Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1299: Đích nữ trọng sinh 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lư Ngọc Tĩnh nhìn ngắm khuê phòng của Ninh Thư, hâm mộ nói:" Phòng của tỷ thật đẹp!"

Ninh Thư bình thản, ở nơi này, xét ra thì phải nói khuê phòng của Lư Minh Huyên và Lư Quân Ninh mới được gọi là tuyệt đẹp. Chắc hẳn Lư Ngọc Tĩnh chưa bao giờ được phép tới phòng các nàng ta.

Nói rồi hai người liền ngồi xuống quanh chiếc bàn, Ninh Thư cầm thêu phẩm, còn Lư Ngọc Tĩnh nhìn nữ giới, cũng phải thôi, nàng ta vốn không có mẫu thân chỉ dạy những quy tắc nữ giới này.

Lư Ngọc Tĩnh chỉ tầm khoảng mười tuổi, những chỗ không hiểu thì không biết hỏi ai, Liễu ma ma thì chỉ tới khi có Lư Minh Huyên, đương nhiên những thứ nữ nhỏ bé như vậy không cần để ý.

Ninh Thư dạy Lư Ngọc Tĩnh cách viết chữ , còn Lư Ngọc Tĩnh hướng dẫn Ninh Thư làm sao để hạ châm, thêu như thế nào.

Ninh Thư kinh ngạc:"Sao muội biết nhiều như vậy?"

Khuôn mặt Lư Ngọc Tĩnh khẽ ửng hồng, nhỏ giọng nói:" Muội đi theo bà vú học được."

Cảm giác tồn tại của Lư Ngọc Tĩnh vốn rất thấp, ngày thường cuộc sống của nàng ta không có sự tình gì đặc sắc, khiến nàng ta trở nên trầm lặng an tĩnh. Không có việc gì làm liền học thêu thùa, may vá một chút, có đôi khi thêu đẹp, còn có thể bán cho người trong phủ kiếm chút đỉnh.

Ninh Thư gật đầu, nhìn xem, có tay nghề là có thể nuôi sống chính mình, kĩ năng này thật quan trọng. Lư Ngọc Tĩnh nhỏ như vậy đã có thể kiếm tiền.

Đừng nhìn bề ngoài Lư gia nhà cao cửa rộng, nhưng không phải ai cũng được quan tâm. Những nơi như thế này, cấp bậc rất nghiêm ngặt. Đôi khi Lư Ngọc Tĩnh bị xem nhẹ đến mức ngang với người ở.

Lần này Vân di nương có thể cho nguyên chủ Lư Nguyệt Vân và Lư Ngọc Tĩnh đi theo Liễu ma ma học tập, phỏng chừng là muốn để lá xanh làm tôn lên vẻ đẹp của hoa hồng.

"Tam tỷ tỷ, xin tỷ đừng nói cho phu nhân biết chuyện ta bán thêu phẩm." Lư Ngọc Tĩnh lo lắng đến nỗi sắc mặt trắng bệch.

"Không đâu." Ninh Thư khẳng định. (wattpad+edit:Daylanoidechill)

Được Lư Ngọc Tĩnh hướng dẫn, Ninh Thư đã nắm được một ít kĩ năng, tuy rằng thêu không quá đẹp, nhưng so với trước đây đã tốt hơn nhiều. Cô không muốn bị đánh trượng lần nào nữa.

Có qua có lại, có chỗ nào Lư Ngọc Tĩnh không hiểu, Ninh Thư cũng tận tình giải thích.

Trước khi Lư Ngọc Tĩnh rời đi, Ninh Thư tặng nàng ta một chiếc bút lông cùng bộ nghiên mực, dặn nàng trở về nhớ luyện tập.

Lư Ngọc Tĩnh nhìn đồ vật được tặng, rồi nhìn Ninh Thư, cảm tạ:" Đa tạ Tam tỷ tỷ."

Sau khi Lư Ngọc Tĩnh rời đi, Ninh Thư tiếp tục thêu hoa, có kĩ năng liền khác hẳn so với trước đây tự mò mẫm, xem ra cũng có phần thú vị. Liễu ma ma thì không tận tay hướng dẫn, chỉ tới giao nhiệm vụ, không hoàn thành liền bị phạt trượng.

Ninh Thư cũng không nóng nảy, dù sao Liễu ma ma này cũng sẽ có nhiều người thu thập, trước mắt với người lòng tràn lệ khí như Lư Quân Ninh sẽ không bỏ qua cho bà ta.

Ninh Thư vừa ngâm nga hát vừa miệt mài thêu.

Sau này nếu tới hiện tại, gặp cảnh hỗn loạn, cũng có thể thêu hoa sống tạm.

Ha ha ha ha....

Suy nghĩ như vậy, Ninh Thư càng chăm chỉ thêu hoa hơn, tranh thủ get √ thêm một kĩ năng.

Nghĩ lại, từ khi đến thế giới này, cô còn chưa biết mặt lão cha của nguyên chủ đâu.

Mà số lần nguyên chủ gặp phụ thân trong một năm cũng không nhiều lắm.

Nếu lão cha Lư Viễn Phàm tới hậu viện, nếu không tìm thị thiệp cũng tới chỗ Vân di nương. Chỉ có ít ngày hội tụ bên nhau dùng bữa, thời điểm khác đều không thấy mặt lão cha này đâu.

Nữ nhi gì đó cứ yên tâm giao cho nữ nhân hậu viện giáo dưỡng.

Chờ tới lúc đến tuổi cập kê, liền chuẩn bị một chút rồi gả đi luôn. Kỳ thật thâm tình phụ tử gì đó cũng thật đạm mạc. Đối đãi với vị phụ thân này, chỉ có kính sợ.

