Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1924

Ngao Thiên Trạch trong lòng nghĩ mĩnh vẫn chưa tới lúc chết, bọn bô lão đã hối hối thúc thúc hài tử này hài tử nọ, trái tim hắn liền ẩn ẩn đau, hơn nữa càng ngày càng đau.

Ngao Thiên Trạch ôm ngực, cuối cùng nhịn không được phun ra một búng máu.

"Hoàng Thượng, người làm sao vậy?" Mọi người nhìn thấy cả khuôn mặt Ngao Thiên Trạch biến thành đỏ ửng, hình như đang xuất huyết. Ngao Thiên Trạch hộc ra máu, bởi vì đám người ồn ào nhốn nháo, làm Ngao Thiên Trạch đau đầu vô cùng, liền ăn hai viên đan dược.

Ngao Thiên Trạch cảm thấy quá đau đầu, ngực cũng đau.

Hắn hộc máu, nhưng mọi ngươi xung quanh lại khiếp đảm, nôn ra máu như vậy mà còn không phải trúng độc, vậy có nghĩa là thân thể có vấn đề!

Hoàng Thượng còn trẻ như vậy mà.

Mọi người càng sốt ruột, càng phải lo cho hoàng tử duy nhất trong hậu cung một cái thân phận

"Trẫm không có việc gì." Phun ra huyết, Ngao Thiên Trạch ngược lại cảm thấy thoải mái hơn một ít, "Chuyện này đừng bàn luận nữa."

"Hoàng Thượng......" Mọi người quỳ xuống, khóc rung trời sập đất, một hai phải làm Ngao Thiên Trạch viết một cái tên đặt lên ngọc điệp, hiện tại Ngao Thiên Trạch không làm gì còn hộc máu, chẳng may... đột nhiên băng hà thì sao?

Vì giữ được Ngao gia thiên hạ, cấp thiết Ngao Thiên Trạch phải có người kế thừa, hơn nữa phải danh chính ngôn thuận.

Ngao Thiên Trạch thở hổn hển, ánh mắt sắc bén mà nhìn bọn người quỳ trên mặt đất, nhắm mắt, lại mở to mắt, cầm bút chấm mực phê duyệt tấu chương chu sa, bực bội đến mức viết chữ "dung" (tầm thường, hèn hạ), tài trí hèn hạ, khuôn mặt hèn hạ, lời nói hèn hạ.

"Ban tên này." Ngao Thiên Trạch lạnh lùng nói, có nhiều bô lão đến như vậy, nếu hôm nay không làm gì, những người này sẽ không bỏ cuộc.

Cái đậu xanh rau má, lại không thể nói đứa nhỏ này không phải là con của lão tử.

Đương đương là hoàng đế, vậy mà hắn thiệt tình nghẹn khuất, nghẹn khuất.

Tuy rằng cái tên nghe có vẻ chửi rủa, nhưng tốt xấu gì cũng là một cái tên, nam hài tên là Ngao Dung.

"Trẫm còn có mật chỉ vừa đến." Ngao Thiên Trạch cầm bút viết xuống mật chỉ, sau đó đắp lên ngọc tỷ, "Đó chính là Ngao Dung vĩnh viễn không kế thừa đại thống."

Các bô lão ba bốn mặt nhìn nhau, bất quá vẫn là đem thánh chỉ nhận lấy.

Ngao Thiên Trạch xoa xoa giữa mày, chờ người trong tông tộc đi rồi, Ngao Thiên Trạch lại ăn một viên đan dược.

Hiện tại Ngao Thiên Trạch cứ hễ không thoải mái là liền ăn đan dược, so với trước kia cần càng thêm cần, làm nhất bang tông tộc lo lắng sốt ruột.

Ăn đan dược thì đều chết sớm.

Cứ như vậy hai đứa nhỏ cũng có tên trên ngọc điệp, đại hoàng tử Ngao Dung, đại hoàng nữ Ngao Tiêu Lôi.

Cũng coi như là người của hoàng gia.

Huyên phi nhìn thấy chữ "dung", quả thực ngây người, ngay sau đó che miệng khóc nấc lên, "Hoàng Thượng tại sao lại đặt tên cho một đứa trẻ như vậy?"

Chữ "dung" mới đọc xong, cái đầu tiên người ta nghĩ đến chính là tục tằng, ngu ngốc, vô năng.

Huyên phi quá thương tâm rồi.

Hài tử có thể ở trên ngọc điệp, đã là thắng lợi lớn nhất rồi, Ninh Thư giải thích, "Dung có thể là ngu ngốc, hèn hạ, cũng có thể là trung dung, trung dung, có ý tứ tốt đấy chứ, dung hòa công minh không thiên vị, trung dung là cân bằng, duy trì mọi thứ hợp lí, dung chỉ trong tay, trời đất đều gật đầu chấp thuận."

Trung dung chi đạo cũng có thể lý giải như đạo làm vua.

Huyên phi ngẩng đầu nhìn Ninh Thư, "Thật vậy sao?"

"Thật là có đạo lí này, tuy rằng cái chữ "dung" thoạt nhìn bình thường, thậm chí có ý hạ nhục, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì lại có hàm ý khác, không cần thương tâm, nói không chừng Hoàng Thượng đối với hài tử của chúng ta khá là kì vọng đấy."

Đương nhiên là xạo ke, Ninh Thư thật sự đang nhắm mắt nói bừa mấy cái này, Ngao Thiên Trạch ban cái tên "dung", thuần túy chính là vì châm chọc hạ nhục đứa nhỏ.

Ngao Thiên Trạch ban danh dễ dàng như vậy, e là có âm mưu gì đó.

Ninh Thư lại tự mình hỏi bô lão tông tộc, mọi người bảo hắn chả nói gì đâu.

Ninh Thư dò hỏi nội thị thái giám hầu hạ Ngao Thiên Trạch, đương nhiên họ cũng không phải quá thân cận với hoàng đế, cũng phải hối lộ một chút, nội thị thái giám mới nói, bảo hình như hoàng đế ra cái gì đó giống với mật chỉ.

Mật chỉ à?!

Hiện tại mật chỉ khẳng định ở trong tay người trong Ngao gia tông tộc, không có khả năng cướp đoạt phi tang được.

Trong thánh chỉ không biết viết thứ gì, rất có khả năng là về việc của Ngao Dung.

Ninh Thư trở lại Tiêu Phòng Điện của mình, sắp xếp từng người một đi đến Ngự thư phòng, thứ này có khả năng chỉ ở trong tay các Vương gia tông tộc.

Nếu mật chỉ không cho Ngao Dung kế thừa ngôi vị hoàng đế, như vậy ngôi vị sẽ rơi vào tay các Vương gia, chỉ cần một Vương gia lên ngôi, Ngao Dung coi như là không liên quan tới hoàng tộc.

Mật chỉ là một vấn đề lớn.

Ninh Thư chống cằm, nhìn trong nôi có hai cục bột trắng trẻo mập mạp, tự hỏi liệu chúng có thể chống chọi được với cơn bão sắp tới hay không.

Vào buổi tối đêm hôm khuya khoắt, Ninh Thư mặc một thân áo đen chuồn ra hoàng cung, đến một đám phủ đệ Vương gia để tìm kiếm mật chỉ, thậm chí cả phủ của lão tộc trưởng cũng không buông tha, cuối cùng ở phủ của những người mới được lập thành Vương gia cũng tìm thấy được mật chỉ.

Vừa bước đến chỗ của Vương gia mới được ban phong, Ninh Thư trong lòng liền minh bạch hơn phân nửa, thiệt là nhức đầu, Ngao Thiên Trạch vì không cho Ngao Dung có cơ hội được làm Hoàng Thượng, dứt khoát lập Vương gia, rồi đem mật chỉ ban cho họ.

Vương gia mới được lập có ba người con trai, hơn nữa con cả văn thao võ lược, càng lớn lên càng thông minh thanh tú, nếu Ngao Thiên Trạch chết, không có con nối dõi, hắn nhất định sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế.

Nói chung, Ninh Thư cảm thấy Ngao Thiên Trạch tựa hồ ý thức được cái gì, phòng ngừa chu đáo, đã dự cảm ở trong lòng mà tính kế.

Ninh Thư dùng tinh thần lực đảo qua quét sạch toàn bộ vương phủ mới lập, cuối cùng ở bảng hiệu chính sảnh tìm được mật chỉ.

Ninh Thư nhìn mật chỉ, xem xét có phải hàng thật hay không, mà nói thật giờ này ai dám làm giả thánh chỉ.

Bút tích đúng là của Ngao Thiên Trạch, cũng có dấu ấn của ngọc tỷ, sở dĩ Ninh Thư biết đó là nét chữ của Ngao Thiên Trạch, là bởi vì Tiêu Phòng Điện cũng có một bứt thánh chỉ phong hậu do hắn tự tay viết.

Lấy được đồ vật, Ninh Thư tránh đi thị vệ trong vương phủ tuần tra ban đêm, dưới sự trợ giúp của tinh thần lực, Ninh Thư về tới tẩm cung của mình.

Đương nhiên, cũng không dễ gì mới mò về được, hậu cung cất giấu không ít ám vệ, dưới sự trợ giúp của tinh thần lực, Ninh Thư tránh đi biết bao nhiêu ám vệ mới an bình về tới Tiêu Phòng Điện.

Nhiều người giám thị như vậy, Ninh Thư đều hoài nghi chắc lúc mình đi WC đều đã bị nhìn thấy hết quá.

Trở lại Tiêu Phòng Điện, Ninh Thư nhìn thoáng qua thánh chỉ, mở lư hương, đem thánh chỉ ném vào bên trong, sợi vải cháy toác ra sương khói, bắt đầu biến thành màu đen.

Ninh Thư uống trà, canh giữ ở bên cạnh lư hương, mở cửa sổ để khói bay ra ngoài, để hai nhóc con không bị sặc mùi khói.

"Nương nương." Cung nữ đang ngủ trên bàn, mới hé mắt đã thấy Ninh Thư an tĩnh ngồi bên cạnh liền đứng dậy, nàng tại sao lại ngủ quên rồi?

Nhìn thoáng qua nôi hài tử, tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, hài tử còn tốt, không có việc gì.

Ninh Thư chào ừ một tiếng.

Đã không còn thánh chỉ, Ninh Thư trong lòng thư thái nhiều, có thể quang minh chính đại kế thừa đại thống.

Sở dĩ phải làm nhiều việc lằng nhằng như vậy, bất quá là vì phải tìm cho ra một lí do hợp lí hóa cái chết của Ngao Thiên Trạch, một đế vương trẻ tuổi đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, không khiến cho thiên hạ hoang mang gợn sóng thì mới lạ.

Giờ thì có rồi.

Nếu Ngao Thiên Trạch ăn đan dược tới chết thì sao?

Hoàng đế bị đan dược đào rỗng thân thể.

Tóm lại chỉ cần một lí do, cần thời gian để ai cũng biết tại sao đế vương lại chết.

Hơn nữa ngự y không phải chỉ có một lần khuyên giải Ngao Thiên Trạch đừng ăn đan dược, tại vì Ngao Thiên Trạch không nghe không nghe.

Đến lúc đó lại tuôn thêm tin đế vương giam cầm những bé gái, thiếu nữ, chỉ vì máu kinh của những bé gái đó thuần khiết trinh trắng, lại có thêm một bức bình phong cho cái chết của Hoàng Đế. Đến lúc đó, hẳn người ta cũng không thèm quan tâm tới việc vì sao hắn chết nữa, vì có một chủ đề nóng bỏng hơn để bàn luận mà.

Hai da, thật là rầu thúi ruột đó nha.

Ninh Thư muốn tự xưng vương, nhưng Ngao gia quá là mạnh đi, Vương gia khẳng định sẽ đến tính sổ nhai xương chém thịt cô ngay. Nếu Ngao gia không có con nối dõi, còn có gia tộc khác, cũng không tới phiên Hoàng Hậu được đăng cơ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top