Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

BÚP BÊ BỊ BỎ QUÊN


What is an existing and it is already exists with this window scene. Your favorite, the mouse for the given and all the sound of the water of the roof.

Date it was already have a real time of the time of time of the time of the time of the time of the channel of the flash player, that the default for the making mode, and display in the page kính with the high price of. young em day it, be it it is a dream is too far of the day.Theo ngày, từng đám cưới bé gái vây quanh cửa hàng, ngắm nhìn nó với ánh mắt trầm trồ, khao khát.Nó tự hào lắm.

The number of the little days of the day of the day of the length of the screen, has a little girl be nice bím. Back to the wind, back of the wind of the breeze. it, it does not understand because the copy of the same.Nó still be expecting to the way, when you want you want the learning about, xúm xít on the screen view it.Nhưng con số hôm nay con bé không đến, thưa bạn, búp bê expecting night day.Nó than hơn, mái tóc không còn vàng óng ánh, và không soi mình qua gương nữa.

The day days after, one woman will be beautiful one one boy to the window play. When you la the boss when it is only to the daughter on the it is already may be a one of the left button.Và bà ta buy both both. Ta set it in a large room, with the bed and mành treo diêm dúa.Cô gái của bà ta has been lost the day and which want to buy dolls on chưng trong con gái của old room. bê ngỡ ngàng khi trông thấy những tấm ảnh đặt trên bàn học của ngôi nhà nhỏ quá cố gắng.Chẳng là một cô bé mà nó vẫn luôn mong chờ ngày đêm. Buffer want to it but it is a single play and it will be never never can.

Đằng bé bao giờ đến búp bê, nó khá là bướng bỉnh và nghịch ngợm. Dạo gần đây does not find a little boy blocks in the house, but it is sẹo lien. you need to be sheed the roofly it will be need to the latest dresses, will be need a ngôi nhà lộng lẫy with mành treo goêm dúa nữa.Ngay ngẩn ngơ, gió lùa vào cửa sổ khiến chiếc váy của nó tung lên và nó ngã nhào ra cửa sổ.Có tiếng sột soạt trong lùm cỏ trước mặt, một con mèo hoang gầm gừ tiến lên, gọt nó lên đỉnh nóc .Nhà thằng bé xuất hiện trước cửa, nó vừa đi học về, nhận ra con búp bê trong phòng em gái.Thằng bé vứt cặp, go up to.Con mèo toan jump down, eating one of the baby shoes on your face, it to reo up and nhả búp bê ra.

- Cậu đang làm gì đấy ?

Thằng bé luống cuống ngã nhào xuống khỏi mái nhà,búp bê cũng rơi theo.Một cái bóng bé nhỏ chạy tới. Thì ra là một cô bé với mái tóc rất dài.Trông thấy búp bê con bé đã không thể rời mắt.

- Cậu thích nó thì cứ cầm lấy đi.

- Nhưng. .

- Mẹ mua cho Mai Anh,nhưng nó không thể chơi búp bê được nữa,con búp bê cần có một người chủ mới.

Con bé đón lấy búp bê. Từ đó búp bê về sống với cô chủ mới. Thuỷ Lệ rất tốt nhưng hay khóc nhè. Mỗi lần giận dỗi ba mẹ là nó lại ôm búp bê khóc i ỉ cả đêm. Riết dần cũng quen,không nghe tiếng cô chủ khóc,có khi nó lại thấy lạ.Thằng bé,tên là Tiến vẫn thường hay qua chơi. Búp bê thừa biết là hai đứa nó quý nhau lắm. Đi đâu cũng cùng nhau.Vì bạn bè trêu chọc nên thằng Tiến suốt ngày đánh nhau đến nỗi tay chân chỗ nào cũng bị sẹo. Nhưng bố mẹ của hai đứa thì không thích hai đứa chơi cùng.Từ khi còn đi học,mẹ Tiến đã không ưa mẹ Lệ,và mẹ Lệ cũng chả kém cạnh.

Cho đến ngày căn biệt thự nhà Tiến bốc cháy và chỉ trong một đêm,thằng bé mất cả cha lẫn mẹ. Mọi người đến viếng rất đông,còn thằng Tiến thì không nói năng gì.Thuỷ Lệ ôm búp bê đến,ngồi cả tiếng với Tiến bên linh cữu của bố mẹ.Bố mẹ Lệ mắng mỏ kiểu gì cũng không chịu về.

Tiến phải sang nước ngoài sống với người chú ruột.Ngày Tiến đi trời đổ mưa tầm tã.Thuỷ Lệ khóc lóc chạy theo ra bến tàu nhưng tàu đã nhổ neo và con bé không thể gặp được Tiến lần cuối.Ngày hôm sau con bé sốt cao phải vào viện.Ở nhà,mẹ nó đã đem bán búp bê cho một cửa hàng đồ cũ.Búp bê tự trấn an,chỉ mai mốt thôi,khi cô chủ ra viện nhất định sẽ đi tìm nó. Vì nó là thứ duy nhất mà Tiến đã để lại cho Thuỷ Lệ

Một ngày hai ngày,rồi một tuần, nó vẫn hi vọng.Đã bao nhiêu năm qua đi,nó không thể nhớ,và nó vẫn nằm yên trên cái gác xép tăm tối này.Chủ cửa hàng chưa một lần đưa nó ra bán,cũng có lẽ ông ta đã quên trên này còn có một con búp bê..Nó vẫn lắng nghe tiếng nước tí tách trong những ngày mưa,tiếng chim hót líu lo trong những ngày nắng,nhưng nó không bao giờ nhìn thấy mặt trời nữa.Nó khóc,làm sao nó có thể khóc vì nó chỉ là một con búp bê,một con búp bê bị bỏ quên. Không biết cô chủ có còn nhớ đến nó nữa hay không,và cho dù cô có nhớ thì nó,giờ đây nó đã không còn là một con búp bê xinh đẹp kiêu hãnh nữa.

