Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1920

Ngao Thiên Trạch cảm thấy thân thể của mình vẫn khoẻ mạnh, sao có thể có vấn đề, chỉ có thể là trúng độc.

Ngự y chạy nhanh quỳ xuống bắt mạch cho hắn, bắt mạch kĩ một lúc, lại bắt mạch từ đầu, cuối cùng nói: “Hoàng Thượng không có trúng độc.”

“Nếu nói độc, thì trong người Hoàng Thượng có một lượng nhỏ độc tính từ đan dược, mặt khác không có gì.”

Ngao Thiên Trạch nghe được mình không có trúng độc, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại hỏi: “Tim làm sao vậy, thậm chí còn khạc ra máu?”

Ngự y cẩn thận bắt mạch, “Có thể là Hoàng Thượng tim có chút suy kiệt, hẳn là trong khoảng thời gian này, cơn giận khiến hoàng thượng bị đau tim, vi thần khai một ít thuốc hạ hỏa.”

“Hoàng Thượng, vi thần cả gan, mong Hoàng Thượng xin đừng ăn đan dược nữa, đan dược có chu sa tuy rằng không quá nguy hiểm, nhưng uống quá liều sẽ không tốt, thậm chí có một ít thành phần gây hại cho thân thể, độc tố đó sẽ vĩnh viễn lắng đọng lại trong cơ thể người.” Ngự y lấy ra ngân châm, dùng ngân châm chăm vào mạch máu Ngao Thiên Trạch, qua một hồi lâu, ngân châm biến sắc thành màu hơi tím.

Vẫn giữ được độ sáng bóng như trước, kim bạc đổi màu vì đan dược có chứa kim loại nặng, như thủy ngân cực kỳ có hại cho cơ thể.

Ngao Thiên Trạch nhìn ngân châm hơi hơi có chút biến sắc, cau mày nói: “Trẫm biết, đi nấu dược đi.”

Nhất định phải trị ho ra máu độc, tim hắn quá đau.

Ngao Thiên Trạch biết bên trong đan dược có độc tính, nhưng hiện tại Ngao Thiên Trạch cần đan dược, thật sự là không có cách nào.

Biết là có độc tính, nhưng vẫn sẽ ăn, ngọc xước một chút vẫn là ngọc quý, đan dược có thể làm hắn long tinh hổ mãnh, một chút khuyết điểm vẫn là có thể chấp nhận được.

“Hoàng Thượng, ngươi đừng nóng giận, thần thiếp coi như cùng đứa nhỏ này không có duyên phận, kiếp sau đứa nhỏ này sẽ đầu thai vào một gia đình tốt, việc nó chết cũng không có quan hệ gì tới hậu cung tỷ muội, không cần vì thần thiếp làm như vậy, thần thiếp nhận không nổi.” Phù Mẫn nói, Ngao Thiên Trạch là đế vương, là người đế vương đứng đầu thiên hạ, không phải một nam nhân bình thường.

Càng làm hồ nháo, người đời sẽ càng gọi Phù Mẫn là hồ ly tinh, làm hoàng đế mê muội tới chấn động trời đất.

Phù Mẫn đọc qua rất nhiều kinh thư, biết trong lịch sử có rất nhiều nam nhân bởi vì nữ tử mà mất nước, nữ nhân đó liền bị mang tiếng họa quốc yêu cơ.

Nam nhân đem giang sơn ra chơi đùa, rồi mất đi giang sơn, sau đó bắt nữ nhân chịu trách nhiệm thay hắn.

Làm hoàng đế lại không phải nữ nhân, người tuyên bố quyết sách cũng không phải nữ nhân, như thế nào người chịu trách nhiệm lại là nữ nhân?

Phù Mẫn biết Ngao Thiên Trạch làm như vậy là vì mình, thậm chí muốn giải tán hậu cung, nhưng hiện tại việc đó có chút không khả thi.

Từ lúc tiến vào hậu cung, Phù Mẫn liền đem cái lối suy nghĩ như vậy giấu ở đáy lòng.

