Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

SikHoon - Letters

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu Im, thật sự cậu vẫn muốn gửi thư tiếp sao? Lần cuối tôi thấy cậu nhận được thư cũng đã khoảng một năm trước rồi, không phải sao?"

"Chú gửi giúp cháu là được rồi ạ."

Hyunsik nói dứt lời, cúi đầu chào rồi nhanh chóng rời khỏi bưu điện. Mùa đông quả nhiên đã đến rồi. Tuyết rơi ngập tràn mọi nơi, Hyunsik cũng phải vất vả rất nhiều mới về tới nhà. Anh cởi bỏ chiếc khăn len quàng cổ cùng áo khoác, vội vàng ngồi xuống bên cạnh lò sưởi nhỏ. Mùa đông năm nay ít gió lớn, chỉ có tuyết là rơi thật nhiều. Dù vậy nhưng mà, vẫn lạnh thật đấy.

Sáng hôm sau Hyunsik còn đang nằm ngủ trong chăn bông, tiếng gõ cửa liên tục khiến anh phải tỉnh giấc. Là chú đưa thư. Chú nói chiếc tải lớn này là thư gửi hoàn lại vì đã rất lâu rồi không thể gửi tới tên người được viết trong mục người nhận. Chủ nhà sống ở địa chỉ đó nói gia đình cũ bán lại căn nhà này cho họ được gần một năm rồi, cũng không biết được gia đình ấy chuyển đi đâu. Hyunsik nhận lấy bao tải thư của chính mình, trong lòng trào dâng lên rất nhiều cảm xúc. Thất vọng, đau lòng, hoang mang và mơ hồ, lạc lõng và cả nản chí nữa. Thì ra bấy lâu nay người kia chưa từng nhận được một lá thư nào của Hyunsik cả. Mọi tâm tư của anh đều ở lại đây, không gặp được người ấy.

Hyunsik ôm chiếc bao tải, cùng nằm lại lên giường. Hơi ấm ủ ấp trong chăn suốt buổi tối sớm đã bay đi hết rồi. À còn, cảm giác trống trải cô đơn nữa, những cảm xúc mà anh đã rất lâu rồi cố tình né tránh. Giữa khoảng không vô tận, Hyunsik thở dài một hơi, trầm mặc nhìn lên trần nhà không biết nên nghĩ gì. Anh đã luôn băn khoăn lý do tại sao không còn nhận được thư hồi âm nữa, nhưng vì muốn giữ lời bản thân đã nói ra, Hyunsik vẫn tiếp tục viết thư, hi vọng một ngày sẽ lại nhận được thư từ người đó.

Tới mấy ngày sau, lúc Hyunsik đang tiếp tục chỉnh sửa bản thảo mới viết gần đây, tiếng gõ cửa mới vang thêm lần nữa. Là cậu nhóc hàng xóm tên Yook Sungjae, từ khi chuyển tới vùng nông thôn này sống, Hyunsik luôn có cậu nhóc nhỏ hơn ba tuổi này cùng nói chuyện mỗi khi cần có ai đó để tâm sự.

"Không một tấm thư nào gửi được tới kịp trước khi gia đình anh ấy chuyển đi ấy ạ?"

"Anh cũng chưa kiểm tra..."

"Phải có lý do gì đó mới khiến anh ấy không viết thêm lá thư nào cho anh, vì dù anh ấy có chuyển đi thì anh ấy vẫn biết địa chỉ của anh mà. Đúng không?"

Hyunsik trầm mặc ngồi một chỗ nhìn Sungjae dọn dẹp bàn làm việc lớn của mình, rồi lại nhìn cậu đổ bao tải đựng thư ra bàn. Sungjae lại nhìn anh, như muốn hỏi làm thế nào có thể viết nhiều thư đến mức này. Cậu cho rằng người kia vẫn nhận được thư tới một khoảng thời gian nhất định, sau đó vì lý do nào đấy mà không thể viết được thư trả lời tiếp cho Hyunsik nữa.

Hai người ngồi mở từng phong bì thư, kiểm tra lại ngày tháng. Hyunsik phát hiện ra, hình như lá thư cuối cùng mà người đó nhận được, là lá thư được gửi để chúc mừng sinh nhật lần thứ 24 của người kia. Lá thư đi kèm với một bức tranh vẽ chân dung. Từ sau lá thư đó, toàn bộ thư đều bị hoàn trả. 

