Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Bụng Dạ Đen Tối - Chương 21+22


 Chương 21

Edit: Na Kute

Beta: Elvie Yuen

Tịch Mục Á dẫn Nhạc Mậu Mậu vào một quán ăn bình dân, trang trí mặc dù không bắt mắt nhưng trang nhã và sạch sẽ, bày biện bàn ghế cũng thông thoáng, hiện tại là thời điểm ăn tối, nên khách hàng đến ăn rất đông, muốn tìm được một chỗ trống thật sự rất khó.

Vất vả một lúc cuối cùng cũng đợi được hai người vừa ăn xong rời đi, Tịch Mục Á mới có thể cùng Mậu Mậu ngồi xuống. Nhạc Mậu Mậu trong tích tắc nhận ra đây là tiệm mì sợi Lan Châu mà cô vẫn luôn muốn tới ăn, nhưng chưa có cơ hội để đến. Thắc mắc sao Nhạc Mậu Mậu lại thích tiệm mì nay đến thế à, thật ra là đằng sau có một câu chuyện nhỏ.

Đó là khoảng thời gian Tịch Mục Á và Nhạc Mậu Mậu vẫn còn vui vẻ bên nhau.

Có một lần, Tịch Mục Á dẫn Nhạc Mậu Mậu đến công viên cây cối um tùm gần quán ăn này để hẹn hò. Nhạc Mậu Mậu mải miết chơi đến khi bụng đói meo, mới chịu để cho Tịch Mục Á kéo đi, miễn cưỡng ra khỏi công viên.

Dọc đường đi, Nhạc Mậu Mậu bụng sôi sùng sục từ xa đã ngửi thấy mùi vị rất thơm của mì sợi, vì vậy lần theo hướng mùi thơm bay ra tìm đến nhà hàng này.

Vốn Nhạc Mậu Mậu đã chuẩn bị mở bụng để ăn thật nhiều nhưng cuối cùng lại không được như mong muốn. Bởi vì Tịch Mục Á đã cản cô lại và nhắc nhở: "Gần đến giờ giới nghiêm của nhà em rồi, nếu không đi nhanh sẽ về không kịp, chịu khó nhịn một chút rồi về nhà ăn cơm."

Lời này giống như một gáo nước lạnh, lập tức dập tắt tất cả nhiệt huyết hiện có của Nhạc Mậu Mậu.

Tịch Mục Á nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Nhạc Mậu Mậu vốn định sẽ mua một phần để cô mang về nhà ăn, nhưng nếu làm như vậy, từ đây về đến nhà, mì nhất định sẽ bị nở, đến lúc đó cũng không thể ăn được nữa.

Cuối cùng, Tịch Mục Á đảm bảo với Nhạc Mậu Mậu, lần sau nhất định sẽ dẫn cô đến đây thoải mái ăn một bữa. Nhạc Mậu nghe thấy những lời đó lại ngửi thấy mùi thơm của mì sợi, đành nuốt nước miếng, cố nhịn mà đi khỏi.

Cũng không ngờ, Tịch Mục Á còn chưa kịp dẫn cô đến ăn mì sợi, đã đột ngột mất tích không tìm thấy. Trong dòng chảy đổi thay liên tục của thời gian, Nhạc Mậu Mậu cũng dần dần quên mất chuyện muốn đi ăn mì sợi.

Bốn năm rồi, quán ăn này trừ việc cũ kỹ hơn, cũng không thay đổi gì nhiều. Nước mì bốc khói nghi ngút trong không khí, Nhạc Mậu Mậu nhìn không rõ khuôn mặt của Tịch Mục Á trong màn sương lờ mờ này.

Tiếng mọi người xung quanh huyên náo trò chuyện không dứt bên tai, nhưng Tịch Mục Á và Nhạc Mậu Mậu lại hầu như không nói tiếng nào.

