Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1904

Ninh Thư ra đại điện, gặp được ngự y xách theo hòm thuốc, liền hỏi: "Thân thể Hoàng Thượng có vấn đề gì vậy?"

Ngự y chỉ là nói: "Chỉ là bắt mạch thông thường thôi ạ."

Ninh Thư không nói gì, hiện tại Ngao Thiên Trạch rất ít vào hậu cung, nghe nói dù có vào phủ Phù Mẫn cũng chỉ thường ăn một ít đồ, sau đó giao lưu tâm tình, ngâm thơ câu đối, nhìn sao ngắm trăng, nói lịch sử nhớ vãng tích.

Sau đó Ngao Thiên Trạch liền tìm lí do bỏ đi, nói là có việc chính vụ, không qua đêm liền đi rồi.

Từ khi Phù Mẫn vào cung, Ngao Thiên Trạch đã sai mật vệ thay mặt mình lâm hạnh các phi tần trong hậu cung, hắn không còn qua đêm trong cung của phi tần nữa, duy nhất chỉ có một người nhận được vinh hạnh đó, chính là Phù Mẫn.

Phù Mẫn tuy rằng được thị tẩm không nhiều lắm, nhưng là mỗi lần Ngao Thiên Trạch đều sẽ ngủ lại, bọn họ gần như triền miên cả đêm, bảy lần một đêm không phải chuyện đùa.

Hiện tại Ngao Thiên Trạch tự nhiên không ở lại qua đêm, làm Phù Mẫn có chút kinh ngạc, giữ Ngao Thiên Trạch lại mà hỏi: "Hoàng Thượng không ở lại sao, thần thiếp cho người chuẩn bị chè hạt sen, bây giờ ngoài trời lạnh cóng rồi."

Phù Mẫn không coi trọng vinh hoa phú quý, cái mà nàng coi trọng chính là Ngao Thiên Trạch, bởi vì yêu người đàn ông này.

Phù Mẫn không quan tâm nhiều đến suy nghĩ của người khác, cái nàng tìm kiếm chính là tri âm, có thể nói với nàng vài lời, một người bạn tri kỷ về tinh thần, tình yêu thì ích kỷ và đa nghi, hiện tại thái độ của Ngao Thiên Trạch đối với nàng có chút thay đổi, khiến nàng cảm thấy hơi khó chịu, thật kì quái.

Lo được lo mất, chẳng lẽ nàng thật sự yêu vị Hoàng Đế này? Trước đây nàng không muốn tiến cung, lòng luôn tâm niệm thà gả chồng nghèo còn hơn gả vào hoàng gia, hồng nhan vị lão ân tiên đoạn*, hơn nữa nàng cũng chỉ là một tiểu thiếp nhỏ nhoi.

Nhưng sau khi cùng Ngao Thiên Trạch ở chung một đoạn thời gian, Phù Mẫn cảm thấy hoàng đế phong thần tuấn lãng, tài học cao đấu.

Phù Mẫn chậm rãi bắt đầu hâm mộ Ngao Thiên Trạch, nhưng cũng biết Ngao Thiên Trạch không phải của một mình nàng, nhịn không được nỗi cô đơn mất mát trong lòng, mỗi lần Ngao Thiên Trạch đi tới chỗ của những phi tần khác, Phù Mẫn đều thấy khó chịu trong lòng.

Nhưng Phù Mẫn sẽ không làm gì quá đáng, cho dù nàng đang ở hậu cung, Phù Mẫn cũng chỉ muốn bảo vệ bản thân là chính, nàng không chủ động làm hại người.

Mặc dù trong hậu cung luôn có một số phi tần không ưa nàng, nhưng từ khi nàng vào cung vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.

Phù Mẫn còn cảm thấy đây là do người ngoài cung nói quá khủng bố, cái gì ám sát tẩm thuốc, cái gì đao quang kiếm ảnh, hoàn toàn chính là miệng đời khoa trương phóng đại.

Những nữ nhân trong hậu cung này mặc dù nhìn thấy nàng là khinh bỉ ra mặt, nhưng cũng không có người ra tay đối phó nàng, hơn nữa có Ngao Thiên Trạch che chở, nàng cũng chưa bao giờ gặp phải bất lợi trong cung.

