Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chapter 8: Mối nguy hiểm

Rồi cũng đã đến ngày dự triển lãm, em cứ hồi hộp, lo lắng, một phần là vì được hẹn hò cùng chị, nhưng phần quan trọng hơn vẫn là em sợ bại lộ thân phận nghề nghiệp của mình. Bởi vì chiều hôm đó, Sana gọi điện để gửi dàn danh sách khách VIP cho em, danh sách này khiến em phát ngán, đơn giản là vì em muốn nghệ thuật của em được trân trọng chứ không phải là một món hàng hóa để tranh giành quyền lực. Nhưng khổ nỗi họ có tiền và tiếng nói, nên em cũng phải cắn răng mà chấp nhận những bàn tay dơ bẩn đó động vào tác phẩm của mình. Chuyện vẫn bình thường cho đến khi em nhìn thấy dòng chữ Minatozaki Sana, em khó hiểu. Em liền gọi cho cô để hỏi rõ trường hợp này, như đã đoán trước được phản ứng của em, đầu dây bên kia nhấc máy chỉ trong vòng 3s. Em vội vã hỏi:

-Chị làm cái trò gì vậy?

-Nào, bình tĩnh. Chỉ là chị muốn tận hưởng nghệ thuật thôi, có gì sai hả?

- Chị đừng tưởng tôi không biết ý đồ của chị. Tôi cảnh cáo chị, nếu chị làm gì quá phận thì chị coi chừng.

-Này em hơi nặng lời rồi đó. Chị không ngờ một con nhỏ ất ơ nào đó có thể khiến em trở thành con người như vậy.

-Đừng động tới cô ấy. Tôi lịch sự với chị tới bây giờ vì tôi tôn trọng chị với tư cách là một người làm ăn, đừng tưởng là tôi còn yêu chị. Nhớ kĩ điều đó đi.

-E-mm...

-Tôi nói vậy rồi, mong chị biết tư cách mà hành xử cho đúng mực.

Em cúp máy một cách dứt khoát,để lại một nỗi ấm ức cho người bên kia chiếc điện thoại.

Quay lại thực tại, em cứ đi qua đi lại, miệng thì cứ lẩm bẩm những tiếng kì lạ, cho đến khi tiếng tin nhắn vang lên. Đó là tin nhắn từ chị, đơn giản là chị chỉ cảm thấy háo hức khi được tham dự một sự kiện như vậy, thấy thế em bật cười, "Dễ thương thật". Em đặt điện thoại lên giường rồi đi vào phòng tắm. Sau khi tắm rửa, sửa soạn một hồi thì cũng xong, hôm nay em khoác lên mình một chiếc áo sơ mi trắng cùng với một chiếc quần tây màu xanh đậm, bộ đồ giúp em toát lên một nét đẹp trưởng thành, chin chắn, cảm giác như một nữ doanh nhân thành đạt. Chải chuốt mình trong gương, em cảm thán trước hình ảnh khác hẳn trước đây này. Sau khi đã ngắm đủ mình trong gương, em mang đôi cao gót còn mới vào rồi tiến vào garage, chọn chiếc xe hơi mà em cho rằng hợp với không khí của hôm nay. Chiếc xe em chọn hôm nay là chiếc BMW Sport 320i, chiếc xe bóng loáng cùng với lối thiết kế hiện đại làm bật lên khí chất nghệ thuật của em. Em leo lên xe rồi đánh lái rời khỏi garage, em hạ cửa sổ xe xuống để tận hưởng không khí mát lành. Có lẽ dáng vẻ cuốn hút của em khi lái xe đã khiến cho trái tim của bao người đi đường phải rung rinh, có nhiều người còn lầm tưởng em là một người nổi tiếng nữa. Nghe những lời khen như vậy, em bất giác đỏ mặt (ngta cũng biết thẹn thùng chớ). Trên đường đi, em còn tiện ghé tiệm hoa để lấy bó hoa lavender em đã đặt, Nayeon thấy một hình ảnh khác lạ của đứa em lôi thôi lâu nay của mình mà há hốc mồm. "Bà chị già trên đời này là chưa từng thấy người đẹp hay sao?", lời nói thốt ra từ miệng em. Vốn dĩ bà chị già này của nó đã định cảm thán vài câu, nghe xong câu nói đó không nói không rằng mà sử dụng bàn tay lực điền mà gõ vào đầu nó. Em ôm cái đầu mới bị va chạm mà la lên

- " NÈ!Giỡn xíu làm gì ghê dị. Ui da, đau quá."

