cậu vừa ăn. Vào một số khoảnh khắc, cậu đã cảm thấy may mắn vì Dazai Osamu đã nói với Nakajima rằng cậu ta hãy đi ra ngoài kia, và tìm một nơi cho chính mình, chứ không nói rằng nơi mà Nakajima có thể thuộc về cũng chính là Cơ quan thám tử vũ trang, nơi đã nhặt Akutagawa về từ đáy sâu của hố đen.

Ánh mắt của Nakajima Atsushi luôn làm dạ dày cậu cảm thấy ngứa ngáy và da đầu cậu thì luôn tê rần - giống như trạng thái của hai thiên địch gặp gỡ và cùng bị thương ở bẹn đùi - máu, vết thương, và cái chết rình rập sau lưng là sự khiêu khích lớn nhất Akutagawa không thể nào chung sống hòa bình với cậu ta, đặc biệt là khi Nakajima Atsushi luôn cố gắng đổ lỗi cho mọi thứ, mọi-thứ mà cậu ta làm và trốn tránh khỏi thực tại như một con đà điểu nhát cáy chôn đầu xuống đất.

... Kinh tởm, cậu luôn nghĩ.

Đuôi áo Akutagawa lay động trong gió, không biết có phải là La Sinh Môn đang thay cậu thể hiện cảm xúc hay là không.

"Không, cái đó là thứ yếu thôi." Kunikida cuối cùng cũng lên tiếng, "Chúng ta chẳng việc gì phải đánh cược sự an toàn của một nhân viên chỉ vì mạng sống của một người không liên quan."

Anh ta đẩy kính, mở quyển sổ của mình ra, và có một chữ hải (2) rất lớn được viết choán trên cả mặt giấy.

"... Nhưng nếu nói về sinh mệnh của Yokohama, ấy sẽ lại là chuyện khác."

"'Moby Dick sẽ rơi xuống', Poe nói vậy, trong ngày mai, đếm ngược tới thời khắc của hoàng hôn. Tôi đoán rằng thời điểm này được lựa chọn dựa trên sự tiêu biến của ánh sáng khi mặt trời đã lặn – tay thủ lĩnh đó muốn tạo ra một phép màu bằng chính sức lực của bản thân. Giống như Matsuo Basho từng viết, tàn đêm, ánh mặt trời hoàng hôn, lặng yên (3). Tôi ngờ rằng ông ta sẽ cho tiêu biến hết thảy mọi thứ và biến nơi này thành tro tàn của màn đêm vào thời khắc ấy."

"Eo ơi Kunikida suy luận đỉnh thì thôi ấy."

"?"

"Nhưng mà, Akutagawa, nếu cậu không muốn, chúng tôi cũng sẽ không..."

"Không sao." Người được nhắc đến chỉ nheo nheo mắt, thực ra nói đến bây giờ, vết thương ở bẹn đùi của Akutagawa chỉ còn nhức nhối mỗi khi trời lạnh, cậu ghét bỏ Nakajima Atsushi là thật, nhưng nếu nói đến Cơ quan thám tử vũ trang... Akutagawa sẽ không muốn suy nghĩ gì nhiều hơn, chỉ theo thói quen, sau một lúc cậu mới lên tiếng. "Nhưng tôi muốn hỏi, tại sao lại là tôi?"

Kunikida chỉ để ánh nhìn của anh ta hướng về phía cậu vài giây, ánh mắt vàng nhuộm lên anha nắng mặt trời khiến sự bối rối đè lên vẻ nghiêm nghị thường ngày giờ càng nổi bật hơn.

"Hay là bỏ đ—"

"Không phải Akutagawa luôn muốn đi tìm em gái mình và chứng minh được với em ấy Akutagawa không phải một cỗ máy giết chóc à?"

"Oda!"

"Akutagawa sẽ không tổn thương vì những lời này." Người tóc đỏ hung chỉ lắc đầu, ghế dịch về phía chủ nhân của La Sinh Môn thêm vài phân.

Cậu nhìn anh ta lâu hơn, nhưng ánh mắt của đối phương vẫn như vậy: đến một cái chớp mắt cũng không có, chỉ có sự điềm tĩnh cứng cáp và vững bền như một lớp hổ phách trong suốt không hề giấu giếm nhưng cũng chẳng muốn để lộ ra những thứ thẳm sâu chôn vùi  phía dưới; nhìn vào mắt anh ta làm Akutagawa đột ngột nhớ về một lời khuyên của đồng nghiệp về người này, Oda Sakunosuke chẳng che đậy gì bao giờ, nhưng cũng sẽ chẳng ai biết được thứ mà muốn Oda Sakunosuke muốn che-đậy có thể là gì.

