Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1919

Phù Mẫn không sử dụng đồ vật bất luận kẻ nào đưa trong cung, trừ Ngao Thiên Trạch, mà dù là đồ Ngao Thiên Trạch đưa, Phù Mẫn đều sẽ kiểm tra kĩ.

Việc liên quan tới đứa con của mình, Phù Mẫn không dám làm lơ

Hậu cung phi tần đưa đồ, ngại việc mặt mũi, Phù Mẫn không thể không nhận, nhưng sẽ không sử dụng, đều đem gác xó.

Ngao Thiên Trạch làm sao có thể không biết, không rõ ràng.

Nhưng là hiện tại nhu cầu cấp bách muốn tìm người trút giận, cũng muốn nhanh chóng tìm người bồi hài tử chôn cùng, hắn ta là vì muốn tốt cho hài tử của hắn! Chẳng phải tính mạng của cả thiên hạ đều ở trong tay Ngao Thiên Trạch sao?

Ngày hôm sau, Lý quý nhân đã bị trói lại, tiến hành đủ các loại tra tấn, chính là không cho Lý quý nhân chết đi, muốn cho Lý quý nhân chịu thống khổ.

Ai bảo ngươi tặng đồ yếu hại hài tử của trẫm ?

Trước lúc Lý quý nhân chết, hình hài nàng ta người không ra người quỷ không ra quỷ, tử trạng cực kỳ khủng bố.

Không những thế, thị vệ còn không thương tiếc tra soát từng cung phi, kể cả cung nữ, lục soát ra đồ vật gì kỳ quái, hay đồ vật gì dơ bẩn liền bắt đi.

Liên lụy ra rất nhiều nhưng cung nữ không có vận mệnh muốn đổi đời, và khá nhiều thái giám nội thị vốn chả liên quan, nhưng có mấy món đồ độc lạ cũng bắt luôn.

Một số phòng của phi tần lục soát ra cái gì mà hương liệu kích dục..., tóm lại, lại là đào hết đồ đạc trong hậu cung, phơi bày dưới ánh sáng.

Sau Lý quý nhân, lại có một đám phi tử xui xẻo.

Trải qua việc của Lý quý nhân khiến các phi tần trong hậu cung run lên vì sợ hãi, sợ dẫm lên vết xe đổ của Lý quý nhân.

Họ suốt ngày hoảng loạn, muốn đến trước mặt Ninh Thư mà khóc, nhưng Ninh Thư lúc này đã bị cấm túc, ngay cả cửa cung điện cũng không thể rời đi.

Các phi tần không còn cách nào khác, phải quỳ bên ngoài cung điện của Ngao Thiên Trạch cầu xin sự thương xót.

Trong hậu cung xảy ra một trận chiến lớn đến nỗi ngay cả Quốc Mẫu cũng bị cấm túc, rất nhiều thê thiếp, thị nữ và thái giám đều bị liên lụy trong vụ việc này

Trong lúc nhất thời tiếng kêu than dậy trời đất.

Thời điểm thượng triều, có không ít triều thần mở miệng khuyên giải, Ngao Thiên Trạch không cần làm trận làm thượng lớn như vậy, liên lụy quá nhiều người.

Hậu cung phi tử thân nhân của họ, là nữ nhi trong gia tộc họ.

Ngao Thiên Trạch giận tím mặt, “Các ngươi nhìn hậu viện có việc dơ bẩn như vậy, cái trẫm muốn chính là con nối dõi, nhìn xem lũ hiền lương thục đức nữ nhân đó đều làm gì đi?”

“Không tiếc thương tổn con của trẫm.”

Ngao Thiên Trạch tức giận đến tim đau nhức, muốn hộc máu xúc động, triều thần cũng không dám nói cái gì nữa.

Nếu Ngao Thiên Trạch không mở buổi tuyển chọn tú nữ để mở rộng thế lực, hậu cung không có nhiều nữ nhân như vậy, tự nhiên liền sẽ không phát sinh loại chuyện này.

Bắt nhiều người như vậy tranh đoạt một cây dưa leo, lại bắt họ không được cố gắng tranh giành, chỉ cần ngồi đợi đừng làm gì cả.

Rồi, nữ nhân sai, dù sao thì nữ nhân sai, vừa lòng chưa?

Ngao Thiên Trạch nuốt vào trong miệng chất lỏng tanh ngọt, nhịn không được nắm chặt ngực, cảm giác rất thống khổ.

Nội thị thái giám vội vàng hỏi: “Hoàng Thượng người làm sao vậy?”

Ngao Thiên Trạch xua xua tay, nắm chặt ngực, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.

“Hoàng Thượng bớt giận.” Triều thần đều quỳ xuống, đầu dập trên mặt đất, để Ngao Thiên Trạch không nổi giận.

Ngao Thiên Trạch mặt đỏ bừng vì kìm nén cơn đau, ngụm máu cuối cùng phun ra, hắn mềm nhũng ngồi phịch xuống long ỷ, bên tai đều là tiếng kinh hô.

Bóng người ở trước mặt lắc lư rồi mờ dần, Ngao Thiên Trạch hoàn toàn lâm vào trong bóng đêm.

Thời điểm tỉnh lại, mép giường hắn đã quỳ đầy đất phi tần, cầm đầu chính là Hoàng Hậu.

Ngao Thiên Trạch nhìn Ninh Thư, trong lòng tức khắc trào ra một cơn giận bùng cháy, nữ nhân này không phải bị  cấm túc sao, tại sao lại thả ra? Không còn coi trọng Hoàng Thượng là hắn nữa sao.