Sau khi tô mì được mang lên, Tịch Mục Á lấy đôi đũa trên bàn tách ra đưa cho Nhạc Mậu Mậu lúc này vẫn còn đang thừ người, "Bị sao vậy? Em không phải vẫn luôn muốn đến nhà hàng này để ăn một bữa cho đã à? Sao giờ lại ngồi ngẩn ra nhìn làm gì?"

Cô nhận lấy đôi đũa trong ngỡ ngàng, cảm giác bùi ngùi đột nhiên dâng lên trong lòng. Cô chưa bao giờ nghĩ đến, mì này, phải tận bốn năm sau mình mới được ăn.

Tịch Mục Á thấy cô vẫn cầm đũa ngồi im, dáng vẻ suy tư, lại lên tiếng nhắc nhở: "Mì để lâu sẽ bị nở, nguội ăn không ngon. Mau ăn đi!"

Nhạc Mậu Mậu lúc này mới gắp mì ăn. Chưa ăn tới đũa thứ hai đã phát hiện trên bàn chỉ có một tô mì, Tịch Mục Á lại đang nhìn mình ăn, tò mò hỏi: "Sao anh không gọi một tô mà ăn?"

Anh mỉm cười vô tư, trả lời: "Anh không thích ăn mì."

Nhạc Mậu Mậu sững sờ, "Vậy sao anh lại đến đây ăn tối?"

"Không phải em vẫn muốn đến đây ăn sao?"

"...." Hoá ra là vì cô.

Có lẽ là do quay lại chốn xưa, Nhạc Mậu Mậu lúc này lại có cảm giác hoài niệm những đau thương trước đây. Cô tất nhiên cũng nghĩ đến cuộc sống của anh ở Ý, vì thế mở miệng hỏi: "Lúc ở Ý, anh cũng hay tới bữa nhưng lại không ăn thế này sao?"

Tịch Mục Á đột nhiên bị hỏi nên khá bất ngờ không biết phải trả lời thế nào, đây là lần đầu tiên cô mở miệng hỏi anh về cuộc sống lúc ở Ý. Song, đúng như cô đã nói, anh quả thật đến bữa thường xuyên không ăn, vậy nên mới bị viêm dạ dày, nhưng anh vẫn không muốn cô phải lo lắng.

Giọng điệu anh ung dung, "Em cũng biết nước Ý nổi tiếng với món mì spaghetti, anh vừa hay lại không thích ăn mì."

Nhạc Mậu Mậu vừa nghe xong, lập tức phản xạ có điều kiện nói: "Ăn kiêng là hành động xấu!"

"...." Tịch Mục Á ngậm miệng nín thinh.

"Đã trễ thế này, anh ăn chút gì đi!"

Tịch Mục Á chợt phát hiện bản thân mình hình như đang bị Nhạc Mậu Mậu dạy dỗ, cười khổ nói: "Lát trở về công ty anh sẽ ăn."

Lại muốn trở về công ty sao?

Nhạc Mậu Mậu nhận ra được, công việc của Tịch Mục Á dường như rất bận rộn, cô vừa ngấu nghiến ăn mì, vừa hỏi: "Anh còn muốn tăng ca hả?"

Tịch Mục Á gật đầu đáp: "Công ty còn một số việc cần phải giải quyết cho xong." Sự thật là, anh vì để cho Nhạc Mậu Mậu lúc chiều được ngủ ngon, nên có một số công việc cần hoàn thành vẫn chưa hoàn tất.

Nhạc Mậu Mậu do dự một lúc: "Không để ngày mai làm được à?"

Nhìn vẻ mặt ngây ngô của cô, Tịch Mục Á bật cười: "Ngày mai còn có công việc khác."

Thấy dáng vẻ Tịch Mục Á như thật sự có rất nhiều việc cần phải xử lí, Nhạc Mậu Mậu nghĩ đến bản thân mình ngày hôm nay đang lúc làm việc lại lăn ra ngủ, ngại ngùng hỏi: "Em chưa hoàn thành hết công việc, ừm.... Việc đó.... Có phải đã gây phiền phức cho anh không?"

