Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thu này vắng anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người tôi yêu đã ngã xuống.


Anh đã hy sinh cho tổ quốc, cho lý tưởng mà anh luôn tự hào. Anh đã hy sinh dưới  bom đạn của quân địch - kẻ vẫn hằng giày xéo lên quê hương tôi.


Anh bỏ tôi đi mà ép tôi thề nguyện. Anh bỏ tôi đi mà chẳng cho tôi được theo cùng. Anh bỏ tôi đi mà tôi bị chôn giữ lại chốn trần thế.

Cha tôi đã mất trong chiến tranh chống Pháp, cũng giống như anh và hàng ngàn vạn người chiến sĩ khác, ông hy sinh cho ngày mai của tổ quốc non sông. Mẹ tôi là một người y sĩ tận tuỵ, người đã hy sinh vì bảo vệ một chiến sĩ chạy trốn. Tôi không có chị em và cũng không có anh em họ hàng. Cha mẹ tôi vốn là những người chịu kiếp tha hương, họ gặp và yêu nhau trên cái đất Quảng Bình nắng như thiêu như đốt như được số phận định sẵn. Tôi là đứa con duy nhất của họ và anh là người gắn bó duy nhất sau khi họ rời bỏ tôi.


Và giờ, tôi mất anh.


Tôi chẳng còn gì ngoài một tấm thân quèn. Tôi không thể chết vì lời hứa năm xưa, lời hứa anh ép tôi phải hứa khi anh ra chiến khu. Anh ép tôi hứa phải sống cho tới khi số phận không cho phép nữa,  không được đi theo anh hay bất kì ai khác, anh muốn tôi phải sống.



Vì vậy, thân xác này vẫn còn đây nhưng hồn tôi đã mất. Hồn tôi đã mất từ khi nhận được bức thư báo tử của anh.


Ngày nhận thư tôi đã vui biết bao nhiêu, ngu ngốc biết bao nhiêu khi chỉ nghĩ đó vẫn là một bức thư anh gửi về. Tôi đã chạy, đã cười và đã nhảy không biết bao nhiều trên đường về, nhiều tới nỗi lũ học trò cứ trêu tôi mãi không thôi. Tất cả những điều đó như một cái tát đau điếng dành cho tôi khi nhìn thấy dòng chữ " chiến sĩ Trần Quốc Vĩnh đã hy sinh vào ngày mùng 1 tháng 4 năm 1975 trong chiến dịch Tây Nguyên  ". Tôi đã bị lừa. Chẳng biết ai có thù, có oán gì với tôi mà lại làm vậy, đặt tờ báo tử vào phong thư có bút tích của anh rồi để tôi vui mừng như đứa ngốc . Nhưng dù đó là ai đi chăng nữa, tôi cũng phải nói thật rằng, người đó đã thành công.


Tôi đã sống trên cõi đời này hai mươi năm, chưa có bao giờ tôi thấy mình yếu đuối đến vậy. Khi cha tôi mất , tôi còn có mẹ ở bên để sẻ chia, có anh ở bên để dựa vào. Khi mẹ tôi mất , tôi còn anh. Và giờ khi anh mất tôi chẳng còn lại gì, tôi như bèo trôi trên sông, cứ lững lờ mà chẳng thể chìm xuống.

Tôi hờ hững với tất cả mọi thứ, mất đi anh khiến cả thế giới của tôi sụp đổ.

Người tôi yêu đã ngã xuống cho Tổ Quốc, cho quê hương và cho cả lý tưởng của anh.

Còn tôi lạc lối giữa dòng đời lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top