Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ý nghĩ gì đó thôi thúc cậu bước đi, đi về phía trước. Đi mãi mà không thấy có dấu hiệu gì kết thúc cái con đường kia. Một lúc nào đó, cậu nản chí và toan quay lưng bước đi thì một tiếng rên nho nhỏ lọt vào tai. Cậu bước lại gần đó và đập vào mắt cậu là nó. Nó đang ngồi co ro bên tảng đá to lớn, tóc xõa dài và ướt sũng, có phải là vì trận mưa đêm qua.
Chanyeol chạy ngay đến chỗ nó, mặt nó tái mét và người nó lạnh ngắt, chẳng còn dấu hiệu nào của sự sống.
– Ư....ư... – Nó rên.
– Baekhyun, cậu... đừng sợ, tôi đến cứu cậu rồi này. – Chanyeol ôm lấy nó, người nó lạnh như băng. Cũng may đây là rừng, có mấy cái cây tán rộng che cho nó chứ không thì nó cũng đã chết vì lạnh rồi.
– L..ạ..n..h... – Nó lắp bắp, môi tím tái.
– Đồ ngốc, làm gì mà ra nông nổi này hả?
Nói rồi, Chanyeol sực nhớ đến cả bọn, cậu lấy điện thoại bấm bấm:
– Alo, Sehun, tao tìm thấy cậu ấy rồi!
– "Đang ở đâu?"
– Trong rừng thôi chứ biết ở đâu?
– "Vậy.... mày biết đường ra chứ?"
– Xem thường vừa thôi, nói cả bọn rút rồi đặt chỗ trước ở bệnh viện thành phố đi, lát nữa tao đem cậu ấy đến đó.
Nói rồi Chanyeol cúp máy cái rụp.
Cậu nhìn nó, ướt từ A đến Z, giờ mà bế nó đi nữa để cho gió có cơ hội len lỏi, chắc nó không chịu được mất.
Không hiểu cái ý nghĩ điên rồ nào đã thôi thúc cậu chạm tay vào cúc áo nó.
"Tách" Chiếc cúc áo đầu tiên được mở ra, âm thanh vang vọng.
Bất giác, bàn tay lạnh ngắt của nó chạm vào tay cậu, nói là chạm vì nó không đủ sức để cầm lấy cái khối âm ấm ấy nữa.
– Làm... gì? – Nó nói khẽ.
– Cởi áo cho cậu chứ làm gì? – Chanyeol nói rồi đưa tay vào chiếc cúc áo thứ hai kêu "tách"
– Anh....dám....
– Sắp chết rồi mà còn đanh đá hả?Nếu không làm thế, tôi sợ cậu sẽ chết vì lạnh mất! – Miệng nói tay làm, cậu đã gỡ được chiếc cúc thứ ba.
Nó dùng hết sức đẩy tên chồng kia ra xa, nó thà chết còn hơn. Vì thấy nó cố chấp, Chanyeol đành hy sinh nụ hôn của mình, kiss lên môi nó. Nó sững sờ trong vài giây và vài giây cũng đủ để Chanyeol thi hành tội ác.
– Xong rồi! – Cậu thông báo.
Lúc nãy, Chanyeol đã cởi áo mình mặc cho nó vì sợ quần áo ướt dễ nhiễm lạnh. Nó đưa tay lên tóm lấy cổ áo của mình, rồi gục đầu ngủ ngon lành.
Cảm giác lâng lâng như là ai đang bế nó vậy. Không phải như mà là thật, Chanyeol đang cố mò ra khỏi khu rừng và cuối cùng thì cậu cũng đã đưa được nó đến bệnh viện.
Cả bọn đã chờ sẵn ở đó.
– Sao lâu vậy? – Suho nhìn Chanyeol rồi quay lại nhìn nó, tiện thể nhìn luôn...cái áo mới của nó. – Mày...làm gì cậu ấy?
– Thay áo thôi mà ! – Chanyeol nhếch mép rồi bế nó vào trong trước ánh mắt tò mò, ngạc nhiên của mọi người.
Sau khi khám xong, bác sỹ bước ra từ phòng bệnh.
– Bạn ấy có sao không ạ? – Tao chạy lại hỏi.
– Không sao rồi, may mà mọi người biết cách sơ cứu kịp, nếu cứ cho cậu ấy ướt sũng thì có thánh cũng không cứu nổi. – Bác sỹ nói rồi bước đi.
Cả bọn quay lại nhìn Chanyeol, còn cậu thì thản nhiên đứng dậy và đi vào phòng bệnh của nó.