Sao lại có thể phiền phức chứ, thật ra anh đề nghị cô cùng làm dự án lần cũng không phải cần đến sự trợ giúp của cô. Chẳng qua là anh muốn được hưởng một chút 'bổng lộc', nhưng lại muốn tìm một lý do chính đáng để thực hiện. Anh sắp xếp lại các tác phẩm xuất sắc đưa cho Nhạc Mậu Mậu xem chỉ có duy nhất một tác dụng ----- chính là giúp cho Nhạc Mậu Mậu nâng cao trình độ thưởng thức.

À, đúng rồi, đương nhiên vẫn còn một tác dụng khác, chính là vừa có lý do để cô ở cạnh 'tháp tùng' mình, vừa tạo cơ hội để anh 'thưởng nguyệt'.

Vì thế Tịch Mục Á dĩ nhiên sảng khoái trả lời: "Không có, tập tài liệu đó em cứ từ từ xem."

Sự thẳng thắn của Tịch Mục Á đã làm cho Nhạc Mậu Mậu nảy sinh lòng nghi ngờ, nếu anh thật bận đến thế, mà cô là cộng sự của anh, chẳng lẽ cô có thể nhàn rỗi như vậy?

Giống như nhận thấy được sự nghi ngờ của Nhạc Mậu Mậu, Tịch Mục Á hắng giọng nói: "Ý của anh là, những thứ đó cũng không cần gấp lắm."

Nhạc Mậu Mậu lúc này mới thôi nghi hoặc, tiếp tục ăn mì.

Một lát sau, cô dường như cảm thấy xấu hổ khi chỉ có một mình mình ăn, ngẩng đầu hỏi: "Anh thật sự muốn ăn sao?"

"...."

"Không ăn thì thôi!"

Lại một lúc sau.

"Anh thật sự thật sự không ăn?"

"...."

"Vậy được! Không ăn thì thôi."

Và lại một lúc sau nữa, Nhạc Mậu Mậu chỉ mới vừa ngẩng đầu lên, Tịch Mục Á đã giành trả lời trước: "Anh thật sự không ăn."

"Em chỉ muốn nói, em ăn xong rồi........"

"...."

Tịch Mục Á sau khi tính tiền, đang chuẩn bị lái xe đưa Nhạc Mậu Mậu về nhà, lúc mở cửa xe ra lại thấy cô đứng yên tại chỗ, vì thế lên tiếng hỏi: "Gì thế?"

Nhạc Mậu Mậu xua tay trả lời: "Anh không cần phải đưa em về, tranh thủ đi ăn tối đi, đã trễ lắm rồi."

"Không cần gấp, với lại chỗ này xa nhà của em, xung quanh lại không có trạm xe buýt. Hơn nữa........"

"Hơn nữa cái gì........."

Hơn nữa là anh lo lắng cho em. Tịch Mục Á thầm trả lời trong lòng như thế, vậy mà lúc mở miệng lại nói: "Không có gì."

Nhạc Mậu Mậu thấy Tịch Mục Á kiên trì như vậy, nên cô cũng không tiếp tục từ chối, cúi thấp đầu ngồi vào trong xe.

Cô đem túi sách ôm trước ngực, giống như bất ngờ phát hiện ra điều gì đó, thình lình mở dây kéo, lấy một hộp bánh nhỏ từ trong túi ra, đưa cho Tịch Mục Á, "Nè, ăn bánh cho đỡ đói."

Tịch Mục Á liếc nhìn hộp bánh sô cô la trong tay Nhạc Mậu Mậu, cầm lấy rồi bỏ vào trong túi.

Thấy anh không lập tức ăn, Nhạc Mậu Mậu hỏi: "Sao anh không ăn?"

"Anh không đói bụng, lát nữa sẽ ăn."

