Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 3

  Tiệc tàn. Tiễn gia đình anh ra sân Momo cố cười gượng. Vô nhà.

- Sao ba mẹ lại làm như vậy? – Momo nói như sắp khóc.

- Ba mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi – mẹ Momo vẫn điềm tĩnh.

- Tốt cho con? Hay là tốt cho công việc làm ăn của ba mẹ chứ?

- Con nói gì vậy? Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con thôi!

- Con không ngờ chính ba mẹ mình lại đi lấy chính con gái làm vật thế để làm ăn – một giọt nước mắt lăn dài trên má Momo.

- Con nghe mẹ nói nè ...

- Thôi đi! Con không muốn nghe gì hết.

Cảm xúc vỡ òa. Momo bịt tai chạy lên phòng. Mẹ Momo gọi theo:

- Momo ...

- Bà cứ kệ con bé đi, để cho nó từ từ suy nghĩ rồi nó cũng sẽ hiểu thôi – ba Momo vẫn trầm ngâm.

Mẹ Momo cũng không nói thêm gì nữa bỏ lên phòng.

Tại phòng Momo. Momo tháo hết đồ trang sức trên người ra, vứt luôn  ra một góc. Momo chạy ra ban công cắn chặt môi để không bật khóc thành tiếng. Bên cạnh có mấy chậu hoa Thạch Thảo nhỏ, Momo cầm bình xịt nước phun tới tấp vào một chậu hoa nhỏ. Có thể cho là chút giận.

- Tưới nhiều như vậy hoa sẽ bị cảm lạnh đấy – một giọng nam trầm, ấm. Không ai khác ngoài ba Momo.

- Ơ ... ba ...

Momo đưa cái nhìn đầy ngạc nhiên về phía ba  nhưng nhanh chóng quay lại với những bông hoa.

- Ba không phiền con chứ?

- Dạ không. Có gì ba cứ nói – Momo vẫn không nhìn ba mình. Ông ngồi xuống đối diện Momo. Ánh mắt hiền từ ấm áp giàu tình thương.

- Chuyện đó ...

- Con không muốn nghe – Momo ngắt lời ba.

- Ba biết là con chưa thể chấp nhận được điều đó. Nhưng đó cũng chỉ vì lợi ích của con thôi mà. Con là đứa thông minh chắc cũng hiểu tấm lòng của người làm ba này. Ở bên cậu ta con sẽ được hạnh phúc – ba Momo nói đều đều.

- Sao ... ba biết????

- Vì ba là ba của con – ông cười hiền, xoa đầu Momo – thôi con đi ngủ sớm đi và nhớ suy nghĩ kĩ đấy. Ba tôn trọng quyết định của con.

Ông hôn lên trán Momo rồi đi về phòng.

Momo lôi điện thoại ra gọi cho Tzuyu.

- Tử Du

Tzuyu ở đầu dây bên kia hơi bối rối. Từ lúc về HQ Tzuyu không còn được gọi như vậy nữa.

[ Ơ ... Mo ... Momoring ...]

Kiếm được sân chưa?

[ À rồi ... đừng nói là cậu ... ]

Đúng! Cậu có đi không?

[ Ờ cũng được, giờ mình qua ]

Ngay liền và lập tức.

Tút ... Tút ... Tút ...

Môm thay đồ ra. Mặc chiếc quần jean, đen, rách. Áo phông đen luôn. Khoác thêm chiếc áo khoác da và xỏ đôi dày đen nó đi xuống nhà lấy ô tô ra phóng đi, đúng lúc gặp Tzuyu. Hếch mặt một cái rồi xe Momo đuổi theo xe Tzuyu. Nhanh chóng đuổi kịp.

Tay lái của Momo còn đẳng cấp hơn Tzuyu nhiều.

Hai chiếc xe dừng lại tại một nơi vắng người qua lại. Nhưng lại rất nhiều tay đua.

