Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[oh hallo lại là Taurus đây, tôi vừa đưa ra thử một quyết định rằng tôi sẽ cố gắng viết vào thứ 2 hàng tuần, chúc các bạn đọc truyện vui vẻ]

Mọi người có những phản ứng khác nhau sau khi con dokkaebi biến mất. Một số người cố gắng thoát ra khỏi toa tàu trong khi những người khác lại cố gọi cảnh sát.

chà nhưng Cale biết rằng đó không có bất cứ trò đùa nào ở đây cả, Cale đưa mắt nhìn về phía Kim Dokja và âm thầm quan sát hành động tiếp theo của anh ta.

"Cảnh sát họ không trả lời! T-Tôi nên làm gì bây giờ đây...?" Cô gái bên cạnh Kim Dokja trong có vẻ khá hoảng loạn.

"Bình tĩnh, Yoo Sangah-ssi."

"Yoo Sangah-ssi, cô đã bao giờ chơi trò chơi mà nhóm phát triển đã từng thực hiện chưa? Một trò chơi mà trong đó thế giới bị hủy hoại và chỉ có một vài người còn sót lại ấy."

"Hả? Anh đang nói gì thế..."

Clopeh nghiên người nhìn sang Cale rồi cuối xuống thì thầm vào tai cậu.

"Cale-nim, quả nhiên là anh ta có thông tin về sự việc này"

Cale gật đầu, có vẻ như người đàn ông đó sẽ là một trong những nhân tố mà họ có thể xem xét và lấy được thông tin hữu dụng từ việc hợp tác.

"đừng làm gì cả, quan sát hành động của anh ta" Cale nhỏ giọng thì thầm ánh mắt của cậu âm thâm quan sát Kim Dokja trong khi ánh mắt của Clopeh lại âm thầm quan sát cậu.

(bạn chỉ gay thôi Clopeh...)

Trong lúc kim Dokja đang bận rộn suy nghĩ thì một giọng nói cất lên để thu hút sự chú ý của mọi người, Đúng năm phút sau khi con dokkaebi biến mất, ai đó đã đứng ra phía trước để đối diện với mọi người.

"Bình tĩnh nào, mọi người! Xin mọi người hãy bình tĩnh. Thở đều đi nào."

Anh ta là một người đàn ông có vóc dáng mạnh mẽ với mái tóc cắt ngắn, và cao hơn hẳn một cái đầu so với chiều cao trung bình.

"Mọi người đã ổn định lại được chưa? Xin hãy dừng lại và chú ý đến tôi một chút nào."

Khi mọi người tập trung vào anh ta, người đàn ông to lớn mới nói tiếp. "Như mọi người đã biết, trong trường hợp xảy ra thảm họa cấp quốc gia, dù chỉ là một sự hỗn loạn nhỏ thôi cũng có thể ảnh hướng tới rất nhiều người. Đó là lí do tại sao bây giờ tôi sẽ nắm quyền kiểm soát tình hình."

Cale cau mày, thì ra thế giới này cũng đang gặp tận thế...

từ việc này Cale có thể biết được rằng có không ít thế giới tồn tại trong vũ trụ này, chỉ là dường như ngày tận thế của thế giới mà Kim Rok Soo sống và thế giới này rất khác nhau...

'đây có phải trò chơi của các vị thần không?'

Cale mãi suy nghĩ nên không để ý đến sự hỗn loạn đang dần dân trào trong ánh mắt của những hành khác trên đoàn tàu, đó là ngày tận thế, kịch bản yêu cầu họ phải tự mình tiêu diệt lẫn nhau...

Clopeh đứng bên cạnh Cale thì quan sát hết tất cả mọi thứ, từ cái chết của người đàn ông được gọi là tổng thống, có lẽ anh ấy là vua của đất nước này.. cho đến những gì sẽ diễn ra nếu bọn họ không tiêu diệt lẫn nhau, ánh mắt của Clopeh từ đầu đến cuối vô cùng bình tĩnh.