"Hoàng Thượng, lưu lại dùng ít chè hạt sen."

Ngao Thiên Trạch nhìn bộ dạng này của Phù Mẫn, trong ánh mắt đều là hy vọng hắn lưu lại, trong lòng hắn cũng khó chịu, nhưng ở lại là phải lăn giường, Vấn đề là tình trạng hiện tại của hắn về cơ bản là không thể kéo dài lâu được, nếu Phù Mẫn biết, sẽ tổn hại tới tôn nghiêm của hắn, tôn nghiêm của một nam nhân.

"Chính vụ có việc vội, trẫm không bồi ngươi được, nghỉ ngơi sớm một chút." Ngao Thiên Trạch ôn nhu mà nhìn Phù Mẫn, ánh mắt này làm sắc mặt Phù Mẫn đỏ hồng, trong lòng ngượng ngùng hạnh phúc.

"Hoàng Thượng chú ý thân thể, chính vụ vội vàng cũng phải chú ý thân thể, thần thiếp tâm vẫn luôn bên người Hoàng Thượng." Phù Mẫn có chút ngượng ngùng mà nói.

Ngao Thiên Trạch hôn trán Phù Mẫn, chạm vào mặt nàng, sau đó liền rời đi.

Phù Mẫn nhìn Ngao Thiên Trạch, Ngao Thiên Trạch quay đầu lại là có thể nhìn được Phù Mẫn dựa đầu vào cạnh cửa, si ngốc mà nhìn hắn, ánh mắt tựa hồ xuyên qua trời đất núi rừng, làm trái tim Ngao Thiên Trạch nhảy thình thịch thình thịch.

Cảm giác như sinh mệnh của mình trở nên tươi sống lên, ở trong lòng Phù Mẫn, hắn chỉ là một người nam nhân, không có thân phận Hoàng Đế, Phù Mẫn chỉ yêu người nam nhân đó mà thôi.

Không giống những nữ nhân hậu cung khác, đều là vì thân phận của hắn mà tới, tưởng chừng như thực sự yêu hắn, nhưng họ chỉ nhắm tới thân phận hoàng đế của hắn, nếu một người khác là hoàng đế, bọn họ sẽ không bao giờ nói yêu hắn.

Ngao Thiên Trạch xoay người đi tới trước mặt Phù Mẫn, Phù Mẫn có chút kinh ngạc nhìn hắn, "Hoàng Thượng?"

"Vào đi, ban đêm sương mù dày đặc, nàng sao có thể bằng lòng để trẫm đi như vậy?" Ngao Thiên Trạch thở dài, "Không biết, trẫm không biết nên làm gì với nàng mới tốt."

Phù Mẫn ôm lấy eo Ngao Thiên Trạch, "Thần thiếp cũng không biết làm sao với người bây giờ."

"Giữ trẫm ở lại đi."

Sau đó Ngao Thiên Trạch ôm Phù Mẫn, hai người nói chuyện phiếm suốt đêm, *nhĩ tấn tư ma, tuy rằng không có lăn giường, nhưng cũng làm Phù Mẫn thực thỏa mãn.

Nàng biết nàng đặc biệt hơn những nữ nhân khác, nàng chỉ coi trọng tình cảm, hòa khí, cho nên hoàng đế mới đối xử với nàng khác với họ, hắn không coi nàng là công cụ thỏa mãn tình dục nên mới không lăn giường với nàng.

Ngao Thiên Trạch vội vàng cầu xin thái y tìm thuốc chữa cho mình, không thể vẫn luôn sử dụng phương pháp đắp chăn bông, nói chuyện phiếm cả đêm được.

Hắn hiện tại đã biến thành tên nam nhân một khắc là ra rồi!

__________________________

Ninh Thư vẫn tận tâm tận lực mà chăm sóc Huyên phi, Hỉ Nhi tiến đến bên tai Ninh Thư, kể lại chuyện của Mẫn chiêu nghi.

Ninh Thư sắc mặt bình tĩnh, hỏi: "Mẫn chiêu nghi hôm nay có phản ứng gì?"