Tzuyu bỏ mũ bảo hiểm ra. Mái tóc tím thần thánh, uốn cong được thả xuống. Nhỏ mặc một chiếc quần jean ngố rách, cũng áo khoác da và đôi boot cao. Tzuyu vẫy tay với người "dẫn đầu" những tay đua kia.

Momo cũng đi ra, lắc đầu để chỉnh lại mái tóc. Mặt không chút biểu cảm. Phong cách quá "chất". Từ ngoại hình đến vẻ bề ngoài của Momo đều thu hút ánh nhìn của những người khác. Nhất là từng đường nét sắc sảo trên khuôn mặt Momo.

Tzuyucười tươi để lộ:

- Chào anh. Em là Tử Du.

- À ... em của Suga hả? – Người kia nhíu mày.

Tzuyu gật đầu:

- Vâng, còn kia là bạn em Momoring - Anh nhìn về phía Momo cười rồi ngoắc tay kêu Momo vào.

- Chào – người đàn ông kia chủ động đưa tay ra bắt, vẻ lịch sự - Anh là Wonho.

- Chào! – Momo cũng bắt lại cho phải phép – Đua luôn chứ?

- Ồ không ngờ cô em lại máu chiến như vậy. Không phải lính mới sao?

- Hừ - Momo cười đểu –Đua là biết.

- Được rồi. Vào vị trí.

Lập tức những tay đua vô vạch xuất phát. Momo với Tzuyu xe cạnh nhau. Trên ô tô ở vị trí sẵn sàng. Đương nhiên là gây sự chú í của các tay đua khác. Cả một đừng đua nhưng chỉ có hai đứa  là con gái. Có một số nụ cười mỉa mai và thích thú nhưng nó chẳng quan tâm. Tiếng súng vừa nổ. Những chiếc ô tô lao vút đi. Khi này những người kia mới thay đổi ánh mắt nhìn Momo. Đúng là bà hoàng của tốc độ. Momo phóng bạt mạng, chỉ trong vòng chưa đầy 5' nó đã bỏ xa những tay đua khác. Tzuyu cũng là một tay đua không vừa nhưng vẫn không vượt nổi Momo.Cán đích đầu tiên trong ánh mắt vừa ngạc nhiên, bàng hoàng xen lẫn ngưỡng mộ. Dù dì Momo cũng là con gáimà.

2' sau Tzuyu mới về đích.

- Đi với mình đến một nơi.

Tzuyu chưa kịp định thần lại thì Momo đã phóng đi. Tzuyu cũng nổ máy đi luôn, để lại đằng sau những ánh mắt ngạc nhiên.

Momo dừng xe tại vùng đất đầy hoa Thạch Thảo kia.

Momo ngồi bệt xuống đất, môi mím chặt.

- Bộ cậu có chuyện gì buồn sao? – Tzuyu ngồi xuống cạnh Momo.

- ... - Momo im lặng

- Nói mình nghe coi.

- Haizzzz ... Mình sắp chuyển chỗ ở rồi.

- Sao? Cậu tính đi đâu?– Tzuyu hơi hoảng hốt – Mới về HQ mà.

- Mình vẫn ở HQ nhưng không phải là ở nhà mình.

- Phù ... Vậy mà mình tưởng cậu lại bay ra ngoài nữa chứ. Ơ ... nhưng ... mà cậu ở nhà ai? Qua nhà mình ở hả?

- Được vậy đã phúc.

- Vậy ai?

- Hắn!

- Hắn?

- Kim Taehyung.

- Hả????? – Tzuyu giật bắn mình – Chuyện này là sao? Mình không hiểu. Sao mày lại ở nhà anh ấy?

Momo lại kể cho Tzuyu nghe về quyết định của ba mẹ . Momo thở dài, mắt hướng lên trời.

- Vậy giờ cậu tính sao đây?

- Mình cũng chả biết nữa. Đau đầu quá ... Không nghĩ nữa.

- Haizzz ...

------------

Trong những cuộc đua xe Momo và Tzuyu có những biệt danh riêng:

- Momo: Momoring

- Tzuyu: Tử Du

Còn Suga là là anh kết nghĩa của Tử Du bên Nhật giới thiệu 2 đứa với những tay đua ở HQ.