'tôi chỉ tò mò mà thôi'

Clopeh tò mò về quyết định của Cale-người đàn ông này chưa bao giờ khoan dung hay thương tiếc cho kẻ thù của mình nhưng lại hết lòng vì sự sống còn của người dân vô tội của vương quốc Roan...vậy Cale, ngài xem họ là kẻ thù hay những người đáng được sống?

quyết định của Cale sẽ là thái độ của Clopeh trong tương lai đối với những người ở thế giới này.

Kim Dokja người vẫn đang cố hết sức bình tĩnh khi nhận ra rằng những gì diễn ra y hệt cuốn tiểu thuyết anh ấy đã đọc thì anh vô tình nhìn sang biểu hiện của hai chàng thiếu niên trẻ tuổi ban nãy.

một người thì có vẻ nghiêm túc và thờ ơ, người còn lại thì ánh mắt đầy chăm chú nhìn người bên cạnh mình với ánh mắt vô cùng mộ đạo.

'Tại sao nó lại có cảm giác thật là gay?'

Kim Dokja từ chối suy nghĩ tiếp, anh đưa mắt nhìn về những hành khách đang hoảng loạn trên tàu, theo như cuốn tiểu thuyết...

[Anh nhìn qua ô cửa sổ mờ ảo ở toa số 3807. Đã quá muộn rồi, điều này không thể tránh khỏi. Dù sao cũng chỉ có hai người sống sót trong toa tàu đó.]

(đây là dòng mà Kim Dokja đã đọc trong cuốn tiểu thuyết )

cũng ngay lúc này một âm thanh cáu gắt và khó chịu thu hút sự chú ý của Kim Dokja và Cale cùng một lúc.

Một tên thanh niên trẻ tuổi đang cúi đầu xuống nhìn một người phụ nữ già nua.

"Chết tiệt, tâm trạng tao đang rất tệ, vậy mà mụ già này cứ không ngừng rên rỉ! Bà câm mồm vào được không?!"

Tên thanh niên trẻ có vẻ là một học sinh, hắn ta tựa người vào lối vào.

Hắn ta gầy gò, và có mái tóc nhuộm trắng bệch. Tên của hắn được viết trên huy hiệu gắn trước ngực.

Kim Namwoon.

đó là một cái tên quen thuộc đối với Kim Dokja.

['Chỉ có Lee Hyunsung và Kim Namwoon sống sót trong toa xe đó. Chẳng quan trọng, họ là hai người duy nhất mình cần.']

Cale hơi đảo mắt 'tại sao tôi lại cảm thấy anh ấy giống với Clopeh khi còn là hiệp sĩ hộ vệ?'

"Tôi bảo bà ngậm miệng lại cơ mà?"

Kim Namwoon kích động túm lấy cổ áo của người phụ nữ già. Đôi chân bất lực của bà cụ cứ vậy mà lảo đảo. Lòng bàn tay của hắn ta giơ lên trong không khí.

'Bốp-Bốp-!'

Bình thường, ai đó chắc chắn sẽ chạy tới để ngăn điều này lại. Nhưng vào thời khắc này, chẳng một ai hó hé điều gì.

Cale cau mày, cậu đưa tay vỗ vào vai Clopeh và thì thầm.

"đừng giết cậu ta"

"tuân mệnh" Clopeh nhẹ nhàng gật đầu với Cale rồi bước về phía Kim Namwoon.

Trước ánh nhìn của mọi người thì một người đàn ông trong có vẻ trẻ tuổi đã tiến lên và dùng chân đá thẳng vào bụng của cậu thiếu niên tóc trắng khiến cậu ta ngã về phía sau.

"mẹ nó! Các người vẫn chưa hiểu vấn đề à! Quân đội sẽ chẳng rảnh tới đây cứu chúng ta đâu, một người nào đó sẽ phải chết."

Kim Namwoon nói xong liền đưa tay chỉ vào một màn hình ba chiều đang chiếu vài cảnh.

[Hãy tha cho tôi!]

[Aaaaa!]

[Chết đi! Xuống địa ngục đi!]

Không chỉ diễn ra trong những toa tàu hay trường cao trung Daepong. Nó giờ đây chính là một buổi chiếu trực tiếp, ghi lại hình ảnh những cái chết dần càn quét đất nước.

