Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1: Sự thật của giấc mơ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi thức dậy tôi thấy bản thân đang nằm cạnh vách đá, trên bãi cỏ và bên dưới táng cây, tiếng sóng vỗ vào những tảng đá phía dưới theo từng nhịp, như cách những cơn đau ập tới đầu tôi theo từng giây.

- Tôi: "Mọi thứ thật mờ ảo, đây là đâu" (Tôi nằm đó nhìn xuống cơ thể mình, đầy màu nhuộm trên chiếc váy trắng, nhìn xung quanh cảm giác quen thuộc, tôi đã trở về hiện thực rồi ư? Sau một lúc lấy lại sự tỉnh táo, tôi choàng ngồi dậy, không để ý một chiếc lá rụng xuống lại nằm lặng lẽ trên đầu tôi. Ngay lúc đó có người chạy tới hô hoán):

- Ai đó: Nguyễn Trang Mai !!! (Người chạy tới có dáng người cao lớn, hình như là một chàng trai, mái tóc vàng dưới ánh nắng chói loà dường như rực rỡ. Sau một lúc để nhận ra người đó là ai, vâng đó là Trịnh Minh Han, mặc dù tôi chẳng nhớ một chút gì về mối quan hệ của tôi và Han.)

- Mai: Han? là cậu sao, sao cậu tìm được tôi? (Han bước tới ngồi cạnh tôi, đáp)

- Han: Tôi đi theo cậu tới đây, cậu không vui à? (Tôi mỉm cười đáp lại.)

- Mai: Đâu có! Tôi rất vui vì cậu quan tâm tôi, nhưng tôi thắc mắc một điều... (Tôi ngập ngừng một chút)

- Han: Cậu nói đi, tôi luôn lắng nghe. ( Cậu ấy vẫn dịu dàng như vậy, tôi tự hỏi rằng đây là nơi nào?)

- Mai: Cậu tới đây bằng cách nào? nơi này không dành cho cậu!? ( Tôi chợt cảm thấy hoảng sợ vì Han không đến cùng thế giới với tôi. Han vui vẻ nhìn tôi dường như có câu trả lời)

- Han: Cậu ở đâu thì tôi ở đó mà, bởi, bởi vì...( Cậu ấy cứ ngập ngừng dường như không nói nữa, cậu ấy nhìn tôi chằm chằm với đôi mắt long lanh và phủi chiếc lá trên đầu tôi)

- Han: Đi thôi, chúng ta về nhà nhé? ( Han nhẹ nhàng vuốt ve gò má tôi, tôi cứ nhìn cậu ấy mà ngớ người ra)

- Mai: Ừ, đi. ( Han kéo tôi đứng dậy, nắm chặt tay tôi và chúng tôi chạy nhanh vào một cánh rừng, xuyên qua khu rừng để đến một vườn hoa...)

- Han: Ồ nhìn đi! đây là một nơi đẹp ngoài sức tưởng tượng của tôi Mai ạ. ( Han nói khi chúng tôi đi qua một cánh rừng hoa hồng với đầy gai nhọn, chúng đan xen vào nhau như những lọn tóc, màu đỏ làm tôi liên tưởng tới một "vườn máu".)

- Mai: Cậu chưa từng thấy qua bao giờ à? ( Han bắt đầu đi chậm lại so với tốc độ ban đầu, cậu ấy hơi cúi đầu xuống)

- Han: Cậu không biết đâu, dù cho thế giới của tôi có đẹp tới mấy thì nó cũng đâu bằng hiện thực đâu Mai. ( Hiện thực? thứ cậu ấy nói có liên quan gì tới việc này à...)

