Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bụng Dạ Đen Tối - Chương 14+15+16


Chương 14:

Trên internet lưu hành một câu nói như thế này: đi vào giang hồ hỗn loạn, sẽ có ngày trả giá.

Vài ngày trước, hai anh chàng đẹp trai còn vui vẻ hớn hở giờ thì chỉ có thể dùng tình cảnh bi thảm để miêu tả họ mà thôi. Mà căn cứ vào định luật "Boss khó chịu, cấp dưới đừng mơ sẽ thoải mái", tâm trạng của tất cả mọi người trong văn phòng chỉ có thể hình dung là mây đen mù mịt.

Chuyện xảy ra sau ngày hai anh chàng đẹp trai vui vẻ hớn hở.

Hôm nay đáng lẽ gió thu hây hẩy thổi mà không biết sao thời tiết lại oi bức, trên đường một nhóm phụ nữ trung niên đang la hét: nắng gắt cuối thu đã đến.

Đang lúc Tịch Mục Á định bật máy điều hoà lạnh thêm một chút, anh nhận được một cú điện thoại. Chỉ có một cú điện thoại đó, đã trực tiếp và cũng gián tiếp giăng mây đen kín mít cả văn phòng.

Theo cách nói thông thường: một cuộc điện thoại gây ra án mạng đẫm máu.

Cú điện đó là của người bạn từ nước Ý xa xôi của Tịch Mục Á -- Trì Phi Mặc.

"Mục Á, tôi muốn cậu trong nửa tháng phải đưa đề án thiết kế của cậu cho tôi." Giọng nói lành lạnh lại uy lực, cuộc gọi vừa thông liền đi thẳng vào vấn đề.

Tịch Mục Á nghe được giọng điệu quen thuộc này, còn chưa kịp có ý kiến gì đã bị cái thời hạn "nửa tháng" hù chết khiếp.

"Phi Mặc, chắc cậu đang đùa rồi. I am sure." Tịch Mục Á bình tĩnh trả lời.

"What a pity! You are wrong. (Đáng tiếc là không phải)" Trì Phi Mặc không chút khách khí đập tan giả thiết của Tịch Mục Á.

Tịch Mục Á gắng nén cảm xúc, thở một hơi thật dài rồi nói: "Tôi không thể hoàn thành."

Trì Phi Mặc cười khẽ một tiếng, "Mục Á, cậu cũng biết, người trả lời 'không thể' với tôi đã đi đâu rồi chứ."

Tịch Mục Á im lặng, anh đương nhiên biết rõ là một lão đại mafia Ý nhưTrì Phi Mặc sẽ ra tay rất tàn nhẫn với tất cả những người làm phản trong tổ chức của anh ta. Cái người nói "không thể" kia đã bị đưa đến Nam Phi làm công nhân đãi vàng, khá là thảm thương đấy, giờ chắc đang uống trà với Diêm vương.

"Một tháng." Tịch Mục Á thương lượng hạn chót trong lòng mình. Công trình quá lớn, nửa tháng hoàn thành thì quá miễn cưỡng.

"Mục Á, cậu đang cò kè mặc cả với tôi sao?" Giọng nói lành lạnh của Trì Phi Mặc mang theo chút nguy hiểm.

Tịch Mục Á gần như khẳng định được giờ phút này vẻ mặt của Trì Phi Mặc vô cùng đáng sợ.

Anh cân nhắc đôi chút tiến trình của dự án, nói đại: "20 ngày. Đây là cực hạn của tôi!"

Bên kia điện thoại Trì Phi Mặc ngừng vài giây đồng hồ, cuối cùng thốt ra một câu: "Cậu nhất định phải hoàn thành trong vòng nửa tháng." Không đợi Tịch Mục Á phản ứng đã cúp điện thoại...

Tịch Mục Á nghe tiếng "tút tút" trong điện thoại di động, lòng có dự cảm không may.

Tịch Mục Á vô tội bị người khác chèn ép, tất nhiên cũng muốn chèn ép kẻ khác.

Vì vậy, anh triệu tập một cuộc họp khẩn cấp, phân công nhiệm vụ, phân bố thời gian, đặt thời hạn cuối cùng hoàn thành dự án.

Giọng điệu không ai được phép lên tiếng cộng thêm vẻ mặt nghiêm túc, trong cuộc họp không có có bất cứ ai dám phản đối.

Vì vậy sau khi cuộc họp kết thúc, mỗi người cũng bắt đầu tăng ca và liều mạng đủ kiểu, thình thoảng đi đường còn bắt gặp họ mất hồn mất vía, tinh thần uể oải.

An Chính Nhiên do dự, Tịch Mục Á cũng bước vào "trạng thái làm việc vô địch", tất cả cấp dưới càng không có ngày yên ổn.

Trên đây là bản tin 'một cuộc điện thoại dẫn đến vụ án mạng đẫm máu'.

Mấy ngày nay, Nhạc Mậu Mậu với tư cách là nhân viên công ty, tất nhiên cũng không thể tránh khỏi đồng cam cộng khổ cùng đồng nghiệp.

Đã rất lâu cô không được đụng đến BL! Đều tại cái công việc chết tiệt này...

Nửa đêm 12 giờ.

Ngồi trước máy tính làm việc, Nhạc Mậu Mậu duỗi lưng một cái, bụng đột nhiên kêu rột rột.

Cô đứng dậy đi vào bếp, mở tủ lạnh.

Đúng là đã nghèo còn mắc cái eo, trong tủ lạnh trống không không có chút đồ ăn thừa, mà cũng chẳng có bất cứ đồ ăn bỏ bụng nào khác. Đồ ăn vặt để trong phòng vừa mới ăn hết ngày hôm qua. Chần chừ một lúc, Nhạc Mậu Mậu quyết định đi cửa hàng tiện lợi 24/24 giờ mua chút đồ ăn vặt.

Quay vô phòng khoác thêm áo, Nhạc Mậu Mậu liền đi ra ngoài.