-" Thôi, m đi nhanh giùm t, chứ đứng ở đây quài là bữa trưa thân yêu của t trồi hết ra khỏi bụng đó."

-"Làm thấy ghê, vậy bái bai bà chị già. Đi đón bồ đây."

-"Già cái mả cha m, m đừng có tưởng nhỏ mà muốn làm gì thì làm nha."

Em ba chân bốn cẳng chạy đi, không thì em sẽ bị ăn thịt bởi bà chằn lửa này mất.Đặt bó hoa bên ghế phó lái, em phóng thật nhanh đến chỗ làm của chị( biểu hiện nhớ ngyeu chăng???). Cuối cùng cũng tới, chiếc xe sang trọng dừng chân trước quán cà phê, còn con người bước ra từ trong xe đó quả là một cực phẩm. Em nhẹ nhàng mở cửa xe bước ra, trên tay còn là một bó bông lavender tràn ngập sắc tím (Sắc màu của bia đia). Em từ từ tiến vào quán, bao con mắt trầm trồ nhìn về phía em, bước tới quầy thu ngân, chỗ mà chị ngyeu đang đứng, cũng há hốc mồm, không một tiếng nói. Em có cảm giác là em đang nhìn một bức tượng khắc họa chị vậy, để làm cho con người kia quay về thực tại,em quơ quơ bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh của em ra. Nhưng cách làm đó không hiệu quả cho lắm, vì chị từ đứng yên thành bất tỉnh, may là có nhân viên gần đó đỡ chị lại, chứ không chắc vì em mà về đoàn tụ với ông bà. Chị chỉ dám cảm thán vẻ đẹp tuyệt trần qua cái mặt đỏ lè vậy thôi, em cũng hiểu rõ chị nên cũng không đòi chị phải khen mình. Tại vì cái hình ảnh đỏ mặt với đôi mắt long lanh cũng đã đủ làm em xiêu lòng rồi, cần gì những lời khen sáo rỗng đó.Chị thì cứ đứng nhìn em chằm chằm vậy thôi, kể cả lời kêu gọi thống khổ từ nhân viên đang hì hục với cả chục ly nước kia cũng không có được sự chú ý từ chị. Thấy mình có vẻ hơi cản trở công việc làm ăn của chị, em liền nhỏ giọng thì thầm vào tai chị:

-Chị quay lại làm việc đi, em đợi chị.

-Không ấy mình đi liền được không em, chị không muốn ai chiêm ngưỡng em nữa.

-Chị tới giờ rồi đó, quay lại làm đi. Tui tuyệt đối chung thủy với chị, không lo bị mất đâu nhe. Nên là quay lại làm việc đi rồi mình về sớm.

Chị nghe vậy cũng miễn cưỡng làm việc, nhưng trong quá trình làm việc thì chị cứ chỉ nhìn về phía em thôi nên là bất cẩn làm đổ ly cà phê đang pha( Hên là chủ đó, chứ không là cắt lương rồi). Cảm thấy cái nóng trên tay mình, chị giật bắn mình, gây ra một tiếng động khá lớn. Em thấy thế liền chạy nhanh tới chỗ chị, không lời nào nhanh chóng rút chiếc khăn cầm tay từ túi quần ra mà nâng niu cầm tay chị lên lau đi những giọt cà phê còn dính. Khung cảnh này như trong phim vậy, quá đẹp tới nỗi bao nhiêu vị khách phải giơ chiếc điện thoại lên để chụp lấy chụp để. Em lau xong rồi còn ân cần hỏi chị, "Có nóng không?", chị im lặng mà lắc đầu. Em nở nụ cười dịu dàng mà nói:

-Vậy chị ngồi nghỉ xíu đi, để em làm cho.

-Thôi em đừng làm, em mà làm chị sợ em bị gì thì sao chị an tâm được.

-Chị khéo lo, em đây là nổi danh cẩn thận số một.