Sau khi Lư Quân Ninh trọng sinh, Lư Viễn Phàm cũng bị làm cho thảm hại, bị cách chức quan, thanh danh cũng mất hết.

Vốn Lư Viễn Phàm chính là một tra phụ, thứ nữ còn được sinh ra trước đích nữ. Thời điểm Lư Quân Ninh gả cho Lư Viễn Phàm, Vân Di nương đã mang một cái bụng to kính trà.

Mẫu thân mất sớm, Lư Quân Ninh chịu sự hãm hại của Vân di nương từ trong tối lẫn ngoài sáng, đời trước còn bị hủy thanh danh

Đời này Lư Quân Ninh cũng đặt tra phụ vào danh sách báo thù chung.

Hơn nữa, nàng ta vẫn luôn hoài nghi chuyện mẫu thân qua đời. Thời điểm nàng còn nhỏ không biết gì, tự nhiên lại qua đời? Đối với chuyện này, trong lòng Lư Quân Ninh càng oán giận phụ thân.

Không chỉ vậy mà tra phụ cùng Vân di nương sau đó còn chiếm lấy của hồi môn của mẫu thân nàng ta, trang sức của Vân di nương đều là của hồi môn của nương Lư Quân Ninh.

Lư Quân Ninh cắn răng, sẽ có một ngày khiến cho các người phải trả lại toàn bộ, cả vốn lẫn lời.

Cơ bản toàn bộ Lư gia đều là địch nhân của Lư Quân Ninh, nên nàng ta trực tiếp đục lỗ con thuyền Lư gia, chơi đến hỏng.

Chưa kể Lư Quân Ninh lại có một nam nhân đối với nàng ta thâm tình bất hối, nào có thì giờ để ý đến Lư gia sẽ thảm như thế nào.

Đối với Ninh Thư như thế nào cũng không sao. Nếu thật sự Lư gia xảy ra chuyện gì, cô liền dẫn Lưu di nương ra ngoài. Vẫn có thể sống được, có lẽ chỉ vất vả một chút mà thôi.

Ninh Thư buông thêu phẩm xuống, xoa mắt, lại bắt đầu tu luyện. Càng cường đại càng tốt.

Bên cạnh Lư Quân Ninh có ám vệ võ công cao cường, nếu đấu không lại, thì phải chịu ủy khuất.

Tu luyện đến nửa đêm, Ninh Thư nghe thấy động tĩnh không nhỏ từ chủ viện bên kia, tiếng bước chân lui tới tấp nập.

Khuya như vậy, đã xảy ra chuyện gì?

Chờ đến sáng hôm sau, Ninh Thư bảo Nguyên Hương đi thăm dò một chút.

Chủ viện bên kia, nếu không phải Vân di nương, thì là Lư Minh Huyên gặp chuyện. Trong lòng Ninh Thư có dự cảm là Lư Quân Ninh ra tay.

Nguyên Hương đi được một lúc, trở về lắc đầu nói:" Tiểu thư, nô tỳ không nghe được đã xảy ra chuyện gì, người bên đó giữ kín như bưng, nô tù lại không dám thăm dò quá rõ ràng."

Ninh Thư gật gật đầu, "Ngươi làm như vậy rất đúng."

Ninh Thư sửa soạn thỏa đáng, sau đó tới học đường, thấy chỗ của Lư Minh Huyên trống không, xem ra đêm qua người gặp chuyện là nàng ta.

Theo phản xạ Ninh Thư nhìn về phía Lư Quân Ninh, nàng ta biểu tình đạm mạc, thấy Ninh Thư nhìn mình, nhàn nhạt hỏi:" Tam muội muội, trên mặt ta có gì sao?"

Ninh Thư đáp:" Nhị tỷ tỷ, trâm cài của tỷ thật đẹp, muội là nhìn đến ngây người."

Lư Quân Ninh hỏi:" Muội có muốn không?"

Ninh Thư xua tay," Không cần, không cần..."

So sánh cây trâm trên đầu Lư Quân Ninh, so với y phục của nguyên chủ, quả thực không xứng.

Đúng là đích nữ với thứ nữa khác nhau như trời với đất.

Bởi vì Lư Minh Huyên không tới, Liễu ma ma chỉ tùy tiện nói một chút liền rời đi, cũng không có kiểm tra.

Trong lòng Ninh Thư rất mất mát, lúc cô nghiêm túc hoàn thành thì không kiểm tra, lúc cô không làm hoặc làm chưa tốt, lại cố tình dò đến.

Sau đó Lư Quân Ninh cũng rời đi, quả nhiên cao quý lãnh diễm vô song.

Trong phòng cũng chỉ còn Ninh Thư cùng Lư Ngọc Tĩnh.

Lư Ngọc Tĩnh nhỏ giọng hỏi Ninh Thư : "Tam tỷ tỷ, tỷ nói đại tỷ tỷ xảy ra chuyện gì?"

Ninh Thư lắc đầu, "Không biết."

Chủ viện bên kia không để lộ một chút tin tức nào. Phỏng chừng không phải chuyện gì tốt.

Ninh Thư rời học đường, tính trở lại hậu viện, Nguyên Hương lúc này mới nói:" Tiểu thư, nghe nói là đại tiểu thư xảy ra chuyện."

Ninh Thư đương nhiên biết Lư Minh Huyên gặp chuyện.

"Xảy ra chuyện gì ngươi biết không?" Ninh Thư hỏi.

_________________________________________

wattpad+edit: Daylanoidechill.

vote cho mình đi :) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top