Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1917

Ngao Thiên Trạch làm bộ dáng như thể Ninh Thư cái gì cũng biết, nếu cô nói sai một chữ, chắc chắn sẽ giẫm lại vết xe đổ của Huyên phi.

Hiện tại Ngao Thiên Trạch chính là tới đây để trút giận, chứng cứ, đó là cái giống quỷ gì?

Ninh Thư trưng ra bộ dạng đau đớn kịch liệt, lắc đầu nói: “Hoàng Thượng, thần thiếp chưa từng như vậy, thần thiếp dưới gối không con, càng hy vọng hậu cung các muội muội vì Hoàng Thượng khai chi tán diệp.”

“Hoàng Hậu thật là Hoàng Hậu tốt của trẫm, Mẫn chiêu nghi bị gì, Hoàng Hậu thật sự không biết sao?” nói xong, Ngao Thiên Trạch lại tiến tới chỗ Ninh Thư hai bước, Ninh Thư lui về phía sau hai bước, Ngao Thiên Trạch lạnh lùng mà nói: “Hoàng Hậu ngươi lui cái gì, chột dạ à?”

Ninh Thư:……

“Hoàng Thượng muốn thần thiếp nói như thế nào, nói thần thiếp hại chết hài tử trong bụng Mẫn chiêu nghi?” Ninh Thư ngẩng đầu nhìn Ngao Thiên Trạch, “Chuyện này Hoàng Thượng người có thể điều tra rõ ràng, nếu chuyện này cùng thần thiếp có quan hệ, thần thiếp tự thỉnh đầu mình lên, tự cảm thấy thần thiếp không xứng làm Hoàng Hậu một quốc gia.”

“Ngươi cho rằng trẫm không dám làm gì ngươi có phải hay không?” Ngao Thiên Trạch thần sắc dữ tợn, nghiến răng kèn kẹt tức giận làm người ta nhìn thôi đã thấy sợ.

Ninh Thư nói: “Người là Hoàng Thượng, người làm cái gì đều có thể, chỉ là việc cuat Mẫn chiêu nghi cùng thần thiếp không có quan hệ, thần thiếp biết Hoàng Thượng người đang quá thương tâm.”

Ngao Thiên Trạch da mặt run rẩy, âm hiểm mà nhìn chằm chằm Ninh Thư, hắn là tên đế vương hèn nhát, hèn nhát!

Đế vương hẳn là nhìn xuống vạn dân quỳ lạy, giơ tay chỉ điểm giang sơn, hậu cung 3000 mỹ nữ giai lệ, chí tôn tứ phương, là quyền lợi, phú quý, uy nghiêm treo trên một thân người hắn.

Vậy mà con mình cũng giữ không nổi.

Ngao Thiên Trạch trong ống tay áo dài nắm chặt thành nấm đấm, nhìn mặt Ninh Thư, thật muốn dồn hết sức đấm vào mặt cô ta.

“Ngươi làm Hoàng Hậu như thế nào, Hậu cung xảy ra chuyện liên tục. Nếu ngươi không muốn làm hoàng hậu, trẫm không ngại đổi người khác.” Ngao Thiên Trạch nghiến răng nghiến lợi, “Hậu cung bị như vậy, đều là Hoàng Hậu vô năng.”

Là thần thiếp vô năng, hết thảy nghe Hoàng Thượng xử trí.” Thật cho rằng ngươi quát lớn một câu, ta sẽ sợ tới mức đứng không được chắc? Muốn phế Hoàng Hậu à? Ngươi làm đếch gì được ta? Nếu ngươi có thể thì đã làm từ lâu rồi, hùng hổ cái lồng đèn, cố ý tới hù dọa người.

Ninh Thư cụp mi rũ mắt, không sợ hãi, không những không Ngao Thiên Trạch thoải mái, ngược lại làm hắn tức giận đến tâm can tì phổi thận đau, không còn cớ để trút giận, không có chỗ để phát tiết.

“Hoàng Hậu bị cấm túc trong Tiêu Phòng Điện, không có mệnh lệnh của trẫm, không cho phép ra cung uyển một bước.” Ngao Thiên Trạch phất tay áo mà đi.

Ninh Thư khom mình hành lễ: “Thần thiếp cung tiễn Hoàng Thượng.”

“Nương nương.” Hỉ Nhi nhìn Ninh Thư, “Phải làm sao bây giờ, Mẫn chiêu nghi sinh non, nương nương bị cấm túc, nười ngoài không rõ chân tướng chắc chắn sẽ nói là nương nương làm hại Mẫn chiêu nghi sinh non.”

Cấm túc thì cấm túc, Ninh Thư cũng không để ở trong lòng lắm, cái Ninh Thư lo lắng chính là việc khác.

Chỉ sợ Ngao Thiên Trạch sẽ mượn việc này sửa sang lại hậu cung, tiến hành một phen Đại Thanh tẩy.

Ninh Thư ngồi ở trên ghế, uống một ngụm trà.

Hỉ Nhi rất buồn phiền, “Nương nương, nô tỳ cảm giác không tốt lắm.”

Không tốt thật, gió nổi lên rồi, bão sắp tới.

Ninh Thư đến đại điện đi xem Huyên phi, Huyên phi cuộn tròn ở trên giường khóc thút thít, trên quần áo còn có một cái dấu chân.

“Hoàng Hậu nương nương.” cung nữ của Huyên phi nhìn Ninh Thư hành lễ, nàng lo lắng mà nhìn Huyên phi khóc thút thít.

Ninh Thư đi tới bên cạnh hỏi, “Muội có sao không?”

“Nương nương.” Huyên phi ngẩng đầu, nửa khuôn mặt đều sưng, năm cái dấu ngón tay in trên mặt bầm tím, trực tiếp sưng lên, với khuôn mặt gầy gò lành lặn kế bên, sự tương phản rõ rệt làm Ninh Thư giựt mình.

Ninh Thư hé miệng gọi, “Mời thái y tới kê đơn thuốc cho ngươi, tìm thái y khám cho chủ tử của ngươi.”

“Vâng ạ.”

“Nương nương, thần thiếp ủy khuất quá.” Huyên phi cả nói chuyện cũng không ra tiếng, hơn nữa vừa nói, liền khẽ động nửa khuôn mặt sưng tấy cứng ngắt, đau đến mức Huyên phi nước miếng đều chảy ra, không ngăn lại được.

Quân khốn nạn! Huyên phi hiện tại ra cái dạng này thật là chật vật thảm thương hết sức.

“Bổn cung cũng bị cấm túc, cho nên, chúng ta cùng nhau ủy khuất, ngươi hiện tại chỉ là bị đánh, ta sợ có chút nữa Hoàng Thượng lại đi trút giận lên một người nào khác, khả năng người đó sống e là không có.” Ninh Thư thở dài một hơi, "Bị đánh xong khóc lóc như vậy cũng vô dụng."
Khóc cũng đâu làm được gì.

Huyền phi dằn lòng, đấm ngực mà nói: “Thần thiếp nghẹn khuất quá!”

“Hậu cung này ai cũng nghẹn khuất, đừng khóc, ngươi vừa khóc, hài tử sẽ khóc theo, vốn dĩ Hoàng Thượng không thích hai đứa nhỏ, lúc này đừng khiến bọn trẻ bị liên lụy.”

Huyên phi ngậm miệng lại, nấc lên, nước mắt chảy dài, búi tóc rối tung dính vào khuôn mặt sưng tấy, khiến nàng trông thật là chật vật.

Đi thỉnh thái y cung nữ trở về, khổ sở mà nói: “Hoàng Hậu nương nương, cung uyển bị vây kín, ra không được.”

“Ừ ha, bổn cung bị cấm túc.” Ninh Thư chỉ tưởng Ngao Thiên Trạch thuận miệng nói cấm túc, không nghĩ tới hắn ta nghiêm túc an bài thị vệ canh giữ ngoài cửa.

“Vậy để nữ y lấy thuốc cho ngươi.” Ninh Thư nói với Huyền phi: “Nếu bổn cung không ra khỏi đây được thì ngươi nên về cung đi. Bằng cách này ngươi cũng có thể biết được tình hình trong hậu cung"

“Thần thiếp đã biết.” Huyên phi hít một hơi thật sâu, “Cát Tường, chải đầu!”

Ngươi có thể làm được mà! Còn mong đợi người nam nhân này sẽ chiều chuộng ngươi và đối xử tốt với ngươi sao? Cho dù bây giờ Huyên phi có muốn tự lừa dối mình hay không thì nàng ta cũng không làm được nữa.

Huyên phi bị chặn lại, nàng nói thẳng: “Bổn cung là Huyên phi, muốn hồi cung, Hoàng Thượng chỉ là nói cấm túc Hoàng Hậu nương nương, nhưng không có cấm túc bổn cung.”

Hai thị vệ nhìn Huyên phi sưng nửa khuôn mặt, rồi lại nhìn nhau bối rối, bất quá vẫn bị Huyên phi xông vào đi ra ngoài.

Bây giờ Huyền phi có nghị lực hơn nhiều so với người suốt ngày than oán cuộc đời bất công trước đây. Con người vẫn cần nhìn rõ sự thật, không cần đặt nhiều kỳ vọng vào người khác như vậy, mới có thể kiên cường tiến lên phía trước.

Ninh Thư phòng thủ cạnh hai hài tử, đung đưa nôi, trong khoảng thời gian gần đây, Ninh Thư đều phải bảo vệ tốt hai cục bột này.

Phù Mẫn đã không còn hài tử, nói không chừng Ngao Thiên Trạch liền muốn giết chết hai đứa nhỏ.

Hài tử đã trong bụng không còn, hai đứa nhỏ lại chết ở trong cung Hoàng Hậ, cho dù Ngạo Thiên Trạch có muốn phế truất Hoàng Hậu, triều thần cũng không ngăn cản được hắn, Hoàng Hậu là một độc phụ, thất đức, không biết lễ nghi, không có làm gương tốt cho nữ tử thiên hạ, chắc chắn sẽ phế đi nàng.

Ninh Thư sắc mặt lạnh nhạt, nàng phải nhanh chóng giết chết Ngao Thiên Trạch, nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng sớm muộn sẽ không còn giữ được vị trí Hoàng Hậu.

Ngao Thiên Trạch hiện tại tuy rằng là tên công tử bột chỉ dám đánh phụ nữ, bị yếu sinh lí, còn trầm mê đan dược, nhưng hắn vẫn mới hai mươi tuổi, thể chất cường tráng, không thể chết trong thời gian ngắn được.

Chịu không nổi hắn nữa rồi.

Buổi tối, Ninh Thư cử võ công nha hoàn canh giữ ở mép giường, Ninh Thư đem hai đứa nhỏ đặt ở trên giường, cùng Ninh Thư ngây ngốc nằm chung.

Ninh Thư không ngủ được, phóng ra tinh thần lực bao phủ toàn bộ cung uyển, chỉ cần có người tới là có thể nhận thấy được.

Nửa đêm, toàn bộ cung uyển im ắng, một tên mật vệ trùm đầu mặc đồ đen tiến vào cung Ninh Thư.

Ninh Thư trong bóng đêm mở mắt, hậu cung này, thật đúng là ao cá của Ngao Thiên Trạch, hậu cung phi tử đều là cá nằm trên thớt, muốn giết liền giết.

Hậu cung nữ tử yếu ớt, sao có thể trở tay đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top