6:45 AM.

Đó là những gì Momo thấy trên cái đồng hồ khi vừa mở mắt ra. Momo liền bật dậy sửa soạn để đi học.

Cũng chỉ vì tối qua đi về khuya đã thế còn suy nghĩ việc kia không ngủ được.

Đang tính xuống nhà đi ô tô thì gặp ba mẹ nó cũng chuẩn bị đi làm nên bắt buộc Momo phải đi cùng ôtô thôi.

Vẫn bộ đồng phục "nữ

tính", vẫn chiếc balô con vịt cute quen thuộc nhưng hôm nay Momo cột tóc cao và đeo đôi giày  cao.

Lên xe Momo ngồi sau. Ba mẹ  ngồi trước. Momo đeo headphone trắng nghe nhạc và lướt face.

- Con có quyết định rồi chứ? – Ba Momo nhìn nó qua gương chiếu hậu.

- ...

Momo không trả lời, mắt vẫn nhìn vô điện thoại. Hai tai đeo headphone rồi mà. Ba Momo khẽ thở dài biết tính nó bướng nên không hỏi nữa.

Thực ra lúc đó Momo nghe thấy rồi, nhưng không muốn trả lời, cố nén tiếng thở dài.

Cuối cùng cũng đến trường. Chào ba mẹ một tiếng rồi ra khỏi xe. Cố cười gượng. Đợi đến khi ba mẹ đi khuất mới quay lưng vô trường.

Đúng như dự đoán, cổng trường đã đóng. Momo thở dài rồi đi ra phía tường bên hông trường.

- Chậc – Momo tặc lưỡi.

Trước mặt Momo là một bức tường khá cao. Khoảng 2m, trong khi Momo chỉ cao 1m67. Đúng là khổ. Là con gái, mặc váy đã thế còn mang giày cao nữa chứ.

Momo lôi cái áo khoác trong cặp ra. Mặc vô, kéo khóa cao lên cổ để khỏi bẩn áo trắng.

Momo vứt cặp và đôi giày qua trước. chống tay vào hông nhìn cái tường một lượt. Nuốt nước bọt và bắt đầu.

Momo nhảy lên bắt hai tay lên mép tường, khó khắn lắm Momo mới vắt được một chân qua tường. Thở phào một tiếng rồi nhảy qua bên kia.

Một cú tiếp đất rất đẹp nếu như không có ai kia.

Rầm ...

- Ui da ...

Momo đang nằm đè lên một người mà lại là con trai nữa chứ.

- Cô có tính dậy không vây? Nặng như heo í.

Giờ Momo mới để í, luống cuống đứng dậy. Là Taehyung. Momo vội đỡ anh dậy nhưng anh hất tay Momo đi, nhăn nhó vẻ khó chịu.

- Xin lỗi – Momo rưng rưng (nai rất giỏi)

- Hừ - anh phủi bụi trên quần áo.

- Tôi đâu cố í, tại cậu đứng bên đây trước chứ. Đâu phải là tôi muốn vậy đâu.

Momo nhăn nhó. Giờ Momo mới thấy vết trầy trên tay anh đang rớm máu. Đã vậy còn dính cát bụi ở sân nữa chứ.

Momo ngó nghiêng xung quanh.

- Cô tìm cái gì vậy? –

Vẫn cái giọng điệu lạnh lùng đó.

- Cái ... cái ... A! Đây rồi!

Momo vớ lấy cái cặp. Anh thở hắt ra. Vậy mà cứ tưởng cái gì quan trọng lắm chứ. Rồi nó lại lục tung cái cặp lên. Ann nhíu mày nhìn hành động của Momo. Momo như đã tìm thấy.

- Đưa tay ra đây.

