Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap III

- Ta giao hoàng thẩm của ta cho con bảo vệ đấy. Ta rất tin tưởng ở con, Quốc nhi!!

Câu nói cuối cùng trước khi rời khỏi phòng của sư phụ Kim Nam Tuấn là điều duy nhất Chung Quốc còn nhớ.

Khi hai vị sư phụ ra khỏi, cậu vẫn còn đứng ngơ một lúc, sau đó bèn cúi xuống hành lễ với Thái tử.

- Thái tử điện hạ!! Thần là Thái giám sẽ thân cận bên cạnh người, tên gọi Tuấn Chung Quốc, mong người có gì bất mãn ở thần, hãy cứ nói thẳng ra, để thần có thể lập tức sửa chữa, bởi vốn thần là kẻ thẳng tính, có khi sẽ đắc tội với người, nên muốn nói trước với người, khi cần trừng phạt, hãy cứ trừng phạt thật đau, thật nặng!!

"Rất thẳng tính, đúng như lời đồn của thiên hạ về Bạch Long. Vậy người này, quả không sai rồi. Ta còn định đóng giả Trịnh Hạo Thạc để xem cậu ta có phải người của Liễu Mạc không, xem ra là người cướp của quan lại phân phát người nghèo này, bụng dạ không hề xấu xa..."

- Người là Thái giám ở bên ta, coi như là đồng môn rồi, cũng không cần phải thành khẩn lễ phép - Hắn nhẹ nhàng yêu cầu, nhưng không ngờ đáp lại là một sự kiên quyết hết mực:

- Ta đã được sư phụ dạy dỗ, trong xã hội phải biết trên dưới. Người là bề trên anh minh, lại là Thái tử một nước, kẻ thấp hèn như ta, nhưng thề lại là bề tôi trung thành, đúng nhất vẫn là một tiếng thành khẩn cũng nên nói được!! Việc ta được làm thì có thể làm, còn việc ta không được phép thì ta nhất định không thể nghe theo...

"Cậu ta có thể coi là quá thật thà đi, lại còn rất thạo ăn nói. Thật tình là thú vị, nhưng bản thân Kim Tại Hưởng ta, sẽ không có chuyện nhường người đâu Quốc nhi."

- Ý ngươi...Việc coi ta là đồng môn là việc nhất quyết không thể nghe theo? - Hắn hỏi. Quả nhiên, Chung Quốc bỗng chốc im lặng, làm hắn có phần hơi thỏa mãn...

- Thái tử, người sau này sẽ là vua một nước, những việc như quan tâm tới cách xưng hô của Thái giám thân cận, có lẽ là không quá cần thiết. Ta nghĩ người bây giờ là nên chu tâm vào chính sự, còn việc ta xưng hô thế nào, hay ta có phải đồng môn của người không, hãy cứ thuận theo thân phận mà làm.

Đòn tấn công này của Chung Quốc làm hắn có hơi liêu xiêu một chút. Thật không ngờ dáng vẻ ngờ nghệch của cậu ta hồi chiều, bây giờ lại là đang bắt bẻ hắn ư? Con người này càng tìm hiểu kĩ, càng cảm thấy thú vị không nguôi a~~

- Ngươi là đang ra lệnh cho ta? - Kim Tại Hưởng hỏi vặn cậu, hắn quyết không chịu thua.

- Thái tử điện hạ, người không thể phân biệt, đâu là ra lệnh, và đâu là góp ý ư? Người quả làm ta có hơi cụt hứng!!

- Ngươi... - Phen này là Kim Tại Hưởng hắn thực sự tức điên lên rồi. Vẻ mặt thật đáng sợ, khiến Chung Quốc bắt đầu rụt rè e ngại như hồi chiều. Cậu vốn chỉ là định ra vẻ chút oai nghiêm, nhưng hình như đã làm sai cách mất rồi!!

- Thần...thần đắc tội người, thưa Điện hạ!! - Chung Quốc nghĩ bây giờ tốt nhất là nhanh chóng cúi đầu tạ lỗi vẫn hơn. Đúng như phán đoán của cậu, Thái tử Kim có vẻ dần dần nguôi đi cơn giận. Thấy vậy, Tuấn ca bèn lên tiếng:

- Thái tử điện hạ, vậy...thần xin phép được ra ngoài, cho người nghỉ ngơi!!

Tuấn Chung Quốc đứng dậy, chân tiến bước về phía cửa, chợt lại có bàn tay nắm lấy cổ tay cậu. Trong căn phòng này, thì còn ai khác ngoài Kim Tại Hưởng nữa.