Dựa theo thân thể Ngao Thiên Trạch, hắn hiện tại hẳn là có một đầu súng bắn bằng bằng suốt nha, sao có thể ngủ cả đêm không làm gì?

"Nương nương, nghe Tiểu Hà nói, Mẫn chiêu nghi nương nương còn rất cao hứng." Hỉ Nhi nói, "Nương nương, vì sao Hoàng Thượng mãi không tới thăm Huyên phi nương nương."

Phi tử của mình mang thai, suốt vài tháng đều không tới ngó nghiêng gì.

Ninh Thư mỉm cười không nói lời nào.

Hỉ Nhi nhắc mãi, kết quả thật đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo Ngao Thiên Trạch đến, làm Huyên phi vui mừng như điên.

Chỉ mới mang thai bốn tháng, bụng nàng đã to hơn thai phụ sáu tháng, cũng là vì Huyên phi mang thai song sinh.

Huyên phi ôm bụng bầu to quá khổ chật vật hành lễ với Ngao Thiên Trạch, hắn lướt mắt nhìn qua bụng của Huyên Phi, không thèm vươn tay đỡ thai phụ trước mặt nột cái, chỉ là không mặn không nhạt mà nói: "Đứng lên đi."

Ninh Thư vươn tay cẩn thận đỡ Huyên phi dậy, Ngao Thiên Trạch cầm lấy chén trà uống một ngụm, sau đó tỉ mỉ mà dò xét khuôn mặt của Huyên phi, khiến Huyên phi có vẻ khó hiểu.

"Bệ hạ, trên mặt của thần thiếp có cái gì sao?" Huyền Phi sờ sờ mặt nàng, hỏi Ngạo Thiên Trạch, không rõ trên mặt nàng có dính gì bẩn không?

"Ái phi vất vả, nghe nói thai phụ sẽ thường nổi tàn nhan, ái phi vô dụng tới mức không dùng nổi đồ vật trẫm tặng cho ngươi sao, chắc vì vậy nên ngươi trông vừa xấu xí vừa tiều tụy." Ngao Thiên Trạch lắc đầu nói.

Bị nam nhân chê xấu, Huyên phi tức khắc che mặt lại, nước mắt trào ra, mặt đỏ bừng vì lo lắng.

Ninh Thư cúi người hành lễ nói: "Hoàng Thượng, bởi vì Huyên phi đang có thai, liền sẽ ít chạm vào son phấn, hiện tại Huyên phi tâm tư đều là hài tử trong bụng, cho nên khó tránh khỏi lơ là bản thân một ít."

Nói thực ra, Huyền phi không xấu, chỉ có mỡ ở bụng, người cũng thon nhỏ chứ không hề phì ra, trên mặt cũng mềm mại trắng trẻo, không tàn nhan nếp nhăn gì, nàng vậy là đã rất xinh đẹp rồi.

Chỉ là trên mặt không có đánh phấn trang điểm, thoạt nhìn khí sắc không tốt, nhưng cũng là một thai phụ xinh đẹp.

"Những son phấn trẫm đưa cho đều là tốt nhất." Ngao Thiên Trạch nói, "Ngày nào cũng phải bôi! Họa may cái khuôn mặt xấu xí đó mới đẹp lên được! Khí sắc cũng tốt lên! Đừng làm trẫm buồn nôn!"

Ngao Thiên Trạch liếc nhìn, thấy cái bụng bầu của Huyên phi, trong lòng lửa giận liền bùng cháy dữ dội.

__________________

Hôm nay đoạn hội thoại của Phù Mẫn có nhiều đoạn thơ, thành ngữ Trung Quốc, dịch ra hết thì mất hay vì nó cũng phác họa phần nào đặc điểm của nhân vật này, nên mình xin để giải thích ở dưới.
-Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn: một câu trong bài Hậu cung từ (後宮詞) của Bạch Cư Dị nghĩa là hồng nhan chưa già mà ân vua đã tuyệt, ý chỉ tình yêu đế vương không lâu bền.

-Nhĩ tấn tư ma (tai, tóc thì lúc nào cũng gần kề): là thành ngữ tiếng Trung, chỉ sự thân thiết gần gũi, thường chỉ về tình yêu đôi lứa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top