Anh ngơ ngác không hiểu í nó. Momo liền giật cái tay bị trầy của anh về phía mình. Lườm một cái. Hống hách nhưng lại rất ân cần. Momo lau từng chút một rất nhẹ nhàng. Mặt thì nhăn lại như mình bị đau vậy. Anh hơi ngạc nhiên nhưng vẫn để cho Momo lau. Chứ là đứa khác thì đã nhận được ánh mắt lạnh thấu xương, cái hành động khó chịu và hình phạt không lường trước được. Anh ngồi đó, trước mặt Momo. Nhìn Momo lau vết thương cho mình. Từng đường nét sắc sảo trên khuôn mặt Momo. Cái miệng lâu lâu lại chu lên thổi. Hành động rất đỗi dễ thương. Đôi mắt nâu to, mái tóc màu nâu vàng  uốn đuôi. Sao mà giống ... giống ... người con gái đó. Người đã khiến cho tim anh có một vất thương rất sâu, rất sâu. Tưởng chừng như không bao giò lành lại. Nhưng sao bây giờ, trước mặt nó, tim anh ...

Bất giác Taehyung nhìn thẳng vào đôi mắt nâu tuyệt đẹp của Momo. Ánh mắt đó đã bớt lạnh lùng, có le ló chút ấm áp, nhưng rất ít.

- Xong rồi! – Momo cười mãn nguyện trước thành quả của mình. Nụ cười ám ảnh – Cũng không tệ lắm.

Vết thương của anh đã được lau sạch bụi bẩn và được che dấu đằng sau cái băng dính cá nhân. Lúc này Momo mới ngước lên xem anh như thế nào. Hai ánh mắt giao nhau. Momo hơi giật mình. Anh đang nhìn Momo, với ánh mắt hiếm thấy hàng ngày. Cảm giác rất ấm áp.

Tỉnh lại, Taehyung đứng dậy đi luôn. Không nói một lời làm Momo tức ói máu. Momo bất mãn quát lên:

- Nè, người ta giúp mình như vậy mà không biết cảm ơn lấy một tiếng à? Người gì đâu mà kì cục vậy?

Taehyung đứng lại. Quay lại nhìn nó với ánh mắt lạnh lùng như ngày thường:

- 2' nữa - rồi anh quay đi luôn.

- Hở - Momo đơ ra một đống.

Mặt ngu thấy sợ - Cái gì mà 2'???? Chả hiểu ... ớ ...

Nó giật mình nhìn đồng hồ.

6h58'

Momo sực nhơs ra mình đi học muộn, xỏ lại đôi giày (vậy là từ nãy đi chân đất hả chời T__T). Phủi váy rồi

xách cái balô chạy thục mạng về lớp

..............................

- Irene à, xem con nhỏ

mới vào trường lại tiếp cận Taehyung nữa kìa – một giọng nữ chua chát đầy khinh bỉ.

- Đã đi học muộn rồi còn bày đặt đụng trúng Taehyung nữa – người con gái khác.

- Loại mặt dày trơ trẽn- chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.

- dám đụng vào Taehyung của tao hả . Mày coi chừng đấy – người con gái tên Irene lên tiếng đầy sat khí. Hai tay nắm chặt, ánh mắt tức giận. Rồi chợt cô ả phá lên cười – Sắp có chuyện hay rồi đấy haha.

Đang ăn trưa.

Mẹ Momo lên tiếng dò hỏi:

- Con quyết định rồi chứ?

- ...

- Bà cứ kệ con bé. Tôi tin là con bé đã suy nghĩ rất kĩ rồi – ba Momo nhìn mẹ Momo rồi quay qua nhìn Momo, ánh mắt nhân hậu. – Dù gì thì con vẫn là con gái của ba. Ba tôn trọng quyết định của con. Thôi ăn đi – Ông gắp cho nó một miếng thịt.

- Cảm ơn ba – Momo tiếp tục ăn và cố lảng tránh câu hỏi của mẹ Momo. Bà khẽ thở dài.

Momo ăn thêm mấy miếng rồi bỏ đũa đứng dậy đi lên phòng.

Cả tối qua nó đã suy nghĩ, suy nghĩ rất nhiều. Momo đã có quyết định của riêng mình.

