Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[CHAP 12]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã một tháng trôi qua. Nhanh thật đấy ! Thời gian qua ngoài công việc thì cô cũng chỉ dành thời gian để điều trị căn bệnh mất trí này, cô có nhớ vài điều nhưng không nhiều. Không nhớ quá khứ đã xảy ra chuyện gì, mình đã là một con người như thế nào,... cô cũng có cảm giác phải dứt căn bệnh này nhưng mỗi khi điều trị, não bắt buộc phải nhớ lại khiến đầu cô đau như búa bổ vậy. Mới đấy mà sắp đến Tết rồi đấy chứ, cô thì vẫn trăm công ngàn việc cần giải quyết, sấp tài liệu hợp đồng cao như núi cần cô kiểm duyệt. Cuộc sống với cô ngày càng nhàm chán !

Cô nghe mẹ và chị hai bảo lúc trước cô đã sinh sống ở Hàn Quốc rồi rồi đột ngột bỏ về Việt Nam. Nếu bây giờ ở Hàn thì có lẽ cô sẽ nhớ đôi chút sự việc trước đây. Nhờ mẹ nhắc lại cô mới biết cô có một người dì bên Hàn. Nhưng cô bỗng cảm giác nhà dì lúc trước hình như có sự việc gì đó xảy ra. Thôi kệ, cô cứ nghĩ phải trị được bệnh này thì chứng kiến hay nhớ lại việc gì cũng được. Còn chị cô thì nhắc cô về bà ngoại, nói rằng bà đang sống ở một căn biệt thự ở Busan. Cô nghe nhưng còn cảm giác lạ lẫm.

Nói là làm, khoảng chưa tới một tuần sau, cô cùng cô bé trợ lý Cherry bắt chuyến bay sang Hàn Quốc, đồng thời cô cũng du lịch một chuyến, thoát khỏi thế giới nhàm chán suốt ngày tài với liệu kia.

_ Cherry _ Son Hooyeon _ 2001 (nhỏ hơn Jenny một tuổi) _ Cô nhận con bé này vì con bé có hoàn cảnh khó khăn, cô muốn giúp đỡ cho con bé này, con bé có người mẹ mắc căn bệnh ung thư hiểm ác nên phải kiếm tiền điều trị. Cô nhận con bé vào làm trợ lý, chỉ làm những việc vặt như nấu ăn cho cô,.... Con bé biết ơn Jenny nhiều lắm, con bé rất tôm trọng và quý Jenny, con bé xem Jenny như người chị trong nhà nên con bé gọi cô là Unnie. Hai người nói chuyện với nhau thân như hai chị em, thường làm mấy trò con bò,...

***** Sân Bay Incheon *****
Cherry: Unnie à, em đói rồi !

Jenny: Cố nhịn tí đi, về nhận phòng rồi đi ăn.

Cherry: Vâng.

***** Nhà Hàng SeeSaw *****
Cherry: Nghe nói nhà hàng nổi tiếng lắm á, em còn nghe ở đây có những món bí truyền rất đặc biệt nữa.

Jenny: Chỉ là một buổi đi ăn, em có cần điều tra như vậy không ?

Cherry: Ai biểu chị là người kén ăn, người gì đâu phải ăn sơn hào hài vị mới nuốt trôi.

Jenny: Thì sao ? Nói tiếng nữa là đi về khỏi ăn.

Cherry: Ô thôi mà, em chỉ đùa chút thôi.

Jenny: Biết điều đấy.

Cherry: Woahh đẹp trai quá.

Jenny: Cưng nói ai vậy ??

Cherry: Mấy anh bên đó đó, hình như họ là nhóm nhạc nổi tiếng đình đám BTS.

Jenny: Thì đã sao ??   *vẫn thản nhiên uống ngụm nước*

Cherry: Haizz chị chỉ suốt ngày ru rú trong phòng làm việc thì đâu biết gì. Người ta vừa đẹp trai, vừa tài năng tài giỏi, người thì lịch sự lễ phép, ân cần và dịu dàng nữa. Ối trời ơi !!

Tự nhiên nghe đến đây cô cảm thấy có gì đó rất quen, cô lại nhớ man mán là đã gặp những người mê trai như thế này. Nhưng họ là ai ?