Clopeh bỏ ngoài tai những gì Kim Namwoon nói mà tiến đến đỡ bà cụ dậy với một nụ cười dịu dàng.

nhưng Cale có thể nhìn thấy được sự dao động trong mắt mọi người trên toa tàu, những lời Kim Namwoon nói không sai, kịch bản này được xây dựng lên để những người ở đây tự tay giết chết lẫn nhau..vấn đề chỉ là thời gian, chỉ cần một người ra tay thì những người còn lại cũng sẽ làm vậy.

"Tôi biết mấy người đang nghĩ gì. Giết đồng loại của mình để tiếp tục sống, đúng là những điều chỉ một thằng chó đẻ mới làm. Nhưng các người biết đấy, ta chẳng thể làm gì hơn, thế lực này ngoài tầm kiểm soát của tôi, ngoài tầm kiểm soát của chúng ta. Chúng ta sẽ chết nếu như không giết một ai đó. Các người nghĩ có ai sẽ lên án chúng ta vì việc đó sao? Mấy người muốn chết để giữ lại cái thứ đạo đức liêm sỉ đó sao?" Kim Namwoon hét lên.

"Nghĩ cho kỹ đi, cái thế giới mà các người từng biết đã kết thúc rồi."

Kim Namwoon nói xong liền đứng lên rồi nghiến răng tiến về phía của Clopeh và bà lão, cậu ta chỉ thẳng vào người đàn bà khốn khổ dang run lẩy bẩy bên cạnh Clopeh.

"nếu bà ta không chết thì tất cả những người ở đây sẽ phải chết"

ánh mắt của Cale lạnh đi, con người vốn là như vậy, những loại động vật đặt lợi ích của bản thân lên hàng đầu.

'Nếu bà già này không nộp mạng, chúng ta sẽ chết.'

suy nghĩ đó bắt đầu khắt sâu vào tâm trí của mỗi người đứng ở nơi này.

"Tên khốn này nói đúng. Nếu không làm, tất cả mọi người đều sẽ chết."

ai đó đã lên tiếng, dần dần những người khác cũng bắt đầu tiến lại gần và cố gắng bao vây hai người Clopeh và bà lão.

"Thằng khốn này mau tránh ra! n-nếu không tao cũng sẽ giết cả mày!"

ánh mắt của Clopeh vẫn tràn đầy bình tĩnh, hắn hơi nghiên đầu rồi cười khẽ như một tiếng thở dài.

"các người có thật sự nghĩ như vậy không? Nhiệm vụ này yêu cầu mỗi người đều phải chứng minh giá trị của mình thông qua cách giết người, liệu giết bà lão này có khiến các người sống sót hay không?...hay sau đó các người phải quay sang và chém giết lẫn nhau?" qua đôi mắt anh lục sẫm màu của Clopeh là sự ngơ ngác và bơ phờ của mọi người trên đoàn tàu, đôi tay của họ lại càng thêm run rẩy.

dưới sự do dự của họ Cale cũng nhẹ nhàng cất lời.

"oh, mọi người thật sự bị sự sợ hãi làm lu mờ lí trí, các người có nghĩ rằng sau một phút nữa người đang đứng bên cạnh sẽ không tấn công và giết các người hay không?" Giọng nói của Cale rất bình tĩnh như một câu hỏi, nhưng nhiêu đó cũng đã đủ làm cho những người đàn ông hung hăn tiến đến phải dè chừng và quay sang nhìn nhau đầy phòng bị.

Kim Dokja cuối cùng cũng quyết định rằng bản thân không thể đứng nhìn được nữa, anh mím môi, theo như những gì anh nhớ trong cuốn tiểu thuyết...

Đùng!!

Âm thanh của tiếng nổ vang lên.

Kim Dokja nhanh chóng chạy về phía trước, cậu bé đó ở đâu? ở đâu? anh cố gắng tìm kiếm trong đám người đang chao đảo.

Ai đó đã ngã về phía bà lão do vụ nổ. Đó là một đứa trẻ đáng thương giữa chốn địa ngục này. Đứa trẻ ấy đang cầm một cái lưới đựng côn trùng.

Đây rồi!

"Xin lỗi, cho anh mượn nó chút."

Kim Dokja lấy hộp đựng côn trùng khỏi tay đứa trẻ rồi đưa tay vào chiếc hộp cầm lấy một con và bỏ vào tay cậu bé. Sau đó quay về phía mọi người, nói.

"Dừng lại! Nếu các người có giết bà lão đó thì như lời của hai thiếu niên kia đã nói, bà lão chết cũng chỉ được tính 'mạng đầu tiên' mà thôi, có một cách để tất cả mọi người ở đây được sống mà, thậm chí còn không cần phải trở thành kẻ sát nhân"

Nghe những lời của Kim Dokja nói ánh mắt của mọi người ngay lập tức tràn về phía anh ta.

"Cái gì?"

"Cách....Cách gì?"

"Mọi người quên rồi sao? Điều kiện để hoàn thành kịch bản không phải là 'giết người' "

[Giết ít nhất một sinh vật sống.]

Mọi người nhanh chóng nhận ra thứ nằm trên tay Kim Dokja.

"Đúng vậy! Chính là côn trùng."

anh ta đưa tay bắt lấy một con côn trùng trong hộp. Đó là con béo mập mà anh nhìn thấy lúc nãy.

"Đưa...đưa nó cho tôi! Nhanh lên!"

Ngay khi nhận ra những gì Kim Dokja đã nói thì mọi người nhanh chóng đổ dồn về phía anh ta với hi vọng có thể bắt được 1 con châu chấu.

Kim Dokja mỉm cười nhìn cảnh tượng đó.

"Các ngươi muốn nó ư?"

"Thế thì nhận lấy này!"

Kim Dokja bóp nát con châu chấu trong tay rồi quăng chiếc hộp lên không trung.

[Bạn đã đạt được thành tích 'Mạng Đầu tiên'!]

[Phần thưởng thêm nhận được là 100 vàng.]

Nhìn thấy đám côn trùng bay tán loạn, mọi người sợ hãi.

Đám người đó hoảng loạn sau khi thấy lũ côn trùng bay nhảy khắp nơi.

"Này! Sao mày lại làm như vậy..."

"Thằng chó đẻ."

Một số người cố gắng tiến lại gần và định tấn công kim Dokja nhưng anh ta chỉ cười khẽ một cách cợt nhã.

"...Lo mà bắt bọn chúng đi kìa, các người chỉ còn có 3 phút thôi đấy."

Cale nheo mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, cậu đã quan sát được số lượng châu chấu có bên trong chiếc hộp, chỉ có 3 con ở bên trong đó... nó sẽ không đủ cho số người bên trong toa tàu này.

những dòng chữ hiện lên ở một góc mà không ai thấy, dòng chữ đỏ nhấp nháy.

[có một số lỗi đã xuất hiện..]

[lỗi]

[đã phát hiện sự can thiệp từ ▬▬▬]

[sai số đã xuất hiện.-.-.-]

[số lượng côn  đã tăng lên: 4]

kể từ khi chiếc hộp đựng côn trùng được quăng đi thì Clopeh đã ngay lập tức chạy về phía đó.

sau khi mời Kim Dokja gia nhập nhóm thất bại thì Kim Namwoon nhận ra người đàn ông bảo vệ bà lão đã rời đi thì liền nhếch mép tiến lại về phía bà lão.

trước khi Cale có thể tiến lên thì người đàn ông đã quăng chiếc hộp đựng côn trùng đã tiến lên và chặn trước mặt bà lão.

"Nhìn cái gì mà nhìn?? Cút sang một bên cho tao."

"Hơi khó đấy."

"Cái gì?"

"Tôi sẽ không đi đâu hết."

"Haha, mày định đóng vai anh hùng à? Hay mày là người đa nhân cách?"

Cale quyết định đứng yên và âm thầm quan sát biểu hiện của hai người.

lúc này Clopeh cũng đã quay lại với một con côn trùng trên tay rồi đặt vào tay Cale với một nụ cười vui vẻ trên môi, Cale đưa mắt nhìn Clopeh như thể đang hỏi 'còn bạn?'