.

.

2 PM.

Ba mẹ anh đến cùng anh.

Có lẽ là đón Momo. Đến giờ này mà còn chưa xuống thì chắc là không đi rồi.

Đứng dưới nhà. Mẹ nó nhìn lên phòng nó với chút hi vọng cuối cùng. Nhưng, Momo đã không xuống. Mẹ Momo thở dài rồi cùng ba Momo đi ra chào đón ba mẹ Taehyung

- Chào anh chị - mẹ Momo gượng cười – Mời anh chị vô nhà.

- Thôi chúng tôi đi luôn bây giờ - mẹ hắn cười tươi, ánh mắt dáo dác nhìn quanh xem Momo đâu – Momo đâu? Sao không thấy?

- À ... ờ ... - mẹ Momo cười nhạt– Chị Jihyo à chuyện này chắc là không được rồi.

- Sao? – Ba,mẹ anh ngạc nhiên.

- Dù gì thì bọn trẻ cũng lớn rồi. Tôi nghĩ là chúng cũng có cách nghĩ riêng của mình – Ba Momo nói đỡ.

Anh đứng ở sau, dựa lưng vào ô tô. Tay khoanh trước ngực. Anh bật cười. Ý gì? Có lẽ là hắn cũng giống Momo không muốn chuyện này xảy ra.

- Vậy thì chúng tôi cáo từ - mẹ anh khoác tay chồng quay lưng ra xe và để lạ nụ cười tiếc nuối.

Ba mẹ Momo không bảo nhaucùng thở dài.

Ba hắn mở cửa cho vợ, chuẩn bị vào thì ...

- Từ đã.

Lập tức năm cặp mắt cùng quay lại nhìn thẳng vào người mới lên tiếng.

Momo bước ra tay xách vali đồ

- Sao con chưa ra mà đi nhanh vậy? – Momo hằn học.

- Momo. mẹ Môm thốt lên ngạc nhiên.

Còn ba Momo thì cười hiền như biết chuyện này sẽ xảy ra.

- Con hơi muộn rồi đấy!

– Ba Anh nhìu mày, còn mẹ hắn thì cười hiền.

- Thôi lẹ đi con!

Momo kéo vali đi, quay lại nhìn ba mẹ rồi Momo ôm chầm lấy hai người.

- Con sẽ thường xuyên về nhà.

Ba  vỗ vai  Momo, mẹ Momo đặt một nụ hôn lên trán Momo.

- Chào ba mẹ con đi!

Momo cất vali vào cốp xe rồi ngồi sau ... cùng anh . Ba anh cầm lái, phu nhân ngồi bên cạnh.  Momo liếc anh một cái rồi đeo headphone vào nghe nhạc. Anh  cũng chẳng buồn quan tâm, cả người vẫn toát lên vẻ lạnh lùng ngang tàn đó.

15' sau

Chiếc xe cũng đã chịu ngưng lăn bánh. Trước mặt Momo là  một tòa nhà không biệt thự mới đúng.

Xung quanh biệt thự là hàng rào màu xanh biển. Cái cổng đơn điệu nhưng rất sang trọng và quý phái. Hai bên lối đi vào là hàng cây xanh cắt tỉa gọn gang. Bên tay trái là khu đất có cỏ mọc tự nhiên nhưng được cắt rất đẹp, một bên là chỗ trồng toàn hoa hồng phấn.Đúng loài hoa nó thích. Ở giữa có một cái xích đu. Bên tay phải là gara để xe vào sâu hơn có một cái bể bơi. Trung tâm là cái ngôi biệt thự đồ sộ kia. Trước cửa đi vào có hai chậu hoa hồng phấn.Momo tự hỏi là liệu họ có biết hoa hồng phấn là loài hoa nó thích hay không nữa. Mà sao trồng nhiều thế. Ngôi nhà thiết kế có chút kiểu tây rất bắt mắt.