Nói rồi,em dìu chị xuống ghế rồi lấy chiếc tạp dề đeo lên để tránh làm bẩn chiếc áo trắng. Chuẩn bị xong, em liền tiến tới đứng ở quầy thu ngân mà bắt đầu làm việc. Vẻ nghiêm túc cùng với nét đẹp đó đã làm thu hút bao nhiêu khách hàng nữ bước vào tiệm, họ cứ đi vào đứng nhìn bóng hình đang đứng đó bấm order, một hàng dài ở quầy thu ngân không có lấy một bóng nam nhân, ngoài ra những cô nàng đó còn có nhã ý xin phương thức liên lạc, nhưng họ cũng chỉ nhận được một câu trả lời y hệt nhau, một cái ngước mắt về phía người con gái đang ngồi gần đó. Em không cần nói, họ cũng ngầm hiểu em là hoa đã có chủ, mà chủ đó thì lại ngồi kế bên họ, hỏi ai mà dám xin nữa. Thấy người yêu mình có vẻ thu hút ong bướm quá, nên chị đi lại thì thầm với nhân viên pha chế để đổi vị trí cho em, cứ ngỡ em không biết pha chế sẽ tự động bỏ mà không làm nữa, kết cục là có 1 người nào đó đang đứng ở quầy pha chế nhanh nhẹn pha từ ly này đến ly khác, còn tỉ mỉ trang trí cho thật đẹp. Hình ảnh đó càng thu hút nhiều vị khách nữ ngồi gần đó nữa. Em cứ chăm chú làm việc, chẳng để ý ánh mắt rực lửa của ai đó đang nhìn chằm chằm mình. Cơn ghen đã tới đỉnh điểm, chị hung hăng đi tới gỡ cái tạp dề ra khỏi người em rồi cầm tay em kéo đi ra về thật nhanh,trước khi đi còn không quên để lại một câu nói:

-Tăng ca thì tăng lương, ai muốn làm thì nói tôi. (Má, câu nói ai cũng muốn nghe khi đi làm thêm, phú bà)

Câu nói sặc mùi tiền của chị gây xôn xao bộ phận nhân viên, thấy ai cũng hăng hái hẳn. Kéo em ra khỏi quán, chị dùng dằng với em, còn nói em không chung thủy,em thấy vậy cũng chỉ cười bất lực,nói:

-Vậy để kẻ đào hoa này chuộc lỗi cho chị nhé.

Em đi mở cửa xe rồi nhẹ nhàng mời chị vào, còn tinh tế để tay chắn để chị không bị đụng đầu. Sau khi để chị an phận ở vị trí ghế phó lái,em liền chồm qua để thắt dây an toàn cho chị, khoảng cách của cả hai bị thu hẹp tới nỗi em còn cảm giác được từng hơi thở không đều của chị, được dịp gần chị như vậy , hương thơm từ cơ thể của chị,em cảm nhận được hết. Em đắm chìm vào mùi hương đó, cho đến khi chị ho nhẹ một tiếng mới có thể bừng tỉnh. Nhanh chóng thắt dây rồi khởi động máy, trên suốt quãng đường đi, không ai nói với ai câu gì, không phải họ ghét bỏ nhau mà chỉ vì người ta ngại thôi. Cuối cùng cũng đến nhà chị, chỉ là một căn nhà nho nhỏ ấm cúng giữa lòng thành phố tấp nập, em bước xuống xe rồi ga lăng mở cửa cho chị. Chị cũng ngỏ ý muốn em vào nhà đợi, em cũng không ngại mà bước theo cùng chị. "Wao, nhà chị đẹp quá.",em thốt lên. Chị mỉm cười ngại ngùng rồi bước tiếp, bước đến phòng khách, chị kêu em ngồi ở ghế sô pha để đợi. Em cũng ngoan ngoãn ngồi chờ, em liền đưa mắt dò xét xung quanh gian phòng, những bức tranh, những đồ trang trí, kể cả màu tường cũng có thể chứng minh được gu thẩm mĩ của chị là rất tốt. Em ngắm nhìn bức tranh đính trên tường, có chút quen mắt, em lia mắt xuống góc trái của bức tranh, à đúng rồi, là tranh em vẽ. Điều bất ngờ ở đây là bức tranh rất khó mua,có thể nói là bức đáng giá nhất của em về mặt tiền bạc, kể cả những tay tài phiệt có quăng bạc triệu cũng chưa chắc có cơ hội sở hữu, em thật sự không biết ai mua tranh của mình, vì việc buôn bán thuộc về trung tâm, em chỉ nhận một phần tiền từ việc mua bán đó. Không ngờ lại trùng hợp đến vậy, yêu người vẽ bức tranh được treo ở nơi trang trọng nhất, thú vị thật. Em ngắm nghía bức tranh thật kỹ lưỡng từng nét vẽ, màu mực đã sờn khô, những bố cục tách ra thì lại kì cục nhưng khi ở cùng nhau lại vô cùng hoàn chỉnh. Chú tâm đến khi kim đồng hồ đã điểm bảy giờ, chị cũng từ từ bước xuống, tiếng cao gót va đập với bậc cầu thang đã thu hút sự chú ý của em. Chị quyến rũ trong bộ váy trắng ôm trọn cơ thể, đủ tinh tể để phô diễn hết đường cong tuyệt đẹp.( Tôi lấy cảm hứng từ hình ở trên á.)