Nhạc Mậu Mậu thầm nói khẽ một câu "Mặc xác anh" rồi quay đầu ngắm cảnh vật bên ngoài xe.

Đèn đường đã được thắp sáng, phố xá sầm uất, ngay cả cây cối ven đường đều được trang trí bằng những bóng đèn rực rỡ sắc màu, làm cho cả thành phố như được tô vẽ trở nên thật lộng lẫy.

Nhìn hàng loạt cây cối vùn vụt trôi qua, cảnh sắc mờ ảo lắng đọng không ít cảm xúc trong lòng Nhạc Mậu Mậu. Cuối cùng đã được ăn mì sợi mà mình khát khao, nhưng khó hiểu chính là, mì này hình như ăn không ngon như trong tưởng tượng.

Tại sao vậy, sao cô chẳng hề có cảm giác hài lòng?

Quán ăn vẫn là quán trước đây, mì cũng là mì như lúc trước, ngay cả người cũng là hai người như trước kia, vậy thì còn có cái gì không giống đâu chứ?

Đúng rồi, là cảm giác không giống trước.

Nếu lúc trước, cô sẽ thoải mái đi dạo trong công viên sau đó bước vào tiệm mì này, Tịch Mục Á không thích ăn mì nhất định cũng sẽ giống như bây giờ chỉ gọi một tô rồi nhìn cô ăn.

Còn cô ư...sẽ không chỉ ngơ ngác hỏi vài câu, mà nhất định sẽ làm ầm lên rồi mặt dày đem mì của mình bắt anh ăn vài đũa, sau đó nhìn dáng vẻ cau có của anh khi bị ép ăn mì và cười hả hê. Đùa giỡn thế xong, hai người lại nắm tay nhau đi đến trạm xe về nhà. Buổi tối trước khi ngủ, cô nhất định sẽ nhắn tin hỏi anh xem mì ăn có ngon không, cuối cùng miệng cười vui vẻ, yên bình chìm vào giấc ngủ.

Nhạc Mậu Mậu đột nhiên phát hiện, giữa hai người đang tồn tại một khoảng cách, mà khoảng cách này hiển nhiên có liên quan nhất định đến thời gian bốn năm hai người chia ly.

Ôi, rốt cuộc thì khi nào Tịch Mục Á mới giải thích rõ nguyên nhân đây! Chẳng lẽ mình thật sự có thể phớt lờ nguyên nhân đó, xem như không có chuyện gì tiếp tục mối quan hệ với anh sao?

Tịch Mục Á liếc mắt thấy Nhạc Mậu ngơ ngẩn ngắm cảnh bên ngoài đến mức không buồn lên tiếng, nét mặt lại không thoải mái như trước. Anh láng máng cảm thấy có cái gì đó, nhưng lại không thể xác định.

Chở Nhạc Mậu Mậu về đến nhà, chính mắt nhìn thấy cô đi lên lầu, một lúc sau đèn phòng cô được bật lên, Tịch Mục A mới lái xe rời đi.

Sau đó anh trở lại văn phòng, nhìn chiếc bàn vừa được thêm vào ở phía góc phòng, lúc này đã không có người đẹp làm bạn, anh hùng có thể nói là cô đơn.

Ngồi trước máy vi tính, Tịch Mục Á lấy ra ổ bánh mì vừa nãy anh mới mua ở tiệm bánh mì, gặm được một nửa, sờ lên túi áo, cầm bịch bánh sô cô la Nhạc Mậu Mậu đã đưa từ trong túi ra, đặt lên bàn.

Anh không nỡ ăn, bèn đặt bên cạnh màn hình máy vi tính. Nhìn nó thật giống như Nhạc Mậu Mậu vẫn đang ngồi cạnh mình.

Tịch Mục Á anh vì sao cuối cùng lại rơi vào tình cảnh cô đơn ngồi gặm bánh mì như thế này? Sau khi tự cười khổ một tiếng, anh tiếp tục làm tiếp công việc ban sáng.

