Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Dễ thế sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1x/0x/20xx

Tôi tự hỏi chết dễ thế sao? Kết thúc đời mình dễ vậy hả?

Ừm có lẽ lời lẽ của cô bé kia non nớt đi, suy nghĩ không kĩ đi nhưng con bé đã từng nghĩ ai sẽ đau khổ vì nó chưa?

Tôi vẫn nhớ tháng ngày mình chỉ muốn nhắm mắt mãi mãi, tháng ngày muốn đoàn tụ cùng sáu người họ. Tôi cảm giác mở mắt là một cực hình, tôi có lỗi, tôi hối hận, tôi cứ khóc, khóc đến khi mình mẩy mệt nhoài.

Cứ như vậy, một vòng tuần hoàn, hai vòng tuần hoàn, tôi chợt nhớ về em.

"anh Hoseok này! Em cảm giác ngạt muốn chết rồi! Em không thể tiếp tục được nữa!!"

Thằng bé gục mình xuống khóc, ngồi trên nóc bệnh viện gió lạnh lộng thổi như cứa vào tôi từng nỗi đau âm ỉ. Lúc đó tôi sốc, nó nói cái gì vậy. Có lẽ là tôi chưa trải qua, có lẽ là tôi quá vui vẻ đến nỗi tôi vô tâm với thế giới này.

Tim tôi như hẫng một nhịp. Tự cười, nói ra nghe dễ dàng thế? Trống rỗng, nước mắt cứ rơi. Nó chỉ một suy nghĩ thoáng qua, tôi ghét ai nói muốn chết, chết dễ dàng thế thì tôi đã chết hàng trăm hàng ngàn lần cho thỏa.

Tôi khóc theo thằng bé. Nó buồn tôi cũng buồn theo.

"em chỉ muốn gọi cho anh thôi, chỉ muốn nói với anh, em không thích nói với ai cả"

"ừm khi nào muốn cứ tới gặp anh, anh luôn sẵn sàng lắng nghe, đừng khóc anh buồn Taehyung"

Tôi bất giác ôm thằng bé, nó đã phải qua cái gì chứ, thằng bé đầy năng lượng đã chịu gì mà phải khóc, vì sao nó lại cô đơn như vậy? Nó sai sao?

Mỗi lần nó buồn nó chỉ gọi cho tôi. Thỉnh thoảng tôi nhận ra lời nói nghèn nghẹn nước của nó. Đừng nín nhịn nữa! Đừng cất nó nữa! Cứ thỏa lòng đi! Cứ khóc lớn lên! Chỉ cần đừng kêu muốn chết.

"điều em muốn là bảy người phải hạnh phúc à!!!"

"vậy nên nơi nào chúng ta cảm thấy hạnh phúc thì nơi đó sẽ là nơi em muốn đến"

Em mong mọi người hạnh phúc thì em phải hạnh phúc trước.

Em ơi? Em giờ em có hạnh phúc không? Ngắm nhìn mặt biển, hè này nắng chói chang nhưng làn gió mằn mặn đã làm dịu đi cái nóng. Như em vậy, nụ cười mát lành.

Cảm ơn em! Chàng trai tháng 12.

Chẳng hiểu sao tôi lại viết ra mấy lời này? Tại sao hình ảnh đấy lại ám ảnh tôi như vậy? Có lẽ là do khi ta thấy sâu đáy lòng một con người hình ảnh khiến ta nhớ mãi!

Mạnh mẽ mấy cũng có lúc rơi lệ. Rồi sẽ có lúc ta mệt mỏi với từng hơi thở. Hãy nhắm mắt lại, ngân nga giai điệu nào đó. Giai điệu nào không quan trọng, chỉ cần ta vui là được.

"sao lại toàn nghe mấy bài buồn vậy?"

"nghe như dành riêng cho em vậy!"

Này người đang đọc kia ơi! Hãy vui lên nhé! Đừng sầu thảm làm gì, cuộc sống thú vị lắm như mấy dòng lộn xộn trên trên kia kìa! Có tôi rồi...

Thương.

Nhiều.

Lắm.

L.u

^^



.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top