Jenny: Thích thì qua bển ngồi chung luôn cho vui, chị mày ngồi ăn một mình ở đây vẫn được.

Cherry: Xùy, chị có thế này thì ông nào dám hốt chị đây ?

Jenny: Ai cần ? Cũng có thể khỏi lấy chồng cho sướng thân, tự do hơn.

Cherry: Haizz cái mặt của chị nó muốn mục luôn rồi kìa, lo mà đi kiếm chỗ dựa giùm em đi.

Jenny: Chị mày tự lo cho bản thân được không cần mày phải quản.

Cherry: Thôi không nói nữa, đồ ăn lên rồi. Woah mấy món ở đây hấp dẫn quá, hấp dẫn hơn cả chị.

Jenny: Một ngày mày không khịa tao thì mày nín thở à ?

Cherry: Hihi !!

Ăn xong thì đến quầy thanh toán, mấy anh thì xếp hàng sau lưng cô, dãy xếp hàng cũng chì có hai vị khách này. Cherry thấy trai đứng gần phía sau mà cười như điên phía trước.

Nhân Viên: Cho hỏi chị thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt ạ ?

Jenny: Thẻ  *lạnh nhạt*

Nhân Viên: Xin hỏi quý khách tên gì ạ ?

Jenny: Kim Jenny  *nói vừa âm lượng*

Gì ? KIM JENNY ? Mấy anh có nghe lầm không ? Vị khách đang đứng phía trước này là Kim Jenny sao ? Đúng là có duyên nên cứ vô tình gặp nhau miết.

Jin: Jenny ?

Cô quay qua nhìn thì thấy một chàng trai tiến lại ngay trước mặt.

Jenny: Anh gọi tôi ?

Jin: Em còn nhớ bọn anh chứ ?

Jenny: À hình như là gặp ở công ty giải trí BigHit, nhưng không phải tôi nói mấy anh nhầm người rồi sao ?

Jimin: Có phải em xảy ra chuyện gì không ??

Jenny: Mấy anh phiền tôi lắm rồi đấy, tôi nhắc lại lần cuối, mấy anh nhầm người rồi !

J-Hope: Kim phu nhân đã kể cho tụi anh nghe hết rồi, em bị tai nạn sao ?

Jenny: Mẹ tôi kể cho mấy anh nghe ? Mấy người lấy gì để chứng minh mấy người có quen biết với mẹ tôi ?

...: Alo là mấy con hả ? Haizz sao lâu rồi không gọi cho phu nhân Kim ta ? Ta nhớ mấy con lắm đấy.

Jin: Để có thời gian rảnh rồi con gọi cho mẹ nhé.

Jenny: Mấy người ...

Cherry: Chị quen mấy anh ấy sao ?

Jenny: Chả nhớ gì cả !

Nhân Viên: Mời vị khách tiếp theo !

Jenny: Chúng ta về.

Cherry: Ơ nhưng mà 

Jenny: VỀ NHANH  *quát lớn tiếng*

Cherry không nói gì mà lủi thủi đi theo sau, con bé biết cô mà tức giận thì trời có sập, Trái Đất có tung thì không ai làm cô nguội lại. Còn cô ? Cô cũng chẳng biết là vì lí do đéo gì mà bản thân lại nổi điên lên như vậy ? Mấy anh thì vẫn đứng đó vừa tính tiền vừa nhìn bóng cô khuất dần ? Chuyện gì đây ?

Tối đó cô cũng ngủ không được, cứ trằn trọc mãi, mới ở đây chưa bao lâu thì cô cứ nhức đầu mãi, mọi thứ dần dần trở về khiến cô trở tay không kịp. Nào là chuyện không vui cứ mờ mờ trong tâm trí khiến cô khó chịu vô cùng. Cứ như thế này mãi thì cô có ngày rơi vào trầm cảm mất.

Đến sáng thì cô cũng thức dậy luôn dù chợp mắt không đủ giấc. Hôm nay cô quyết định đi dạo một mình, trả tự do cho Cherry. Cô cần có một không gian riêng thật yên tĩnh để bản thân từ từ nhớ lại. Cô chọn một bộ đồ thật đơn giản.