- Mai: Chúng ta sắp tới nhà rồi, cậu còn gì muốn nói nữa không Han? ( Han vẫn nắm chặt tay tôi, cậu ấy dường như nuối tiếc gì đó)

- Han: Mai... cậu sẽ còn quay lại gặp tôi chứ, tôi hứa tôi vẫn tìm cậu khi cậu không muốn gặp tôi. ( Tôi nghĩ mọi thứ chỉ là trò đùa, cậu ấy sẽ không đủ can đảm để tìm tôi "lần nữa")

- Mai: Ồ ừm, chắc rồi, tôi luôn chân thành cậu biết đấy. ( Han cuối cùng cũng cười lớn, dùng tay xoa đầu tôi)

- Han: Đúng rồi, Tôi tin cậu, Mai! Chúng ta đi tiếp thôi. ( Tôi chỉ mỉm cười đáp lại, hai chúng tôi cứ nắm tay nhau mà đi, tới khi trước mặt là chiếc cổng nhà quen thuộc, tôi nhìn lên Han, cậu vẫn cười, nhưng nụ cười có chút miễn cưỡng.)

- Mai: Tôi sẽ gặp lại cậu sớm, cậu đợi tôi nhé? ( Han không nói gì, cậu chỉ nhẹ nhàng mở cổng cho tôi vào)

- Han: Hẹn gặp lại, Mai. ( Tôi bước vào cánh cổng đó, không quên quay lại nhìn Han)

- Mai: Vâng chắc rồi, hẹn gặp lại cậu, Han. ( Bỗng dưng cậu ấy biến mất, tôi bắt đầu nghe nhiều tiếng vang bên tai, như tiếng sấm, trời dường như sập xuống nhuộm một màu tối đen như mực. Tôi lại mở mắt ra lần nữa, tiếng đồng hồ báo thức bắt đầu rõ hơn)

- Mai: Ôi! Là giấc mơ, nó chân thực quá, làm sao lại có mơ trong mơ vậy nhỉ, phiền phức thật. ( Thì ra mọi thứ lại diễn ra như vậy, đó chỉ là một giấc mơ trong số nhiều giấc mơ tôi gặp phải, giờ chẳng phân biệt được.)

- Mai: Ay ya, mấy giờ rồi nhỉ? ( Tôi ngồi dậy dụi mắt, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào phòng, tôi nhìn đồng hồ nằm trên bàn bên cạnh giường.)

- Mai: Ôi chết! trễ giờ rồi mình phải dậy đi học. ( Hôm nay là thứ 6, đồng hồ hiển thị đã 7h26p sáng. Tôi tức tốc trèo khỏi giường, lục tung tủ quần áo.)

- Mai: Kì lạ vậy, rõ ràng mình đã xếp gọn vào tủ rồi mà, làm sao đây còn mấy phút nữa vào tiết rồi! ( Tôi đột nhiên nhớ tới hôm qua tôi đã để đồ trong nhà tắm...)

- Mai: Xong rồi, toang mình rồi. ( Đúng như tôi nghĩ, khi chạy vào nhà tắm, đồng phục của tôi đã vào thao nước sau khi tôi kết thúc buổi học mệt mỏi về.)

- Mai: "Sao mình ngốc vậy chứ, chắc phải mua thêm một bộ đồng phục khác, mẹ sẽ mắng mình chết mất." ( Tôi giật mình khi nghe tiếng mẹ gọi từ dưới nhà.)

- Mẹ: Mày có dậy nhanh lên không con nhỏ kia! ( Giọng bà mất kiên nhẫn như sắp buông lời tục tiễu, tôi chỉ suy nghĩ đơn giản nhất để thay thế cho mọi điều tồi tệ có thể diễn ra.)

- Mai: "Chắc lại phải xin tiền từ "mẹ" rồi... có sao không nhỉ?" ( Tôi lập tức mở cửa phòng để xuống nhà tìm mẹ, mẹ ngồi xuống bàn ăn đang dùng đôi mắt sắc lẹm nhìn tôi, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, Cha dượng đang ngồi cạnh mẹ.)

- Mẹ: Xuống rồi đấy à. ( Giọng bà cứ như một con quỷ vang vọng bên tai khiến tôi rùng mình sợ hãi, ánh mắt bà lạnh lẽo âm u nhìn chằm vào tôi không cả chớp mắt.)