Em nhìn chằm chằm, "Thật sự là tiên nữ giáng trần sao?", em nghĩ. Mái tóc dài bồng bềnh được uốn nhẹ ở phần đuôi cứ di chuyển nhẹ nhàng khi chị bước đi, vừa quyến rũ nhưng lại rất nhẹ nhàng. Em thật sự không thể thốt được một lời gì, thật sự quá đẹp. Cảm giác như một người phụ nữ đầy quyền lực nhưng với một gương mặt của thiên thần. Em cứ đứng đờ ở đó mà không chớp mắt, cho đến khi cái búng tay của chị mới kéo em khỏi sự u mê kia. Em thốt lên không tự chủ:

-Chị đẹp quá!

-Thôi tôi biết rồi cô nương. Nãy giờ ngắm tôi chưa đủ sao mà giờ còn nói đều dư thừa thế.

-À à em quên, chị lúc nào cũng xinh đẹp, chỉ là nay đẹp một cách bất thường thôi.

-Vậy mình đi thôi em.

Em gật đầu rồi đưa tay cho chị nắm để chị cầm tà váy dài ngang mắt cá để đi chuyển dễ dàng hơn.Nhìn họ hiện tại thật sự rất quyền lực, như một cặp đôi của một tập đoàn lâu đời. Em mở cửa xe, nhẹ nhàng đưa chị vào sau đó thắt lại dây an toàn cho chị. Em khởi động xe rồi bắt đầu lái xe đến trung tâm. Vừa mới đến, sự bóng loáng của chiếc xe đã thu hút rất nhiều cánh báo chí, họ liên tục bấm máy ảnh chụp vào chiếc xe của em. Em nhẹ nhàng mở chiếc cửa xe rồi bước xuống, hình ảnh đó khiến cho các vị quan khách cũng phải ngoái đầu lại nhìn. Em đi ngang qua chiếc xe để mở cửa cho chị, một bóng dáng như quý bà quyền lực bước ra. Họ như một cặp đôi hoàn hảo, thần thái, dáng vẻ, sự giàu có đều toát lên, em ân cần nắm lấy đôi bàn tay chị bước vào buổi triển lãm, họ đi ngang qua cánh báo chí mà không để ý đến những ánh đèn flash đang chiếu về phía họ. Bước vào trung tâm, quy mô của buổi triển lãm khiến chị choáng ngợp, thật sự rất rộng, xung quanh có rất nhiều doanh nhân, những vị chính trị gia,còn có những họa sĩ nổi tiếng, buổi triển lãm giống như một buổi họp mặt của giới thượng lưu. Đi một đoạn thì bỗng nhiên có một đôi tay chìa ra phía chị, chị chú ý nhìn vào chủ nhân đôi bàn tay kia,hóa ra là một cô gái xinh đẹp. Chị lịch sự mà nhận cái bắt tay xa lạ đó.

-Chào cô, tôi là Minatozaki Sana.

-À xin chào, tôi là Myoui Mina. Rất vui được gặp cô.

-Cô cũng là người Nhật à? Thật trùng hợp là tôi cũng vậy.

Hai người như bắt được vàng mà nói chuyện say mê, không để ý kế bên đang có một ánh mắt không rõ ý nghĩ mà nhìn về phía họ. Em sợ cô ta sẽ giở trò, em thật sự không muốn nó xảy ra. Sự thân thiện đầy giả tạo của Sana khiến em nổi cả gai óc, không ai có thể khinh thường đầu óc của cô ta, một mình xây dựng cả đế chế mà. Hai người cứ vui vẻ nói chuyện cho đến khi em chen ngang.

-Hai người chào hỏi hoài cũng mệt đúng ko? Chị uống miếng nước đi.

- Để chị uống.

Sự ngọt ngào của hai người thật sự làm Sana rất khó chịu nên cô liền đánh trống lảng nói rằng cần phải chào hỏi những người khác, trước khi đi còn không quên để lại lời nhắn.

" Chúc hai người tận hưởng buổi triển lãm vui vẻ...nhé!!!"

Câu chúc ấy không đơn thuần chỉ là một câu nói, em biết điều đó. Chuyện gì có thể xảy ra đây?

Tui đã trở lại rồi. Chap này chắc là dài nhất của tui á, dạo này otp không có nhiều mmt nên tui ko có cảm hứng mấy bà ui. Nhưng mà hoi tui cũng sẽ cố hoàn thành cái truyện này. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ truyện của tui.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top