Chương 22

Edit: Na Kute

Beta: Elvie Yuen

Hôm nay lúc Nhạc Mậu Mậu đến công ty, gõ cửa đến nửa ngày nhưng mãi không nghe bên trong đáp lại. Cô cảm thấy có chút kì lạ, vì vậy đã tự mình mở cửa rồi đi vào.

Song, khi cô đi vào văn phòng giám đốc ngay tức thì chứng kiến tình huống: Tịch Mục Á gối đầu trên cánh tay, cảm giác như đang ngủ, cả người đều bị vùi lấp sau đống văn kiện chồng chất ở trên bàn, xem chừng cả đêm qua lại làm việc suốt đêm không về nhà.

Nhạc Mậu Mậu cau mày, chân bước nhẹ nhàng đi đến chỗ ngồi của mình cất túi sách, rồi rón rén đi đến bên cạnh Tịch Mục Á.

Vừa rồi đứng ở xa nên không thấy được rõ ràng, bây giờ, Nhạc Mậu Mậu đứng ở bên cạnh anh mới phát hiện một tay kia của Tịch Mục Á đang ôm bụng.

Linh tính mách bảo chuyện không hay, cô do dự một lúc, đưa tay đẩy nhẹ Tịch Mục Á một cái. Không có phản ứng gì.

Vì thế đẩy mạnh anh thêm chút nữa, nhưng anh vẫn không có phản ứng.

Nếu như nói là đang ngủ, vậy tại sao cô lay mãi mà anh vẫn không thức dậy?

Nhạc Mậu Mậu khá sốt ruột: "Này, Sói Xám, anh đừng làm em sợ, mau tỉnh lại đi!"

Tịch Mục Á đang nằm sấp trên bàn vẫn không hề ngẩng đầu, Nhạc Mậu Mậu lo lắng, hai tay nhẹ nhàng kéo Tịch Mục Á quay sang đối mặt với mình.

Một gương mặt trắng bệch đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt cô, môi hơi tím tái, tóc trên trán rối bời bết lại với nhau, hai mắt nhắm nghiền, không có chút dấu hiệu gì là sẽ tỉnh lại.

Nhạc Mậu Mậu nhất thời hoảng sợ, sắc mặt như thế này, dù là ai cũng có thể khẳng định, Tịch Mục Á đã xảy ra chuyện.

Cô lập tức lấy điện thoại ra từ trong túi bấm gọi 120.

********************

Lúc Nhạc Mậu Mậu ngồi trong xe cứu thương nhìn thấy Tịch Mục Á yếu ớt nằm trên cáng cứu hộ, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh vui vẻ của hai người khi còn ở bên nhau.

Anh đạp xe đạp, còn cô ngồi ở yên sau.

Cô dùng mọi cách lôi kéo vẻ mặt cau có của anh đi chụp hình, lại còn tinh nghịch muốn khuôn mặt đẹp trai của anh chụp đủ kiểu mặt ngố.

Lúc ở trong thư viện, anh vừa giảng bài tập về nhà cho cô, vừa liên tục gõ đầu cô bảo cô ngu ngốc.

Có lần cô bắt anh phải dùng móc chìa khóa đôi hình Hello Kitty với cô.

Rồi anh dẫn cô đi công viên, hứa hẹn sẽ bên nhau trọn đời dưới đài phun nước.

...........

Nhạc Mậu Mậu cũng không hiểu, trong lúc này sao cô chỉ nhớ rõ những ngày tháng vui vẻ cùng anh.

Trước giờ cô luôn nghĩ, những cảm giác trong quá khứ sẽ không bao giờ quay trở lại. Giống như món mì mà cô luôn muốn ăn, đến cuối cùng lại ăn chẳng ngon chút nào.

Nhưng trong lúc này, cô lại phát hiện, hóa ra không phải là cảm giác sẽ không quay trở về được, mà là cô đã chôn giấu nó tận sâu trong đáy lòng mình.