Ba mẹ anh đi trước, tiếp theo là Momo đi sau tay kéo vali đồ, ngó nghiêng nhìn ngôi nhà và anh  đi cuối vẫn cái tướng đi ngang tàn đó, hai tay đút túi quần mặt vô cảm.

Momo bước vô nhà thì thấy một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề đang đứng nhìn nó.

- Đây là Momo người tôi nó với cô lần trước – mẹ anh nói với người phụ nữ đó rồi quay sang nhìn Momo – đây là cô Hong người giúp việc nhà này.

- Chào tiểu thư – cô Honh lễ phép làm nó hơi nhột.

- Dạ chào cô, con tên Momo sau này cô giúp đỡ ạ. – Momo cười tươi tắn.

- Cô Hong giúp Momo đưa đồ lên phòng đi – mẹ anh  nhìn nó trìu mến.

- À. Dạ.

Cô Hong giúp nó xáchvali đồ lên lầu. Momo cũng theo lên cầu thang.

Tất cả các bậc đều lát đá hoa cương cao cấp. Cũng khá cao. Lên tầng hai có hai phòng gần nhau. Nhưng vẫn chưa dừng ở đó, nó theo cô Hong  lên lầu ba. Ở đây có ba phòng và mộ cái cầu thang ngắn đi lên sân thượng.

Momo và cô Hong dừng lại ở cánh cửa gỗ thứ ba từ ngoài vô. Momo có vẻ tò mò với các cánh cửa còn lại. Hiểu í cô Hong giải thích:

- Tầng hai là phòng của ông bà chủ và tiểu thư, tầng ba có một phòng này là của cô, bên cạnh là phòng của cậu chủ và phòng còn lại là của khách.

Momo không nói thêm gì chỉ gật đầu. Rồi cô Hong quay lại nhìn Momo và đưa cái chìa khóa ra.

- Cô vào phòng đi để tôi giúp cô dọn đồ.

- Dạ không cần đâu cháu tự xếp được rồi!

 Momo nhận chìa khóa và cười tươi.

- Vâng vậy cũng được.

- À, cô Hong này! Sau này đừng gọi cháu là "cô" nữa nha. Cứ gọi là Momo là được rồi.

Cô Hong hơi bất ngờ với lời đề nghị của Momo.

- Nhưng vậy sao được, bà chủ mắng tôi chết.

- Không sao đâu, chuyện đó để cháu lo chứ cô cứ gọi cháu như vậy cháu thấy nhột nhột làm sao í.

Cô Hong cười đôn hậu và khẽ gật đầu.

- Vậy cháu soạn đồ đi nhá. Cô xuống nhà.

- Vâng ạ!

Momo cười tươi rồi mở khóa đi vô.

Cô Hong  cảm thấy Momo là con nhà giàu mà không hống hách như những người khác, đây là lần đầu tiên cô gặp người như Momo. Ấn tượng rất tốt.

Momo bước vô phòng, Bốn bên tường đều sơn màu hồng kem, đúng "gu" màu của Momo. Bên tay trái là một cái tủ gỗ lớn để treo đồ, một bên cánh có gương. Kế là cái giường, ga đệm và chăn gối đều có in hình hoa hồng. Bên cạnh là một cái bàn nhỏ để đèn ngủ. Trước mặt là cái tivi Sony màn hình phẳng 32inch được đặt trên cái kệ gỗ có ngăn kéo. Tiếp đến là cái bàn học có kệ sách ở trên và máy tính bên cạnh. Ngoài cùng là ban công rộng có mấy chậu hoa Thạch Thảo nhỏ cạnh lan can.

Bên tay phải là một cái cửa gỗ khác. Trong đó có một cái bồn tắm và w.c tất cả dều làm bằng sứ kể cả cái bồn rửa tay dưới tấm kính. Toàn bộ bao phủ màu trắng tinh tế.

Xem đủ Momo mới lôi đồ raxếp.

Ba mẹ anh dưới nhà dặn dò anh và cô Hong vài điều rồi cũng đi luôn. Có lẽ là bận việc công ti.

Hết chương 3❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: