Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Rain

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mưa...

Tôi rất thích những cơn mưa rào tầm tã, nhìn cách chúng buông lơi tự do bản thân rồi lao nhanh xuống mặt đất không chút do dự, lòng tôi chợt thât ngưỡng mộ. Đôi lúc tôi cũng muốn buông thả bản thân vào dòng đời không rõ trắng đen này nhưng lại không đủ dũng khí. Lắm lần tự ước bản thân này hóa thành hạt mưa, rơi  xuống nơi nào đó rồi biến tan không một vết tích nhưng liệu như thế sẽ thanh thản hơn bây giờ chăng?

Khi âm thanh mưa rơi vang lên, tôi mường tượng rằng chúng đang cố vỗ về lấy số mệnh bị thượng đế bỏ rơi này và cho rằng đi dưới mưa thì chẳng ai biết tôi đang khóc cả. Thật tốt đúng không? Khi tôi gục gã chỉ có cơn mưa rào che đi sự yếu đuối ấy, cũng chỉ có những hạt mưa lạnh lẽo bao trùm lấy tâm hồn này mà thôi...

"Một đứa mồ côi, không cha không mẹ..."

tôi đã quá quen với những cụm từ đó rồi. Không có gia đình là đồng nghĩa phẩm chất đạo đức cũng không có sao, không có gia đình thì tôi là một đứa hèn kém không ai tôn trọng sao?
Cuộc đời vô tình hay cố ý mà tạo ra những định luật ngầm thật tàn nhẫn và vô lí. Tôi không thể hiểu và giờ đây cũng không còn tha thiết tìm kiếm câu trả lời. Ngày qua ngày vẫn duy trì nhịp sống một cách ảm đạm như vậy, m vô cảm với những câu chửi rủa của đám bạn, những ánh nhìn khinh miệt của hàng xóm, còn gì tệ hơn nữa không tôi muốn nếm thử.

Nhưng rồi một ngày mưa tôi gặp anh, người con trai có nụ cười ấm áp. Anh đến bên tôi không ngại những lời lẽ cay độc của miệng đời. Người tựa như ánh nắng chiếu sáng vào từng ngõ tối đời tôi. Anh rất hay cười, ngắm nhìn nụ cười ấy cũng đủ làm lòng tôi cảm thấy bình yên.

-Hoseok!

Tôi và anh tay trong tay đi trên con đường quen thuộc, anh thường đến để đón tôi tan ca làm thêm. Chỉ đơn giản là đi bộ với anh thôi nhưng sao tôi thấy hạnh phúc thế này...

Đến lúc tạm biệt nhau, có chút lưu luyến nhưng vẫn đành tạm buông tay. Tôi vào nhà, nhưng vẫn nhìn trộm qua cánh cửa kính, ngày nào cũng như thế này thì tôi chết vì hạnh phúc mất. Vừa tắm xong thì tôi nghe có tiếng điện thoại.

- Vâng, xin nghe ạ...

"Cháu là T/b?"

-Vâng, cho hỏi ai vậy ạ?

"Cô là mẹ của Hoseok, ngày mai chúng ta gặp nhau được chứ?"

-Vâng ạ

"Vậy ngày mai 9:30 gặp cháu tại quán coffee XXX nhé?"

-Vâng, cháu sẽ đến ạ!

Tôi thở dài mệt mỏi. Tôi biết chứ. Tôi biết rằng gia đình Hoseok không chấp nhận tôi, một đứa như tôi thì làm sao xứng với anh ấy? Và tôi cũng biết được kết cục sẽ nhưng thế nào. Có lẽ sau hôm nay tôi sẽ không còn ở bên cạnh anh nữa, tôi sẽ không được nhìn thấy nụ cười toả nắng ấy nữa, sau hôm nay tôi sẽ mất anh? Tôi biết mẹ của anh sẽ nói những gì với tôi. Nhưng vẫn cứ hy vọng mọi thứ sẽ không như tôi nghĩ. Tôi mong là vậy!

__________sáng_hôm_sau________

-Xin lỗi, cháu đến trễ ạ!

-Không sao, cháu ngồi đi!

Đây là lần đầu tôi gặp bà, nụ cười hiền dịu của bà ấy. Tôi biết Hoseok thừa hưởng từ ai rồi.

-Chắc cháu cũng biết ta hẹn con đến đây để nói về việc gì rồi đúng không?

- Cháu chỉ đoán thôi ạ.

-Thật ra... ta cũng đã tìm hiểu về con rồi, cũng đã biết được hoàng cảnh của con. Ta rất thương cảm. Nhưng mối quan hệ của con và Hoseok không thể nào tiếp tục được nữa.

-Tại vì con không có điều kiện sao ạ? Hay là vì con không có gia đình? Đúng, con chẳng có gì cả ngoài tình cảm chân thành danh cho anh ấy. Bác.. do con hèn kém không xứng với Hoseok đúng không?

Nói đến đây nước mắt tôi đã rưng rưng. Quả nhiên là về chuyện này, nhưng tôi vẫn mong đây chỉ là một giấc mơ...

-Không phải đâu T/b à. Không phải vì hoàn cảnh của cháu mà bác ngăn cản cháu và Hoseok, mà vì công ty nhà ta đang gặp khó khăn. Cha của Hosoek đã vội vàng đặt hôn ước cho nó và con gái của tập đoàn MG... chỉ có tập đoàn đó mới có thể cứu vảng được gia đình bác lúc này thôi. Mong cháu hiểu cho bác!

-Anh ấy... Hoseok có biết chuyện này không bác?

-Sau khi nói chuyện với cháu xong ta sẽ nói với nó.

-Cháu hiểu rồi, cháu sẽ không gặp Hoseok nữa đâu ạ. Bác cứ yên tâm. -Nói đến đây thì tôi không cầm được nước mắt nữa rồi.

-Cảm ơn cháu vì đã hiểu cho ta, đây là một ít tiền và hộ chiếu, ta sẽ lo cho cháu ăn học. Cháu yên tâm, nếu cháu không ngại cứ xem ta là mẹ, ta sẽ cho con một cuộc sống mới.

-Xin lỗi bác, tiền thì con không nhận đâu ạ. Nhưng nếu bác đã muốn con ra nước ngoài thì con sẽ đi, con hiểu là bác lo lắng con sẽ không giữ lời con sẽ đi du học theo ý bác, con cũng sợ nếu mình còn ở nơi này con sẽ không quên được anh ấy.

-Bác xin lỗi con, vé máy bay bác cũng đã mua, con cứ lấy về, số tiền này cứ coi như là phí sinh hoạt của con. Giờ bác phải về rồi!

-Tạm biệt bác ạ!

-Chào con.

______________________

"Ngày này cũng đến, phải rời đi thật rồi! Đất nước này, dường như đã chứa quá nhiều kí ức của đôi ta. Anh hãy chôn vùi nó, cho nó vào quên lãng, đừng giữ nó làm gì, anh cũng không cần lo đâu, đã có em rồi em sẽ giữ chúng thật tốt, sẽ coi nó là hành trang cho cuộc đời em. Sau này , nếu có gặp lại, em nghĩ chúng ta lúc đó cũng đã có người bạn đời cho mình rồi, nhưng anh - người em yêu, chính anh sẽ mãi trong tim này. Một hình bóng không bao giờ phai nhòa. Tạm biệt anh!"

-T/b nhờ mẹ đưa bức thư này cho con. Giờ này chắc con bé cũng đã ở Mỹ rồi.

-...

-Con à, sắp đến giờ cử hành hôn lễ rồi, mau lên...

-Cuộc hôn nhân này là giả, người con yêu mãi mãi chỉ có T/b. Khi nào công ti ổn định như cũ con sẽ ly hôn.

-Tùy con thôi

__________5nămsau___________

-Đất mẹ thân yêu, tôi trở về rồi đây.-Sau 5 năm tôi cũng đã hoàn thành xong khóa học của mình, 5 năm nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn nhưng nó đủ để tôi trở nên trưởng thành hơn. Nó thật sự là một khoảng thời gian khó khắn, tuy tôi đã cố gắng nhưng tôi vẫn chưa quên được anh, tôi thật sự không thể quên được. Tôi vẫn còn yêu anh... yêu rất nhiều!

-T/b! phía bên này...

Tôi quay về phía phát ra tiếng gọi.

-Hoseok?

Anh chạy về phía tôi, nở nụ cười tươi, nó vẫn vậy, vẫn rạng ngời và tỏa nắng.

-Cậu đến đây làm gì?

-Đón cậu!

-Tớ?!

-Ừ! Làm sao thế?

-Nhưng... chẳng phải cậu đã có vợ rồi sao?

-Tớ ly hôn với cô ấy rồi. Cuộc hôn nhân đó dù gì cũng chỉ là một bản hợp đồng thôi, cô ấy mới tái hôn tháng trước đó.

-Sao cậu biết tớ về mà đến đón?

-Mẹ nói.

-Mẹ đã hứa với tớ là không nói cậu biết mà.

- Uầy kêu mẹ tớ là 'mẹ' luôn, vậy là chịu làm vợ tớ rồi hả?

-Làm gì có chứ!

Tôi ngượng ngùng đi ra khỏi sân bay. Trái tim phủ một màu hạnh phúc, cảm xúc hân hoa như muốn vỡ òa.

______________________________

Cứ tưởng chừng như đã mất nhau rồi.

Cứ ngỡ nhưng tình yêu đã chết.

Nhưng hãy tinh tưởng vào tương lai nhé.

Cuộc sống... đôi lúc lấy đi những thứ quý báu của ta.

Nhưng biết đâu được.

Một ngày nào đó... ta sẽ nhận lại một thứ tốt hơn.

__________________________

-Jung Hoseok con có đồng ý lấy Park T/b làm vợ không?

-Con đồng ý!

-Park T/b con có đồng ý lấy Jung Hoseok làm chồng không?

-Con đồng ý.

-Ta tuyên bố, hai con chính thức là vợ chồng!

_____________HẾT_CHAP_____________

#Ann

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top