Ánh trăng yếu ớt chiếu trên mặt đất, trên đường chỉ lác đác người, ai ai cũng thoăn thoắt bước đi vội vàng. Nhạc Mậu Mậu cảm thấy hơi lạnh, chân cũng bước nhanh hơn.

Cô vào siêu thị mua mấy bịch khoai tây chiên Lay's và hộp cháo bát bảo, đang lúc cô hài lòng bước ra khỏi siêu thị không lâu, vừa ôm đồ ăn vặt vừa cúi đầu đi, Nhạc Mậu Mậu bỗng bị ai đó chắn đường.

*** Khoai tây chiên Lay's: Lay's là tên của loại khoai tây chiên, như khoai tây chiên Oishi, Poca...

*** Cháo bát bảo: bát bảo theo nghĩa Hán Việt là 8 thứ quý, bao gồm: hạt sen, long nhãn, lạc nhân, đậu xanh, đậu đỏ, nếp nương, đại mạch, ý dĩ cùng nấu với nhau.

Nhạc Mậu Mậu ngẩng đầu, thì ra là một người đàn ông mặc đồ đen đeo kính râm.

Đêm hôm khuya khoắt không có mặt trời chói lọi, còn đeo kính râm, chẳng lẽ là che ánh trăng!

Nhạc Mậu Mậu rất tò mò, tuy nhiên đêm hôm khuya khoắt thế này cô chỉ muốn tranh thủ về nhà, nói một câu "xin lỗi", cô vòng qua người đàn ông mặc đồ đen tiếp tục đi về.

Có thể người đàn ông mặc đồ đen không có ý tránh qua cho Nhạc Mậu Mậu đi, hắn nhanh chóng bước đến trước mặt Nhạc Mậu Mậu, từ trong túi áo trước ngực lấy ra một tấm hình. Mắt nhìn ảnh chụp, lại nhìn mặt Nhạc Mậu Mậu. Hình như muốn xác định cái gì đó, rồi đem ảnh bỏ lại vào túi.

Nhạc Mậu Mậu nhìn người đàn ông trước mắt như thịt chọi vách tường, có chút sợ hãi. Không phải là gặp cướp chứ!

Nghĩ vậy, Nhạc Mậu Mậu co giò chạy theo hướng ngược lại, cũng mặc kệ càng chạy càng xa nhà, cô giờ chỉ muốn chạy đến nơi nào có người để kêu cứu.

Không xui đến vậy chứ, ra ngoài mua đồ ăn vặt cũng gặp người xấu. Nhạc Mậu Mậu oán than.

Không chờ Nhạc Mậu Mậu chạy được vài bước, người đàn ông mặc đồ đen cũng nhanh chân đuổi theo cô. Nhạc Mậu Mậu thấy kẻ xấu đã đuổi kịp mình, hả họng la lớn: "Cứu mạng..."

Điều bi kịch là, nửa đêm nửa hôm ai cũng ngủ hết rồi, đâu còn ai ra ngoài phơi nắng ánh trăng.

Đừng nói là một người, ngay cả nửa con mèo cũng không thấy.

Người đàn ông áo đen đã nhanh chóng tóm được Nhạc Mậu Mậu liền đánh một cái vào gáy của cô.

Trước khi té xỉu Nhạc Mậu Mậu chỉ có một ý nghĩ...

Người nửa đêm đeo kính râm quả nhiên không phải là người tốt!

******

Tin tức Nhạc Mậu Mậu không chấm công nhanh chóng lan truyền.

Tiêu Nam gọi di động và điện thoại nhà của Nhạc Mậu Mậu vài lần nhưng đều không liên lạc được.

Mẹ Nhạc lo lắng đến độ không biết nên làm thế nào, chỉ có thể ngồi trong phòng khách khóc bù lu bù loa, ba Nhạc trong lòng cũng thấp thỏm không thôi, vì trong nhà lúc này chỉ có ông là đàn ông, đành phải nén nỗi lo âu không biểu hiện ra ngoài, không ngừng an ủi mẹ Nhạc đang thút thít nỉ non.

Mất tích chưa đến 24 tiếng, có đến cục công an báo án cũng không lập hồ sơ được.

Hai vợ chồng ông bà Nhạc đã đi tìm xung quanh những nơi gần nhà, đến công ty cũng không tìm thấy, nôn nóng như ngồi trên đống lửa.

Tịch Mục Á ở công ty không thấy Nhạc Mậu Mậu, lập tức bỏ hết công việc trong tay chạy đến nhà Nhạc Mậu Mậu tìm hiểu mọi chuyện.

Hai vợ chồng ông bà Nhạc đang bối rối ngồi trong phòng khách chợt nghe thấy tiếng chuông cửa, lòng đột nhiên vừa mừng vừa lo, có lẽ Mậu Mậu đã về.

Cha Nhạc bước nhanh ra cửa...

Lòng hân hoan chờ mong con gái mình trở về, ba Nhạc vừa mở cửa thấy lại là Tịch Mục Á vốn đã biến mất mấy năm nay, mặt ông hầm hầm.

"Cậu làm gì ở đây!" Tâm trạng ba Nhạc đang cuống cuồng, lúc này không hề cháo đón Tịch Mục Á, giọng điệu hiển nhiên cũng chẳng lịch sự.

Tịch Mục Á đang lo lắng cho Nhạc Mậu Mậu nên cũng không quan tâm đến giọng điệu "chẳng thận thiện" của ba Nhạc, cho dù trong lòng nóng như lửa đốt cũng nhẫn nại nói: "Con xin lỗi, Mậu Mậu vẫn chưa về sao bác?"

Ba Nhạc lo lắng cho con gái, lại thêm tiếng khóc của vợ mình, lòng phiền muộn vô cùng, dứt khoát trút giận lên người Tịch Mục Á.