– Mọi người về đi, để mình chăm sóc bạn ấy. – Tao lo lắng nhìn nó.
– Không! – cả bọn đồng thanh trừ Chanyeol.
Ai cũng không chịu về, nên đành phân công theo từng đợt. Không biết xui rủi thế nào, Chanyeol lại phải là người ở lại chăm sóc nó đêm nay.
Khi cả bọn về hết, cậu ngồi lại bên nó, nhìn nó ngủ mà....đoán xem nó mơ gì?
– Tối...tối quá.... sợ quá... mẹ ơi...ba ơi.... cứu con đi, cho con đi với... sợ quá...híc....tối quá, sao con không thấy gì cả.... – Nó nói sảng nhưng những câu nói làm Chanyeol lo lắng.
– Này, cậu không sao chứ? – Chanyeol lay lay người nó.
Nó nắm chặt tay Chanyeol rồi thở phào trong khi mắt nhắm nghiền:
– Không sao... trời sáng rồi, không còn tối nữa... đón con sớm nhé... – Nó cười làm Chanyeol bật cười theo.
– Trẻ mẫu giáo hay sao còn đón sớm nữa. hì! – Rồi, cậu ngủ quên cạnh nó lúc nào không biết.
Sáng hôm sau là chủ nhật nhưng nó vẫn chưa tỉnh.
– Suho với Sehun ở lại nhé! Chanyeol phải về ngủ bù còn tớ.... đi cua thêm mấy em nữa về ngủ cùng cho vui! – Xiumin nháy mắt rồi bước ra khỏi phòng bệnh.
– Ở đây đấy, tớ ra ngoài mua đồ ăn đã! – Thế rồi Sehun đi luôn. Còn lại nó và Suho.
Nhìn nó ngủ, trông thật dễ thương, không giống như nó thường ngày, đanh đá, ngang bướng. Bất giác, cậu mỉm cười.
– Tôi thích em, em biết điều đó chứ? – Suho hỏi như đang hỏi chính mình.
Anh chàng tiến lại giường nó, cúi mặt xuống và bất ngờ hôn lên môi nó. Nó vẫn cười trong sáng như vậy, chỉ cảm thấy đầu môi âm ấm nhưng cái cảm giác đó không kéo dài.
Đưa tay vuốt nhưng lọn tóc xõa trước trán nó, Suho lại khẽ chạm tay vào môi mình. Vừa quay mặt lại, đã bị dáng cho một cú đấm vào mặt.
"Bụp"
Máu từ khóe miệng chảy ra. Quệt vết máu, cậu ngẩng mặt lên và sửng sốt. Người đứng trước mặt cậu lúc này, người đang mang một vẻ mặt tức giận và đáng sợ... là... là...
Người đứng trước mặt cậu lúc này, người đang mang một vẻ mặt tức giận và đáng sợ... là Kai, thủ lĩnh của EXO-M.
– Sao đánh tao? – Suho giận dữ.
– Mày... sao lại... cậu ấy – Không có từ ngữ nào diễn tả nổi uất hận của Kai lúc này. Cậu nhìn nó, nó nằm yên và đang cười.
– Liên quan gì đến mày? – Suho nhếch mép.
– Mày...mày dám – Kai xông tới, tan giáng cho Suho một đấm thì tiếng hét làm cả hai giật mình.
– DỪNG LẠI ĐI, ĐÂY LÀ BỆNH VIỆN MÀ! – Sehun tiến vào trong.
– Mày – Chỉ Kai – Sao lại ở đây?
– Tao đến thăm Baekhyun, không cần mày bận tâm – Kai phủi tay.
– Giờ mày thấy cậu ấy không sao rồi đấy! Mời về cho. – Sehun nói như đuổi tà.
Vì lòng tự trọng quá cao, Kai hậm hực bước ra. Trước khi đi, không quên nhìn nó một cái.
– Sao hắn ta đánh cậu? – Sehun hỏi làm Suho giật mình, không lẽ khai hết rằng cậu hôn lên môi Baekhyun và bị đánh nhưng từ trước đến giờ, Suho chưa nói dối Sehun lần nào
– Là thế này... &*(^*%%@^*&^$*@ – Suho thành thật với Sehun và với lòng mình.
– Cậu hâm à? – Sehun giật mình khi nghe Suho nói – Xin lỗi nhưng quả thật là không được.
– Chanyeol cũng bảo là không thích cậu ấy mà! Vậy tớ còn cơ hội. – Suho quả quyết – Nhưng....