- Thái...thái tử... - Cậu thật quá bất ngờ mà, chẳng lẽ Thái tử người chỉ biết bóp chặt cổ tay người khác thôi sao?

- Thúc thúc nói cậu phải ở cạnh ta, túc trực ở bên bảo vệ, có đúng không? - Hắn hỏi, lại nở nụ cười hiểm độc.

- Vâng...Là do sư phụ có nói... - Chung Quốc cảm thấy có phần khó hiểu, rốt cuộc là Thái tử hắn muốn cái gì đây?

- Luôn luôn ở bên, tức là ý chỉ muốn người đêm cũng phải ở cùng ta!! - Hưởng ca bá đạo nói vẻ ra lệnh. Đến giờ thì Chung Quốc thực sự muốn chết luôn rồi, cậu còn chưa từng ở cùng ai trong phòng buổi đêm cả. Tên này thật được nước lấn tới. "Ngươi muốn trả thù ta sao Kim Tại Hưởng? Hảo!! Tuấn Chung Quốc ta ngủ cùng ngươi, cũng chẳng mất miếng thịt nào, cũng chẳng hề phải chung một giường, vậy sao ta phải sợ chứ?"

Chung Quốc tiến tới gian tủ, lập tức lôi ra một bộ chăn mền, đặt xuống đất.

- Vậy người mau lên giường nằm ngủ, thần sẽ ngủ dưới đất.

- Cũng được - Kim Tại Hưởng gật đầu. Quả là ra lệnh như vậy cậu ta cũng sẽ thấy khó chịu, như vậy là thù của Thái tử ta đây đã nhanh chóng được trả rồi a~~

Một căn phòng tối, hai người nằm, chưa đến ba phút đã lập tức im lặng, bốn con mắt đã nhắm lại, chìm vào giấc ngủ.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau, vẫn là theo thói quen, Kim Tại Hưởng dậy thật sớm. Hôm nay quả thật khác những ngày trước, khi mà vừa dậy, đập vào mắt hắn là thân ảnh xinh đẹp của Tuấn Chung Quốc.

Đây là lần đầu hắn cảm nhận được môi mình đang cười thật tươi, gương mặt lạnh băng lãnh khốc đã được gỡ bỏ.

Ngắm nhìn cậu thêm một lúc, Tại Hưởng liền đem mình đi thay đồ, ra ngoài tìm đến Đài Hoa Các.

Tuấn Chung Quốc, ngược lại, do quá mệt mỏi nên ngủ say bí tỉ, tới khoảng 4 canh giờ sau, cậu mới tỉnh dậy. Chợt thấy khung cảnh quá khác lạ, mới hồi tưởng lại chuyện ngày hôm qua, nhanh như một giấc mơ đến rồi đi. Tuấn Chung Quốc cậu là bây giờ đã trở thành người có ích thực sự rồi sao?

Rời khỏi mền, Chung Quốc gấp gọn lại để lên nóc tủ, bản thân đã biết Thái tử tỉnh dậy rồi, liền ra ngoài đi tìm người. Tuấn ca vừa mới ra khỏi cửa, liền nhìn thấy Phác Chí Mẫn chạy tới.

- Long à!! Ta tới đâyyyyy

Hét to liền một hai nhảy lên ôm lấy Chung Quốc, khiến Trịnh Hạo Thạc đi bên cạnh bày ra bộ mặt ghen ăn tức ở.

- Tuấn...Chung...Quốc...Là Tại Hưởng...nói ta đón cậu tới Đài Hoa Các...có việc!! - Trịnh Hạo Thạc hắn vừa nói miệng lại nghiến răng ken két.

- Được!! - Chung Quốc không màng để ý tới Hạo Thạc, liền dắt Chí Mẫn đi tới vườn hoa của Thái tử.

- Là cả hai đang coi tôi như không khí sao? - Trịnh Hạo Thạc bị bỏ lại phía sau, tức đến ói máu.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Tại Hưởng, thúc nghe Thạc Thạc nói con hôm qua đã bắt Chung Quốc ở cùng một phòng...

Kim Thạc Trấn nhân khi rảnh rỗi, lần đầu đến Đài Hoa Các một chuyến. Quả như Chí Mẫn nói, vườn hoa này thật đẹp a~~

- Quả như thế, thúc thúc. - Kim Tại Hưởng vẫn là cầm tách trà lên uống, trả lời.

- Con cẩn thận, ở cùng quá lâu lại sinh ý với nó - Thạc Trấn trêu đùa - Nhóc Quốc nhi thực chất giỏi võ lại thạo văn, nhưng tâm hồn có phần vẫn còn trẻ con. Nếu ở cùng con quá lâu, nó sinh có ý mến thương, thì sẽ phiền phức đấy!!

Tại Hưởng nghe nói vậy liền bật cười:

- Người đừng lo, con hôm qua là để đệ ấy nằm mền dưới sàn, hôm nay đã lập tức sắp xếp giường ngủ ở góc phòng, tuyệt đối sẽ không có chuyện sinh ý ở đây... - Hắn trả lời một mạch - Nhưng...Con có thể hỏi người một chuyện liên quan tới đệ ấy được không?

- Cứ hỏi đi, Tại Hưởng, thúc sẽ trả lời - Thạc Trấn nâng tách trà lên uống một mạch, đoạn lại cầm ấm nước rót thêm. Trà hoa anh đào ở đây thật ngon a~~

- Người sẽ thành thật? - Hắn vẫn chút ngờ hoặc.

- Tất nhiên... - Thạc Trấn phát hiện cậu nhóc hoàng thẩm này có gì đó đang nghi hoặc mình sao?

- Được, vậy con hỏi người - Tại Hưởng cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính - Người định giấu con chuyện thân phận của Bạch Long và Xà Đế đến bao giờ đây?

- À, ra là chuyện ấy - Thạc Trấn bình tĩnh đặt tách trà xuống - Ta vốn nghĩ hai kẻ ấy làm chuyện tốt, nên cũng muốn nói con ban thưởng, nhưng cả hai lại là thân phận không nên bén mảng tới hoàng cung, sợ người đời đàm tếu gọi là kẻ cướp bóc, nên tốt nhất vẫn là con không biết thì hơn.

- Tại sao lại là không thể hồi cung? Một người là đệ đệ mà con yêu quý nhất, một người bây giờ lại là Thái giám thân cận, cũng coi như là vị đồng môn của ta rồi, sao có thể không quan tâm cho được?

Tại Hưởng nói xong bèn để ý tới thúc thúc, thấy người vẻ mặt tối sầm lại...

- Người yên tâm, việc này chỉ có con và Hạo Thạc biết. Hôm qua đã tình cờ nghe lén được cuộc trò chuyện của Chung Quốc và Chí Mẫn. Thật không ngờ vị Bạch Long mà con muốn tìm kiếm lại là Thái giám thân cận, quả là có duyên... - Tại Hưởng cười, cười rõ tươi, tâm trạng lại nghĩ tới gương mặt sáng nay của cậu, khi còn đang say mê ngủ. Hắn nằm trên giường, cố ý không gọi cậu dậy, bởi muốn ghi nhớ rõ gương mặt này của Tuấn Chung Quốc, dễ thương không kém gì Chí Mẫn đệ đệ, mà có khi còn hơn của đệ ấy nữa chứ.

Lần đầu tiên trong đời, Kim Tại Hưởng lại có lòng muốn kết thân với người mới gặp lần đầu.

Lần đầu tiên trong đời, hắn không còn muốn đuổi vị Thái giám mà Đại thúc phải tới, như đuổi những kẻ trước đây, vì hắn vốn không có chút cảm tình nào với họ.

Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm nhận rõ rằng, Tuấn Chung Quốc là người có liên quan mật thiết tới cuộc sống của hắn, lại càng muốn giữ cậu ở lại, vì hắn tò mò muốn biết, mối liên hệ mật thiết ấy là gì...

Và rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ đặt ra câu hỏi, liệu Tuấn Chung Quốc có phải người đầu tiên trong đời mà hắn yêu hay không? Một ngày sớm thôi...

Vốn Kim Tại Hưởng rõ ràng là không thích những câu truyện ngôn tình sến sẩm của các vị thạo văn thơ trong kinh thành, lại càng không tin vào tình yêu sét đánh mới gặp một lần đã có tình cảm. Vì thế, hắn đối với Chung Quốc cũng chỉ là có tình huynh đệ - Hắn đã nghĩ như thế.

Nhưng...Người tính không bằng trời tính...

Thái tử điện hạ Yên Đạo Quốc, dù có hoàn hảo đến mấy, nắm bao quyền lực trong tay, thậm chí còn được sủng bái hơn cả vua Kim Tại Trung, rốt cuộc vẫn là không thể điều khiển được trời đất, số phận.

Cho nên, Kim Tại Hưởng người tốt nhất vẫn nên xuôi dòng đời mà đi...

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Thái tử cho gọi thần?

Đang nghĩ ngợi lan man, chợt giọng nói quen quen lại vang lên, thu hút sự chú ý của Kim Tại Hưởng và Kim Thạc Trấn. Kẻ đó không ai khác là Tuấn Chung Quốc!!

- Ta cho gọi ngươi, để ngươi gặp hoàng thúc Thạc Trấn một lát, cũng là để nói với ngươi, hôm nay cứ nghỉ ngơi và tham quan hết hoàng cung này, biết đường thì mới bảo vệ được vua...Ta đã nói Phác Chí Mẫn tới đưa ngươi đi một vòng du ngoạn rồi... - Gạt hết thắc mắc trong lòng, Thái tử Kim điềm đạm nói.

- Cảm ơn người, Thái tử!! - Chung Quốc cười lộ vẻ vui sướng. Hóa ra Thái tử đây cũng biết săn sóc người khác a~~

- Còn nữa...Ta lệnh ngươi...Đài Hoa Các từ giờ hãy cứ ra vào thoải mái...

Tuấn Chung Quốc nghe Tại Hưởng nói vậy, lòng thầm nghĩ có vẻ là tin động trời thì phải. Chỉ một câu nói của Tại Hưởng, gương mặt của Phác Chí Mẫn và Trịnh Hạo Thạc đứng sau cậu, mắt trợn tròn như không thể tin được. Nhưng buồn cười nhất vẫn là sư phụ Kim Thạc Trấn: miệng há hốc mở rộng, mắt chữ A miệng chữ O. Nếu không phải là đứng trước mặt Thái tử, Chung Quốc đã cười không nhặt được mồm rồi.

Tất nhiên, Kim Tại Hưởng cũng biết là Tuấn Chung Quốc đang cố nén cười, vì cậu mím môi lại, nhưng vẫn có vài tiếng "khì" nhẹ trôi ra. Tại Hưởng điện hạ đột nhiên trong lòng kì quái, hạnh phúc tới lạ. Hắn cảm giác rõ ràng, hình như bản thân bây giờ không thể điều khiển được suy nghĩ và cảm xúc của mình nữa.

Việc cho phép những kẻ lấy thân phận Thái giám ra vào Đài Hoa Các là việc làm không tưởng của Thái tử họ Kim.

Thú thực, Tuấn Chung Quốc không phải người đầu tiên được sư phụ phái tới làm Thái giám. Trước đó, đã có rất hiều người được sư phụ gọi vào cung, nhưng không ai có thể chịu nổi tính khí thất thường của Thái tử, làm sai điều gì lập tức rời cung, kể cả là việc nhỏ nhất. Vì thế, thời gian mà kẻ được ở bên chăm sóc hắn lâu nhất là một tuần.

Sau khi hàng trăm đệ tử bị đuổi đi, Kim Nam Tuấn không khỏi đau đầu. Đã nhiều lần đến thỉnh vấn, nhưng Thái tử vẫn một mực nói không muốn Đại thúc mời những kẻ ấy tới làm phiền mình, lấy lí do là họ quá tầm thường, sức không đủ để chống lại những kẻ có âm mưu hại hắn.

Do vậy, Kim Nam Tuấn đã phải dứt ruột đưa vào tiến cung người đệ tử mà mình xem như con trai, huấn luyện hai mươi năm trời, bây giờ đã là đệ tử đứng đầu võ đường họ Kim.

Kim Tại Hưởng ban đầu cũng có ý muốn tìm cách đuổi cậu, nhưng từ khi biết Chung Quốc là Bạch Long, hắn thay đổi hẳn. Bạch Long giỏi võ công, lại thông minh nhanh nhẹn, tính tình tốt bụng muốn giúp đỡ người nghèo, rõ ràng là hoàn hảo. Hắn muốn nhanh chóng kết thân, để cậu trở thành một trợ thủ đắc lực giúp hắn loại bỏ Liễu Mạc, cùng với Chí Mẫn và Hạo Thạc. Hắn lại muốn đối tốt với cậu, nên đã cho phép cậu ra vào Đài Hoa Các.

Thái tử quả thực đang làm theo ý của mình, nên trong lòng cảm thấy rất hưng phấn và hạnh phúc...

---------------------------------------------------------------------------------

Bonus thêm=))

Hình ảnh bạn Kim Thạc Trấn mắt A mồm O khi biết tin bạn Hưởng cho phép bạn Quốc ra vào Đài Hoa Các :v

Nhớ ủng hộ - Care me plz!!

Thân ái from Pii

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top