Kunikida đã từng nói rằng Oda không phải người có quá nhiều lý tưởng, cũng chưa chắc là người sẽ chết vì lý tưởng, nhưng chắc chắn là người sẽ sống và sẽ chỉ sống vì lý tưởng. Khi đó Akutagawa mơ hồ không hiểu rõ, cũng không có ý định truy cứu sâu xa hơn - bây giờ vẫn vậy - tất cả đều xuất phát từ việc Akutagawa đã quen sống trong bóng đêm quá lâu, lâu tới mức cậu thậm chí còn chưa từng được học cách viết Hán tự tượng trưng cho lý tưởng chứ đừng nói đến hiểu ý nghĩa mà nó mang theo.

Nhưng khi đối diện với Oda Sakunosuke, anh ta đã luôn cho cậu thấy những thứ mà cậu cứ nghĩ rằng cả đời này cậu cũng không thể biết hay chạm vào.

"Anh biết rằng tôi không quen với việc cứu người." Akutagawa đáp, cho hai tay vào túi áo. Mặt trời sau lưng bọn họ vẫn đang lập lờ sau những đám mây, thời tiết Yokohama hôm nay rất đẹp. Chiếu theo một suy nghĩ lãng mạn hơn, cũng như cách Akutagawa đã luôn an ủi bản thân đừng bỏ cuộc mỗi khi nhớ đến ngày Gin biến mất ấy, cậu luôn lẩm nhẩm câu thần chú vô nghĩa nhất, như cách Gin từng nắm lấy tay Akutagawa vào một mùa thu không có nắng gắt và cũng chẳng có gió mạnh; hôm nay là một ngày đẹp để không chết, hôm nay là một ngày đẹp để được gặp lại Gin; cậu luôn nghĩ như vậy.

"Vào trận chiến ngày trước với người Hổ, cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi." Akutagawa lạnh lùng vạch trần chính mình, cố gắng muốn nhìn ra một sự xoay chuyển nào trong ánh mắt của Oda, "Và kể cả việc gia nhập nơi này nữa. Tôi đã giết quá nhiều người. Tội ác tôi gây ra, nếu không có Cơ quan thám tử vào cuộc, tôi sẽ không bao giờ được sống một cuộc đời bước đi trong ánh sáng. Tôi không tin tưởng chính mình. Tôi—"

"Tôi thì có, Akutagawa ạ." Giữa lời thú tội của cậu, Oda Sakunosuke đã cắt đứt sợi dây chuyền chuộc tội ấy của Akutagawa. Sự bình thản vẫn tồn tại trong ngữ điệu của anh, nhưng cậu chợt mơ hồ cảm nhận được bản thân vừa đánh thức một điều gì sâu trong tâm trí đối phương.

"Cậu nghĩ cậu đã lấy mạng bao nhiêu người?"

"..."

"Đừng, để tôi đổi câu hỏi, thật ngại quá." Anh ta lại ngắt lời cậu lần nữa, nhưng sự sốt sắng và nghi hoặc vẫn tuyệt nhiên không hiển hiện. "Tôi chỉ muốn hỏi rằng: cậu thực sự cho rằng vì đã từng phạm phải tội lỗi thì không được phép mơ về ngày mình có thể được nhìn nhận như một người tốt à?"

"... Không." Akutagawa nhắm mắt và nghĩ về những lời cuối cùng của Dazai Osamu. "Tôi... không nghĩ vậy."

Akutagawa nhẩm đếm, và chợt nhận ra những người không tin rằng cậu có thể làm người tốt không bao gồm Dazai Osamu.

Cậu mở mắt, lẩm bẩm trong suy nghĩ.

Và tất cả những người thuộc Cơ quan nữa.

"Anh giỏi thao túng tâm lý đấy, anh Oda."

Sau một quãng im lặng tưởng như có thể khiến cả thế giới này sụp đổ, Oda vẫn còn đang đan hai bàn tay vào nhau, thử suy nghĩ xem những lời mình vừa nói có đúng thực sự là hơi "quá đáng với con nít" như Kunikida đã nhận xét không, song khi Akutagawa lên tiếng, người đàn ông đã từng không mơ và chỉ tỉnh dậy trên giường với hình ảnh sàn nhà chỉ toàn máu và xác chết cũng đã đột ngột giật mình tỉnh dậy trong ý thức, nơi tiềm thức đã được kéo dậy khỏi những mảng quá khứ không bao giờ được rửa sạch hết - chỉ bằng một tiếng gọi tên "anh Oda" của đối phương.

Tròng đồng tử của Oda giãn dần: anh đã nhìn thấy một ánh sáng lướt qua đôi mắt của cậu.

"Đây có phải là một lời khen không?"

"Anh nghĩ xem?"

"Chà, tôi làm thầy giáo có khi còn hợp hơn Kunikida đấy... Cứ nghĩ thầy Kunikida theo trường phái thuốc đắng giã tật, phải nghiêm khắc thì học sinh mới tiến bộ, mà sao cuối cùng lại hóa người miệng cứng lòng mềm à."

"Này, liên quan gì đến tôi nữa... Mà câu thành ngữ nghe hơi s— đừng miêu tả tôi như thế, anh Oda, khi còn làm giáo viên, học sinh ai cũng yêu quý tôi đó!"

"Tôi biết chứ. Mấy chai Shisheido rất tốt, tôi rất thích."

"Shisheido n— Hóa ra là anh lấy à! Bảo sao hôm đó có một đứa nhỏ nhắn tin với tôi về vấn đề tóc tai, tôi nhớ là tôi đã kiêm tra và ghi lại mọi thứ rất kỹ càng rồi, nhưng chẳng có cặp dầu gội nào hết."

"Xin lỗi mà. Tại Kunikida hứa bao tôi đi ăn Gyudon nhưng cứ bận mãi nên tôi dỗi chút thôi í. Giờ thì hết rồi."

"Tôi thực sự không thể tìm thấy sự liên quan nào giữa câu hỏi của tôi và câu trả lời của anh, anh Oda ạ. Mà sao câu chuyện lại chuyển hướng hẳn về phía tôi rồi!" Cuối cùng, cựu giáo viên mới nhận ra được chi tiết không đúng trong cuộc trò chuyện: có thể là do sự nhẩn nha trong thái độ của Oda, cũng có thể do cái lặng im triệt để mà không hề hùa theo trong im lặng như cách Akutagawa vẫn luôn làm; Kunikida hình như hơi lúng túng, chỉ quay về phía cậu, rất khẽ, ước lượng suy nghĩ thông qua đường nét khuôn mặt, giữ cho giọng nói ở một mức âm lượng vừa phải, và nói. "Akutagawa, nếu cậu thực sự thấy mình chưa sẵn sàng, chúng ta sẽ nghĩ cách khác."

Bình thường, thám tử của bọn họ sẽ chèn thêm một câu "làm gì có cách khác nào Kunikida ơi" trong tình huống này, nhưng khi cậu quay người về phía anh, Ranpo vẫn im lặng chẳng thèm phát biểu.

Làm gì có cách khác, cậu nghĩ.

"Tôi sẽ làm."

Akutagawa đứng thẳng người, tay vẫn chôn trong túi áo. Bầu không khí im lặng và mặt trời ở sau lưng khiến cậu đã mường tượng ra được nhiều điều phía ngoài cửa sổ hơn thay vì chỉ dậm chân ở khoảnh khắc phía trong văn phòng hiện tại.

Hôm nay là một ngày đẹp để gặp lại Gin, Akutagawa cúi đầu và thầm nghĩ, khao khát được hội ngộ cùng em gái bỗng tràn lên như thủy triều vào độ hoàng hôn.

Akutagawa đã luôn mường tượng về viễn cảnh ấy, một viễn cảnh mà cậu có thể dắt tay con bé dạo quanh trong một công viên giải trí mà không phải âm thầm đếm nhịp thở, và cũng không phải luôn nghi hoặc mình liệu có còn sống hay lại đã lìa đời: cậu đã luôn tưởng tượng tới một viễn cảnh, nơi mà Gin có thể sống và trưởng thành trong vòng tay của cậu, và cậu cũng có thể ở cạnh con bé và "sống" đúng với ngữ nghĩa của một con người mà chẳng một "con người thực sự" nào sẽ cân nhắc tới, nhưng Akutagawa vẫn chưa hiểu và chưa tìm được lý do "sống sót" của mình, đúng như Gin nói, sáng tối là gì, tốt xấu là gì, tóc của người chết mang đi cấy cho đầu của người vẫn còn sống (4) thì có gì sai— cậu vẫn chưa hiểu, Akutagawa lờ mờ tự nhận biết điều này, chỉ kỳ lạ sao lại không còn cảm thấy quá chưng hửng hay thất vọng.

... Có lẽ hôm nay cũng chưa gặp con bé được rồi.

Vậy thì ngày mai, hoặc ngày kia, hoặc tuần sau, hoặc tháng sau, năm sau, thậm chí là tới cả thập kỷ sau cũng được.

"..."

Akutagawa đã gặp lại được em gái mình và khiến em ấy thất vọng: thực ra cho đến bây giờ, lý do tại sao Gin lại nói rằng em ấy thất vọng và không tin tưởng cậu, Akutagawa chỉ bắt được nó như cách người ta vớt máu từ trong ao (5), nhưng Akutagawa vẫn luôn mơ hồ hiểu được lý do tại sao Gin không chọn đi với cậu - nếu cậu là em ấy - cậu đương nhiên sẽ mong Gin sống ở một nơi có nắng đẹp và trời xanh, cùng một bản dạng "tốt đẹp" của anh trai Gin, anh trai con bé.

Akutagawa đưa mắt nhìn những người ở trước mặt mình: thấy Ranpo vẫn có vẻ hời hợt và bàng quan, nhưng thực chất anh ấy vẫn luôn im lặng dõi theo cậu, thấy Tanizaki ngồi ở một góc và chuyên chú lắng nghe mọi thứ, thấy một Kunikida lo lắng vì chính cậu - chứ không phải vì một ai khác - và cũng sẽ không bao giờ vì một ai khác, và rồi thấy cả một Oda Sakunosuke vẫn còn đang im lặng chờ cậu bước tiếp trên con đường mà chính anh ta cũng không biết sẽ có gì ở phía trước, nhưng ánh mắt của anh ta đã thay Akutagawa trả lời mọi thứ, rằng anh biết và tin chắc rằng, phía trước là ánh sáng. Ánh sáng của riêng cậu.

"Tôi sẽ đi." Cậu nói, tay cầm nốt hộp kem cuối cùng trên bàn.

"Và trở về."

Người kia thay cậu nói tiếp.

"Nên lúc đó có lẽ Kunikida sẽ phải khao Gyudon cho tất cả mọi người đấy nhé."

Akutagawa chắc chắn rằng mình đã thấy nụ cười nằm trên đuôi mắt của Oda, dù nó chỉ thoáng đậu trên ấy một khoảnh khắc, rồi lại chóng tàn phai theo ráng chiều ngoài cửa sổ văn phòng Cơ quan thám tử.



------------------------------------------

Chú thích:

(1) Chi tiết cuối "Gatsby vĩ đại", khi George Wilson muốn giết Tom Buchanan khi phát hiện ra mối quan hệ trái với luân thường đạo lý của vợ mình và anh ta. Tom Buchanan lại là chồng hợp pháp của Daisy, người mà Gatsby luôn luôn hướng về, nên cuối cùng Gatsby đã thay Daisy chịu trách nhiệm cho tất cả tội lỗi của cô ta và mất mạng; ở đây hướng tới niềm tin phi lý nhưng không hề vô lý của Francis với vợ mình.

(2) Kanji của Biển trong tiếng Nhật.

(3)  Bài thơ nói về khung cảnh khi hoàng hôn vụt tắt và thế giới này đột ngột trở nên lặng yên, chỉ còn tro tàn của bóng đêm và sự không-sự-sống, giống như kế hoạch của Francis lúc cho Moby Dick lao xuống Yokohama.

(4)  Nội dung chính của La Sinh Môn được viết bởi nhà văn Akutagawa Ryunosuke, kể về một người đàn ông thất nghiệp, gặp nhiều khó khăn trong cuộc sống, và đang ẩn náu dưới cổng Rashomon ở Kyoto. Trong lúc trú ẩn, anh gặp một bà lão đang lấy tóc từ các xác chết để làm giả tóc và bán. Những quyết định đạo đức được kể tới trong câu chuyện này có nét tương đồng về tính nghi hoặc của Akutagawa với ranh giới tốt-xấu trên đời.

(5)  "Vớt trăng ở trong hồ" là nói về việc theo đuổi những thứ đẹp đẽ, còn "vớt máu ở trong ao" thường là hướng về máu của nạn nhân bị yêu quái ăn thịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top