– Nhưng sao? – Sehun tò mò.
– Lúc hôn lên môi Baekhyun, mình không có cảm giác gì cả, không giống như người ta vẫn nói về tình yêu tức là có một luồng điện chạy qua người. – Suho suy ngẫm.
– Cũng có thể tình cảm của cậu đối với Baekhyun không phải là tình yêu thật sự.
– Vậy thì là gì?
– Giống như thứ tình cảm mà tớ và Xiumin dành cho cậu nhóc ấy... Tình anh em. – Sehun nói chắc nịch.
– Tình anh em sao? – Suho tỏ vẻ ngờ vực.
– Không nhất thiết cứ quan tâm, lo lắng cho người khác, hồi hộp và vui sướng khi người đó cười là tình yêu đôi lứa đâu. Rồi cậu sẽ hiểu, giữa anh trai và em gái cũng có một tình cảm thiêng liêng
- Anh chàng phải chuyển sang nghề giảng đạo.
Suho gật gù. Anh chàng nhìn nó và mỉm cười.
– Xem như lúc nãy là nụ hôn của anh trai dành cho em trai nhé!
Nó mở mắt sau 2 ngày nằm viện, người ê ẩm, nó nhìn ra phía cửa sổ và phát hiện một dáng người cao cao và quen quen đang ngắm mặt trời.
– E..hèm! – Nó lên tiếng.
– Cậu tỉnh rồi sao? – Chanyeol hỏi.
– Hỏi thừa. – Nó phẩy tay.
Nó đang tập trung trí nhớ, nhớ lại xem hôm đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nó lại nằm ở đây, bên cạnh Chanyeol chứ không phải ở trên trời, bên cạnh Thượng đế?
Nó nhớ nó nằm bên tảng đá trong mưa, Chanyeol tìm được nó... và... và cậu...
– Ahhhh! – Nó hét lên vì cái trí nhớ của mình.
– Sao vậy? – Chanyeol hỏi.
– Anh... hôm đó... anh... – Nó ấp úng, ôm lấy đầu và thực sự không muốn nhớ, nó hoảng loạn.
– Là tôi hôn cậu, rồi tôi.... thay áo cho cậu hả? Cậu muốn nói thế sao? – Chanyeol nhếch mép.
Nó gật đầu lia lịa, nhìn Chanyeol chằm chằm.
Chanyeol không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn ngắm khung cảnh ngoài trời qua khung cửa sổ. Chẳng ai biết cậu nghĩ gì, mà có phải chăng chính cậu cũng không biết mình đang nghĩ gì? Nó đã không hoảng loạn nữa, nó nhìn Chanyeol, mắt mở to như muốn thu hết hình ảnh của cậu lúc này.
Bất giác, Chanyeol quay lại nhìn nó, giật mình, nó quay phắt đi, ngượng ngùng, tại sao lại nhìn tên đó như thế, chẳng phải nó đang tức sao? Đúng, nó đang tức Chanyeol lắm cơ, tức lắm....
Cậu tiến lại phía nó, ghé sát làm nó đơ người mấy giây.
– Điện thoại của cậu đâu?
– Trong...trong túi ý. – Nó ấp úng.
– Vậy sao không gọi điện về nhà? – Chanyeol nổi giận.
– Ừ nhỉ? Tôi quên mất. – Nó trả lời một cách tỉnh bơ.
Chanyeol lắc đầu ngao ngán.
– Nhiều lúc tôi nghi ngờ tuổi tác của cậu đấy? Già rồi hay sao mà đãng trí vậy? – Nói rồi, cậu bỏ ra ngoài mang theo cả ánh nhìn ngơ ngác của nó.
Cùng lúc đó, Sehun, Xiumin và Suho bước vào. Thì ra nãy giờ, ba anh chàng đứng ngoài cửa đã nghe thấy hết. Nhác thấy Chanyeol bước ra, cả ba đã "đồng tâm hiệp lực" kéo trở lại vào trong. Ấn người Chanyeol xuống ghế, Xiumin bước đến trước mặt nó:
– Baekhyun, em có biết điện thoại là phương tiện liên lạc giữa người và người. Nó là một thứ vừa tiện lợi vừa đắt. Nó giúp con người ta thông nhau mà không cần dùng đến cái gọi là thần giao cách cảm. Rồi cứ mỗi giây có bao nhiêu cuộc gọi được thực hiện, mỗi cuộc gọi là một thông tin. Trong đời sống hiện nay, điện thoại nhiều như rác vậy, em... tại sao lại có thể quên đi vật dụng hữu ích đó? Haizzzz. – Xiumin xổ một tràng làm nó chẳng chen vào được câu nào.