Lúc cô biết anh xảy ra chuyện, và có thể anh sẽ rời xa mình, cảm giác đó tuôn trào không ngừng không thể kiểm soát được giống như sự lo lắng vang dội trong lòng cô.

Cô chưa bao giờ có thể chắc chắn như lúc này, hóa ra là cô vẫn luôn yêu anh.

Âm thanh chói tai của xe cứu thương không ngừng truyền vào tai Nhạc Mậu Mậu, tiếng kêu to làm cho cô càng sốt ruột hơn, thời gian trôi qua thật chậm, một giây trôi qua mà cứ như một thế kỷ.

Cuối cùng thì âm thanh ồn ào đó cũng ngừng lại, bác sĩ và y tá chuyên nghiệp đẩy cáng vào phòng cấp cứu.

Nhạc Mậu Mậu chạy theo sau, cho đến khi bị ngăn lại bên ngoài.

Đèn đỏ sáng lên, một nhân viên y tá đi đến cạnh Nhạc Mậu Mậu nói: "Làm phiền người nhà qua bên này đăng ký làm thủ tục nhập viện."

Nhạc Mậu Mậu nghe vậy, tạm thời ngăn lại cảm giác lo lắng trong lòng, lập tức gật đầu đi theo y tá làm thủ tục.

Sau khi làm xong thủ tục, Nhạc Mậu Mậu đi đến bên ngoài phòng cấp cứu, thấy một bác sĩ vừa mới từ trong phòng bước ra, cô chạy ngay đến, vội vàng hỏi: "Anh ấy thế nào rồi?"

"Theo chẩn đoán ban đầu, thì có lẽ là do bệnh nhân bị cơn đau làm cho ngất xỉu, sau khi chụp X quang phát hiện dạ dày bị loét. Bây giờ chúng tôi sẽ tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân. Mời người nhà ký tên xác nhận trước." Sau khi giải thích xong về bệnh tình, bác sĩ mang bút cùng với giấy xác nhận đồng ý phẫu thuật đưa cho Nhạc Mậu Mậu.

Nhạc Mậu Mậu sững sờ khi nghe thấy hai chữ 'người nhà', theo quán tính trả lời: "Anh ấy là trẻ mồ côi."

Vị bác sĩ rõ ràng là không ngờ tới cô gái đang đứng trước mặt mình không phải là 'Người nhà' bệnh nhân. Dựa vào kinh nghiệm làm việc nhiều năm, ông tiếp tục hỏi han: "Vậy cô là ai?"

Nhạc Mậu Mậu bất ngờ bị hỏi thật không biết phải trả lời như thế nào, suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Là bạn gái."

Thân phận này rõ ràng không thể coi là 'người nhà' được. Bác sĩ bình tĩnh nói: "Hiện tại cần phải có chữ ký xác nhận thì chúng tôi mới có thể tiến hành phẫu thuật. Vậy xin hỏi bệnh nhân có cha mẹ nuôi hay người thân nào khác không?"

Phải có chữ ký mới được à, Nhạc Mậu Mậu nghe vậy, lập tức nghĩ đến biện pháp giải quyết việc khẩn cấp trước mắt.

"À, thật ra....Thật ra tôi là...ừm...là vợ của anh ấy." Nhạc Mậu nói ra câu đó xong cảm giác vô cùng bối rối.

Bác sĩ ngờ vực nhìn cô gái trước mặt mình, vẻ mặt không tin, nếu thật sự là vợ, tại sao ngay từ đầu lại không thừa nhận, mà phải đợi đến lúc này mới thừa nhận? Ông cực kì nghi ngờ cô gái này không phải là vợ của bệnh nhân kia.

Nhạc Mậu Mậu dĩ nhiên phát hiện ra vẻ mặt nghi ngờ của bác sĩ, sợ ông ấy không tin sẽ không có ai ký giấy, phẫu thuật sẽ không làm được, nên đã lập tức giật lấy tờ xác nhận, ký tên thật nhanh rồi trả lại cho bác sĩ, "Tôi........Chúng tôi ngày hôm qua vừa mới kết hôn, tôi.......Lúc nãy tôi quên mất chuyện đó. Tôi thật sự là vợ của anh ấy, giấy xác nhận đã được ký rồi đó, xin bác sĩ mau tiến hành phẫu thuật."

Hàng loạt những điều mơ hồ gần như xuất hiện trong nháy mắt, vẻ mặt của bác sĩ đen lại nhìn cô gái đang đứng đối diện mình, ông vẫn rất nghi ngờ tính chân thật trong lý do mà cô vừa nói. Ông lại nhìn thấy ánh mắt sốt ruột của Nhạc Mậu Mậu, rồi nhìn xuống tờ giấy đồng ý phẫu thuật trong tay, chỉ còn biết thở dài.

Mà thôi, có lẽ vừa kết hôn thật, nên mới không ý thức được mình là cô gái đã kết hôn.

Nhạc Mậu Mậu trông thấy bác sĩ cầm đơn xác nhận đồng ý phẫu thuật quay vào phòng, cảm thấy hai chân như nhũn ra, thở phào một hơi thật dài.

Bình thường dù cô to gan đến cỡ nào, cô cũng chẳng dám nói dối như cuội vậy.

Vợ ư.

Èo...

Cửa phòng giải phẫu lại một lần nữa mở ra, bác sĩ cho Nhạc Mậu Mậu biết một tin tốt lành: phẫu thuật thành công.

Trong đầu Nhạc Mậu Mậu chỉ nhớ tới gương mặt tái nhợt của Tịch Mục Á, giờ phút này nghe được tin vậy, cả người nhẹ nhõm hẳn, sau khi thở một hơi, cô đi theo bác sĩ và y tá tới phòng bệnh.

Trên giường bệnh, Tịch Mục Á vẫn chưa tỉnh lại, lẳng lặng nằm yên trên giường.

Cô treo áo vest của Tịch Mục Á lên, rồi kéo cái ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh, tay đặt lên giường chống đầu nhìn Tịch Mục Á.

Không còn bộ âu phục trên người, mặc áo bệnh nhân sọc vuông xanh trắng, làm anh càng yếu ớt hơn. Lúc này, anh đang truyền nước biển, sắc mặt cũng không còn xanh xao như vừa nãy, từ góc độ này ngó qua, nhìn rõ chiếc mũi cao thẳng và lông mi thật dài. Trong đầu Nhạc Mậu Mậu đột nhiên vang lên câu nói "Lúm đồng tiền nho nhỏ, lông mi dài, quyến rũ không thể cưỡng lại". Cô cũng bó tay với mình thật.

Lắc lắc đầu, không suy nghĩ mấy thứ linh tinh lang tang đó nữa. Cuối cùng trong đầu chỉ vỏn vẹn một suy nghĩ.

May mắn thay, mọi chuyện đã ổn.

Chỉ chốc lát sau, Nhạc Mậu Mậu đột nhiên nhớ tới mình đến công ty sớm nhất, lúc đưa Tịch Mục Á đi bệnh viện, những người khác trong công ty còn chưa tới, giờ cũng nên gọi điện thoại cho Tiêu Nam xin phép nghỉ.

Vừa lấy điện thoại di động ra, trên màn hình hiển thị: 10 tin nhắn chưa đọc, 5 cuộc gọi nhỡ. Nhạc Mậu Mậu đọc tin nhắn trước.

Tin thứ nhất: người gửi: Tiêu Nam. Thời gian: 10:34. Nội dung: gọi em nhiều lần mà không ai nghe, đọc được tin nhắn mau trở về.