"Giờ tôi biết vì sao con gái bé bỏng nhà chúng tôi đột nhiên biến mất rồi, nguyên nhân do sao chổi như cậu đã quay về! Cậu biến mất mấy năm con gái bé bỏng của tôi sống rất yên ổn, cậu mới vừa xuất hiện thì nó gặp chuyện ngay!"

Tịch Mục Á lẳng lặng nghe ba Nhạc lên án, đôi môi mím chặt, cố nhịn tâm trạng cáu kỉnh, dằn giọng nói: "Bác trai, chúng ta tìm Mậu Mậu trước đã, được không?"

Nghe xong lời Tịch Mục Á nói, ba Nhạc càng thêm kích động, "Nói đi, có phải cậu hay không! Tôi không đồng ý cho cậu và nó bên nhau, nên cậu bắt cóc con gái của tôi, có phải không?"

Tịch Mục Á muốn đập đầu vào tường, nếu anh bắt cóc Nhạc Mậu Mậu thì còn đến đây làm gì.

"Bác trai, mong bác hãy bình tĩnh lại. Con không bắt cóc Mậu Mậu, con cũng không có tin tức của cô ấy."

Ba Nhạc níu chặt Tịch Mục Á không buông như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, trong lòng vô thức muốn trốn tránh khả năng tệ nhất, chỉ muốn nghĩ con gái mình do Tịch Mục Á bắt đi.

"Không phải cậu thì còn ai vào đây! Mậu Mậu vâng lời như vậy, sẽ không đắc tội với người khác..."

"..." Tịch Mục Á đối với việc ba Nhạc chán ghét anh cũng đành bó tay, có thể việc cấp bách, anh chỉ muốn tìm được Nhạc Mậu Mậu.

Nghe tiềng ồn ào ngoài cửa ra vào, mẹ Nhạc hai mắt đỏ ké đi ra xem thế nào.

Ba Nhạc vừa thấy vợ khóc đến hai mắt đều sưng, ôm mẹ Nhạc nhẹ giọng an ủi.

Mẹ Nhạc nhìn thấy Tịch Mục Á trong nháy mắt cũng sửng sốt, thằng bé này cũng chẳng có gì thay đổi, chỉ là tạo cho người ta cảm giác trưởng thành hơn, đã thành người lớn rồi, không còn là cậu thanh niên non nớt ngày nào nữa.

Mẹ Nhạc thật ra rất có cảm tình với Tịch Mục Á, bà trừng mắt nhìn chồng mình, sau đó quay sang nói với Tịch Mục Á: "Vào trong đi, Mậu Mậu vẫn chưa về nhà, bác... bác không biết nó đi đâu nữa..." Nói đến đây, mẹ Nhạc lại khóc nức nở.

Tịch Mục Á vội nói: "Bác gái, con vào không nhà, con chỉ muốn biết Mậu Mậu mất tích từ lúc nào."

Mẹ Nhạc nức nở trả lời: "Bác không biết, tối qua trước khi đi ngủ bác có đi qua phòng nó, vẫn thấy nó ngồi trước máy tính làm việc, sáng sớm hôm nay, ba nó gọi nó ra ăn sáng, nhưng không có ai trả lời, vào phòng nó mới phát hiện không thấy người đâu cả. Gọi điện thoại cũng không có ai nghe máy... Cái con bé này, cuối cùng là đi đâu rồi."

Tịch Mục Á buộc chính mình phải bình tĩnh, lại hỏi tiếp: "Phòng Mậu Mậu có lộn xộn không ạ?"

Mẹ Nhạc đáp: "Vẫn như bình thường, chỉ có máy tính vẫn mở."

Tịch Mục Á nghe xong tư lự hơn nửa ngày, dựa vào một vài thông tin này anh lờ mờ đoán được Nhạc Mậu Mậu biến mất trong khoảng thời gian từ nửa đêm đến rạng sáng. Trong phòng không bừa bộn, cũng không phải do trộm cướp đột nhập rồi bắt cóc, rất có thể nửa đêm Nhạc Mậu Mậu tự mình đi ra ngoài.

"Bác trai, bác gái, hai người yên tâm, con sẽ đi tìm cô ấy ngay." Tịch Mục Á nói xong quay người đi gấp.

Mẹ Nhạc liền cầm chặt tay Tịch Mục Á, như đặt hết mọi hy vọng lên người anh, bà căng thẳng hỏi: "Con nhất định sẽ tìm được nó mà, phải không?"

Tịch Mục Á quay lại nắm chặt tay mẹ Nhạc, vỗ nhẹ an ủi bà, kiên định nói: "Con nhất định sẽ tìm được cô ấy."

Cho dù chân trời góc bể, anh cũng sẽ tìm được em...

Chương 15:

Edit: Zoe Tran

Beta: Elvie Yuen

~ ~ ~

Lúc Nhạc Mậu Mậu tỉnh dậy, vuốt vuốt cái cổ có chút đau nhức. Đập vào mắt cô là đèn chùm pha lê treo áp trần của Ý, căn phòng theo phong cách Châu Âu sáng rực trong ánh vàng của chùm đèn pha lê, trang trí nội thất mang tính đối xứng mạnh mẽ cho thấy chủ nhân căn nhà nhất định là người rất kỹ tính.

Bệnh nghề nghiệp của Nhạc Mậu Mậu bắt đầu nổi dậy dường như quên hẳn chính mình đang trong tình trạng "bị bắt cóc". Nhìn thấy căn phòng đẹp như vậy lại cảm thán không biết đến khi nào mình mới có thể tự thiết kế trang trí được một ngôi nhà đẹp như vậy.

"Tỉnh rồi à?"

Một giọng nam trầm lạnh như băng ngắt ngang dòng cảm xúc đắm chìm trong việc thưởng thức căn phòng của Nhạc Mậu Mậu.

