Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[VMin ver]...Chúng ta đừng trở nên quá mạnh mẽ...#1


Bên ngoài trời mưa tầm tã, Jimin giữ cốc socola nóng bằng cả hai tay, nâng lên uống một ngụm nhỏ rồi mơ màng đòi Taehyung kể chuyện người yêu cũ cho nghe. Tae nhíu mày. Từ lâu, anh đã cố gắng gạt bỏ những chuyện cũ ra khỏi đầu, nhưng trước đôi mắt chờ đợi của Jimin, Tae lại không nỡ lắc đầu từ chối..
.......
Những đoạn hồi ức bỗng chốc trở về trong tâm trí. Khoảng thời gian Tae mới quen Jungkook, hai người học chung lớp Marketing ở trường Đại học, Tae giúp Kook làm quen với những thuật ngữ chuyên ngành, gợi ý Kook cách phân tích kết quả những bản điều tra thị trường thu lượm được. Tae thích Kook, thích sự dịu dàng của người con trai ấy, thích những bữa trưa cậu ấy tỉ mẩn chuẩn bị cho cả hai đứa, thích sự quan tâm cậu ấy công khai dành cho Tae, không một chút giấu giếm. Tae tự nói với mình, có những tình cảm đâu nhất thiết phải nói ra, và thật lạ lùng, Tae cảm thấy hài lòng với tình trạng quan hệ vô-cùng-phức-tạp ấy. Một ngày, thằng bạn thân quẳng cho Tae thông tin Kook đã có bạn trai, bạn trai cậu ấy đang du học ở vương quốc Anh. Tae mất thăng bằng như người đang đi trên cầu treo, hai bên tay cầm bỗng chốc tan biến. Những bước đi chông chênh. Tae dừng lại, cảm nhận rõ ràng cảm giác mình đang rơi. Một cách khổ sở nhưng mạnh mẽ, anh lặng lẽ rút lui, Kook tìm đến, hỏi tại sao hả Tae. Tae thở dài, anh không muốn trở thành một kẻ tồi tệ, giành giật người yêu của người khác, trở thành người thứ ba trong một cuộc tình mà hai người trong cuộc đều đang rất hạnh phúc. Kook rướn chân, hôn môi Tae thật nhẹ. Bao nhiêu quyết tâm bỗng chốc tan biến. Mãi đến sau này, Tae mới vỡ lẽ mình chính là cái cớ mà Kook tìm kiếm bấy lâu để hợp thức hóa chuyện chia tay mối tình cậu ấy đã không còn thiết tha. Mãi đến sau này, Tae mới nhận ra, một khi đã nhẫn tâm cướp đoạt hạnh phúc của người khác, anh cần chuẩn bị cho ngày hạnh phúc của mình bị người ta mang đi.
.....
Chuyện đã qua lâu rồi, nhưng lòng Tae không khỏi chấp chới khi nhắc đến. Tae nhấp một ngụm cà phê đã nguội ngắt, hình ảnh anh phản chiếu trong tấm kính cửa sổ to rộng. Tae ngước nhìn, rồi lại nhấp thêm một ngụm cà phê nữa, tự thấy căm ghét bản thân mình kinh khủng. Min chìa cốc socola nóng của mình về phía Tae. Lời an ủi bay tới một cách dịu dàng.

"Tae không được căm ghét chính mình. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, Tae cũng phải yêu thương chính mình đó, biết không Tae?"

Min đang ngồi trước mặt Tae dường như không phải là Min mà Tae quen biết. Min mà Tae quen biết thường ngốc nghếch độc thoại như một đứa trẻ tập nói: đôi khi là những điều vô nghĩa, rời rạc như: "con hổ, con sư tử và con gấu", lúc lại là "sinh tố dâu, cá heo đang nhảy và con mèo đang cười".

...
Sáu tháng trước, Tae quen Min trong lớp học tiếng pháp nâng cao, Tae cần tham gia để thu về một chứng chỉ, điều kiện tiên quyết để được thăng chức trong một công ty nhận vốn đầu tư của nước pháp xa xôi.
Min nhút nhát và rụt rè, những tính cách ấy đã trở thành rào cản, ngăn Min tự tin thực hành nói chuyện bằng tiếng pháp. Được xếp ngồi cạnh Min trong suốt khóa học, Tae đã phải tìm đủ mọi cách để kết thân với Min. Chỉ có cách ấy Min mới chịu mở lòng, coi Tae như người quen, như bạn thân để thoải mái chuyện trò, trước hết bằng tiếng pháp sau đó là tiếng mẹ đẻ.