Sungjae vội mở ngăn kéo bàn làm việc của Hyunsik, lấy ra lá thư cuối cùng được gửi tới anh. Đúng rồi, từ rất lâu rồi Hyunsik không mở lại lá thư ấy nữa dù nó vẫn ở ngay trong ngăn kéo đầu tiên này suốt từ khi anh nhận nó tới giờ. Lá thư được viết ngày 5 tháng 10, sau sinh nhật của người kia một ngày. Nét chữ vội vã, lá thư hơi nhàu nát. Ngay cả chiếc tem thư cũng dán lệch nữa. Hyunsik nhìn lá thư trong tay, chợt như nhận ra điều gì đó.

"Hyunsik, em yêu anh mãi mãi. Tựa như tháp đồng hồ Big Ben sẽ chẳng bao giờ rời bỏ London mà đi."

Trước khi chuyện này xảy ra, hai người luôn trao đổi thư và nói về những địa danh mình yêu thích. Em từng nói văn hóa châu Âu rất tuyệt trong mắt em, nhất là Vương quốc Anh. Nhưng em lại chưa bao giờ muốn tới đó, và nếu được em mong sẽ không có cơ hội quý giá được đến nơi ấy. Hyunsik nhìn lên Sungjae đang đứng cạnh mình, cậu nhóc ngay lập tức hiểu ý định của anh. 

"Nhưng giữa London rộng lớn ấy, anh biết tìm anh ấy ở đâu?"

"Những ai định cư ở nước ngoài đều sẽ quen biết với cộng đồng những người cùng quê hương với mình, và khả năng một gia đình chưa thông thạo ngoại ngữ sẽ làm quen với cộng đồng đó không phải sao?"

"Gặp được anh ấy rồi anh sẽ làm gì?"

Anh sẽ làm gì. Ôm nỗi nhớ lớn lao này đi tìm em, anh sẽ làm gì. Anh cũng chẳng biết nữa. Giữa một nơi xa lạ chưa từng đặt chân tới, anh có thể tìm em ở nơi đâu. Cuối cùng Hyunsik lại ngồi xuống ghế, sắp xếp lại những lá thư không kịp đến tay em, trong lòng không ngừng suy nghĩ về chuyện có nên liều mình tìm tới nơi mà em nói trong thư hay không. Sungjae xoa xoa vai Hyunsik, cậu muốn giúp anh bình tâm trở lại nhưng ngoài việc ở phía sau và ủng hộ những quyết định của anh, Sungjae cũng không biết làm gì khác.

Cuối cùng vẫn là Im Hyunsik không muốn mối quan hệ giữa cả hai kết thúc giữa chừng như thế này, ngay cả một lời tạm biệt hay một câu kết thúc cũng không có. Cùng vali quần áo đầy đủ từ mát mẻ tới ấm áp, vali hành lý làm việc, anh chọn làm theo cảm tính điên khùng vì tình yêu mà làm chuyện không tưởng của mình. Đến bưu điện lần cuối trước khi rời đi, Hyunsik viết một lá thư tạm biệt ba mẹ gửi tới Seoul.

"Cuối cùng cậu cũng ngừng gửi thư cho cậu bạn kia rồi nhỉ.. Sau ngày hôm đó."

"Nên bây giờ cháu đi tìm người bạn đó đây ạ. Thời gian vừa qua cảm ơn chú đã gửi thư giúp cháu liên tục. Sắp tới cháu sẽ đi xa một thời gian, chú không phải khuyên can cháu nữa rồi."

Về tới nhà lấy hành lý chuẩn bị đi, Hyunsik nhìn thấy Sungjae bước ra từ cổng nhà mình, gương mặt biểu hiện hai chữ Hiểu chuyện nhìn anh. Vậy là anh chọn liều lĩnh tới đó tìm anh ấy giữa một thành phố lạ lẫm.

"Em sẽ ở đây trông coi nhà giúp anh, không sao đâu. Chỉ mong anh có thể gặp được anh ấy"

Sungjae ôm lấy Hyunsik một cái thật chặt, rồi nở nụ cười chào tạm biệt. Cậu chẳng biết được rồi mọi chuyện sẽ ra sao, nhưng cậu muốn mong chờ, nếu có thể, Sungjae muốn được gặp lại cả hai người. Hoặc chí ít, có thể nhận được thư của anh Hyunsik, đi kèm với tấm ảnh của hai anh. Sungjae muốn Hyunsik được hạnh phúc, vì nhờ có anh bầu bạn tâm sự chia sẻ mà cuộc sống của cậu đã tốt hơn rất nhiều rồi, nên cậu cũng muốn điều tương tự đến với anh.

Ngủ những giấc dài trên đường đi, Hyunsik mơ về khoảng thời gian gặp gỡ và quen biết người kia. Khác với quá khứ đã xảy ra, em trong giấc mơ trầm lắng và dịu dàng, không lanh lợi và hoạt ngôn như ngoài đời thực. Cho tới khi tỉnh giấc, Hyunsik vẫn cảm nhận được tim mình đang đập nhanh hơn. Máy bay đáp xuống sân bay London Heathrow, anh bắt tiếp taxi đi thêm hơn 20 cây số nữa đến gần thủ đô của Vương quốc Anh. Vì chưa thành thạo tiếng Anh nên Hyunsik phải vất vả lắm mới thuê được một căn phòng trọ. Thật ra thì Hyunsik cũng chưa từng nghĩ tới chuyện trực tiếp tìm tới nơi ở của người đó. Tri kỉ của anh chưa bao giờ nghiêm túc nói về gia đình mình, luôn là những lần lảng tránh hay đơn thuần nói qua loa để Hyunsik không còn gặng hỏi thêm nữa. 

Nhớ lại từ khi bắt đầu, em gặp được Hyunsik vào khoảng tháng 3 khi thời tiết dần chuyển sang ấm hơn hẳn, em cùng chị gái mình đi du lịch phượt, chọn làng của Sungjae để dừng chân đôi ba hôm. Sungjae vì rất quý người kia nên muốn giới thiệu tới Hyunsik khi ấy đang đóng kín cửa tập trung viết lách. Cả ba người sau một buổi làm quen, giống như tri kỉ mới gặp mà như đã thân từ lâu, nói cười vui vẻ không ngớt chuyện. Trước ngày tiếp tục hành trình cùng chị gái, em còn chủ động ghi lại địa chỉ nhà mình để giữ liên lạc với Hyunsik, nhưng lại dặn dò đừng bao giờ tới địa chỉ đó dù bất kì lý do gì, nếu có cơ hội em sẽ tới gặp anh sau.

Và đó là lần đầu tiên - lần cuối cùng hai người gặp nhau. Hyunsik đã cùng em trao đổi thư từ suốt một thời gian rất lâu, có lẽ là khoảng hai năm. Sách của Hyunsik xuất bản được bán chạy, hai người lại cùng nhau nói về văn học và âm nhạc.

[Gửi Hyunsik, anh có từng nghĩ tới chuyện ngừng viết thư cho em chưa?]

[Gửi em, thói quen viết thư đôi ba lần một tuần cho Jung Ilhoon, đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của anh rồi.]

[Gửi Hyunsik, nếu có thể em muốn ôm anh.]

[Gửi em, nếu em muốn, tới đây thêm một lần nữa đi. Anh sẽ ôm em cả ngày, chỉ cần em muốn thôi.]

Hyunsik ở thành phố Westminster, mỗi ngày đều tìm cách hỏi han tin tức, tìm tới cả cộng đồng người Hàn Quốc cũng đều không có tin tức gì. Mỗi ngày mỗi ngày, sáng đi dò hỏi làm quen với nhiều người, chiều tối lại viết thêm bản thảo cho tác phẩm tiếp theo. London có thể rộng lớn nhưng Hyunsik chưa từng nghĩ tới việc trở về không có kết quả, nếu có về cũng sẽ là sau khi gặp lại được em. Số tiền tiết kiệm trong ngân hàng dần vơi đi, Hyunsik bắt đầu dành cả thời gian để đi làm thêm. Mỗi ngày đều trôi qua rất chóng vánh, chẳng mấy chốc đã ba tháng anh sống ở thành phố Westminster này rồi. Quán bar nơi Hyunsik làm việc bán thời gian có rất nhiều người lui tới, sau giờ làm anh còn có thể uống cùng chủ quán. Cho tới một ngày, cũng là sau khi ca làm việc kết thúc lúc 2h30 sáng, Hyunsik mới thật lòng tâm sự với chủ quán bar tên Matthew về lý do anh tới thành phố Westminster này.

"Jung Ilhoon... Jung... Em trai tôi là cảnh sát khu vực nên có thể nó sẽ giúp cậu tìm hiểu thử xem. Cậu có chắc là bạn cậu sống ở đây không?"

"Tôi không chắc. Nhưng tôi tin vào manh mối mà em ấy để lại cho tôi. Không có chuyện tự nhiên em ấy lại nhắc về tháp đồng hồ Big Ben rồi biến mất như vậy."

"Tình bạn của hai người đặc biệt thật đấy. Nếu bạn thân tôi đột ngột biến mất, tôi không thể nào làm giống cậu được đâu."

Matthew nói xong liền uống cạn ly Dry Martini rồi mới kết thúc cuộc trò chuyện để Hyunsik dọn dẹp nốt quầy bar. Anh vừa lau quầy vừa hân hoan trong lòng, đây là cơ hội quý giá để có thể biết được liệu em có ở nơi này không và nếu có thì em ở đâu, Hyunsik không giấu được niềm vui mà mỉm cười phấn khích.

Tiếng mở cửa quán kêu tới tai Hyunsik, anh vẫn còn đang dọn ở phía dưới gầm bar nên nói lớn "chúng tôi đóng cửa rồi, mong quý khách quay lại sau" mà chưa ngẩng đầu lên nhìn. Tới khi quầy sạch sẽ gọn gàng thì Hyunsik mới đứng thẳng dậy để cởi bỏ tạp dề của bartender, phát hiện một người đang nằm gục trên quầy từ lúc nào.

"Quý khách, có thể quay lại vào ngày mai được không ạ? Tới giờ chúng tôi đóng cửa rồi..."

Hyunsik lay lay vai chàng trai kia mấy lần, không thấy phản ứng liền đỡ đầu cậu ta dậy. Vừa lúc ấy Matthew từ cửa sau quán quay trở lại, nhìn thấy mái tóc đỏ sáng vuốt ngược ra phía sau của vị khách kia liền biết là ai.

"Michael, lâu rồi cậu nhóc này mới quay lại quán tôi. Trước đây chuyên môn tới rất muộn lúc tờ mờ sáng như thế này. Để cậu ta ngủ một lát đi."

"Thì ra là khách quen của quán. Tôi làm ở đây cũng được gần nửa tháng nhưng hôm nay mới thấy cậu ấy đến lần đầu tiên."

"Hoàn cảnh của cậu ấy, phức tạp lắm. Tôi cũng không biết nhiều, vì mỗi lần Michael tới đều là sau khi gia đình cậu ấy có chuyện, uống rượu với cậu ấy là để quên đi những khoảnh khắc tồi tệ đó."

Michael cuối cùng cũng ngẩng đầu dậy sau khoảng 15 phút, nhưng Hyunsik lại về trước sau khi được Matthew hướng dẫn pha chế một ly Gin Rickey cho vị khách đặc biệt này. Michael nhìn ly cocktail trước mặt, chưa kịp nghĩ ngợi điều gì lại ôm lấy mặt mình. Vết thương trên mặt cậu còn chưa ngừng chảy máu nữa, đau chết đi được, Michael lấy khăn giấy trong túi áo ra thấm bớt máu trên má.

"Tôi còn tưởng cậu ghét uống ở quán tôi nữa nhé Michael."

"Big Matthew... BM, anh nói xem, tôi có nên một mình trở về Hàn Quốc không? Vương quốc Anh và Westminster rất tuyệt vời đấy, nhưng đây không phải nơi tôi thuộc về. Mỗi ngày đều ngộp thở vì những vụ cãi vạ xung đột của mọi người, thật sự tôi không chịu nổi thêm chút nào nữa."

"Cậu về đó thì còn gì? Không phải cả gia đình cậu đã chuyển tới đây sống rồi sao?"

"Tôi còn chưa thể gặp được tri kỉ của mình nữa. Nếu được, tôi muốn sống với người đó."

"Nói vậy tức là cậu tìm được tri kỉ đời mình rồi ấy hả?"

