Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[VMin ver]...Chúng ta đừng trở nên quá mạnh mẽ...#2

Tae vẫn gặp Min vài lần mỗi tuần. Không khó để anh nhận ra Min đã trở nên lặng lẽ hơn. Điều này giống như một cú đấm mạnh ai đó thụi vào ngực Tae. Hẳn sự lạnh lùng của anh đã khiến Min lo sợ. Biết sao được, những điều này, Tae vốn dĩ chỉ nên chịu đựng một mình. Tae tự ép bản thân mình trở nên mạnh mẽ, để chứng tỏ rằng sự ra đi của một người nào đó không hề để lại bất cứ tác động nào lên cuộc sống của mình. Tae cố gắng từ chối một mối tình đang đến, bởi anh muốn chứng tỏ cho người khác thấy bản thân đủ mạnh mẽ để có thể một mình vượt qua những tháng ngày thất tình.

Nhưng trên tất cả, Tae nhớ Min nhiều. Nhớ những vẻ mặt khác nhau mà Min có, lúc nũng nịu, khi nghiêm túc, lúc nhăn nhó, lúc cười hiền lành,... Nhớ những lần Min kiên nhẫn ngồi nghe Tae kể chuyện công việc. Anh thường ưu phiền chuyện người ta bàn ra tán vào việc Tae làm việc cho một công ty nước ngoài, như thế là làm giàu cho đế quốc chứ  đâu mang tiền về cho nước. Min lắc đầu, tự nhận bản thân ngốc để an ủi Tae.

"Ngốc như em còn biết tất cả các công ty nước ngoài trên lãnh thổ nước mình đều phải đóng thuế cho nhà nước chúng ta. Như thế, công ty của anh hẳn đã đóng rất nhiều thuế. Như thế, có nghĩa anh đã đóng góp rất nhiều cho nước nhà rồi mà..." - Cách giải thích ngô nghê như một đứa trẻ của Min khiến Tae phì cười - "Dẫu sao thì, chỉ cần anh yêu thích công việc này, người ta nói gì cũng nên bỏ qua. Tae đã hứa rồi mà, dù thế nào cũng không được ghét bỏ cuộc sống của chính mình!".
Min đã cố gắng phá vỡ vỏ ốc của mình để bước ra ngoài, chậm rãi đặt những bước chân rụt rè vào thế giới của Tae. Cuối cùng thì sao chứ, Tae đã nhẫn tâm đẩy cậu ấy ra.

Tae, mày đang làm vậy chứ?

Cảm giác khó thở ập đến. Đôi khi không phải hạnh phúc mà là nỗi sợ hãi sẽ cho bạn biết bạn đang yêu. Nỗi sợ rằng nếu mình không nói ra, người ấy sẽ vĩnh viễn tan biến, chỉ lúc ấy bạn mới biết rằng bạn cần người ấy biết bao. Nghĩ đến đây, Tae đứng dậy, phóng xe sang nhà Min, bấm chuông cửa và chờ đợi.

"Em này, tối qua anh nằm mơ, thấy mình biến thành người nhện, bay lượn tứ tung.."
Min mở cửa, gật đầu mời Tae vào nhà. Hai đứa lặng im hồi lâu. Cuối cùng, Tae chủ động lên tiếng.

"Rồi sao?" - Min lặng lẽ.

"Anh lên tàu để tìm chiếc cặp tài liệu, và tình cờ gặp lại người yêu cũ. Cậu ấy ngồi cạnh chiếc cặp mà anh đang tìm..."

"Rồi sao, anh cứu cậu ấy chứ?" - Giọng Min hơi gắt, nghĩ thế nào Tae lại thấy mừng trong lòng. Không đợi câu trả lời của Tae, Min đứng dậy bước đi. Tae níu tay hỏi.
"Đi đâu đấy?"

"Mua thuốc diệt nhện!" - Câu trả lời của Min, gương mặt nữa ấm ức nữa muốn cười của Min khiến Tae bật cười. Tae lấy đà, bật dậy, kéo Min vào vòng tay mình, cứ thế ôm thật chặt.

"Anh đã ngồi xuống, kể cậu ấy nghe về chàng trai tên Min anh mới quen, về những điều bình dị người ấy thường làm đã khiến cuộc đời anh thay đổi. Trước lúc nói lời tạm biệt, anh đã nói với cậu ấy, rằng cuối cùng cũng đã đến lúc anh có thể sở hữu hạnh phúc của riêng mình..."

"Đồ ngốc này! Chỉ mải nói chuyện với người yêu cũ, anh quên rằng trong giấc mơ mình đang là người nhện, phải đi giải cứu thế giới sao?"

"Đến lúc ấy thì anh tỉnh giấc, và nhận ra mình phải giải quyết rắc rối của mình trước khi hi vọng có thể giải cứu thế giới" - Tae vuốt tóc Min nhè nhẹ - "Đám rắc rối này, chắc chỉ có em mới có thể giúp anh giải quyết. Đổi lại, anh hứa sẽ cùng em thức đêm, anh hứa sẽ nghe em chuyện trò, anh hứa sẽ ăn những món em nấu, hứa sẽ nắm tay em đi giữa đám đông, hứa sẽ hôn em..."

Danh sách của Tae bị chặn lại bởi nụ hôn của Min, nụ hôn ngọt ngào và mãnh liệt như chứa đựng trong đó biết bao thương nhớ, biết bao cảm xúc không thể nói thành lời. Lát sau, Min đi vào bếp, pha cho Tae một cóc trà ấm nóng. Hai đứa đứng ở hai đầu cửa sổ. Min mãi miết nhìn những vệt nắng loang lổ bên ngoài, chẳng chú ý đến Tae đang ngắm nhìn người yêu và mỉm cười.

"Vài tháng trước, bọn em chia tay. Em đã cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, cố gắng tỏ ra độc lập để không phải phụ thuộc vào bất kì người nào. Em tự khoác lên mình lớp vỏ lạnh lùng, tránh tiếp xúc và có những mối quan hệ thân thiết, em không muốn cảm xúc của mình nằm trong sự chi phối của người khác. Em cứ nghĩ như thế là mạnh mẽ, như thế là kiên cường. Em đã nghĩ vươn tay ra, nắm tay một người khác, cầu đến sự an ủi của một người khác để vượt qua nỗi buồn của chính mình là điều gì đó rất tồi tệ..."

Những điều Min luôn cố giấu, những nỗi niềm Min đã phải chịu đựng một mình... Tae ở cạnh Min lâu như thế, kể Min nghe biết bao đau buồn của mình như thế. Vậy mà Tae chẳng hay biết Min đã phải khổ đau nhiều đến thế? Suy cho cùng, Tae và Min đều rấtl giống nhau, đều đi qua tổn thương và nghĩ rằng cách duy nhất để trở nên mạnh mẽ chính là từ chối những yêu thương có thể sẽ khiến mình đau thêm một lần nữa.
"Cuộc sống lúc nào cũng muốn chúng ta trở nên mạnh mẽ, nhưng lúc nào đó yếu lòng, nói cần nhau để được gần nhau thêm một chút, ngư vậy chẳng phải tốt hơn sao? Đó là lý do em quyết định nói rõ những điều mình nghĩ. Khi ấy, anh đã tỏ ra lạnh nhạt và xa lánh em. Em thậm chí không nhớ nổi mình đã buồn đến thế nào. Nhưng giờ em biết hạnh phúc sẽ đến, vì em đã có anh ở đây rồi..."

Tae không biết đến bao giờ anh mới thôi xúc động trước những chia sẽ giản dị của Min. Nhưng Tae biết mình không còn quan tâm đến những chữ mạnh mẽ hay yếu đuối. Bởi trên tất cả, anh đã có Min ở đây rồi. Nụ cười mãn nguyện trên môi, Tae đặt cốc trà xuống bệ cửa sổ, dịu dàng nói với Min.
"Lại đây, để anh ôm em!"
......End.....
(Dung Keil, trích: Ly kem quên tên)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: