Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1912

Ninh Thư không đủ tàn nhẫn nói cho Huyên phi, đứa nhỏ này không phải của Ngao Thiên Trạch, bằng không Huyên phi càng phát điên.

Huyên phi vò vò khăn tay, “Khó trách Hoàng Thượng đối với thần thiếp lạnh nhạt như thế, khó trách đối với hài tử lãnh khốc như vậy, đều là bởi vì Mẫn chiêu nghi.”

Ninh Thư: “Ách, chuyện này không liên quan tới Mẫn chiêu nghi nhiều lắm...”

“Như thế nào lại không liên quan? Nếu không phải tại Mẫn chiêu nghi mê hoặc, Hoàng Thượng tại sao phải làm như vậy? Nếu không phải Mẫn chiêu nghi, Hoàng Thượng sẽ không đối đãi hài tử của thần thiếp lạnh lùng như thế. Hoàng Hậu nương nương, người như thế nào còn nói tốt cho Mẫn chiêu nghi?”

Huyên phi thanh âm bén nhọn, tựa như đem hận ý đều phóng tới trên người Phù Mẫn.

“Nếu Hoàng Thượng sủng ái ngươi như vậy, ngươi có cao hứng hay không?” Ninh Thư nhàn nhạt mà nói, “Tại chốn hậu cung, lôi đình mưa móc toàn quân ân, ai muốn từ chối? Ai DÁM từ chối? Mẫn chiêu nghi bị ân sủng, nàng có thể từ chối?”

“L..là, là……” Huyên phi nghiến răng nghiến lợi, dùng sức mà vò khăn tay, “Vậy là ai sai, chẳng lẽ thần thiếp phải chịu đựng mãi luôn sao?”

“Làm như chỉ có một mình người phải chịu đựng vậy... cả hậu cung này ai cũng phải chịu đựng! Ngay cả bổn cung còn phải hứng họa Hoàng Hậu bất tài bất nhân bất nghĩa. Ngươi suy nghĩ tích cực chút đi, đã sinh hạ hai đứa nhỏ, ngẫm lại vẫn tốt hơn những phi tần bị sảy mất hài tử.” Ninh Thư nhàn nhạt mà nói.

Nếu Huyên phi hưởng thụ đãi ngộ của Phù Mẫn, Huyên phi hoàn toàn có thể cao hứng tới bay lên trời.

Tại hậu cung, mọi người đều thân bất do kỷ, vận mệnh treo trên lời nói của kẻ khác.

Trong hậu cung không có thắng thua, thua trận chính là -1, thắng thì +1, cuối cùng kết thúc vẫn là 0.

Kẻ thắng ở đây là đế vương đứng quan sát từ đầu kìa.

Huyên phi tức giận đến thở hổn hển, “Thần thiếp không cam lòng, thần thiếp không cam lòngggggg.”

“Có cái gì không cam lòng? Có hai đứa nhỏ, còn muốn chí cao vô thượng vinh sủng, người tham lam quá thì không tốt đâu, dưỡng dục hai đứa nhỏ thật tốt, về sau xảy ra chuyện gì, ngươi còn có hai đứa nhỏ để dựa vào.” Ninh Thư cạn lời, thật muốn trợn trắng mắt.

“Đừng quên, hai cục bột ngươi sinh ra còn nằm ở trên giường sinh tử không biết, còn có thời gian đi hận Mẫn chiêu nghi, chiếu cố hài tử ngươi thật tốt đi.” Nói đi nói lại, đều là vì Ngao Thiên Trạch kia mà tức giận.

Chờ đến khi Ngao Thiên Trạch ngỏm củ tỏi, hậu cung này khả năng lại vui vẻ hài hòa, tụ tập bên nhau chơi mạt chược, đánh bài lá cây, chẳng còn lí do gì để ghét nhau nữa, mà nếu có ghét thì cũng không tới mức hận thù, đoàn kết vui vẻ, an nhàn tự tại.

Nam nhân đã chết, còn tranh cái gì, có cái gì tranh đâu?

“Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp làm sao bây giờ, hai đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, chính là muốn mạng của thần thiếp, thần thiếp cái gì đều không muốn, chỉ muốn hai đứa nhỏ.” Huyên phi khóc to đến không kiềm chế được.

“Ngươi là người trong cung này mà cũng không biết nơi đây ăn toàn hay không, đem hài tử ôm tới Tiêu Phòng Điện của bổn cung đi, chờ hài tử khỏe lại ôm trở về.” Ninh Thư nói.

“Việc này……” Huyên phi có chút do dự, hiện tại nàng rốt cục hiểu được sinh con khó khăn như thế nào, sau này thậm chí có thể sẽ không có đứa trẻ nào được sinh ra.

Nếu Phù Mẫn không sinh hạ hài tử, hài tử của nàng liền có khả năng kế thừa đại thống.

Hiện tại đi tới cung Hoàng Hậu, về sau nếu không trở về thì làm sao bây giờ?

Huyên phi ở trong cung ngốc nhưng không phải xuẩn, Hoàng Hậu đã nói với nàng nhiều chuyện như vậy, là đem nàng lên trói cùng thuyền

Vất vả sinh hạ hài tử như vậy, Huyên phi luyến tiếc đưa con ra đi.

“Hiện tại hài tử còn bệnh, cử động như vậy không tốt. Hơn nữa, Hoàng Hậu nương nương là thiên kim chi khu, nếu hài tử đem bệnh truyền cho Hoàng Hậu nương nương thì không tốt.” Huyên phi uyển chuyển từ chối Ninh Thư.