- Mai: Mẹ ơi, con muô.. ( Bỗng bà ấy cắt ngang lời tôi, trợn mắt nhìn tôi, tay đập mạnh xuống bàn ăn, hét vào mặt tôi.)

- Mẹ: Lại tiền nữa à, mày còn cần gì khác ngoài tiền không!? ( Tại sao.. không thể nào có một người mẹ lại nói chuyện với con cái trước mặt "người ngoài" như vậy.)

- Mẹ: Bao nhiêu! lần này mày muốn bao nhiêu!? ( Tôi nhìn mẹ một cách lặng lẽ, không dám nhìn thẳng vào mắt bà, chỉ giơ hai ngón tay lên)

- Mẹ: 2.000 Yên, được rồi lần cuối đấy con nhãi. ( May thật dù bà ấy nói vậy nhưng vẫn cho tôi tiền. Mẹ khẽ nhìn sang Cha dượng, ông ta liền lấy trong ví ra 2.000 Yên đưa cho tôi.)

- Mẹ: Tao với ổng chiều mày, riết mày không nên nết đúng không? ( Tôi chẳng nghe lọt tai câu nào nữa chỉ giơ hai tay nhận lấy tiền, ông ta nhìn tôi một cách d*m d*c, đưa tiền cho tôi lại còn khẽ sờ mó tay tôi, tởm chết đi được. Tôi không muốn nhìn thấy họ nữa, lập tức đi lên phòng lấy cặp và rời khỏi nhà. những tiếng lèm bèm của bà ấy vẫn còn đó cho tới khi tôi đi xa nhà hoàn toàn.)

- Mai: "Mình nhớ Han quá." ( Tôi luôn chỉ chờ tới thời gian chìm vào giấc ngủ...)

Sau khi ghé cửa hàng để mua đồng phục, tôi thay đồ tại cửa hàng luôn, vì chẳng có thời gian mặc dù tôi biết đã trễ giờ học.

-Chuyển cảnh tới lớp học 10 A 5-

Tôi rón rén bò vào trong lớp học để đến chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, đang tiết Toán cô đang chăm chú giảng bài và tôi chắc rằng không ai để cho tới khi...

- Cô Tiêu Tiêu: Mai! ( Tôi nhìn lên thấy cô giáo đang khẽ nâng gọng kính và nhìn tôi chằm chằm, tim tôi như muốn nhảy ra ngoài thòng tới mặt đất, mọi thứ xung quanh dường như dừng lại, bỗng im bật, tôi chỉ cười trừ và nhanh chóng đứng dậy, mọi người xung quanh chăm chú nhìn tôi trong đó có kẻ hay bắt nạt tôi Lý Hải Bình, hắn ta và lũ bạn của hắn cười như được mùa.)

- Mai: C-Cô Tiêu Tiêu, em có việc gia đình nên đến muộn ạ. ( Cô giáo nhìn tôi nhểnh miệng cười vì biết rằng tôi đang nói dối, cô ấy chỉ tay ra hành lang giọng nghiêm túc.)

- Cô Tiêu Tiêu: Ra ngoài đó đứng hết tiết Toán ngày hôm nay cho cô. ( Tôi chớp mắt vài lần vì hôm nay có 3 tiết Toán, tôi nhìn cô, cô gật đầu ngầm xác nhận.)

- Mai: V-Vâng ạ. "Ôi cái chân nhỏ bé của tôi" ( Tôi bước ra hành lang và đứng ngoài đó chầm ngâm, cô Tiêu Tiêu bắt đầu lại tiết học.)

- Mai: "Sao mọi xui xẻo đều ập tới tâm hồn nhỏ bé này vậy, đau lòng quá đi!" ( Trong lúc tôi suy nghĩ, tôi nhìn thấy bạn học Phan Thiết Trâm, tôi chỉ nhớ man mán cậu ấy là bạn có lẽ hơi thân với tôi.)

- Trâm: Mai, Cậu lại đi trễ à? ( Trâm tới gần tôi, tôi ngạc nhiên nhìn cậu ấy, cậu ấy cũng nhìn tôi nét mặt có chút kì lạ.)

- Mai: Ừ ờ đúng rồi, mà cậu đi đâu mà lại ngang qua đây vậy? ( Trâm chỉ tay vào căn phòng phía cuối hành lang, đó là phòng dự trữ về những bài báo có liên quan đến trường tôi, rất hiếm người tới đó.)

- Trâm: Tớ đi tìm tài liệu về một "thứ". ( Cậu ấy không nói gì nữa, tôi cứ nhìn cậu ấy đi lướt qua tôi, tôi cũng hơi tò mò "thứ" đó là gì, nhưng thôi tôi vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ của cô Tiêu Tiêu giao.)

Sau vài phút đứng ngoài hành lang một cách cô độc, cuối cùng cô Tiêu Tiêu cũng lên tiếng.

- Cô Tiêu Tiêu: Mai, vào lớp đi, hứa với cô là không được đi trễ nữa nhé, không là cô sẽ mời phụ huynh của em lên bàng về việc đi trễ của em. ( Mặt tôi trở nên đầy sức sống, tức tốc chạy vào lớp, cám ơn cô ríu rít trước khi vào chỗ ngồi.)

- Mai: Vâng, em hứa không có lần sau. ( Tâm trí tôi được thả lỏng khi ngồi vào chiếc ghế thân yêu của mình, mọi người vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt phán xét, nhất là tên Bình đó.)

Cô giáo tiếp tục tiết học, xung quanh bắt đầu rộn ràng hơn, tôi vẫn lơ đãng nhìn ra cửa sổ, lục tung trí nhớ để tìm những kí ức về Han trong đầu, cho tới khi tôi ngủ gục xuống bàn học...

-Bỗng tiếng chuông ra về vang lên-

Tôi chợt bừng tỉnh mở mắt ra, ngẩn đầu lên và nhìn xung quanh

- Mai: "Mọi người về hết à, đúng mà nhỉ trời cũng tối rồi." ( Nhìn ngoài cửa sổ tôi thấy trời đã sập tối... mà trong khung cảnh có vẻ lạ, thạm chí không thấy một ngôi sao.)

- Mai: "Tới giờ về mà không ai gọi mình dậy sao?" ( Tôi cầm lấy cặp của mình và đứng dậy khỏi ghế ngồi, bước ra cửa lớp, tôi nhìn về cuối hành lang, nơi có ánh sáng duy nhất, bỗng dưng tôi thấy một bóng dáng quen thuộc...?)

- Mai: "Han, sao giống Han quá? mình cần phải đến đó!" ( Tôi tức tốc chạy đến gần bóng người đó, nhưng càng chạy tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh đang dần mất trọng lực, đèn chớp tắt ngày càng nhanh nhìn về phía hành lang lần nữa, rõ ràng đó là Han!)

- Mai: Han! Han! đúng là cậu rồi, cậu có nghe tôi không Han! ( Bóng dáng người giống như Han đứng đó cúi đầu, một tiếng cót két dài vang lên, cánh cửa đằng sau Han mở ra là căn phòng dữ trữ tài liệu về trường!?, một người phụ nữ đang "lướt" trên mặt sàn? cô ta bị hủy hoại nửa khuôn mặt, mái tóc đen dài bay trong gió tựa như nhiều con rắn trơn bóng bay lượn, trên vết hủy hoại đấy có đầy những con gián nhoi nhúc và gặm nhấm từng thớ thịt rướm máu, mắt bên trái của cô ta còn bị một cây compa đâm vào.)

- Mai: Chạy về phía tôi, Han! ( Tôi cứ lao tới phía Han, người phụ nữ đó đang làm gì vậy? Han ngước lên nhìn tôi, tim tôi dường như ngừng đi vài giây, Han anh ấy không còn tròng đen trong mắt nữa, người phụ nữ kia chạm tay lên vai Han kéo cậu đi, tôi gần như hét lên.):

- Mai: KHÔNG ĐƯỢC LÀM NHƯ VẬY! ( Han dường như đang nói gì đó tôi vẫn có thể nghe được... Cậu ấy ổn không?)

- Han: T-t..ỉnh d..ậy đ...i Ma..i, r...ời.. k..h.ỏi đ..ây ( Cậu ấy giơ tay lên như muốn đẩy tôi về thế giới thực..giây phút đó tôi dường như mất đi điểm tựa mà rơi xuống, tôi muốn khóc thật to vì chẳng làm được gì...)

-Renggg rengg-

Lần nữa..lần nữa, tôi thức dậy, giấc mơ đó cứ như cơn ác mộng vậy, chuyện gì đã xảy ra với Han, tôi muốn quay lại giấc mơ, rất muốn..., mọi người xung quanh tôi vẫn còn đó, ngoài cửa sổ vẫn là những tán cây hoa anh đào toả hương thơm. Nhưng tại sao tôi muốn ngủ tiếp lại không được, hôm nay tôi ngủ quá nhiều à?

- Mai: "Làm sao đây.. làm sao để quay lại giấc mơ đó?" ( Trong lúc tôi cứ thẩn thờ tìm cách để ngủ tiếp thì có người chạm vào vai tôi.)

- Bình: Ahem, nhóc Mai. ( Thì ra là tên Bình, tôi nhìn hắn bằng đôi mắt rùng rợn nhất, hất bàn tay bẩn thỉu của hắn ra khỏi người.)

- Bình: Thái độ đó là sao vậy, ngứa đòn à? ( Bình nhếch mép vẫn còn muốn chạm vào tôi, nhưng tôi sẽ không nhượng bộ nữa.)

- Mai: Mày nghĩ mày là ai vậy? bạn trai tao hay gì đó hả, Bình? ( Hắn đỏ mặt không biết là tức giận hay là xấu hổ nhỉ? hắn nghiến răng nghiến lợi dừng lại hành động bẩn thỉu đó và quay lưng rời đi cùng đồng bọn.)

- Mai: "Đúng là phiền phức" ( Nhìn đồng hồ trên tường phía trên tấm bảng đầy kiến thức Toán khó hiểu, thì ra chỉ mới giờ giải lao thôi. Có lẽ tôi nên đi tìm Trâm để hỏi về "người" tôi thấy trong giấc mơ, cậu ấy giỏi về những điều kì dị mà.)

Tôi rời khỏi lớp học, chạy về phía cuối hành lang căn phòng mà Trâm bảo là sẽ ở đó.

-Cạch. cót két...-

- Mai: Trâm, cậu có ở đây không? ( Tôi nhìn xung quanh đầy những tờ báo lộn xộn trên tủ lẫn cả dưới nền gạch, Trâm đứng trong góc tủ dường như tìm kiếm gì đó, vậy mà không đáp lời tôi. Tôi đi tới gần Trâm vỗ nhẹ vào vai cậu ấy.)

- Mai: Này cậu rảnh không Trâm? ( Trâm giật mình nhìn lại nhưng rồi cậu thở phào khi biết đó là tôi, cậu ấy giữ trong tay một tờ giấy gì đó?.)

- Trâm: Um oh, tôi rảnh. Có gì à? ( Tôi nhìn sang chỗ khác gãi gãi xương quai hàm, Trâm nhìn tôi đợi xem tôi nhờ vã cậu ấy điều gì.)

- Mai: Tôi muốn biết về một "người" phụ nữ! ( Trâm nhìn tôi có vẻ ngạc nhiên nhưng sau đó chúng tôi cùng nhau thảo luận, tôi miêu tả "người" phụ nữ trong giấc mơ của tôi, cậu ấy dùng biểu cảm tiêu cực xen lẫn sợ hãi.)

- Trâm: Có lẽ tôi sẽ cho cậu nên biết vài thứ, Mai à. ( Cậu ấy ra đi ra tủ lục tìm gì đó, sau vài phút cậu quay lại với một cuốn sách hơi tả tơi và mỏng chỉ còn vài trang giấy, cậu ấy mở "cuốn sách" ra trang đầu tiên và cho tôi xem, đó là một cô gái trong rất xinh xắn, mái tóc đen tuyền dài ngang lưng, mắt cô trong veo và lấp lánh, nụ cười tươi như từng tia nắng có thể từ đó mà chiếu rọi. Tôi ngạc nhiên nhìn Trâm tự hỏi người này là ai?.)

