Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1921

Từ lúc Ngao Thiên Trạch bắt đầu ăn đan dược tới giờ đã không biết qua bao nhiêu con trăng, không biết đã để đói chết bao nhiêu bé gái nữa?

Chỉ uống sương sớm?

Nghĩ người ta là tiên nữ hay sao?

Lão đạo sĩ sao mỗi ngày không uống sương sớm đi? Sao Ngao Thiên Trạch mỗi ngày không uống sương sớm thay cơm thử một chút?

Hai bọn họ làm gì biết kì kinh nguyệt đau đớn khổ sở như thế nào, bắt bọn trẻ uống sương sớm cầm hơi qua ngày, dùng ngày tháng chết yểu của những cô bé xấu số đó để kéo dài tuổi thọ.

Bất luận ở quốc gia nào, dùng quyền lực để đàn áp kẻ yếu thì chắc chắn sẽ túng quẫn khi gặp cường địch, nếu tiếp tục cứ đà này, quốc gia của Ngao Thiên Trạch sớm muộn cũng tiêu tùng.

Giặc gầm một cái, hai chân run đến tè ra quần. Chiến tranh kết thúc, lại đem tình yêu tổ quốc phát tiết lên những nữ nhân bán nước, phát tiết lên những nữ nhân hầu hạ quân địch, ép nữ nhân lột bỏ quần áo, cạo sạch tóc họ, dạo phố thị chúng.

Cho các ngươi biết kết cục của những người không yêu nước. Loại chuyện này không phải là chưa từng nghe thấy.

Thật là một đám *ái quốc phân thanh.

“Có thể cứu thì hãy cứu những đứa trẻ đó, trong cung bổn cung sẽ nghĩ cách. Bảo cha ta đốc thúc chọn lọc lại người trong tam phòng, đứng sợ họ phật lòng, đại gia tộc chúng ta đều xuất phát từ cùng một nguồn gốc, xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ tam phòng có thể bò dậy, nằm mơ!” Ở thời cổ đại, phạm tội nặng liên luỵ toàn bộ cửu tộc, đừng nói cửu tộc, một lần tru di tam tộc cũng đủ làm toàn bộ gia tộc hoàn toàn suy tàn.

Ninh Thư sai Hỉ Nhi nhanh chóng báo tin cho Đàm gia.

Ngao Thiên Trạch tu dưỡng trong cung Phù Mẫn, ngày hôm sau, Ninh Thư liền gọi một đám phi tần rối rắm cuống quít tới cung Phù Mẫn, nói muốn nhìn Hoàng Thượng bị thương thế nào, không cho gặp liền không đi.

Ngao Thiên Trạch nhìn đến đám nữ nhân này liền phiền hà không thôi, trực tiếp tống một đám nữ nhân trở về, bảo họ ở cung mình mà bày trò ngu ngốc đi. Tới lúc này rồi, một đám còn muốn tranh sủng, đám nữ nhân này rốt cuộc có lương tâm hay không vậy?

Ngao Thiên Trạch lại bị chọc tức, ngực lại đau nhói.

“Hậu cung tỷ tỷ lại đây thăm Hoàng Thượng, Hoàng Thượng nên gặp các nàng đi.” Phù Mẫn nói, “Cũng làm các nàng an tâm, các nàng đều thực sự lo lắng cho Hoàng Thượng, tựa như thần thiếp lo lắng Hoàng Thượng vậy.”

“Nàng không giống bọn họ, bọn họ dã tâm quá nhiều, là lũ hỗn tạp. Không cần nói tốt cho bọn họ.” Ngao Thiên Trạch thuận miệng nói.

“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương đứng ở ngoài, nếu là không cho người vào, chính là nói thần thiếp không hiểu quy củ.” Phù Mẫn nói.

Ngao Thiên Trạch nhìn Phù Mẫn khó xử như thế, nhịn không được nói: “Trẫm sẽ làm được, sẽ không khiến ngươi đợi lâu, sẽ không để nữ nhân hậu cung khinh nhục ngươi, không bao giờ khiến ngươi nhìn sắc mặt người khác mà sống nữa, chúng ta sẽ sống như những phu thê bình thường, hai ta sẽ bình đẳng và trân trọng nhau, đầu gối đầu tới cuối đời.”

Phù Mẫn chỉ miễn cưỡng cười cười, Ngao Thiên Trạch là đế vương, có đôi khi nàng đều không dám tùy hứng mà phản ứng, thậm chí có chút lờicũng không dám nói ra, sợ chọc Ngao Thiên Trạch không vui vẻ. Phù Mẫn biết bọn họ có là phu thê chi gian thì vẫn mãi mãi bất bình đẳng.

Phù Mẫn chạy nhanh ra phòng, đi đến trước mặt Ninh Thư, hành lễ: “Thần thiếp gặp qua Hoàng Hậu nương nương.”

“Đứng lên đi.” Ninh Thư nói, xem Phù Mẫn chút tái nhợt, hốc hác, sinh non phải dưỡng thân nhưng vẫn không khôi phục được nguyên khí, hỏi “Mẫn chiêu nghi, thân thể ngươi khá hơn chút nào không?”

Phù Mẫn cúi người nói: “Thần thiếp đã khá hơn nhiều.”

“Không cần đa lễ.” Ninh Thư cảm thấy Phù Mẫn có vẻ khí huyết không tốt, sắc mặt trắng bệch như vậy, Ngao Thiên Trạch bị bệnh, không ở trong cung mình dưỡng, còn chạy tới cung Phù Mẫn.

Ngao Thiên Trạch ở chỗ này, Phù Mẫn còn có tâm tư ngồi nghỉ ngơi dưỡng sức sao?

Ninh Thư mang theo một đám phi tần đi vào trong điện, xôn xao một tràng hành lễ trên đầu giường Ngao Thiên Trạch, nháy mắt, trong phòng tràn ngập hương vị son phấn.

Ngao Thiên Trạch thậm chí cảm thấy,  này nữ nhân phá hủy sự thanh u trong cung Phù Mẫn, tục tằng đến cực điểm.

Ninh Thư đi đến mép giường, nhìn Ngao Thiên Trạch hỏi: “Hoàng Thượng, người khá hơn chút nào không?”

“Hoàng Hậu không tới phiền trẫm, trẫm liền sẽ tốt hơn rất nhiều.” Ngao Thiên Trạch nói.

Ninh Thư tươi cười bất biến, chịu thương chịu khó mà nói: “Nhìn Hoàng Thượng còn có sức lực dỗi thần thiếp, thần thiếp trong lòng yên tâm nhiều, Hoàng Thượng thân thể không có tệ đi.”

Ngao Thiên Trạch:……

Ngao Thiên Trạch đối mặt với Hoàng Hậu này, trong lòng hết sức không dễ chịu, cảm giác nói không nên lời, hắn muốn ả ta đau khổ dằn vặt, ả ta thì vô tư làm ngơ, ân cần, chịu đựng như vậy, hoặc là yêu hắn, hoặc là có mục đích khác.

Ngao Thiên Trạch nghĩ đến Huyên phi và hai đứa nhỏ, hiện tại được bao bọc dưới gối Hoàng Hậu, Hoàng Hậu không phải nghĩ rằng mình có lợi thế, muốn đem hài tử nhỏ tuổi đỡ lên ngôi vị hoàng đế?

Ngao gia nắm trong tay thiên hạ, làm sao có thể cho một kẻ không danh không họ, con của những ám vệ không thấy ánh mặt trời, cả tên cũng chỉ là những con số thứ tự. Muốn ngồi trên ngai vàng Ngao gia, ngươi ôm mộng xuân thu đi.

Ninh Thư thấy Ngao Thiên Trạch nhìn thẳng vào mình chằm chằm, ánh mắt như có độc, không khỏi sờ sờ mặt mình hỏi: “Hoàng Thượng, trên mặt thần thiếp có thứ gì sao?”

Ngao Thiên Trạch gầm lên một tiếng, "Gặp được trẫm rồi, mau trở về đi.”

Ninh Thư nhanh chóng hành lễ, không ngừng yêu cầu Ngao Thiên Trạch chú ý thân thể của mình, Ngao Thiên Trạch không để ý tới lời nói của Ninh Thư, hối hận vì sao mình không làm cho Phù Mẫn có thai sớm hơn.

Trước kia ép Phù Mẫn tránh thai là bởi vì hậu cung không có hài tử, nếu mang thai, cũng không mang huyết mạch hoàng gia, phải giết bỏ từ trứng nước, vì bảo vệ Phù Mẫn, không cho Phù Mẫn sinh con, quá bộc lộ sự khác biệt.

Trước nhất, kế hoạch của Ngao Thiên Trạch chính là giải quyết tiền triều hậu cung, không có người có thể uy hiếp đến sự tồn tại của Phù Mẫn, như vậy bất luận làm cái gì, đều không có người mở miệng phản đối.

Chỉ tiếc kế hoạch không đuổi kịp biến hóa.

Ninh Thư hành một cái lễ, ngón tay dưới ống tay áo dài phóng ra một luồng hỏa dương chi lực có lực phá hoại, bắn vào giữa mày Ngao Thiên Trạch.

Ngao Thiên Trạch cảm giác giữa mày như là bị thứ gì đâm một chút, trước đó cũng bị thứ gì đâm, hiện tại lại có loại cảm giác này.

Sờ trán một cái, rồi lại không cảm thấy gì.

Ngao Thiên Trạch lướt nhìn người trong phòng, Hoàng Hậu cùng một chúng phi tần cung cung kính kính hành lễ, Ngao Thiên Trạch phất phất tay.

Ninh Thư lui về phía sau ra phòng, Phù Mẫn hành lễ, “Cung tiễn Hoàng Hậu nương nương.”

“Mẫn chiêu nghi tu dưỡng tốt, loại chuyện này thương tổn thân thể nữ nhân nhất đấy.” Ninh Thư nói một câu, Phù Mẫn có muốn nghe hay không, Ninh Thư quản không được.

“Đa tạ Hoàng Hậu nương nương quan tâm.” Phù Mẫn thân thể cúi thấp, ngồi xổm một ít, có vẻ thực sự cung kính.

“Đứng lên đi.”

Chờ đến đoàn người Ninh Thư đi rồi, Phù Mẫn mới đứng lên, lúc đứng sắc mặt hơi trắng bệch, Ngao Thiên Trạch nói: “Mệt ngươi như vậy thì cẩn thận, lần sau không cần hành lễ như thế, có trẫm ở đây, không cần sợ hãi.”

“Hoàng Hậu nương nương cũng là quan tâm thần thiếp.” Phù Mẫn giọng nghe như bị suyễn.

“Nàng chỉ biết nói trẫm.” Ngao Thiên Trạch lắc đầu, “Nàng tưởng thiệt tình, hậu cung nữ nhân này, bất kì ai trẫm đều nhìn thấu.”

Phù Mẫn không nói chuyện, nói đau mất con vẫn chưa thể nguôi ngoai.

Thái y nói là bởi vì nàng thân thể yếu ớt, mới không thể giữ được hài tử.

Phù Mẫn bây giờ kiệt quệ cả về tinh thần lẫn thể xác.

Đặc biệt Ngao Thiên Trạch cắm chân ở chỗ này, Phù Mẫn đều phải chăm sóc Ngao Thiên Trạch tới nơi tới chốn.

Mệt, thật sự rất mệt.

Tại đây nữ nhân hậu cung không ai không mệt.

“Hoàng Thượng đối với Mẫn chiêu nghi cũng thật ân sủng.” Huyên phi cảm thán nói, “Long bệnh, luôn ở trong Mẫn chiêu nghi cung, hoàng đế chúng ta chỉ tin Mẫn chiêu nghi thôi.”

Ninh Thư không có ý kiến, ân sủng thì có gì vui?Mẫn chiêu nghi còn đang dưỡng thân sau sinh non, vậy mà giờ phải chăm sóc cho Ngao Thiên Trạch, hơn nữa, hai người đều có lí do riêng mà không thể pháp bạch bạch bạch được...

_________

Phần sao này trong bản convert ghi là "ái quốc phân thanh", nhưng trong bản Trung, ghi là "爱国的粪青" dịch nghĩa đen là: thanh niên giận dữ.

Nhưng mà nghĩa bóng của câu đó trong tiếng trung thường chỉ những thanh niên dễ kích động, thiếu kiến thức và làm những hành động cực đoan dưới vỏ bọc yêu nước. (Nói thô ra thì nó có nghĩa gần giống với "anh hùng bàn phím")

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top