Trước tiên, cô đi tìm một quá caffee mua một ly cappuccino, và một ít bánh macacron. Ngồi vào chỗ trong góc, có cửa sổ chiếu ánh nắng buổi sáng. Khung cảnh thật sự trong lành, làm cô muốn như thế này mãi. Nhâm nhi ít bữa sáng thì cô tiếp tục đi dạo xung quanh, những con phố tập nập người qua lại, những phiên chợ náo nhiệt,... cô không quen mấy với sự ồn ào nhưng khoảnh khắc này thật đẹp, cô tự hòa mình vào sự nhộn nhịp ấy. 20 tuổi, tuổi thanh xuân của người con gái, độ tuổi được sống thật với chính mình, được tự do bay nhảy, được làm những điều mình thích mà không sợ ai cấm cản,... (Au: Ừa, ba mẹ mi ngủm rồi :v)

Bánh gạo cay ! Chính xác, đến Hàn Quốc mà bỏ quên món này thì bỏ phí cuộc đời nhé ! Cô tìm đến một quầy bánh gạo trong chợ rồi ngồi xuống, gọi một phần đầy đủ. Nào là một phần bánh gạo cay, chả cá nước lèo, đồ chiên, đồ lòng,... tất cả hòa huyện vào nhau =))

                            (Au: Woah)
Cô Bán Hàng: Cháu đi một mình sao ? Bạn trai cháu đây ?

Jenny: Dạ ? À cháu chưa có bạn trai, cháu chỉ mới 20 tuổi thôi.

Cô Bán Hàng: Thế cháu có mối tình nào chưa ?

Jenny: Vẫn chưa ạ ?

Cô Bán Hàng: Chưa từng trải nghiệm sao ?? Hay chưa có đối tượng vừa mắt ?

Jenny: À dạ là thế đó ạ.

Cô Bán Hàng: Cháu 20 tuổi, chắc còn đang đi học nhỉ ?

Jenny: À dạ không, cháu nghỉ học rồi.

Cô Bán Hàng: Sao thế ? Cháu không đủ điều kiện để đi học sao ?

Jenny:  *bật cười* Dạ không. Cháu giúp ba cháu quản lý công ty thôi à.

Cô Bán Hàng: À ra vậy, đúng là tuổi trẻ tài cao ha !!

Jenny: Cháu ăn xong rồi, cảm ơn cô vì bữa ăn, thật sự rất ngon.

Cô Bán Hàng: Cảm ơn cháu, lần sau đến nữa nhé.

Jenny: Vâng, chào cô cháu về.

Bữa trưa kết thúc, lại tiếp tục đi dạo, khung cảnh này đối với cô mà nói nó không chỉ đẹp mà còn mang một ý nghĩa, những sức mạnh lao động của con người.

Đến chiều thì cô quyết định đến nhà dì, theo như địa chỉ mẹ cô cho thì chính xác là căn biệt thự này, Woah rộng thực đấy !! Nhấn chuông thì cô người ra mở cửa, nhìn trong hình thì người mở cửa không phải dì, chắc là người giúp việc.

Người Giúp Việc: Cô tìm ai sao ?

Jenny: À cháu tìm người dì Jang ạ

NGV: Là bà chủ sao ? Mà cô là ai vậy ??

Jenny: À dạ cháu là Jenny, cháu của dì ấy ạ.

NVG: Vậy mới cháu vào nhà.

Jenny: À vâng.

Vườn nhà dì rộng thật đấy, vườn hoa trồng rất nhiều loại hoa, nhiều cây ăn quả nữa chứ, nhìn rất tươi xanh, khu vườn rất sạch sẽ và các cây được tỉa rất gọn gàng, chắc ngày nào cũng phải có người chăm sóc. Không lòng vòng nữa, vào đến phòng khách, cô vẫn đang ngồi đợi dì xuống, tận 10 phút sau thì có một người phụ nữ trung niên từ cầu thang bước xuống, cô nhìn rồi so sánh người trong tấm hình, chính là dì ấy.

Dì Jang: Là Jenny sao ?

Jenny: À dạ vâng chào dì.

Dì Jang: Sao lại khách sáo như thế mau ngồi đi con.

Jenny: Vâng.

Dì Jang: Dì nghe mẹ con kể rồi nên dì cũng rất thông cảm. Bây giờ con cũng đâu nhận ra dì đâu nhỉ ?

Jenny: Dạ ?

Dì Jang: Thì con phải nhìn vào ảnh mới nhận ra ta đấy thôi.

Jenny: Dạ, mong dì thứ lỗi, con cũng đang cố nhớ lại mọi thứ.

Dì Jang: Cứ từ từ không cần gấp. Mà con đã ăn tối chưa vậy ?

Jenny: Vẫn chưa ạ.

Dì Jang: Vậy thì ở lại ăn cơm cùng dì nhé. À mà con sang đây thì đang ở đâu vậy ?

Jenny: Khách sạn ạ.

Dì Jang: Con định ở đây đến bao lâu ?

Jenny: Một tháng ạ !

Dì Jang: Thế thì tốt quá, ngày mai con dọn đến đây ở đi nhé. Tiện hơn.

Jenny: Như vậy thì phiền dì lắm ạ.

Dì Jang: Không sao hết, lúc trước cũng ở đây với dì cả mùa hè đấy thôi. Không sao, cứ dọn qua, tự nhiên như nhà mình. Dượng con cứ đi công tác miết nên ta ở nhà riết cũng buồn, bây giờ con dọn qua ở với ta thì ta phải vui chứ sao lại cảm thấy phiền được ?!

Jenny: Hihi cảm ơn dì nhé, đỡ tốn tiền khách sạn với tiền ăn rồi.

Dì Jang: Hết nói nổi con rồi đấy.

Sau khi ăn cơm cùng dì thì cô trở về khách sạn ngay, thu xếp đồ đạc mọi thứ. Bỗng điện thoại reo lên một số lạ, cô nhấc máy.

Jenny: Alo ?

...: Em nhớ anh chứ ?

Jenny: Biến thái à ? Cút đi !!

...: Ấy ấy khoan, là anh đây, Kim Taehyung.

Jenny: Là ai ?

V: Người đẹp trai tỷ lệ vàng vậy mà em nỡ không nhận ra sao ?

Jenny: Này anh còn nói chuyện xàm nữa thì cút đi.

V: Thế em có biết nhóm nhạc BTS không ?

Jenny: À ra là nhóm nhạc của công ty đối tác làm ăn. Thì sao ?

V: Thì anh là thành viên nhóm nhạc đó đấy.

Jenny: Dẹp đi, tôi không quan tâm. Anh muốn nói gì thì nói nhanh đi, không thì tôi cúp máy.

V: Sao nóng tính vậy ? Em đang ở đâu vậy ?

Jenny: Tại sao tôi lại phải nói cho anh biết ?! 

V: Sao em không thân thiện lên vậy ? Như vậy không dễ thương đâu.

Jenny: Được, tôi sẽ nói nhưng anh hãy dẹp cái giọng giả nai đó giùm đi. Gớm.

V: Ok thôi, sao ? Em đang ở đâu vậy ? 

Jenny: Hàn Quốc.

V: THIỆT SAO ??

Jenny: Bộ tôi là người thích đùa lắm à ?

V: Nhóm anh đang trong kỳ nghỉ. Bữa nào rảnh thì mình đi chơi đi.

Jenny: Anh giùm ơn đi, trên đời thiếu cha gì gái đẹp cho anh đi cùng, tại sao lại rủ tôi ? Với lại tôi không hứng thú với mấy người nói chuyện xàm xí.

V: Vậy tụi anh dọn qua nhà dì Jang.

Jenny: Sao mấy anh biết dì ấy ? Theo dõi tôi à ?

V: Ngốc, cả mùa hè tụi mình ở nhà dì cùng nhau mà ? Em không nhớ gì sao ?

Jenny: Sao tôi lại phải nhớ mấy cái ký ức ấu trĩ đó. Mà anh đang làm phiền tôi đấy. Không rảnh.

Cô cúp máy cái rụp mặc cho người đầu dây bên kia chu mỏ bực bội, anh ra ngoài bàn với nhóm chuyện chuyển sang nhà dì Jang cho kỳ nghỉ. Mấy ông anh lớn thì đang thưởng thức bắp rang với phim, nào là J-Hope, RM, Jin. Còn ông anh ba kia thì đang ngủ gật lúc coi phim. Còn hai ông tướng kia nữa, một ông 95, một nhóc 97 đang ngồi chơi game, hai ông tranh nhau. Kim Taehyung đi tới rút dây điện hết, từ TV đến máy game tắt cái bụp. 

Jin: Ê thằng nhãi ranh kia, mày làm gì vậy hả ?

RM: Mất hứng đấy chú em à.

JungKook: Anh dạo này nhìn ngon hẵn =))

Jimin: Mày làm vậy là mày đang không tôn trọng hàm răng của mày rồi.

Suga: Gì mà ồn ào vậy ?

J-Hope: Muốn gì đây ?

V: Thích làm vậy đó được hong ?

Chuyện gì tiếp theo thì mọi người biết rồi, bầm dập :))

Kim Taehyung: Mọi người dừng tay đi, quá đáng lắm luôn á.

Suga: Chú mày nên nói đôi lời trăn trối đi.  *nằm trên sofa*

V: JENNY Ở HÀN QUỐC.

Jin: Gì ?  *dừng tay hẳn*

JungKook: What ? 

RM: Cô gái lạnh lùng đó hả ?

Suga: Sao mấy chú em dừng tay thế ? Jenny có ở đây hay không thì cũng đâu liên quan đến tụi mình ?

Jimin: Chính xác, tiếp tục đập nó đi, tới khi nào hết cái thói láo cá này.

V: Em nói vậy mà mọi người ... mọi người hiểu hôn ?

J-Hope: Định lái lụa à ?

V: Em đâu có, mấy hyung tha cho em đi mà.

Jin: Rồi nói tiếp đi. 

V: Em định kỳ nghỉ này nhóm mình sang nhà dì Jang đấy.

RM: Chi ?

JungKook: Jenny đang ở đó sao ?

V: Chú mày thông minh đấy.

Suga: Tự nhiên có em ấy ở đó rồi sang nhà dì Jang ở, bớt dở hơi đi.

V: Dù gì kỳ nghỉ này mình cũng đâu có đi đâu đâu hyung ?! Sang nhà dì ấy thì vừa an toàn vừa thoải mái.

J-Hope: Không có ý kiến, sao cũng được. Ai sao em vậy.

Jimin: Như trên.

RM: Như trên.

Jin: Không khác trên.

V: Em thì tất nhiên đi.

JungKook: Tất nhiên tham gia.

Suga: Haizz, miễn có chỗ ngủ, rượu và cừa xiên nướng cho anh mày là được.

V: Vậy là quyết định đi rồi nha. Để ngày mai em thông báo cho dì rồi dọn sang ở luôn. Dọn đồ đi cả nhà.

----- Ngày Hôm Sau -----
Cô đã dọn đến nhà dì vào hồi sáng, bây giờ là chiều rồi, bỗng có tiếng chuông cửa.

Dì Jang: À tụi con đến rồi sao ?

BTS: Chào dì Jang.

Dì Jang: Ngồi đi ngồi đi.

Jenny: Ai vậy dì ?  *từ cầu thang bước xuống*

Dì Jang: Mấy cậu đẹp trai hát hay đấy.

Jenny: Là mấy anh ?

Jin: Xin chào.

J-Hope: Àn nhon em.

RM: Hé lô em.

Suga: Chào.

Jimin: Chào bé.

V: Hello cưng.

JungKook: Chào em.

Jenny: Mấy anh làm thiệt à ?

Jin: Tất nhiên rồi, em không hoan nghênh sao ??

Jenny: Tất nhiên là KHÔNG.

Jimin: Chỉ là không nhớ thôi chứ cái nết lạnh lùng còn tồn mãi nhỉ ?

Jenny: Từ nay, Jenny tôi chính thức là antifan của mấy người.

V: Biết lâu rồi nhóc con.

Jenny: Gì ?

JungKook: Chuyện đó bọn anh biết lâu rồi.

Jenny: Dì tiếp khách đi, con đi làm việc.

V: Này em đi đâu thế ?

Không quan tâm cô vẫn một mặc đi lên lầu làm tiếp công việc còn dang dở. Ở dưới nhà thì dì tiếp tục trò chuyện với mấy anh chàng.

Dì Jang: Kệ nó đi, từ ngày tiếp quản tập đoàn, nó bận bù đầu bù cổ, được một kỳ nghỉ ngắn hạn nên nó bay qua Hàn để lục lọi trí nhớ đấy. Tụi con thông cảm nhé.

Jin: Tiếp quản tập đoàn ?

Dì Jang: Đúng đấy, Jenny là con gái của chủ tịch, tập đoàn Kim Thị bậc nhất Châu Á đấy.

J-Hope: Thật sao ạ ? Woah !!

RM: Còn chị Alina với anh Jackson thì sao ạ ?

Dì Jang: Jackson là cháu trai duy nhất nên sẽ tiếp quản tập đoàn Kim Thị bậc nhất Châu Âu của ông bà nội. Còn Alina thì dì không nắm rõ, lúc trước chỉ nghe nói phụ mẹ Kim điều hành công ty trang sức đá quý.

Suga: Nguyên nhà đụng vô cũng thấy mệt.

Jimin: Hyung à !

Suga: Tao nói đúng quá còn gì ?

...: Dì Jang ơi, cô bé xinh xắn comeback với dì rồi đây nè.

Từ đâu một cái bóng chạy vút vào nhà rồi chạy tới đu bám vào người dì. Thì ra con bóng gió này là Hyun Ji (Red), bấy lâu nay nó vẫn đi thăm dì, tuy là ra ở ngoài luôn rồi nhưng cứ 2-3 ngày là nó về thăm dì một lần.

Dì Jang: Thôi dẹp cái tính ảo tưởng đó đi cô nương, tôi lớn tuổi rồi để đầu óc thư giãn một chút.

Hyun Ji: Dì à dì nỡ lòng nào.

Jin: Hyun Ji huh ?

Hyun Ji: Ỏ là mấy anh sao ? Lâu rồi không gặp, mấy anh khỏe chứ ?

Suga: Thở tốt.

Jin: Tụi anh rất khỏe còn em ?

Hyun Ji: Rất khỏe cho đến khi đến đây, ám khí !

Dì Jang: Có thôi đi không ? Dì đi vào làm bữa tối, mấy đứa ngồi đây nói chuyện đi.

Hyun Ji: Không cần, có mấy cô giúp việc giúp dì được rồi.

Hyun Ji: Dì à, không lẽ dì để con hít tà khí sao ?

Suga: Nè cô nói ai tà khí ?

Hyun Ji: Anh có tật giật mình sao ?

Suga: Ở đây có cô với nhóm tôi với dì, dì là người lớn thì còn lại cô nói nhóm tôi thôi.

Hyun Ji: Được coi như anh thông minh. Nhưng tôi nói anh là tà khí đấy, không phải mấy người kia.

Suga: Cô... cô dám...

Hyun Ji: Tôi có miệng thì tôi nói, mắc gì tôi không dám.

Suga: Cô có tin tôi đi kiện cô không ?

Hyun Ji: Có cần tôi chở anh tới đó không ?

Suga: Cô là loại người gì vậy ? Như đàn ông con trai.

Hyun Ji: Ừa anh cứ xem tôi như con trai cũng được, bước ra đây nói chuyện như hai thằng đàn ông đi.

Suga: Cô tưởng tôi sợ cô sao ?

Hyun Ji: Bước ra đi nói nhiều quá.

Suga: Rồi, muốn gì ?

Hyun Ji: Có không gian rồi, quánh lộn đi.

Suga: Tôi không đánh phụ nữ.

Hyun Ji: Anh mới vừa nói xem tôi là đàn ông rồi còn gì ? Ngon nhào vô đi.

Suga: Sợ cô đau rồi khóc này khóc nọ, tôi đây không dỗ.

Hyun Ji: Đai đen Karate ba đẳng, khỏi lo.

Suga: GÌ ?

Hyun Ji: Thì tôi có võ, sao ? Nghe tới đó anh sợ rồi à ?

Jimin: Nhìn tướng nhỏ vậy mà đai đen Karate luôn sao ? Giỏi thiệt.

Jin: Thế Jenny có biết võ không nhỉ ?

Hyun Ji: Tất nhiên là có, mà còn lợi hại hơn cả em nữa đấy.

JungKook: Thú vị hơn mình tưởng  *cười mỉm*

V: Haizz muốn nên đối xử với em ấy nhẹ nhàng  *nghĩ thầm*

Jimin: Haizz  *ngán*

Huyn Ji: Nè tà khí, anh sợ rồi à ?

Suga: Cô nói ai tà khí, nói chuyện lễ phép tí đi.

Hyun Ji: Ai chứ anh thì tôi đéo =))

Suga: Đánh cô thì tổn sức lực tôi, với lại không buồn đụng vô mấy thứ bẩn.

Hyun Ji: Nè anh dám nói ai bẩn hả ??  *nổi điên*

Suga: Tôi... tôi... tôi hơi khát, vào bếp lấy nước.

J-Hope: Lần đầu thấy ảnh quéo vậy đấy.

RM: Trong nhóm ổng có sợ ai đâu.

Jin: Nay thêm cái nỗi sợ rồi.

Dì Jang: Mấy đứa à, vào ăn tối. À có đứa nào lên phòng gọi Jenny giúp dì nhé.

Hyun Ji: Mố ? Jenny ở đâu ạ ?

Dì Jang: Ừm, nó mới dọn vào sáng nay.

V: Để coi đi cho.

Jimin: Thoi khỏi để mình.

JungKook: Để em đi cho xong.

Thế là ba người giành tới giành luôn, mấy ông lớn ngồi nhìn. Dì Jang thì bất lực, có việc gọi cô xuống ăn cũng giành nhau như mấy đứa nít giành kẹo vậy. Hyun Ji thấy nhức đầu lên hét lớn.

Hyun Ji: Thoi dẹp giùm đi. Em đi cho xong.

Dì Jang: Vậy cho rồi.

Lên phòng Jenny, Red gõ cửa thì thấy cô mở cửa.

Jenny: Chuyện gì ?

Hyun Ji: Jenny à xuống ăn cơm thôi  *nắm tay cô*

Jenny: Này, cô là ai vậy ?

Hyun Ji: Tao là Hyun Ji, à Red đây mà ?! Sao mày lại không nhớ chứ.

Jenny Pov: Hyun Ji ? RED ? Nghe quen quen.

Hyun Ji: Này mày sao thế ?? Đứng thừ người đó làm gì ? Xuống ăn cơm.

Jenny: À ừ.

----- Tại Bàn Ăn -----
Hyun Ji: Mọi người đang trong kỳ nghỉ mà đúng không ?

BTS: Ừm hứm.

Jenny: Ừ.

Hyun Ji: Hay là chúng ta đi chơi đi.

J-Hope: Mà đi đâu ?

Suga: Suốt ngày ăn với chơi.

Hyun Ji: Ê anh ngon nói lại lần nữa thôi.

Suga: Cô bị lãng tai à ?

Hyun Ji: Anh muốn gì hả ?? Tôi không khách sáo đâu.

Dì Jang: Này này hai đứa thôi đi, ăn cơm tiếp đi.

RM: Du lịch nước ngoài đi.

Jin: Ý kiến hay !

Hyun Ji: Hay là chúng ta đi Thái đi.

V: Cũng được đấy.

Hyun Ji: Vậy thống nhất đi Thái nhé, ngày mốt chúng ta khởi hành.

Cả đám: Ok.

Hyun Ji: Mày thì sao hả Jenny ?

Jenny: Không có ý kiến, đi thì đi.

Hyun Ji: Vậy quyết định vậy nha.

Thế là kế hoạch đi Thái được tiến hành, cô thì cũng khá hứng thú. Chiều đến, Hyun Ji gõ cửa phòng cô.

Hyun Ji: Jenny à ?

Jenny: Gì ?

Hyun Ji: Đi mua sắm đi, mua vài thứ chuẩn bị cho chuyến đi.

Jenny: Bây giờ ?

Hyun Ji: Ừm mày thay đồ đi, tao xuống phòng khách đợi.

Jenny: Ừ.

Lát sau thì cô xuống dưới nhà.

Jenny:

Hyun Ji:

Đi đến trung tâm thương mại, hai cô quét muốn sập shop, mua tùm lum thứ, từ quần áo, giày dép, túi xách, mắt kính, mỹ phẩm,... hốt hết. Mấy cha ship hàng cũng thấy nản. Jenny cảm thấy cô bạn này có chút quen thuộc nên bắt đầu quen lại từ đầu, không chút nghi ngờ. Chuyến đi Thái Lan sắp diễn ra rồi ...!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#bts