Michael nâng ly lên, uống một ngụm rượu lớn, cảm giác vừa dễ chịu vừa lâng lâng này thật tốt, dù tửu lượng của cậu không đủ để uống thêm nhiều nữa. Mỗi lần uống quá mức Michael đều sẽ nôn tới khi chẳng còn gì để tiêu hóa, và những ngày tiếp theo ngay cả uống nước cũng là chuyện không thể. Cảm giác mê man mơ hồ không tỉnh táo ấy có thể giúp cậu được chìm vào tưởng tượng được trở về khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc ngắn ngủi cùng người mà cậu yêu đến phát cuồng. Matthew ngồi bên cạnh Michael, nhìn gương mặt bầm tím và còn cả những vết thương mới có của cậu bị rượu làm cho mắt ướt nhẹp toàn nước, chui quệt mãi cũng không ngừng lại được.

"Khóc bao nhiêu cậu muốn đi."

"Nếu có thể, hãy về lại đó rồi đi tìm tri kỉ của cậu. Anh chẳng giúp được gì nhiều cho cậu, chỉ mong cậu có thể thoát khỏi cuộc sống hiện tại, đi tìm hạnh phúc của mình."

"Nếu họ tới Hàn Quốc tìm tôi thì sao.."

"Vậy đi, chuyện này chỉ anh và cậu biết thôi. Khi về nhà, cậu hãy giả vờ làm đứa con ngoan thật tốt, dù anh biết nó sẽ khiến cậu khó chịu. Rồi sau đó viết một lá thư tuyệt mệnh, đem chiếc áo khoác và đôi giày cậu thường dùng nhất tới bên cầu, bỏ lại đôi giày còn áo khoác thì ném xuống sông. Sau đó tới quán của anh, anh sẽ nhờ người giúp cậu làm một cuốn hộ chiếu và ID với cái tên khác để trở về Hàn Quốc."

Matthew khoác lấy vai Michael, hai người cứ như vậy mà cùng nhau dựng lên một vở kịch. Trong lúc ấy Hyunsik trở về phòng trọ, không biết bản thân đã nghĩ gì, lục trong hành lý ra một bức tranh. Là tranh vẽ chân dung người kia. Hyunsik vì sợ mình sẽ quên mất gương mặt người kia nên đã cố gắng hết sức để vẽ lại em trong trí nhớ của mình. Dựa mình vào thành giường, Hyunsik bần thần nhớ lại những dòng thư người đó viết. Dù chỉ qua những lá thư trao đổi, hai người có lẽ đã vượt qua cả cái danh Tình bạn rồi. Có lẽ là tình yêu, có lẽ là tri kỉ, có lẽ là cả hai, Hyunsik xoáy sâu ánh mắt mình vào gương mặt khôi ngô trên tờ giấy vẽ. Mọi nỗ lực hiện tại của bản thân anh chính là vì muốn có thể gặp em thêm lần nữa. Dù có chuyện gì đi chăng nữa, Hyunsik cũng muốn có một cơ hội nghiêm túc ở bên cạnh em và khiến em hạnh phúc. Ôm lấy suy nghĩ ấy, anh dần chìm vào giấc ngủ.

Cuối cùng cũng tới ngày Michael cùng Matthew thực hiện kế hoạch. Giữa màn đêm tờ mờ ánh sáng, Hyunsik tan làm trở về nhưng vì trời mưa nên anh quyết định khi ngớt mưa hơn sẽ về sau. Tuy cảm thấy lạ khi Matthew cho mình nghỉ làm về nhà sớm, Hyunsik cũng không tò mò hỏi han nhiều. Anh từng thấy Matthew nổi cáu và tất nhiên, anh chẳng muốn nhiều chuyện nếu Matthew không tự mình chia sẻ trước. Hyunsik đứng nhìn mưa rơi trước cửa, trong lòng cũng theo đó mà man mác trầm lắng xuống, cúi đầu nhìn còn đường ướt đẫm, anh lại phát hiện dây giày đã tuột ra rồi.

"Cái dây giày này đâu dễ tuột ra..."

Vừa buộc xong dây đứng dậy thì một người vội vã chạy vào quán bar va phải Hyunsik, là Michael với mái tóc đỏ đó. Nhưng cậu ta hình như chẳng hề biết phép lịch sự gì, va trúng anh cũng không quay lại xin lỗi lấy một câu. Hyunsik theo thói quen đút tay vào túi áo khoác, chợt phát hiện mình đem theo tranh vẽ tới đây. Phải rồi, Big Matthew quen rất nhiều người ở Westminster này, trí nhớ của anh ấy cũng rất tốt nữa, có thể anh ấy sẽ nhận ra gương mặt này. Hyunsik quyết định quay trở lại bên trong quán bar để hỏi thêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top