Ngao Thiên Trạch bắt lấy tay Phù Mẫn “Không cần lo lắng, trẫm trong lòng hiểu rõ, trẫm nhất định sẽ bảo vệ cho nàng và trẫm, chuyện như vậy sẽ không xảy ra lần nữa.”

Phù Mẫn trong mắt ngấn lệ lấp lánh “Cảm ơn Hoàng Thượng, gặp được Hoàng Thượng là may mắn cả đời thần thiếp.”

Ngao Thiên Trạch uống xong dược mới được nấu, sau đó ở trong cung Phù Mẫn  nghỉ ngơi.

___________________

Ninh Thư về tới Tiêu Phòng Điện, Huyên phi sắc mặt nhợt nhạt, đã chờ Ninh Thư từ trước, đứng lên hành lễ hỏi: “Nương nương, Hoàng Thượng thế nào"

Ninh Thư xem nửa bên mặt Huyên phi bầm tím làm người ta giựt mình, nói: “Hoàng Thượng chính là giận tới tự tổn hại cơ thể, không có gì trở ngại.”

Huyên phi chỉ à một tiếng, nhìn Ninh Thư nói: “Lý quý nhân, Tôn đáp ứng, Ngô tiệp dư, ba phi tử đã bị treo cổ.”

“Trừ bỏ ba người... còn ai nữa không?” Ninh Thư hỏi,
“Giết thêm mấy thái giám cung nữ nữa, họ làm vậy để đối phó qua mắt Hoàng Thượng, không cho giết thêm.”

May mắn là hiện tại Ngao Thiên Trạch bị bệnh, bằng không nếu cứ lộng hành như vậy, hậu cung này e là chết hết thôi!

“Nương nương, thần thiếp thiếu chút nữa là sợ tới chết khiếp. Cuộc sống như thế này sẽ kéo dài bao lâu đây?” Huyên phi nghĩ mình chọc Ngao Thiên Trạch không cao hứng, còn bị Ngao Thiên Trạch đánh mà nửa bên mặt đều sưng lên, không chuẩn bị chút nào đã bị đánh trẹo mồm.

Ninh Thư uống một ngụm trà, gọi bà vú đem hai đứa nhỏ ôm lại đây, nhìn hai đứa nhỏ trắng trẻo mập mạp, Huyên phi lại sầu khổ, cũng lộ ra tươi cười, mặc kệ như thế nào, còn có hai đứa nhỏ mà nàng trăm cay ngàn đắng sinh hạ được.

Dù Phù Mẫn có được sủng ái đến đâu thì cũng không sinh con được, nghĩ đến điều này, Huyên phi cảm thấy cuộc đời mình có triển vọng hơn rất nhiều.

Ninh Thư buông chén trà, ôm hai đứa nhỏ trêu đùa một hồi.

Hỉ Nhi đi vào trong cung, triều Ninh Thư nói: “Nương nương, trong phủ truyền tới tin tức, cái người hại đánh đánh nô bộc trong phủ ta vốn dĩ chỉ là một tên hầu việc quản lí tam phòng*, hơn nữa mới được nhận vào trong phủ không lâu, hiện tại cái tên đó đã trốn đi đâu mất.”

“Hắn đúng là có đánh người và hắn cũng có giết hại cả một gia đình.” Hỉ Nhi nói.

Ninh Thư đỡ trán, “Cha ta nói như thế nào? Nhất định phải tìm được cái tên nô bộc đánh người kia, ai cho hắn tư cách dùng uy danh của Đàm gia để phạm tội?”

“Là một tên hầu bên cạnh nhị thiếu gia, chủ yếu làm những việc vặt vãnh mà thôi.” Hỉ Nhi nói, “Lão gia nói, có thể hắn bị người khác giựt dây, tới đối phó Đàm gia, nô tỳ đã đem lời nương nương nói truyền cho lão gia. Ngay lập tức lão gia ra lệnh cho hạ nhân trong nhà, không cho những kẻ không minh bạch tiến vào Đàm gia.”

Ninh Thư xoa xoa giữa mày, tại cái loại thời đại này, khổ nhất chính là nữ nhân và những bá tánh nghèo khổ, một gã sai vặt, muốn ngóc đầu lên còn dám động thủ đánh người.

Bất luận là lúc nào, những người dân thường luôn là khổ nhất, có oan cũng không giải được, có khổ nói cũng không nên lời, cho nên mỗi người đều muốn bằng mọi cách bò ra khỏi cái kiếp đói khổ.

“Nương nương, lão gia dặn nương nương ở trong cung cẩn thận một chút, gần đây Hoàng Thượng cư xử quá khác thường.” Hỉ Nhi xoa thái dương cho Ninh Thư.

Ngao Thiên Trạch thực chất không dị thường, thực ra chỉ những người trong cuộc mới biết tại sao tính tình hắn thay đổi tới thế: kết tinh giữa tình yêu của hắn và Phù Mẫn đã không còn, hắn cũng ăn nhiều đan dược, tính tình biến hóa là chuyện đương nhiên.

“Nương nương……” Hỉ Nhi tiến đến bên tai Ninh Thư, nhỏ giọng nói: “Lão gia phát hiện, đạo sĩ ở ngoài cung có phủ nuôi dưỡng đồ đệ, trong phủ đó có rất nhiều cô nương mười hai mười ba tuổi.”

“Lão đạo sĩ như vậy mà……” Bố tiên sư thằng lolicon! 11-12 tuổi cơ thể còn chưa phát triển, đồ chó, lão súc sinh!

“Không phải như nương nương nghĩ đâu, lão gia tìm hiểu ra tin tức, thực ra thứ đạo trưởng muốn là máu kinh của những nữ hài tử này, để bảo trì kinh nguyệt được tinh khiết, những nữ tử đó không được phép ăn cái gì, chỉ có thể uống sương sớm.” Hỉ Nhi nói.

Chỉ uống sương sớm còn không phải bảo bọn nhỏ chết đói hết đi? Ninh Thư nghe xong quả thực trợn mắt há hốc mồm.

Ninh Thư gắt gao nhăn mày, Ngao Thiên Trạch có biết chuyện này hay không?

Muốn sở hữu một căn nhà ở kinh đô không hề dễ dàng, đừng tưởng rằng vào thời cổ đại giá nhà không quý!

Rất có khả năng cái phủ đó là Ngao Thiên Trạch ban cho.

Hiện tại lão đạo sĩ được Ngao Thiên Trạch chống lưng thực sự rất nổi tiếng, triều dã trên dưới ai mà không biết Hoàng Thượng hiện tại sủng hạnh lão đạo sĩ ngoại đạo này, ăn đan dược muốn trường sinh bất lão đâu.

Cũng không xác định được hành vi "thu nhận đồ đệ" của lão đạo sĩ có phải Ngao Thiên Trạch bày mưu đặt kế hay không. Lão cha của Hoàng Hậu không dám động tay động chân, không thôi liền đụng vào cái mỏ hỗn của Ngao Thiên Trạch.

Dù sao thì dạo này lão cha cũng thường xuyên bị Ngao Thiên Trạch quát nạt, cứ ba ngày một tràng mắng.

Nghe có vẻ là bất đắc dĩ bị mắng, nhưng lão cha cứ bảo là đang... đánh lạc hướng Ngao Thiên Trạch. Lão nói hy vọng Hoàng Hậu tại hậu cung cẩn thận một chút, sẵn tiện tra xét một chút, việc Ngao Thiên Trạch có thực sự bày mưu đặt kế đằng sau hay không, trong lúc đó lão cha sẽ bình chân như vại, không bứt dây động rừng.

“Đàm gia phát hiện việc này như thế nào?” Ninh Thư hỏi.

“Gần nhất đô thành xảy ra rất nhiều vụ những bé gái nhỏ tuổi mất tích.”

Ninh Thư:……

____________

Trong convert, ở đây đây ghi: tam phòng, đó là phòng hầu cho thế hệ thứ 3 trong Đàm gia ( giống như cửu tộc có ông bà, cha mẹ, con, cháu, chút chít, chắt, mỗi tộc 1 phòng hầu riêng)

Ps: cảm ơn các bạn đọc giả dễ thương đã ủng hộ editor tui nghe 💖💖💖 tui đọc được hết mà không biết rep sao nữa, mấy bạn buff cho editor nhiều sức mạnh lắm á.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top