“Hoàng Thượng, ngươi tỉnh rồi, hù chết thần thiếp, ngươi nếu có chuyện gì, thần thiếp cùng chúng tỷ muội phải làm sao bây giờ?” Ninh Thư khóc sướt mướt mà nói.

Hắn hiện tại không muốn nhìn thấy những người phụ nữ này, nhưng họ vẫn đến trước mặt hắn, có lẽ là vì bọn họ cho rằng hắn chết chưa đủ nhanh?

Ngao Thiên Trạch ngực rất đau, hình như có có ai bóp nát ngực hắn, trái tim khó chịu vô cùng.

Nhìn đám nữ nhân khóc sướt mướt, Ngao Thiên Trạch rất không kiên nhẫn, rất thực không kiên nhẫn, hét lớn: “Cút cho trẫm, cút xa một chút, đều cấm túc, không có việc gì không cho ra cửa.”

Ninh Thư vẻ mặt thương tâm mà nhìn Ngao Thiên Trạch, nói: “Hoàng Thượng, cho thần thiếp lưu lại nơi này chiếu cố người đi, người bị bệnh, không cần nổi nóng”

“Thái y nói Hoàng Thượng ngươi bị suy gan, khí huyết không thông, ngực mới bị đau, đừng nóng giận, đều là thần thiếp không đúng, thần thiếp không có quản lý tốt hậu cung, nhưng là thần thiếp thật sự không có làm cái gì Mẫn chiêu nghi, thỉnh Hoàng Thượng làm rõ.” Ninh Thư quỳ trên mặt đất dập đầu.

Ngao Thiên Trạch sắc mặt trắng bệch, ôm ngực, “Cút cho trẫm.”

“Hoàng Thượng, là thần thiếp không đúng, Hoàng Thượng bớt giận, Hoàng Thượng bớt giận.” Ninh Thư kinh sợ mà dập đầu.

Ngao Thiên Trạch quả thực bị Hoàng Hậu ngu như heo chọc cho tức điên, hắn vì nhìn đám nữ nhân này mới tức, lại còn làm bộ không biết, tụ tập trước mặt hắn lắc lư, quả thực hố cha!

Ngao Thiên Trạch tức giận đến muốn chết

Ngao Thiên Trạch thậm chí không thể kiểm soát được tâm trạng hung bạo của mình, tim đập thình thịch, gân xanh trên trán nổi lên, như muốn nổ tung.

“Hoàng Thượng, người như vậy thần thiếp thật sự không yên tâm, thần thiếp phải ở lại chỗ này chiếu cố người, vốn dĩ thần thiếp là muốn kêu Mẫn chiêu nghi lên, nhưng là Mẫn chiêu nghi vẫn là mới sảy thai, nữ nhân quan trọng nhất chính là thân thể, cho nên thần thiếp không có kêu Mẫn chiêu nghi lại đây.”

Ngao Thiên Trạch nghe Ninh Thư luôn lải nhải, bực bội đến đầu kêu như bị đánh chuông ầm ầm, nghe Ninh Thư nhắc đến Mẫn chiêu nghi, Ngao Thiên Trạch tức khắc trong lòng kịch liệt nhảy dựng, sợ mình bệnh, những nữ nhân này liền bắt tay duỗi về phía Phù Mẫn.

Ngao Thiên Trạch từ đầu giường hộp lấy ra đan dược, nhắm mắt lại nuốt một viên, gọi thái giám nâng hạ, nghiêng ngả lảo đảo đi lên, tới cung điện Phù Mẫn.

Ninh Thư lập tức hỏi: “Hoàng Thượng, ngươi muốn đi chỗ nào, muốn hay không thần thiếp đi theo.”

“Câm miệng, không được đi theo.” Ngao Thiên Trạch rít gào nói, thanh âm vỡ vụn, Ninh Thư lập tức ủy khuất mà chặn hắn lại, “Hoàng Thượng, thần thiếp không yên tâm Hoàng Thượng.”

Ninh Thư mang theo một đám phi tần, theo đuôi Ngao Thiên Trạch, Ngao Thiên Trạch quay đầu lại, ánh mắt như băng lạnh nhìnn Ninh Thư, “Trẫm nói, không cần đi theo trẫm, các ngươi coi thường trẫm có phải hay không.”

“Ai dám buốc thêm bước nữa liền đem những người này giết chết ngay tại chỗ.” Ngao Thiên Trạch rít gào, che ngực mình, khóe miệng tràn ra máu tươi.

Các phi tần tức khắc ngốc như gà gỗ, sau đó lập tức giải tán, Ninh Thư cũng lạnh mặt, bước nhanh rời đi.

Ngao Thiên Trạch dùng khăn xoa xoa khóe miệng, khăn thượng có vết máu đỏ tươi.

Tới Phù Mẫn cung, nàng ngồi ở trên giường vốn là không nghĩ tới việc gặp Ngao Thiên Trạch, nhưng là nhìn bộ dáng hắn bây giờ, cuống quít xuống giường, giày còn không kịp mang, che miệng, nước mắt chảy ròng.

“Hoàng Thượng, ngươi làm sao vậy?” Ngao Thiên Trạch được nội thị thái giám đỡ ngồi xuống, nhìn Phù Mẫn còn để chân trần, nói: “Trẫm không có việc gì, đừng khóc, ngươi còn ở cữ, mắt khóc tới hỏng rồi, mau về trên giường đi.”

Tiểu thái giám kêu ngự y lên tới, Ngao Thiên Trạch đối ngự y nói: “Nhìn xem trẫm có phải trúng độc hay không.”

Tim đau nhức không thể hiểu, cư nhiên còn hộc máu.

____________________

Note: Nay định edit hết tất tần tật rồi đăng mà nhận ra còn cũng nhiều, thôi mọi người đọc đỡ nhá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top