Nhạc Mậu Mậu nhìn về phía phát ra âm thanh, có một người đàn ông đang ngồi cách sô pha bằng da không xa. Mày kiếm mắt sáng, tóc rõ ràng màu đen mà đôi mắt lại màu xanh da trời, các đường nét trên khuôn mặt tôn lên vẻ đẹp lai rạng ngời. Anh ta lặng lẽ ngồi đó, như một bức tranh, không hề có bất cứ cảm xúc nào.

Nhạc Mậu Mậu rất ghét đàn ông đẹp trai hơn mình.

Chẳng lẽ bây giờ trai đẹp đều đổi sang nghề -- bắt cóc?

Trì Phi Mặc nhìn thấy dáng vẻ dò xé ngơ ngác của Nhạc Mậu Mậu đối với mình, mày cau chặt, cho dù có thói quen bị mọi người nhìn chằm chằm, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta chứng kiến cái nhìn này -- trong ánh mắt ngốc nghếch mang chút nghi ngờ lẫn đáng thương.

"Gọi điện cho Tịch Mục Á." Trì Phi Mặc cắt ngang cái nhìn dò xét của Nhạc Mậu Mậu.

Nhạc Mậu Mậu lại lần nữa nghe thấy giọng nói lạnh lẽo, tự dưng nổi hết da gà, nhưng cô tuyệt đối không thừa nhận mình bị khí thế của người đàn ông này làm sợ.

Nhạc Mậu Mậu ngồi ngay ngắn mới phát hiện thì ra nãy giờ mình nằm trên ghế sô pha chẳng trách lại thấy đau lưng! Thầm mắng mấy tên bắt cóc bây giờ cũng vô nhân đạo quá, không cho con tin nằm trên một cái giường tử tế. Hừ! Nhìn cái mặt đẹp trai thế, hoá ra ác độc đến vậy!

Trì Phi Mặc thấy Nhạc Mậu Mậu vẫn nghệt mặt ra, càng chau mày chặt hơn, "Cô bị câm à!"

Nhạc Mậu Mậu giật mình, nghe đối phương mắng mình, cũng lập tức lấy lại tinh thần, "Anh mới bị câm đó, cả nhà anh đều câm cả!"

Nhạc Mậu Mậu đáng thương vừa nói xong đã hối hận, đối diện với tên bắt cóc mình, lại còn lớn tiếng mắng chửi như thế, liệu cô có bị tan xương nát thịt không đây? Len lén liếc đối phương, quả nhiên không ngoài dự đoán, đối phương đã sa sầm nét mặt.

Khí thế thật lớn, vô cùng lớn, Nhạc Mậu Mậu cảm giác mình không thở nổi. Cô rụt rụt đầu, tự động nuốt nước miếng.

Trì Phi Mặc nén cảm xúc muốn giết người, tiếp tục nói: "Không câm thì tốt, gọi điện cho Tịch Mục Á."

Nhạc Mậu Mậu nghe vậy cuối cùng không kìm được lòng tò mò, yếu ớt lên tiếng: "Anh quen anh ấy? Là kẻ thù?"

Trì Phi Mặc thấy Nhạc Mậu Mậu cứ hỏi bâng quơ, nhưng nể mặt Tịch Mục Á, anh ta lại một lần nữa nén cảm xúc muốn giết người, "Cô gọi, hay không gọi."

Bầu không khí bị dồn nén lại biến hoá kịch liệt, Nhạc Mậu Mậu lúc nãy còn lí nhí giờ lại không sợ chết nói tiếp: "Gọi thì sao, mà không gọi thì sao." Thật ra Nhạc Mậu Mậu rất muốn che cái miệng không vâng lời của mình.

"Cô không có lựa chọn khác."

"..."

Không có lựa chọn khác thì anh hỏi làm gì! Choáng thật, mấy tên bắt cóc hiện nay đã độc đoán còn không nói lý lẽ! Nhạc Mậu Mậu chỉ dám mắng thầm thôi, chứ có cho cô một trăm lá gan cũng không dám nói ra.

Cô sờ vào túi mình, lấy điện thoại ra, ấn ấn vài cái mới phát hiện màn hình đen thui không có bất kỳ phản ứng nào.

Cô giơ điện thoại đã tắt ngấm, thành thật nói: "Điện thoại tôi hết pin rồi."

"..." Lúc này đến phiên Trì Phi Mặc im lặng, anh ta cực kỳ hoài nghi chỉ số thông minh của cô có vấn đề. Đã hết cách, anh ta bèn lấy di động của mình ra, cong tay lại, rồi ném cho Nhạc Mậu Mậu.

Nhạc Mậu Mậu trong lòng lo sợ đón lấy cái vật thể bay đó, may là mình còn chụp được.

Quái gở thật, có điện thoại còn bắt tôi gọi chi thế! Biến thái!

Đương nhiên những lời này Nhạc Mậu Mậu cũng không dám nói ra miệng, cô ngoan ngoãn tìm tên Tịch Mục Á trong sổ địa chỉ, bấm điện thoại...

******

Dù đã cam kết đảm bảo với mẹ Nhạc sẽ tìm được Nhạc Mậu Mậu, nhưng thật ra Tịch Mục Á cũng không có biết Nhạc Mậu Mậu đã đi đâu.

Đang lúc lái xe đi khắp nơi tìm Nhạc Mậu Mậu, đột nhiên điện thoại reo lên.

Anh bực bội nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, trên đó có hiện tên Trì Phi Mặc, anh tưởng rằng anh ta gọi vì việc thiết kế. Anh bật tai nghe, "Phi Mặc, tôi hiện tại đang bận, lát nữa tôi gọi lại."

"Sói xám..." Bên kia tai nghe truyền đến một giọng nữ quen thuộc, khiến Tịch Mục Á thắng gấp xe, đậu vào ven đường.

Vì bất ngờ nên Tịch Mục Á sốt ruột hỏi: "Quàng khăn đỏ à?"

"Sói xám, có một tên tóc đen mắt xanh bảo em gọi điện cho anh, em hình như ... bị bắt cóc."

Tịch Mục Á nghe vậy, trong đầu lập tức hiện ra: tóc đen mắt xanh, điện thoại của Trì Phi Mặc, giọng nói của Quàng Khăn Đỏ, dự án thiết kế, nửa tháng...

Gom lại hết tất cả khiến Tịch Mục Á hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.

Shit! Trì Phi Mặc, cậu điên rồi!

Tịch Mục Á đập mạnh lên vô lăng, cố nén giận, dùng giọng ôn hoà nói: "Quảng Khăn Đỏ, em đưa điện thoại cho cái tên tóc đen mắt xanh chết tiệt kia cho anh."

Chỉ trong chốc lát, một giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến từ đầu dây bên kia: "Mục Á."

Nghe được cái giọng lạnh như băng ấy, Tịch Mục Á nghiến răng: "Trì Phi Mặc, cậu làm cái con mẹ gì thế!" Một Tịch Mục Á luôn nho nhã điềm tĩnh giờ cũng nhịn không được mà văng tục.

Đầu kia Trì Phi Mặc nghe được câu chửi thề, không giận còn cười, "Tôi muốn gì cậu không biết sao?"

Quả nhiên là vì cái hạn định nửa tháng phải hoàn thành dự án thiết kế.

"Cậu rõ ràng đang ở Trung Quốc mà, giờ ở chỗ nào, tôi đến tìm cậu." Tịch Mục Á buộc mình phải bình tĩnh.

Nghe Trì Phi Mặc nói địa chỉ, Tịch Mục Á lập tức lái xe đi, trước khi tắt điện thoại, còn cảnh cáo: "Trì Phi Mặc! Cậu mà dám đối xử cô ấy..."

Trì Phi Mặc cười nhẹ đáp, "Đương nhiên."

Cúp điện thoại, Tịch Mục Á bực bội tháo tai nghe, nhấn ga, lòng nóng như lửa đốt.

Chết tiệt, anh nên sớm nghĩ đến cái tên mưu mẹo khốn khiếp Trì Phi Mặc kia chứ!

******

Lúc Tịch Mục Á hoảng sợ chạy đến chỗ ở của Trì Phi Mặc, mồ hôi đổ đầy trán, cà vạt vốn chỉnh tề cũng hơi xộc xệch.

Trong đại sảnh, Trì Phi Mặc nhàn nhã ngồi ở sô pha, trên bàn trà có đặt một bộ uống trà.

Anh ta vui vẻ thưởng thức vẻ mặt ngày thường đanh lại giờ đột nhiên biến thành "lo lắng", giơ cái ly tinh xảo trong tay, hướng về phía Tịch Mục Á nói: "Uống trà chiều không?"

Tịch Mục Á bước vào đại sảnh chỉ thấy Trì Phi Mặc không thấy Nhạc Mậu Mậu vốn đã nông nóng rồi, anh ta còn hào hứng hỏi mình uống trà chiều không!

Điên thật!

Tịch Mục Á ba bước cũng bước thành hai, đi đến trước mặt Trì Phi Mặc, vung một cú đấm móc bên phải tấn công trực diện. Trì Phi Mặc dường như đã chuẩn bị từ sớm, mặt có hơi nghiêng, tránh được đòn tấn công mạnh bạo của Tịch Mục Á. Ly trà trong tay anh ta không hề sánh ra một giọt, Trì Phi Mặc mượn cơ hội đem ly đặt xuống bàn, chân phải duỗi ra đá Tịch Mục Á, Tịch Mục Á xem ra cũng sớm biết động tác tiếp theo của anh ta, tay phải chống trên bàn trà, xoay người tránh thoát, lui về phía sau... Chiến trường lập tức mở rộng sang phòng khách.

*** Sánh: chất lỏng tràn ra ngoài vì bị chao động

Hai người anh tới tôi lui so chiêu mấy hiệp, sau cùng Trì Phi Mặc dùng cú ném qua vai cực đẹp, giành chiến thắng cuối cùng.

Một bên là đại ca xã hội đen của Ý, một bên -- khụ, nhà thiết kế điềm đạm nho nhã, thắng bại đã rõ ràng.

Trì Phi Mặc hai tay vẫn áp chế Tịch Mục Á đang ngã dưới đất, mày kiếm nhướng lên, "Mục Á, cậu dám ra tay với tôi?"

Tịch Mục Á càng tức giận hơn, giọng cũng lạnh lùng không ít, "Phi Mặc, là cậu động đến người của tôi trước!"

Trì Phi Mặc nhìn người đàn ông hào hoa phong nhã điềm đạm giờ lại giận điên lên, tâm trạng không hiểu sao rất vui sướng, một người ngày thường luôn nghiêm nghị như anh ta giờ cũng muốn đùa cợt chút.

"Nếu như người của cậu biến thành người của tôi, cậu sẽ làm gì?"

Cái gì mà "biến thành người của hắn"? Mặt Tịch Mục Á tối sầm, hai con mắt chòng chọc vào Trì Phi Mặc, đôi mắt anh ta rõ ràng rất nghiêm túc.

"Cậu không thể."

Trì Phi Mặc nghe xong hơi ngạc nhiên, bật cười ha hả, "Tin tôi thế sao?"

Tịch Mục Á bình tĩnh nhìn vẻ mặt vui sướng của Trì Phi Mặc, gằn từng chữ: "Cậu còn chưa giải quyết xong với cô sinh viên khoa Luật kia! Còn rảnh rỗi đụng đến người phụ nữ của tôi à?"

Nụ cười Trì Phi Mặc cứng đờ, Tịch Mục Á được lắm, còn muốn khen cậu tin tôi, chưa gì đã dám chế nhạo tôi rồi.

Tịch Mục Á dễ dàng trả đũa một ván, thừa dịp Trì Phi Mặc đang sững sờ, nhanh chóng đứng dậy, hướng đến sô pha cách đó không xa ngồi xuống.

"Mậu Mậu đâu!" Tịch Mục Á không muốn tiếp tục dính líu đến cái tên biến thái hết thuốc chữa Trì Phi Mặc này, đi thẳng vào vấn đề chính.

Trì Phi Mặc đi qua ngồi trên sô pha đối diện với anh, nghiêm túc nói: "Mục Á, cậu có chắc... đầu óc người phụ nữ của cậu không có vấn đề!"

Tịch Mục Á biết rõ tính cách nói nửa chừng hay lảng sang chuyện khác rất đáng sợ của Nhạc Mậu Mậu, không những ngốc nghếch mà đầu óc như con nít khiến người ta không hiểu được, lại đụng độ với Trì Phi Mặc một người không chỉ bụng dạ đen tối, tâm địa cũng tối thui, trên người cái gì cũng đen, tất nhiên mở miệng nói chuyện cũng độc địa.

Nhưng người phụ nữ của anh lúc nào cần tới người khác nhận xét!

Tịch Mục Á lập tức không chịu thua kém nói: "Thế cậu có chắc cái cô sinh viên khoa Luật kia đầu óc không có vấn đề gì chứ, phụ nữ của tôi... Tôi tự lo là được rồi."

Mấy chữ 'nữ sinh viên khoa Luật' như đánh trúng chỗ đau của Trì Phi Mặc, mà hết lần này đến lần khác bị Tịch Mục Á đụng vào, Trì đại ca rốt cục quyết định giải quyết nhanh vụ tranh luận này.

"Cô ấy đang ăn ở nhà hàng rất 'vui vẻ'." Trì Phi Mặc cố ý nhấn mạnh hai chữ "vui vẻ".

Trì Phi Mặc cảm thấy hết sức kỳ lạ với cô gái Nhạc Mậu Mậu này, sao không hề có chút ý thức nguy hiểm, rõ ràng mình bị bắt cóc tống tiền, còn dám yêu cầu này nọ với bọn cướp, mà yêu cầu vẫn là -- cô đói bụng, muốn ăn cơm.

Thật ra Trì Phi Mặc không biết Nhạc Mậu Mậu thuộc trường phái lạc quan. Nhạc Mậu Mậu trong lòng nghĩ như vầy: kẻ bắt cóc là một tên đẹp trai, mà tên đẹp trai này không dùng dây thừng trói mình lại, cộng thêm tên đó quen biết Tịch Mục Á, hắn là kẻ thù của Tịch Mục Á, tổng kết lại tên đó chính là -- người tốt!

Nếu như Tịch Mục Á và Trì Phi Mặc biết rõ suy nghĩ của Nhạc Mậu Mậu, đoán chừng cả hai sẽ bị chết vì tức.

Tịch Mục Á xem sơ đồ ngôi nhà, rất nhanh tìm được vị trí nhà hàng, anh quắc mắt nhìn Trì Phi Mặc ý bảo "sẽ tính sổ sau", rồi đi tới nhà hàng.

Vừa đến nhà hàng, Tịch Mục Á quả nhiên nhìn thấy Nhạc Mậu Mậu đang ngồi ở bàn ăn hình chữ nhật vui vẻ ăn mì Ý. Ăn như hổ đói, ăn đến khóe miệng đều dính tương cà.

Mất công anh đã lo lắng muốn chết, cô ngược lại ở đây rất thoải mái.

"Em có cảm thấy mình bị bắt cóc sao!"Tịch Mục Á nhìn thấy Nhạc Mậu Mậu vẫn còn vùi đầu ăn, nhịn không được hỏi.

Nhạc Mậu Mậu trên môi còn lủng lẳng một sợi mì, "xít...ttt!" hút vào miệng, ngơ ngác gật nhẹ đầu.

Tịch Mục Á nhìn cái bộ dạng ngớ ngẩn của cô, chỉ biết lặng thinh. Lại hỏi tiếp: "Vậy em chỉ biết ăn thôi à!"

Nhạc Mậu Mậu ngây ngốc ngó thấy Tịch Mục Á hình như đang giận, trả lời: "Em đói bụng mà."

"..."

Tịch Mục Á khóe miệng co lại, anh lo lắng như vậy rốt cuộc là - vì! cái! gì!

Chương 16

~ ~ ~

Edit: Danh Yuen

Beta: Elvie Yuen

Tịch Mục Á mặt mày đen như lọ nghẹ túm lấy Nhạc Mậu Mậu kéo khỏi bàn cơm, Nhạc Mậu Mậu còn đang lưu luyến món mì Ý, mông vẫn dính sát vào mặt ghế.

Vất vả lắm mới thu hút được sự chú ý của Nhạc Mậu Mậu khỏi món mì Ý, Tịch Mục Á đành bó tay đầu hàng, cầm lấy khăn tay lau khóe miệng dính chút sốt cà chua của cô.

Cô gái này sao không có chút ý thức cảnh giác nào thế.

Nhìn vẻ ngây ngốc của Nhạc Mậu Mậu anh bực bội lớn tiếng quát: "Tối qua đêm hôm khuya khoắt em chạy ra ngoài làm gì!"

Nhạc Mậu Mậu ngơ ngác nhìn Tịch Mục Á đang tức tối, nhịn không được bịt tai lại, vẻ mặt đáng thương như người vô tội: "Em đói bụng, mà trong nhà hết đồ ăn rồi. Nên em mới đi ra ngoài mua."

Chỉ trong một thời gian ngắn mà Tịch Mục Á đã nghe đến chữ "đói" mấy lần, lòng lẳng lặng niệm một câu: đồ ham ăn. Sau đó bất đắc dĩ nói: "Sau này tối em muốn ăn cái gì, gọi điện thoại cho anh, anh mang tới."

Nhạc Mậu Mậu gặp Tịch Mục Á từ trạng thái nổi khùng trong nháy mắt trở nên dịu dàng thì không thích ứng được, buông tay đang bịt tai ra, rụt cổ nói: "Vâng." Trong lòng thì nói thầm: gọi cho anh mới lạ.

Tịch Mục Á gặp Nhạc Mậu Mậu rất "thức thời" không có miệng mồm lanh chanh cãi lại, liền lấy điện thoại di động ra đưa cho cô, "Gọi điện thoại cho ba mẹ em đi, họ đang rất lo cho em."

Nhạc Mậu Mậu vỗ đầu, vẻ bừng tỉnh, vội cầm lấy điện thoại rồi bấm số gọi. Chuông reo chừng vài giây thì đã có người bắt máy.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói nghẹn ngào đầy lo lắng của mẹ Nhạc, "Có phải con gái không, là con gái nhỏ của ba mẹ phải không?"

Nhạc Mậu Mậu nghe thấy mẹ mình lo lắng khóc nức nở, đột nhiên cảm thấy mũi cay cay xót xa, cảm xúc tỗi lội dâng lên.

Cô vậy mà đã quên rồi, trong nhà còn có ba mẹ yêu thương cô từ tấm bé đang lo lắng.

Nhạc Mậu Mậu cất tiếng nói dịu dàng hồn nhiên, dỗ dành bà: "Mẹ, là con đây."

Vừa dứt lời, mẹ Nhạc vội vàng hỏi: "Tối qua con đi đâu vậy hả? Sao điện thoại cũng tắt... Con có sao không? Có bị thương không? Bây giờ đang ở đâu?"

Nhạc Mậu Mậu bị hỏi liên tiếp như thế lại cảm thấy ấm lòng, "Mẹ, con không sao, điện thoại hết pin thôi mà. Tối qua con có công việc gấp nên mới tới nhà đồng nghiệp để bàn chuyện, thấy ba mẹ ngủ hết rồi, nên con mới không nói với ba mẹ, giờ con đang ở nhà đồng nghiệp nè!"

Mẹ Nhạc như trút được gánh nặng, thở phào một hơi, rồi lại nói tiếp: "Sau này còn vậy nữa thì phải nói ba và mẹ biết, đến nhà đồng nghiệp tới sáng cũng không chịu gọi điện thoại về. Mẹ và ba con đều rất lo cho con."

"..." Nhạc Mậu Mậu nhất thời không biết phải nói gì, cô chỉ không muốn làm ba mẹ lo lắng nên mới nói dối, nếu hỏi cô "vì sao không gọi điện về báo bình an" thì thực sự không biết trả lời thế nào nữa.

Tất nhiên vợ chồng ông bà Nhạc cũng không định hỏi vấn đề này, trong mắt họ, an toàn của con gái là trên hết.

Giờ con gái mình vẫn an toàn, hai người họ cũng có thể yên tâm rồi.

Đang lúc Nhạc Mậu Mậu phân vân không biết phải trả lời như thế nào thì ba Nhạc giành lấy điện thoại, kích động nói: "Con gái cưng, con không có gì là tốt rồi... Mai mốt tối muốn ăn cái gì, ba kêu mẹ đi mua, con chừng nào về nhà?"

Nhạc Mậu Mậu nhìn Tịch Mục Á đang đứng bên cạnh, xem chừng lát nữa sẽ có một trận "võ lâm đại chiến", mà cô cũng chưa chắc có thể về sớm, vì vậy nói với ba Nhạc: "Con còn có công việc, ba à, ba và mẹ không cần chờ cơm con đâu."

Ba Nhạc nghe xong, lập tức tỏ ra cảm thông: "Được! Con gái cưng, con cố gắng làm việc, nhưng nhớ chú ý sức khoẻ đấy."

Lại nói thêm vài câu, Nhạc Mậu Mậu mới cúp điện thoại.

Vậy là vụ án Nhạc Mậu Mậu mất tích, đến đây là kết thúc.

Giải quyết xong cái bụng đói meo của mình, và báo bình an cho ba mẹ, Nhạc Mậu Mậu rốt cục nhẹ nhõm cả người.

Đột nhiên nhìn Tịch Mục Á với vẻ hoài nghi, cô lấm lét bước đến trước mặt Tịch Mục Á, nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, từ trái qua phải. Cuối cùng từ tốn hỏi: "Anh là công? Hay là thụ?"

Câu hỏi này như quăng một quả bom đến trước mặt Tịch Mục Á, khiến Tịch Mục Á tức phát điên. Anh biết rõ sở thích của Nhạc Mậu Mậu, đương nhiên biết rõ đầu óc cô toàn suy diễn mấy thứ vớ vẩn.

Năm đó, khi anh tra Baidu từ "Công" và "Thụ", thì anh cũng từng có ý định xóa những thứ kia trong máy vi tính của Nhạc Mậu Mậu. Nhưng Nhạc Mậu Mậu lại ôm máy vi tính một mực kháng cự, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ lưu lại những "mầm mống tai họa" này.

Anh cố nén cảm xúc tức đến máu xông lên não, gằn từng chữ: "Anh có khuynh hướng bình thường!" Sau đó lại nở nụ cười mê hoặc chúng sinh, "Em không phải biết rõ nhất sao!"

Lần này đến phiên Nhạc Mậu Mậu bị tên yêu nghiệt này cười đến đầu óc ngây dại...

Anh dằn cơn giận xuống, kéo Nhạc Mậu Mậu đang ngây ngốc đi đến phòng khách.

Trong phòng khách, Trì Phi Mặc như trước ưu nhã mà uống trà chiều, thấy họ đi ra, chậm rãi đặt chén trà xuống.

Tịch Mục Á chợt nắm chặt tay Nhạc Mậu Mậu, cau mày nói với cái người đang ung dung thưởng thức trà chiều trên ghế sô pha: "Tôi đưa cô ấy về."

Trì Phi Mặc nhẹ nhàng bắt chéo chân, khoanh hai tay trước ngực, thong dong nói, "Tôi mời cô ta đến, làm sao để cậu dẫn cô ta đi 'như thế'."