"Oh Cale-nim, tôi chắc chắn sẽ săn được một con 'côn trùng' cho bản thân" trước câu trả lời của hắn Cale chỉ gật đầu rồi đưa mắt nhìn vào con côn trùng trên tay mình trước khi dùng sức khiến nó chết đi...

[Bạn đã hoàn thành được yêu cầu của kịch bản!]

[Phần thưởng thêm nhận được là 100 vàng.]

khi Cale đưa mắt nhìn về phía Kim Dokja và Kim Namwoon một lần nữa thì cậu ngay lập tức nhận ra sự khác thường đến từ cả hai, giống như việc sát khí của Kim Namwoon dày đặc và mạnh mẽ, còn Kim Dokja lại giống như biết hết tất cả những đòn tấn công mà Kim Namwoon sẽ tung ra...hoặc đó là một loại dự đoán đến từ cơ thể?

những cú đấm mạnh mẽ đủ nghiền nát xương người đó lại tiếp tục đánh không trúng mục tiêu. Thấy vậy, Kim Namwoon khó chịu vô cùng. Hắn tức giận hét lên,

"Ah, tại sao không đánh trúng được hắn chứ?"

Kim Dokja hết lần này đến lần khác né được đòn tấn công của Kim Namwoon, anh ta cười nhẹ rồi chỉ về chiếc đồng hồ phía sau.


"Chỉ còn hai phút thôi đấy, nhóc ranh."


Nghe thấy anh ta nói vậy, Kim Namwoon trở nên hoang mang, hắn hết nhìn Kim Dokja rồi lại quay sang nhìn bà lão.

"Chết tiệt!"

vào thời điểm này Kim Namwoon đã lựa chọn bà lão, hắn nhanh chóng chạy đến định tấn công bà lão nhưng Kim Dokja ngay lập tức ôm lấy bà lão rồi lăn sang một bên, anh nhất định không để Kim Namwoon đạt được mục đích.

"Haha, tao biết mày sẽ làm vậy mà."

Kim Namwoon nhanh chóng lôi ra một con dao rồi đâm về phía Kim Dokja.

'chết tiệt!' Kim Dokja rõ ràng không có đủ thời gian để né khỏi còn dao sắc bén đó, đúng lúc đó thì đã có một bàn tay đẩy anh ta khỏi phạm vi tấn công, Kim Dokja thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh cũng nhận ra Kim Namwoon đã quyết định bỏ qua Cale chỉ để tấn công anh ta.

"Chết đi!!"

Kim Dokja nghiến răng, anh nhìn bà lão trong tay mình với một sự thương tiếc.

Thời gian còn lại của kịch bản là 1 phút 30 giây, Thế nhưng hiện tại có lẽ anh phải dùng tới "nó" rồi.

"Kim Namwoon, Năm 2, Cao trung Chungil, tôi có một câu hỏi dành cho cậu."

"...Hả?"

"Trứng côn trùng có tính là sinh vật sống không?"

anh lấy xác của con côn trùng đã chết ra khỏi túi, Trong bụng nó là một buồng trứng to đùng. Có tiếng thứ gì đó bị bóp nát, sau đó dịch chảy ra từ bụng của nó.

Bạn đã giết một sinh vật sống.

Phần thưởng nhận được: 100 xu.]

[Bạn đã giết một sinh vật sống.

Phần thưởng nhận được: 100 xu.]

....

Cale hơi cau mày nhìn màng đối chội của Kim Dokja và Kim Namwoon, cậu rời mắt khỏi họ rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

'thật mệt mỏi, tôi chỉ muốn được lười biếng'

(tôi nhân đạo, bạn nhân đạo, nhưng cái chết thì không, rất tiếc)

cuối cùng cũng chỉ có bảy người sống xót tất thảy.

Cale rảo bước đến bên cạnh cái xác không đầu của bà lão rồi thở dài, cho dù giữ cho bà lão sống xót được lần này thì lần sau thì sao?...cậu không thể đảm bảo được đều gì cả.

Xin Lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top