Ninh Thư gật gật đầu, “Vậy thì tốt, ngươi chăm sóc hài tử thật tốt, hài tử sẽ nhịn không được gào quấy chút, nữ y là người có thể tín nhiệm, ngao dược gì đó, đều phải tin cô ấy, nói thật với ngươi, chuyện như vậy còn sẽ lập lại không ít, ngươi về sau phải chú ý.”

“Chúng ta hôm nay nói chuyện, nếu truyền tới tai Hoàng Thượng, bổn cung và ngươi đều sống không được, hơn nữa hai đứa nhỏ sẽ theo cả chúng ta. Bổn cung phía sau có Đàm gia, có thể cầm cự một đoạn thời gian, nhưng không biết gia tộc của ngươi có từ bỏ ngươi hay không.” Ninh Thư nhàn nhạt mà nói.

Huyên phi sắc mặt chợt trắng bạch, “Thần thiếp biết, thần thiếp nhất định sẽ không nói bậy.”

“Ân, bổn cung đi rồi.” Ninh Thư đi rồi, Huyên phi chống ghế dựa đứng lên, triều Ninh Thư hành lễ, “Thần thiếp cung tiễn Hoàng Hậu nương nương.”

“Nương nương, Huyên phi nương nương vất vả sinh hạ hài tử, nếu hai đứa nhỏ xảy ra chuyện gì, Hoàng Thượng lại quát mắng nương nương.” Hỉ Nhi lúc nào cũng phiền muộn, những đứa trẻ trong hậu cung sẽ luôn xui xẻo nhiều như vậy, muốn hưởng được vinh hoa phú quý thì trước hết phải sống sót.

Tránh đi bị tính kế, có thể bình an sinh hạ, hơn nữa thành công lớn lên, quả thực đúng là kì tích.

Ninh Thư hơi hơi thở dài, Ngao Thiên Trạch hậu cung thật là phá lệ mà gian nan.

Hoàng Thượng dùng con c. . . Tim vô tình thì chả có gì phải nói, nhưng cái loại đế vương thâm tình đúng thật là làm người khác ăn không tiêu, cái loại trên triều đình cụp đuôi không dám bật quan triều, tự nguyện nạp thê thiếp để dựa dẫm họ nhà gái, lại mở miệng gào "đời không cho tôi lương thiện", rồi muốn cho chính mình thủ thân như ngọc.

Hoàng Thượng cảm thấy chính mình bị ủy khuất, trẫm cũng chỉ muốn cùng người yêu ở bên nhau mà thôi, vì cái gì ông trời phải cho trẫm nhiều nữ nhân như vậy, sao lại cho trẫm nhiều đặc quyền như vậy?

Tóm lại mọi người đều có nổi khổ riêng.

Ninh Thư trở lại Tiêu Phòng Điện, ăn được ngủ ngon.

Mấy ngày nay, Ninh Thư vẫn luôn phái Hỉ Nhi qua nhìn xem hài tử thế nào.

Hài tử chính là sốt lặp đi lặp lại, hết sốt thì hết thật, nhưng là không bao lâu lại sốt lại lần sau nặng hơn lần trước.

Ninh Thư thở dài, Huyên phi là mẹ của bọn nhỏ, nàng không cho người khác nhúng tay thì Ninh Thư càng không thể nhúng tay, hài tử có thể kiên cường đến bây giờ cũng là linh khí của Ninh Thư chống đỡ.

Lặp đi lặp lại như vậy khẳng định có vấn đề, để xem Huyên phi khi nào mới chịu quyết đoán.

Ninh Thư lấy ra lấy lọ đan dược rỗng ra, lấy phấn hồng dặm vào làm mặt đỏ hơn, nhỏ một ít nước vào mắt, khiến đôi mắt có chút phiếm hồng.

Ninh Thư tới cung của lão đạo sĩ, tìm được lão, nói: “Đạo trưởng, ngươi cho đan dược bổn cung đều ăn hết rồi, còn không?”

Lão đạo sĩ sửng sốt một chút nói: “Bần đạo cho nương nương đan dược, người ăn xong nhanh như vậy à?”

“Đúng vậy, một ngày ba lần, sáng trưa chiều một lần một viên. Ăn cái này, bổn cung cảm giác mơ mơ màng màng, tinh thần minh mẫn hơn rất nhiều, một ngày không ăn liền cảm thấy thiếu thốn khó chịu.”

Lão đạo sĩ:……

Đây là ăn đan dược thay cơm sao?

Nhìn thấy đôi mắt phiếm hồng của Ninh Thư, lão đạo sĩ nhịn không được líu lưỡi, phía trước còn khuyên hoàng đế đừng ăn đan dược của lão, hiện tại nàng dùng nó còn nhiều hơn tất cả những người lão biết trước đây.

“Nương nương, không cần ăn thường xuyên tới như thế, lúc mệt mỏi, lúc u buồn thì có thể ăn một viên.” Lão đạo sĩ nói, đừng ăn nó thay cơm nha.

“Hả.” Ninh Thư sắc mặt thay đổi, có chút phiếm hồng, “Không phải chỉ là điều dưỡng thân thể sao, bổn cung muốn chăm sóc thân thể thật tốt.”

Lão đạo sĩ nháy mắt đã hiểu, phỏng chừng là muốn dựa vào việc ăn đan dược điều trị thân thể để sinh hài tử.

Ninh Thư nói: “Đạo sĩ, có loại nào cao cấp hơn không, có loại nào tác dụng tốt hơn, trọng lượng nặng hơn không? Bổm cung muốn chăm sóc thân thể của mình càng sớm càng tốt.”

“Không có, Kim Đan chính là như vậy.” Lão đạo sĩ giật giật khóe miệng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top