Tịch Mục Á dĩ nhiên không hề chấp nhận chữ 'mời' đó, nhưng đang đối diện với một tên dám nói dám làm và đầy mưu mô, tự cao tự đại đến đáng sợ, anh bèn đáp "Vậy anh muốn thế nào".

Đối phương cười khẽ, "Nửa tháng."

Suy tư một lúc lâu Tịch Mục Á cười khổ nói: "Xem ra tôi không thể không đồng ý."

"Anh hùng cứu mỹ nhân dù sao cũng phải trả một cái giá đắt." Mặc dù chỉ là một cô gái ngốc nghếch...

"Anh có thể tìm nhà thiết kế khác, thiếu gì người giỏi hơn tôi." Tịch Mục Á định thuyết phục tên biến thái trước mặt mình.

Nhưng người đối diện quả nhiên là một kẻ biến thái, anh ta nhếch miệng khẽ nói: "Tôi muốn anh."

Nhạc Mậu Mậu đứng một bên nghe được mấy từ "Tôi muốn anh" rất mập mờ, mắt lập tức sáng long lanh, trong đầu bắt đầu tưởng tượng ra đủ trò YY. Cô trố mắt nhìn Tịch Mục Á rồi lại liếc nhìn Trì Phi Mặc, triển khai suy nghĩ căn cứ theo kiến thức uyên thâm của cô về các loại tình yêu như sầu triền miên, réo rắt, thảm thiết, động lòng người.

Cô dùng danh dự của một hủ nữ mà khẳng định: Trì Phi Mặc nhất định là công, Tịch Mục Á chắc chắn là thụ. Tiểu thụ đi xa quê hương, tiểu công theo đuổi không bỏ, tiểu thụ hục hặc muốn tuyệt giao, tiểu công cố chấp cứu vãn, tiểu thụ bất đắc dĩ ra điều kiện, tiểu công dĩ nhiên là không chịu rồi.

Nhạc Mậu Mậu đã hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình, cười đến mặt mày tươi như hoa.

Tịch Mục Á trong lúc vô tình nhìn thấy Nhạc Mậu Mậu đang cười đến --- mê mẩn. Đoán chắc cô đang tưởng tưởng mấy thứ linh tinh lang tang trong thế giới của cô rồi.

Làm ơn đi! Cô đến cùng có ý thức được hay không thế, anh đây rốt cuộc là vì ai mới cùng Trì Phi Mặc đàm phán hả! Tịch Mục Á bất đắc dĩ đành phải cảnh cáo bằng cách siết lấy bàn tay đang nắm tay Nhạc Mậu Mậu.

Bàn tay bị siết chặt khiến Nhạc Mậu Mậu tạm thời thoát khỏi thế giới tưởng tượng của mình, lặng lẽ đứng sau lưng Tịch Mục Á lè lưỡi, làm mặt phụng phịu.

Hừ! Tiểu thụ!

Không ngờ vẻ mặt phụng phịu này vừa khéo bị Trì Phi Mặc đang ngồi trên ghế sô pha trông thấy, anh ta hơi thích thú nhìn Nhạc Mậu Mậu, bắt đầu nghiền ngẫm.

Tịch Mục Á cảnh cáo xong suy nghĩ lung tung của Nhạc Mậu Mậu, dù sao cũng phải nắm quyền chủ động, vì vậy nửa đùa nửa thăm dò hỏi Trì Phi Mặc: "Muốn nhanh hoàn thành thiết kế, chẳng lẽ là chuẩn bị phòng tân hôn."

Không ngờ Trì Phi Mặc lại thừa nhận ngay, còn nhìn anh với ánh mắt tán thưởng, "Phải, đúng là phòng tân hôn, nếu không tôi tìm cậu làm gì."

Vốn chỉ muốn nói giỡn, Tịch Mục Á vừa nghe được câu trả lời thừa nhận, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng.

Anh ho khan nhằm che dấu sự lúng túng, tiếp tục hỏi, "Chả lẽ cô dâu là cô sinh viên khoa luật kia à!"

Trì Phi Mặc như muốn kết thúc cuộc nói chuyện, không muốn nói thêm nữa, lại cất giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Cậu chịu, hay không chịu."

Tròng kính Tịch Mục Á loé lên, lập tức nói: "Tôi đồng ý. Nửa tháng... Chuẩn bị cho cậu một phòng tân hôn hoàn mỹ."

"Cậu đồng ý là tốt rồi, cậu cũng biết tôi trước giờ không thích ép buộc người khác mà." Trì Phi Mặc buông chân đang bắt chéo, ngón tay chỉ cửa ra vào, tỏ ý cho phép hai người đi.

Này mà gọi là không ép buộc?! Tịch Mục Á khóe miệng co lại, lòng thầm ân cần hỏi thăm mấy lần cả nhà Trì Phi Mặc, tiện thể hỏi thăm luôn cả thuuộc hạ của anh ta.

Tịch Mục Á đương nhiên không muốn ở lại đây thêm giây nào, gật đầu với Trì Phi Mặc, rồi lôi Nhạc Mậu Mậu đi ra cửa chính.

Sau khi đi tới cửa, anh đột nhiên ngừng lại, làm hại Nhạc Mậu Mậu đụng phải anh. Tịch Mục Á vịn Nhạc Mậu Mậu láu táu, quay đầu, cười nhếch mép, "Phòng tân hôn này coi như là quà cưới tôi tặng cho cô sinh khoa luật kia." Sau đó nhanh chóng dẫn Nhạc Mậu Mậu đi ra khỏi cửa.

Đang ngồi trên ghế sô pha uống trà, Trì Phi Mặc nghe xong suýt nữa là sặc, ý của Tịch Mục Á đã quá rồi: tôi là nể mặt vợ của anh, chứ không phải nể mặt anh...

Khá lắm Tịch Mục Á, quả nhiên không chịu thua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top