- Mai: Cô ấy là ai vậy, cậu biết cô ấy sao? ( Trâm nhìn tôi vẻ nghiêm túc hơn Trâm mọi ngày mà tôi biết, cậu ấy hắng nhẹ giọng trước khi nói.)

- Trâm: Đây là "người" phụ nữ mà cậu thấy đấy Mai. ( Tôi mở mắt tròn xoe nhìn Trâm, không thể tin được đây là cô gái tôi thấy trong giấc mơ sao? thật lòng mà nói cứ như nước suối trong veo mà đi so với nước cống vậy.)

- Mai: Cậu có chắc không đấy, người tôi thấy "người" trong giấc mơ và cô ấy không giống nhau. ( Trâm gật đầu xác nhận, tôi giật lấy "cuốn sách" trên tay cậu ấy và nhìn thật kĩ, rõ ràng là không giống mà...)

- Trâm: Tớ chưa giải thích mà, mọi chuyện đều có lí do để thành như vậy cậu hiểu không. ( Tôi tò mò vẫn cầm "cuốn sách" trong tay, nghiêng đầu xem cậu ấy muốn nói gì tiếp theo, thật sự tôi vẫn muốn biết thêm về "người" phụ nữ lần đầu tôi thấy trong giấc mơ đó, tôi đã mơ nhiều lần rồi, nhưng cô ta chưa bao giờ xuất hiện.)

- Trâm: Tên của cô ấy là Tiểu Di Hoa, cô là người con gái đẹp nhất trong nửa thế kỉ trước sau khi chiến tranh kết thúc, cô cùng người anh Tiểu Di Lâm trở lại cuộc sống đầy màu sắc với gia đình và trở lại trường học, cũng là ngôi trường chúng ta đang học, sẽ không có việc gì tồi tệ xảy ra nếu cô ấy không bị người bên phòng thí nghiệm để mắt tới, họ nghiên cứu về cuộc sống trong giấc mơ, bởi vì sẽ không có sự ràng buộc trong giấc mơ và họ khao khát được tìm cách sống trong giấc mơ đó ( Tôi gật đầu lia lịa khi cậu ấy kể, lắng nghe và không bỏ qua chi tiết nào, có lẽ mọi thứ thú vị hơn tôi nghĩ rồi.)

- Trâm: vào ngày 29/4/1807 ở thôn Tashiga lúc 18h tối, Hoa đi học về cùng anh trai Lâm của cô bên mép đường, cô tung tăng vui đùa, chạy nhảy xung quanh anh trai, nụ cười của cô dễ thương và ngọt ngào trong giây phút đó tưởng rằng bình yên, một phi tiêu gây mê bắn vào bắp chân cô và lưng anh cô, hai người ngã gục xuống đất, xung quanh chẳng một ai biết họ bị đem lên xe một cách im lặng chở về phòng thí nghiệm trong rừng phía sau trường...

-Renggg rengg-

- Mai: Sau lại vào tiết học rồi, tớ vẫn muốn
nghe tiếp mà~ ( Tôi dùng nét mặt cún con nhìn Trâm, cô chỉ mỉm cười và đi ra cửa, tôi cũng len lén đi sau.)

- Trâm: Thôi để mai tớ kể cậu nghe tiếp nhé, tớ quay lại CLB đây, đừng quên tớ là trưởng CLB sách. ( Tôi chợt nhận ra, mình đã quên mất Trâm là trưởng CLB sách từ lúc nào, cũng không suy nghĩ tới nữa, tôi cùng Trâm đi khỏi phòng...)

- To be continued -

Chương 2 sẽ có trước 20/3/2024
Hẹn gặp lại, chúc đọc giả có một ngày vui ạ.❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top