Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7 ♥

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Note: yau yau .... Bà chủ quán là ai ta :)))

Chap 7 ♥

Tiếng chuông cố định của di động chị trợ lí reo vang. Chị ta vội vàng nhận cuộc gọi, sắc mặt tối đi theo từng lời của người bên kia đầu dây. Lệ Băng nhìn sắc mặt không tốt của chị trợ lí, biết ngay là có chuyện quan trọng, có thể là liên quan đến bản thân cô.

Kết thúc cuộc nói chuyện trong thoáng chốc, trợ lí quay sang nghiêm túc nói với cô:

- Quản lí gọi đến, nói có một đám phóng viên rất đông đang tụ trước cổng công ty. Lần này họ có vẻ hùng hổ không giống chuyện thường, tốt nhất em nên tránh đi!

Vị tài xế chuẩn bị đánh tay lái về hướng khác, cô lại bình thản nói:

- Tránh một lần không thể tránh cả đời được. Đằng nào cũng phải đối mặt, với lại em cũng muốn biết có chuyện gì!

Biết không khuyên can được cô, trợ lí đành chuẩn bị tinh thần đi về phía công ty.

Phóng viên đứng trước cổng dày đặc, loi nhoi người ngồi người đứng đến bảo vệ cũng không ngăn được. Vừa thấy chiếc xe phía xa, họ đã nhất loạt lăm lăm máy quay máy ảnh giấy bút để phỏng vấn.

Cô điềm tĩnh bước xuống xe, nhìn thẳng vào mấy chiếc máy ảnh đang nháy liên tục không e dè. Những người mới vào nghề gặp những chuyện như này sẽ không khỏi bất ngờ sợ hãi. Nhưng cô là ai chứ? Cô đủ bình tĩnh để đối diện với tất cả. Cô sinh ra đã có tố chất là ngôi sao, đừng tưởng rằng những việc vặt này có thể làm cô  gục ngã.

Cô, điều đầu tiên làm trước mặt quần chúng luôn là mỉm cười để tạo thái độ hòa nhã thân thiện. Giọng của cô dịu dàng dễ nghe:

- Các bạn hãy cho tôi biết đang có chuyện gì xảy ra!

- Monarch, cô giải thích thế nào về những tấm ảnh này? – Một phóng viên đưa máy ghi âm đến dồn dập hỏi.

Cô nhận lấy, tay lật giấy liên hồi. Những bức ảnh dù chụp từ xa nhưng vẫn thấy rõ được khuôn mặt của hai người. Cô và anh ngồi đối diện nhau, cười nói vui vẻ thân mật. Mặt cô không hề biến sắc, không lộ ra sự sửng sốt chột dạ. Cô thẳng thắn khiến người ta kinh ngạc. Cô lãnh đạm làm người khác sợ hãi.

- Tôi không phủ nhận tấm ảnh này, nhưng mọi người có thể coi là đồng nghiệp ăn tối với nhau cũng cần phải làm ầm lên sao?

- Vấn đề ở đây là dư luận nghĩ cô nhờ có tổng giám đốc nâng đỡ mới có sự nghiệp ngày hôm nay. – Một phóng viên khác không ngần ngại nói.

- Tôi nghĩ tài năng của tôi không cần phải dựa vào đàn ông để thăng tiến. – Cô ngẩng cao đầu tự tin.

- Nhưng… - Các phóng viên ngập ngừng.

Cô đột ngột ngắt lời:

- Vậy mọi người tin tôi hay tin người cố tình tạo ra tin đồn cho tôi?

Cuối cùng phóng viên dần tản ra, chị trợ lí thở phào một hơi, hít thở không khí trong lành.

Cô cất bước đi vào trước, không hề bất ngờ trước lệnh gọi của đại boss.

Anh ngồi trên chiếc ghế da, tay chuyển đổi liên tục xem xấp giấy ảnh, ngẩng đầu mời cô ngồi.

- Em biết người làm việc này chứ? – Anh đan tay đặt trước bàn, chăm chú nhìn cô gái.

- Tôi biết, việc này tôi sẽ tự giải quyết! – Cô ngấm ngầm từ chối lòng tốt muốn giúp đỡ của anh.

Anh coi như không hiểu, nói lí lẽ:

- Dù sao nạn nhân cũng có tôi, tôi phải có trách nhiệm giải quyết. Với lại… -  Giọng anh ấm áp hẳn lên – Em là nhân viên của tôi.

Anh vốn dĩ muốn nói câu khác, nhưng nghĩ lại thôi.

Dù sao khách khí mãi cũng không hay, cô cười lạnh, giọng như có băng:

- Vậy phiền anh liên hệ với luật sư giỏi nhất cho tôi!

* * *

Người nổi tiếng suy đi tính lại có ba loại:

Loại thứ nhất: Nhờ vào tài năng thực lực.

Loại thứ hai: Gây ra hàng loạt scandal, trò lố.

Loại thứ ba: Dựa vào quan hệ nâng đỡ, thường là đàn bà đẹp được bao.

Cô trong loại một mà bị hắt sang loại ba, ngoài mặt thì không biểu hiện gì nhưng cô rất tức giận. Điều này làm cô nhớ đến người mẹ mà cô đã cố gắng quên đi. Mẹ cô là diễn viên thiên tài, nhưng nhu nhược để cuối cùng quay về làm cái nghề nhơ nhớp hạ lưu. Cô không hận mẹ làm công việc bán thân xác bẩn thỉu, cô hận bà chỉ biết chịu đựng mà không phản bác. Cô đương nhiên không dẫm lại vết xe đổ đó, mẹ cô yếu đuối, cô thì khác. Cô đứng lên từ vũng bùn, nhưng phải kéo người hại cô xuống cùng!

“Chu Diệc, ông chưa thấy quan tài chưa đổ lệ?”

- Sếp tổng, luật sư Alex đến rồi. – Cô thư kí gõ cửa nói vọng lại.

- Mời ông ấy vào, pha cho tôi ba tách café! – Giọng anh trầm trầm.

Một người đàn ông trung niên tóc lơ thơ vài sợi bạc trắng, hơi cúi người chào:

- Cao tổng…

Anh đứng dậy, giới thiệu hai người.

- Lệ Băng, đây là luật sư Alex Hà, luật sư hàng đầu, chưa bao giờ thất bại bởi bất kì vụ kiện nào!

Cô đứng lên, đưa tay ra bắt, điềm đạm:

- Ông Alex, chào ông!

Alex nhìn cô gái trước mặt, hơi bất ngờ bởi sự lạnh lùng bao quanh cô.

- Chào cô Dương, tôi đã nghe Cao tổng nói về cô.

Hai người trao đổi khách sáo vài câu, anh mỉm cười đi thẳng vào vấn đề chính:

- Chúng ta bàn việc được rồi chứ?

Luật sư Alex ra về, còn cô vẫn ngồi trong phòng làm việc của anh, chầm ngâm suy nghĩ.

- Nếu không phải Jones Smith đang nhận một vụ kiện ở Thụy Điển thì tôi sẽ tìm mọi cách mời ông ta. – Anh mở lời trò chuyện, phá tan sự yên lặng, cũng như muốn thân mật với cô hơn. Cô kín đáo như vậy, người muốn theo đuổi cô thật khó!

- Thật ra vụ này không cần luật sư giỏi mới thắng được. Tôi có đủ bằng chứng khiến ông ta ngậm miệng.

Anh nở nụ cười thích thú. Những tưởng cô thanh thuần hiền lành, không ngờ lại là một bông hồng gai. Cô càng khó chinh phục, đàn ông càng ham muốn. Nhưng phụ nữ quá thông minh như cô liệc có nguy hiểm hơn cả dự đoán của anh?

Cô như đọc được suy nghĩ của anh, thầm hừ một tiếng. Thanh thuần không có nghĩa là đơn thuần. Huống chi, muốn tồn tại thì phải không từ thủ đoạn, lí trí hơn tất cả. Muốn trụ lại trong giới giải trí, khôn ngoan là điều cần thiết. Cô đã ngứa mắt Sói già từ lâu rồi, cơ hội tốt thế này mà không nắm bắt thì thật ngu ngốc!

Cô không về ngay mà rẽ vào một quán cafe sau một cú điện thoại. Đẩy cửa ra, không gian cổ điển tĩnh lặng khiến lòng cô yên bình lạ. Tông màu ấm áp ngập trong quán café nhỏ. Những quyển sách, tiểu thuyết dày cộm đặt khắp nơi mang sự hòa hợp với căn phòng. Hương café thoang thoảng xông lên mũi, nhẹ nhàng.

Cô thường xuyên đến đây, giống như một cô sinh viên bình thường thưởng thức hương vị đắng ngọt của café và điều lí thú gì đó trong những cuốn sách. Quán khá vắng, nhưng không hẳn là không có người. Cô thích, vì có cảm giác tự do, không bị soi mói với thân phận đặc biệt, lại hòa hợp với thế giới xung quanh. Bà chủ chỉ mở quán để giết thời gian và thỏa mãn niềm đam mê đối với sách của mình chứ không phải kinh doanh lợi lãi. Cô từng mong ước một cuộc sống như vậy. Lấy một người yêu mình, mở một quán café. Chỉ cần đơn giản, đủ để sống thanh bình thôi, không cần vinh hoa phú quý. Nhưng có lẽ cả đời này ước nguyện đó của cô cũng không được hoàn thành.

Cô quen một cô sinh viên làm nhân viên của quán. Cô ấy biết cô là ngôi sao, nhưng đối xử giống như hai người bạn bình thường. Điều đó làm cô cảm thấy quý mến. Như giờ đây, cô ấy đang ngồi đối diện với cô.

Đó là một cô gái xinh đẹp với đôi mắt trong như bầu trời mùa thu. Cô ấy đẩy một chiếc đĩa mềm đến trước mặt cô, lạnh lùng mà rụt rè sợ hãi, khác hẳn với thường ngày.

- Thứ chị cần đây!

Cô lấy chiếc laptop từ trong túi xách ra, đặt chiếc đĩa vào ổ máy, kích mở các trang tài liệu.

Một băng video mở ra, đập vào mắt là hình hai người khác giới cuốn lấy nhau. Cô gái nằm dưới chính là cô sinh viên thuần khiết, còn người đàn ông…

Qua hình ảnh và những tiếng rên rỉ nỉ non nho nhỏ đan xen đủ để thấy cô gái đau đớn và sung sướng thế nào. Gã đàn ông bệnh hoạn còn đưa dụng cụ kích thích vào cơ thể trắng nõn của cô.

Cô hoàn toàn không có biểu hiện ghê tởm buồn nôn trước đoạn clip sex này, môi nhếch lên quái dị. Cô gái thì ngược lại. Mặt mũi tái mét, run rẩy khẩn cầu:

- Xin chị, tắt nó đi được không? – Cô thấy ghê sợ chính bản thân mình, ghê sợ cô gái trước mắt.

Lệ Băng dễ thỏa hiệp, tắt clip, lấy đĩa đặt vào hộp bảo vệ rồi cho vào túi xách. Cô nói:

- Tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của cô.

Cô sinh viên bặm môi đứng dậy bỏ đi, lệ đã rơi đầy trên mặt. Trước khi cô gái ra khỏi cửa, Lệ Băng còn thêm một câu:

- Đừng hận tôi! Hãy hận bản thân cô quá cao thượng!

Cô gái không nói gì, mất hút sau cánh cửa quán. Cô cười mỉa mai chế giễu.

Cô gái đó vì một người đàn ông không yêu mình làm tất cả mọi việc chỉ để trả tiền viện phí cho anh ta sau khi anh ta tai nạn và sa sút. Cô bồ cũ thì thấy tình cảnh vậy lại cắp đít bỏ đi theo người khác. Tình yêu cao thượng như của cô sinh viên đối với người đàn ông kia ư? Cô không những không thấy khâm phục, thậm chí còn châm biếm. Thử hỏi ai chịu được khi thấy người mình yêu sóng vai cạnh người khác? Cái gì mà yêu một người là thấy hạnh phúc khi người mình yêu hạnh phúc? Đó chỉ là lí thuyết thôi! Nói thẳng ra là không đấu tranh để giành được đi! Cô nghĩ những người đó thật ngu ngốc, nhu nhược. Cô sẽ không như họ. Thứ cô muốn, cô phải chiếm hữu được!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top