Tin thứ hai: người gửi: Tiêu Nam. Thời gian: 10: 45. Nội dung: Nhạc Mậu Mậu! Sao cả em và giám đốc Tịch đều không ở trong phòng? Giờ làm việc mà hẹn họ không tốt đâu nhé.

Tin thứ ba: người gửi: Tiêu Nam. Thời gian: 10: 58. Nội dung: Lưỡng tình nhược thị cửu trường thời, hựu khởi tại triêu triêu mộ mộ. Nhạc Mậu Mậu, đừng hẹn hò nữa... Mà có hẹn em cũng nghe điện thoại đi, có việc gấp!

*** Câu thơ trong bài thơ "Cầu Ô Thước" của Tần Quán, có nghĩa là hai người đã thật lòng yêu nhau, thì cần gì phải sớm tối luôn ở bên nhau.

Tỉnh lược N tin nhắn còn lại đều gửi từ những người khác nhau trêu chọc việc Nhạc Mậu Mậu và Tịch Mục Á cùng bỏ trốn, rồi khuyên nhủ, có cả cổ vũ nữa.

Tin cuối cùng: người gửi: An Boss. Thời gian: 12: 05. Nội dung: Nhạc Mậu Mậu, cô bắt cóc nhân tài ưu tú của công ty chẳng khác nào ăn cắp cơ mật công ty! Khổ hải vô biên, quay đầu lại là bờ.

Phụt...

Nhạc Mậu Mậu vốn đọc được tin nhắn suy đoán lung tung của các đồng nghiệp thì khoé miệng đã giật run rồi, giờ đọc tin nhắn cuối cùng, cô rốt cục hộc máu trong lòng.

Cô nhìn 'nhân tài ưu tú của công ty' đang nằm trên giường.

Ồ... Quả nhiên rất có giá trị để bắt cóc.

Đang lúc Nhạc Mậu Mậu miên man nghĩ ngợi, điện thoại đột nhiên rung lên, cô nhìn màn hình hiển thị tên người gọi, tay chân luống cuống bấm nút nghe.

Còn chưa kịp nói chuyện, sư tử Hà Đông Tiêu Nam đã triển khai công phu rống, "Nhạc Mậu Mậu! Em chịu nghe rồi hả! Em đi đâu vậy... Đừng nói là bỏ trốn cùng với giám đốc Tịch đấy nhé!"

Nhạc Mậu Mậu bất đắc dĩ giải thích, "Chị Nam... Em giờ đang ở bệnh viện, gì mà bỏ trốn chứ."

"Bệnh viện? Sao em lại ở bệnh viện? Xảy ra chuyện gì?" Công phu sư tử rống dần dần đề cao.

"À, không phải em gặp chuyện, mà là sói... Giám đốc Tịch gặp chuyện."

"Bị sao vậy?" Tiêu Nam bên kia điện thoại cuối cùng đã bình tĩnh đôi chút.

"Sáng nay em đến văn phòng phát hiện giám đốc Tịch bất tỉnh trong văn phòng, nên gọi điện thoại kêu xe cứu thương. Anh ấy mới phẫu thuật xong."

"Thế giám đốc Tịch có sao không?"

Nhạc Mậu Mậu nhìn thoáng qua Tịch Mục Á đang ngủ rất ngon, rồi trả lời, "Không sao, phẫu thuật thành công. Chị Nam, chị xin phép nghỉ dùm em, công việc còn lại em về rồi sẽ giải quyết."

"Được. Haiz, hoá ra là như thế..." Đầu bên kia điện thoại, Tiêu Nam khẽ thở dài một tiếng.

Nhạc Mậu Mậu "Ừ", nói vài câu qua loa rồi cúp điện thoại.

Thế nhưng không biết phải do ảo giác của cô không, sao mà Tiêu Nam nghe lời giải thích của mình xong, giọng nói lại tràn trề thất vọng.

Chẳng lẽ thất vọng vì -- không có chuyện cô bỏ trốn cùng Tịch Mục Á đó chứ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top