Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

[30]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tôi mệt nhoài thả mình xuống sàn nhà lạnh buốt.

...

"Doãn Kì à,anh sao thế"

tôi chớp chớp con ngươi,đồng tử bắt đầu dãn ra khi vô số người đang bu quanh lấy tôi,tôi chợt nhận ra cả cơ thể mình đang nằm đè lên hạ thân của Thái Hanh

rồi tôi lại ngồi phắc dậy,nhăn mặt rồi xoa xoa hai bên thái dương,tôi thật không ngờ là mình đã căng thẳng đến độ thiếp đi ngay trong buồng vệ sinh cơ đấy

"Thái Hanh à,đi với anh"

tôi cầm lấy tay cậu,cố gắng bon chen ra khỏi đám người đang dùng mọi ánh mắt cùng những lời nói "công tử,ngài ổn chứ" với tôi

tôi cũng có trả lời bằng cái gật đầu lười biếng của mình,nhưng biết sao giờ họ vẫn lo lắng không nguôi hỏi tới rồi lại hỏi tới duy nhất một câu hỏi

bây giờ tôi chỉ cần cậu,cần mỗi cậu mà thôi

thường thì cậu sẽ là người lôi kéo tôi để đi một nơi nào đó,nhưng lần này tôi lại là người lôi kéo cậu đi.Vì chẳng có một chút kiến thức đường xá nào trong mơ,phải nói là tôi mù tịt chẳng biết tôi nên dẫn cậu đi đâu nữa,tôi chỉ cần một nơi,yên tĩnh! chỉ tôi và cậu vậy thôi

"hyung,đi theo em nè"

dường như cậu đọc được suy nghĩ của tôi vậy,trong lúc tôi đang đứng ở giữa con đường chẳng biết để đi đâu thì cậu đã kéo tay tôi,theo đó bây giờ cậu là người dẫn đường cho tôi

vì đang sống ở một khoảng thời gian khó khăn,điện nước thì thiếu thốn,giặc buôn thì một tăng vì thế mà đường đi chỉ được thắp sáng bởi một ánh đèn dầu là không đủ.Tôi chỉ có thể tin tưởng bàn tay của người đằng trước đang dẫn lối,chứ chẳng thể nhìn được không gian xung quanh,chỉ có tấm lưng cậu lúc ẩn lúc hiện trong mắt tôi mà thôi

khi đó tôi chẳng biết cậu dẫn tôi đến đâu,chỉ biết cậu phải nắm lấy cả hai bàn tay tôi,còn tôi thì phải cẩn thận lắm mới không bị té vì đường đi trông có vẻ rất gập ghềnh

đến khi tôi ngồi xuống,cậu có thủ sẵn cây đèn dầu rồi cậu châm lên mọi thứ xung quanh mới được làm sáng

tôi mới nhận ra tôi và cậu đang trên mái nhà,cậu tinh tế,sớm đã cởi áo khoác của mình rồi trải ra trên mái nhà,tôi lúc ấy vì quá tối mà không hay biết mình đang ngồi yên vị trên cái áo khoác của cậu

vì ánh đèn chỉ đủ để soi sáng mọi thứ xung quanh,chẳng đủ để tôi nhìn rõ khuôn mặt cậu,cứ thế gương mặt cậu thoát ẩn thoát hiện trong đôi mắt tôi

tôi không ngần ngại,huých nhẹ khuỷu tay mình vào bụng cậu,trách mắng cậu vì lí do gì lại lựa địa điểm "quái dị" thế này,thế nhưng vừa thấy cậu mỉm cười ngây ngốc,rồi nhún nhún vai xin lỗi thì tôi cũng nguôi giận ngay

"vì lí do gì mà Doãn Kì của em lại kéo em ra khỏi bữa tiệc còn đang dang dở vậy?"

cậu bẹo má tao mấy hồi,khiến cho chúng bị đỏ táy cả lên

"em hát cho anh nghe được chứ?"

mọi động tác của cậu dừng lại khi tôi đưa ra một yêu cầu nửa khó nửa dễ này

"hả? sao thế?"

"không được cũng chẳng sao"

chỉ là,với việc với tay bật dàn loa mở cái bài hát mà tôi dành tâm huyết lên để rồi nghe đi nghe lại chỉ khiến tôi thêm đau buồn,rồi ý nghĩ nghe cậu hát của tôi loé lên.âm nhạc là thứ có thể điều khiển cảm xúc của tôi,cậu cũng vậy...liệu sẽ thế nào khi hai thứ duy nhất này kết hợp với nhau,liệu tôi có được chữa lành cái vết thương này không?

nhìn thấy ánh mắt đáng thương của tôi,cậu không cam lòng mà lên tiếng

"vậy em sẽ hát cho anh nghe,nhưng anh nghe xong đừng có chọc em đó"

tôi vui mừng hướng ánh mắt về phía cậu rồi gật gật cái đầu nhỏ

cậu ngân nga một giai điệu cho khúc dạo đầu

và ca từ vang lên sau khúc dạo đầu ấy

[kéo ảnh bìa qua sau thì nghe nhạc và hình dung Thái Hanh đang hát nha mấy cô]

đến với em nào

và rồi anh sẽ...

ở trong một thế giới dành cho
trí tưởng tượng bay xa

ta bắt đầu bằng một cuộc dạo chơi

một chuyến du hành trong
thế giới mới

làm những điều mình thích thôi

không gì là không thể anh à

không một nơi nào mà em biết

có thể sánh bằng thế giới mà anh
tưởng tượng ra

-pure imagination-

giọng hát du dương cuốn hút toàn bộ giác quan của tôi

âm thanh phát ra từ đôi môi đầy đặn của cậu,nghe thật kì diệu.

tôi vểnh tai lên mà nghe,mắt không ngừng rời khỏi chàng trai đang hát đó.Tôi không hề hay biết bài hát cậu đang ngân nga,bài hát đó dành cho tôi...hệt như tôi bây giờ,hệt như cái giấc mơ này...

cậu uyển chuyển nhẹ nhàng những nốt cao rồi những nốt trầm,giọng hát trầm ấm ấy như an ủi tâm hồn của tôi vậy

cậu tạo ra thứ âm thanh chẳng cần âm nhạc xung quanh,cậu hát chay! nhưng thật đặt biệt khi tôi có thể nghe được điệu nhạc vang vảng trong đầu

âm thanh đều đặn,giọng hát êm ái được cậu làm chủ toàn bộ,đến cả những chú chim cũng phải đáp xuống để nghe ngóng âm thanh ấy,đến cả những cơn gió cũng tạo nhịp điệu hoà theo tiếng hát cậu,đến cả những ánh sao trên trời cũng chẳng sáng bằng giọng hát cậu lúc này

chao ôi,giọng hát này quả là xinh đẹp mà...

nếu anh muốn đến một nơi
thiên đường

chỉ cần nhắm mắt lại
rồi cảm nhận

là một người mộng mơ nếu
anh muốn

không gì không thể anh à

chỉ cần ở đây,anh có thể làm mọi điều

nếu anh thật sự muốn

-pure imagination-

cậu hoàn toàn làm chủ bầu không khí xung quanh,đến lời nhạc cuối cùng cũng được dứt mà tôi vẫn còn hối tiếc cái âm thanh ấy.Xao xuyến với âm thanh ấy,một lần nữa tôi muốn nghe nó một lần nữa!

nếu có thể tôi rất muốn cho cậu nghe bản nhạc mà tôi sáng tác nên,bởi gì từ cái giây phút cậu cất tiếng hát..tôi đã biết

tôi đã lầm khi nghĩ rằng sẽ chẳng ai đủ khả năng hiểu được âm nhạc của tôi,phải! không ai hiểu cả ngoài...cậu

"Thái Hanh à..thật sự"

"dở à? em biết mà đó là lần đầu tiên em hát cho ai nghe đó,anh cứ chê trách đi không sao đâu"

tôi thầm tức giận trong lòng,tại sao cậu ta có thể tự ti đến như thế? phải nói giọng hát cậu là trời phú đó,tôi vẫn còn đang vương vấn cái giọng hát ấy mãi đây này.

"nghe êm tai lắm ngốc à"

tôi kí đầu cậu,coi như là trừng trị cậu vì tội tự ti quá đáng,cứ thế tôi chủ động tựa đầu vào vai cậu rồi lại nài nỉ cậu hát thêm một lần nữa

cậu nhìn thấy biểu cảm năn nỉ của tôi không thể không gật đầu

cứ thế vào đêm đó,giấc mơ đó tràn ngập giọng hát ngọt ngào của cậu

trước khi hát cậu không quên

"em yêu anh"

chao ôi ba chữ "em yêu anh" của cậu như rót mật vào tai tôi,tôi không thích sến sủa nhưng có lẽ..cậu là ngoại lệ duy nhất của tôi

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top