Sự quan tâm Tae giành cho Min giống như một ông anh cả đang để mắt đến cậu em út trong nhà. Dù không ít lần, cậu em út khiến anh cả giận vô cùng mà chẳng biết nên mắng mỏ sao.

"Tae biết không?" -Min đột nhiên quay sang hỏi Tae, như thể cậu ấy vừa nhớ ra một điều gì đó vô cùng quan trọng.

"Không, biết gì cơ?" - Tae kiên nhẫn trả lời, bất kể sự mơ hồ trong câu hỏi của Min.

"Tae không biết thật hả? Như thế thì chao ôi là buồn!" - Min thở dài như một ông cụ.

"Biết gì mới được chứ? Làm sao anh biết là anh biết không khi mà em còn chưa nói cho anh nghe em đang hỏi về cái gì?" - Đầu óc Tae như đang quay mòng.

"Phải rồi, sao mà Tae biết được? Chính em cũng không biết em đang nói về cái gì cơ mà!"

Bạn có thể nào không bực trong một tình huống như thế? Tae quay sang, tính cốc đầu Min cảnh cáo, nhưng nhìn thấy mặt Min buồn xo nên lại thôi. Mọi ấm ức trên đời này, Min đều cố gắng nín nhịn một mình, chẳng bao giờ chịu nói ra cho người khác cùng chia sẻ. Tae muốn mắng nhưng nghĩ thương Min lại không đành. Chẳng hiểu sao, chữ "thương" đột nhiên khiến Tae nghèn nghẹn. Là Tae thương Min hay thương một trái tim khổ sở giống mình?

..........

"Tae!"
Min gửi cho Tae tin nhắn khi màn đêm đã đặc quánh xung quanh. Màn hình điện thoại đột nhiên hé sáng khi mà sự im lặng đang bủa vây lấy Tae trong căn phòng nhỏ.

"Giờ này còn chưa ngủ sao? Tắt điện thoại rồi ngủ đi!" - trong lòng Tae là những mớ cảm xúc rối ren, đan xen lẫn nhau. Những nỗi niềm cũ, những niềm vui mới... Tae không muốn mình tiếp tục trở thành kẻ tồi tệ. Nếu không thể mang đến hạnh phúc cho Min, Tae không nên coi cậu như một kẻ thế chân, lấp đầy những nỗi buồn trống hoác trong lòng mình.

"Chưa thích!" - Min trả lời bướng bỉnh.

"Còn muốn làm trò gì giờ này?"

"Nói chuyện với anh!"

"Nói chuyện gì?" - Tae cố ra vẻ tàn nhẫn, chẳng bận tâm đến câu trả lời vừa rồi của Min. Đâu phải Tae không hiểu sự nhút nhát và rụt rè của Min, đâu phải Tae không hiểu một người luôn né tránh người lạ, luôn sợ hãi những mối quan hệ mang đến sự thân thiết như Min đã phải cố gắng nhiều đến mức nào để có thể dũng cảm thừa nhận rằng cậu muốn nói chuyện với anh. Nhưng Tae có nguyên tắc của riêng mình, rằng anh phải tự mình vá lại trái tim đã tổn thương của bản thân, anh không thể trông chờ vào sự giúp đỡ của một người khác, đặc biệt khi Tae biết rằng, rất có thể, anh sẽ làm tổn thương tình yêu của cậu ấy.

"Thế thôi, em đi ngủ vậy!"

Hai con người ngốc nghếch ấy cứ đi cạnh nhau như thế, dành cho nhau những sự quan tâm lớn lao như thế như chẳng ai chịu nói ra, luôn vờ nhau như mình chỉ là những người xa lạ đi chung một đoạn đường ngăn ngắn, như hai đường thẳng chỉ giao nhau một điểm rồi xa nhau đến ngút ngàn. Mối quan hệ vốn rất đơn giản và hoàn toàn có thể đơn giản, nhưng hai kẻ ngốc nghếch ấy đã biến nó trở nên phức tạp. Min không nói, Tae cũng lặng im. Người ta thường bảo, tình yêu ấy mà, mỗi người có một cuộc sống riêng, chỉ cần thi thoảng chạm tay nhau và thấy bên đời mình còn có người kia tha thiết, thế là đủ. Nhưng có thật thế không, như thế có là đủ?
"Em thực sự không hiểu mối quan hệ giữa chúng ta nữa. Thi thoảng chúng ta là bạn, hoặc hơn bạn một chút. Nhưng có lúc chúng ta lại giống như những người hoàn toàn xa lạ"
*****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: