Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1930


Nhân từ, Ninh Thư nghe Phù Mẫn khích lệ mình như vậy nội tâm thật là phức tạp, nếu Phù Mẫn biết cô là người giải quyết Ngao Thiên Trạch, chỉ sợ Phù Mẫn có chết cũng không tha cho Ninh Thư.

Ninh Thư rụt rè mà cười: "Tốt, tốt lắm."

Ninh Thư hỏi: "Ngoài danh sách này, tiên hoàng còn cho ngươi cái gì khác không?"

Phù Mẫn hơi sửng sốt một chút, sạch sẽ lắc đầu nói: "Không còn gì, Hoàng Thượng đưa lại danh sách khẳng định là vì giang sơn suy nghĩ."

Ninh Thư thấy Phù Mẫn có chút mất tự nhiên, tuy rằng chỉ biểu lộ trong nháy mắt, nhưng cũng không thoát khỏi tầm tay cô, chẳng lẽ Ngao Thiên Trạch còn để lại thứ gì cho Phù Mẫn.

Nếu Ngao Thiên Trạch biết mình sắp chết, thậm chí còn để lại mật chỉ không cho Ngao Dung thừa kế, không lẽ lại không đưa cho Phù Mẫn cái gì?

Có lẽ cái mật chỉ đó có liên quan tới việc phế bỏ Hoàng Thái Hậu đương nhiệm.

Nếu Ninh Thư mà là Ngao Thiên Trạch, biết mình không sống được lâu, chắc chắn sẽ tìm mọi cách bảo hộ Phù Mẫn, tạo cho Phù Mẫn đường lui

Cho nên, Ninh Thư suy đoán, trong tay Phù Mẫn hẳn là còn có đồ vật Ngao Thiên Trạch để lại cho nàng.

Cái này rất đơn giản, chỉ cần sau này tới cung Phù Mẫn xem qua là được, nếu không phải phế hậu thánh chỉ, Ninh Thư sẽ không nói cái gì.

Hơn nữa trong tay Ngao Thiên Trạch cũng có một chút lực lượng, ám vệ hiện tại cũng không có ra tay.

Ninh Thư khẽ mỉm cười, Phù Mẫn có một chút bất an, đứng lên cùng Ninh Thư hành lễ nói phải rời đi rồi, Ninh Thư gật gật đầu, "Đừng cả ngày nhốt mình ở tẩm cung, đi ra đi vào nhiều một chút, cả đời người vốn rất dài."

Hậu cung không còn tranh đấu gay gắt quả dưa leo hỏng của Ngao Thiên Trạch nữa, liền có vẻ an tĩnh hơn nhiều, đương nhiên, phi tần cũng lười nhác đi, một đám hoàn toàn không biết muốn làm gì.

Làm bao việc cật lực cốt là phải được đế vương ân sủng, hiện tại đế vương không còn, chẳng cần làm đẹp mưu kế, giờ chỉ thi thoảng đi nói chuyện tán gẫu thêu thùa may vá, nếu không thì cũng ngồi ăn.

Tóm lại cũng phải tìm việc gì đó mua vui giết thời gian.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, những phi tần cả đời này cũng chỉ có nước chết già trong cung, lãng phí thanh xuân niên hoa, vì người lớn nhất trong hậu cung đa phần cũng chỉ hai mươi mấy tuổi.

Bất quá thì không lo ăn mặc, nô bộc thành đàn, cẩm y hoa phục, sáng tối đều vui chơi thảnh thơi thảnh thơi.

Huyên phi ôm nữ nhi đến cung Thái Hậu, Ninh Thư cũng chưa hỏi gì, nàng ta đã nói lí do là tỷ tỷ nhớ đệ đệ.

Huyên phi nhìn hai đứa nhỏ, rồi liếc mắt một cái dò dò Ninh Thư, lúc Ninh Thư chú ý nàng ta, nàng ta vội vàng thu hồi ánh mắt.

Ninh Thư: "...... Có cái gì nói thẳng đi."

Huyên phi có chút xấu hổ mà nói: "Thái Hậu nương nương thật là tinh tế."

Ninh Thư chỉ nhìn nàng, Huyên phi nói: "Thái Hậu nương nương, thần thiếp là mẹ đẻ của hai đứa trẻ."

"Ta biết chứ, ta biết ngươi là mẹ đẻ, à, ngươi muốn nhiếp chính sao, muốn ôm hài tử thượng triều, ngồi trên long ỷ sao?"

Ninh Thư liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Huyên phi nghĩ như thế nào.

Huyên phi da mặt run rẩy một chút, xấu hổ vô cùng, "Thần thiếp không có ý tưởng đại nghịch bất đạo như vậy."

"Có gì đâu chứ, nếu ngươi muốn ôm hài tử thượng triều, vậy thượng triều đi, ngày mai ai gia cũng được nghỉ ngơi nghỉ ngơi nha."

Khuya khoắt liền phải bị gọi dậy làm việc, đừng tưởng rằng thế là đại vinh quang, làm nhiếp chính thức sự rất khổ bức, chờ đến khi hài tử lớn, chắc chắn sẽ muốn cầm quyền, thượng triều có những phụ tá triều thần, trên đầu mình còn có một Thái Hậu.

Nói là lạ, chứ làm đế vương may ra còn sướng hơn, tới cái lúc đế vương nắm quyền, nhiếp chính Thái Hậu sẽ bị áp chế cả trong lẫn ngoài, nói không chừng khiến cho Thái Hậu chết bất đắc kỳ tử.

Ninh Thư không dám coi khinh bản chất con người, trong thiện có ác, trong ác có thiện là điều đương nhiên.

Hiện tại chỉ là một vú em, đến lúc cần cũng phải biết công thành lui thân, đừng tưởng rằng mình có thể ở trên triều đình hô mưa gọi gió.

Ánh mắt Huyên phi sáng lên, cha mẹ được nhờ con cái đúng là quá được nhờ con cái, có thể làm triều thần bái phục, quả thực không gì tuyệt vời bằng.

"Cho hài tử lưu lại nơi này, sớm một chút tới đây mang hài tử thượng triều, triều thần hỏi thì nói ai gia bị bệnh, không thoải mái." Ninh Thư nhàn nhạt mà nói, nếu ngươi muốn cái gì, ta cho ngươi cái đó, cô thật sự không nghĩ rằng cái vị trí đó dễ ngồi đâu.

"Dạ, thần thiếp đã biết." Huyên phi vô cùng cao hứng đi mất.

Buổi tối, Ninh Thư tính đến việc tới cung uyển Phù Mẫn, kết quả là chưa đi vào, Ninh Thư liền ngừng chân, bởi vì cung uyển có vài ám vệ đang ẩn nấp bảo hộ Phù Mẫn.

Ninh Thư:......

Chẳng lẽ là Ngao Thiên Trạch đem thế lực ám vệ trong tay giao cho Phù Mẫn hết sao?

Chỉ để bảo vệ Phù Mẫn.

Những mật vệ này đều được trang bị tận răng, bọn họ có thể làm bất cứ điều gì, tính ra Ngao Thiên Trạch cũng có quyền lực trong tay.

Ninh Thư khẽ nhíu mày, dựa vào tường, Ngao Thiên Trạch đã cho Phù Mẫn nhiều như vậy, cho dù hắn có chết, tình yêu duy nhất của hắn cũng chỉ dành cho Phù Mẫn.

Nhìn thì rất thâm tình, nhưng đối với người khác, trên đời có một loại cặn bã gọi là thâm tình cặn bã, ngoại trừ người mình yêu ra, chúng luôn ghét bỏ và đối xử với những người khác như súc vật, giống như lợn, bò, cừu,... dù người khác chẳng làm gì sai.

Cho nên Ngao Thiên Trạch mới không có chút dây dứt gì mà sai ám vệ cưỡng bức những nữ nhân hậu cung.

Ninh Thư phóng xuất ra tinh thần lực nhìn quét qua cung, Phù Mẫn đã ở tẩm điện ngủ rồi, trong lúc ngủ mơ, nước mắt vẫn lăn dài trên má Phù Mẫn.

Đối với những phi tần khác, hoàng đế giờ chỉ là một cái xác chết, cùng lắm thì gọi là tiên đế, bọn họ thậm chí không dám coi hoàng đế là phu quân của mình, nhưng đối với Phù Mẫn, Ngao Thiên Trạch chính là phu quân của nàng.

Ninh Thư rà quét trên gối của Phù Mẫn giấu cái gì, đúng là có thánh chỉ, hẳn là Ngao Thiên Trạch ban cho nàng.

Trên ngực nàng treo một khối hắc ngọc, đặt ở bên trong quần áo, lúc nào cũng vắt theo.

Hẳn là cũng là Ngao Thiên Trạch đưa cho nàng.

Ninh Thư:......

Có đôi khi thật sự không thể không ghen ghét, Ninh Thư thì cũng chẳng quan tâm đâu, cái cảm giác ghen ghét này chính là của Vũ Hinh, không thể trách nàng không có một chút khó chịu trong lòng.

Nói thật thì nàng mới là chính thê của Ngao Thiên Trạch, cái gì cũng không để lại cho nàng, lại còn muốn giết nàng, cách đãi ngộ khác biệt cách trời cách đất như thế, nói là thâm thù đại hận cũng không ngoa.

Có ám vệ ở cung Phù Mẫn, Ninh Thư xoay người bỏ đi, chẳng buồn ở lại, căn bản là không cần lẽ vào cung Phù Mẫn làm gì, cứ trực tiếp hỏi là được.

Trở lại Tiêu Phong điện, Ninh Thư nhảy tót lên giường đánh một giấc tới mai, ngủ tới trưa, chẳng sợ bị ai gọi dậy.

Ngày hôm sau, lúc mặt trời còn chưa ló, Hỉ Nhi lặng lẽ gọi Ninh Thư nói: "Thái Hậu nương nương, Huyên thái phi lại đây ôm hài tử đi."

Ninh Thư mí mắt không thèm mở, là ừ một tiếng, "Kêu nàng bảo vệ tốt hài tử của mình."

Hỉ Nhi đem em bé đang ngủ say ôm tới đưa Huyên phi, dặn dò nói: "Thái phi nương nương, Thái Hậu nương nương dặn dò nô tỳ nói cho ngươi, bảo hộ hài tử thật tốt."

"Đã biết." Huyên thái phi nhẹ nhàng tiếp nhận em bé, nằm trong lòng ngực nàng chính là một đế vương, là còn của nàng, là đứa con quý giá không thể tả.

Huyên phi từng bước đi từ sảnh phụ đến long ỷ sáng ngời dưới ánh mắt chăm chú của triều thần.

Trước sự chú ý, Huyền phi vô cùng căng thẳng, toàn thân cơ bắp không khống chế được run rẩy.

Khoảng cách tới long ỷ quá xa, phải tốn rất nhiều công sức mới ngồi được lên.

Cung nữ tiến tới chỗ Huyên thái phi, sửa sang làn váy nàng một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top