Nó mơ màng khi một tia nắng lọt vào mắt,thứ ánh sáng mà lâu lắm rồi nó mới thấy rõ như thế. Một lỗ hổng khá lớn đấy,mái nhà nên được sửa chữa lại,nếu không mưa xuống thì tất cả đồ đạc trên gác xép sẽ ướt hết. Nhưng nó quan tâm điều này làm gì,dù sao nó cũng đã cũ kĩ lắm rồi,giá mà nó thể chết như con người,nó sẽ không phải chịu những ngày tháng cô đơn như thế này.

- Nhìn kìa ! Một con búp bê thật đẹp.

Một ánh mắt thích thú dòm qua lỗ hổng mái nhà. Thì ra con trai người chủ quán đang sửa lại cái mái bị hỏng. Bóng tối lại bao trùm cả gác xép,rồi có tiếng bước chân ,càng lúc càng rõ.

- Nó đây rồi ! Hừm,hơi cũ một chút.

Cậu trai nhíu mày,nhưng vẫn cầm búp bê lên. Và bước ra khỏi gác xép.Ông chủ vừa nhìn thấy nó đã thốt lên:

- Nó ở trên đó sao ?

- Bố biết nó à ?

- Cách đây 10 năm,có một người phụ nữ đến đây cho không ta con búp bê này,bảo bán càng xa càng tốt,nhưng chưa kịp bán thì nó đã biến mất,chắc có ai đó đã tiện tay mang lên trên đó. Hoặc có thể con búp bê không muốn bị bán đi xa,có lẽ nó đang chờ chủ nhân tìm lại nó.

- Nếu chủ cũ nhìn thấy nó chắc cũng chẳng muốn mua lại,vì nếu cần nó thì họ đã không bán đi.

- Cũng chưa hẳn.

Ông chủ mỉm cười ngắm nghía con búp bê. Bức ảnh chụp một con búp bê cũ được rao bán trên mạng khiến ai cũng bật cười,vì thời đại này,ai còn cần một con búp bê cũ nữa. Chẳng ai để ý đến thông báo đó và coi nó như là trò đùa.

Búp bê được sửa chữa lại,mặc một bộ đầm mới và bày trên kệ như những thứ đồ chơi cũ khác.

Một buổi chiều cuối thu,khách khứa vẫn ra vào quán như thường ngày.Nhưng không ai để ý đến búp bê. Nó cũng chẳng hi vọng gì nhiều.

Bỗng nó tiếng ai đó thì thầm,có phải là mày kia không .Tiếng bước chân gấp gáp đi tới,rồi cùng một lúc,cả hai bàn tay với lên chỗ nó,chạm vào nhau rồi rụt lại ngỡ ngàng.

Mắt búp bê sáng lên,trước mặt nó là một chàng trai trẻ to cao và một cô gái trẻ xinh đẹp. Hai người nhìn nhau một lúc,rồi chàng trai cất lời trước:

- Thuỷ Lệ ?

Cô gái gật đầu mỉm cười chắc các bạn cũng đã đoán ra,chàng trai đó chính là cậu bé Tiến ngày nào.Sau khi Thuỷ Lệ ra viện,biết mẹ mang búp bê đi bán nó đã khóc lóc cả tháng trời,cơ thể ngày càng suy nhược. Bố mẹ nó buộc phải chuyển nhà đi nơi khác để con bé không mơ tưởng về con búp bê nữa.Cũng như Tiến,Thuỷ Lệ đã nhìn thấy búp bê trên Internet và cả hai đã cùng trở về để tìm búp bê. Búp bê bật khóc khi được gặp lại hai người chủ cũ của mình sau biết bao nhiêu năm trời,nó thật hạnh phúc khi biết cô chủ chưa bao giờ ngừng tìm kiếm nó và tất nhiên là nó chỉ khóc trong tưởng tượng thôi.

Có một điều búp bê luôn thắc mắc,chính nó cũng không biết ai đã mang nó lên gác xép.Người đó chắc chắn không muốn nó bị bán đi,vì nếu ngày đó,ông chủ bán nó thì có lẽ Tiến và Lệ sẽ không bao giờ có thể gặp lại nhau.Tối đó,nó được bày trên bàn trang điểm của Thuỷ Lệ,một căn phòng ấm cũng và rực rỡ như ngày nào.Phía ngoài cửa sổ,bóng dáng cô chủ quá cố,em gái Tiến,vai mang cặp đang vẫy tay chào nó rồi biến mất sau bóng cây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top