– Sao mọi người không nói gì? – Xiumin nhìn quanh ngơ ngác bởi không gian yên lặng một cách lạ lùng.
– Anh... tại sao anh không vào ngành quảng cáo nhỉ? Nó sẽ rất hợp với anh nhất là đối với ngành viễn thông. Những câu nói của anh thu được lợi lớn đấy. – Nó ngụ ý.
Đến giờ, Xiumin mới nhận ra là mình hơi quá trong lời nói.
– Baekhyun, em có chị lớn hơn 1 tuổi hay em gái không? Giới thiệu cho bọn anh đi. Em như vậy chắc chị hay em gái em cũng...dễ thương lắm nhỉ? – Suho lên tiếng, mắt chớp chớp.
– Đừng ương bướng như em là được. – Sehun cười.
– Có, nhà em nhiều người lắm. – Nó ngây thơ.
– Bao nhiêu mà bảo nhiều? Có đủ cho 3 đứa tụi anh không? – Xiumin không nói Chanyeol vì ai chẳng biết Kyungsoo và cậu là một đôi.
Nó vênh mặt suy nghĩ làm 3 chàng trai kia ngạc nhiên, đến cả anh chị em trong nhà bao nhiêu cũng không nhớ rõ, đúng là đãng trí mà.
– Umk... Trên dưới lúc em đi là khoảng.... 3,290,629 người (nhà tình thương EXO-L mà lị... :v). – Nó vừa dứt câu, mấy cái miệng hả to nhìn nó. Câu nói của nó có sức thu hút ngay cả với một người như Chanyeol.
– 3,290,629 người? Cậu... ngủ nhiều quá nên đầu óc không tỉnh táo hả? – Chanyeol nheo mắt.
– Pama em sinh nhiều vậy? Bảo họ dạy tụi anh đi. – Suho đùa vì ngỡ rằng nó cũng đang đùa.
Nó cúi gằm mặt làm cả bọn ngạc nhiên hơn nữa.
– Pama em...mất rồi. Từ nhỏ em sống ở nhà tình thương. – Nó đáp nhỏ nhẹ, giọng đượm buồn, không giống nó một chút nào.
– Xin...xin lỗi Baekhyun, bọn anh không cố ý nhắc đến. – Sehun bối rối.
Còn Chanyeol sau khi nghe nó nói, máu nóng đã dồn đến tận đầu, chỉ chực bốc khói. Cậu hậm hực bước ra khỏi phòng bệnh. Nhưng bước chân nặng trĩu, cậu không ngừng nghĩ về những gì nó nói.
Một đứa trẻ ở nhà tình thương ư? Tại sao ông nội lại ép cậu cưới một người như vậy? Cứ tưởng đây là một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối nhưng không phải. Cậu đã bị lừa. Nếu là vì danh dự, vì tương lai của gia đình, cậu chấp nhận sống với nó ba tháng nhưng đằng này lại không vì bất cứ thứ gì cả.... Tại sao? Tại sao lại bắt cậu chia tay Kyungsoo, người cậu yêu để đến với một đứa nhỏ không quen biết mà không được một chút quyền lợi nào cho gia đình cậu???
Mãi suy nghĩ, cậu đã đứng trước cửa nhà mình. Vẫn vẻ mặt bất cần đời, cậu ngạo nghễ bước vào nhà, giờ này, ông nội và pama đã về và...cậu muốn nghe lời giải thích.
– Baekhyun, Baekhyun sao rồi? – Ông nội hỏi.
– Cháu muốn biết...tại sao lại là cậu ta? – Chanyeol nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lạnh của ông mà bây giờ cậu đã đủ can đảm để nhìn vào.
– Cậu ta? Cháu muốn biết gì? – Ông nội nhăn mặt.
– Thằng nhỏ đó được ông rước từ nhà tình thương về. Cho sống đã là làm việc thiện rồi, vì sao cháu lại phải cưới cậu ta? – Chanyeol bộc bạch.
-..............
– Ông có biết vì cuộc hôn nhân này mà cháu đã phải hy sinh rất nhiều không? Cháu không có ý chê gia cảnh cậu ta nghèo nhưng ông làm vậy là không công bằng với cháu.
– Ta không công bằng với cháu sao? Ông nội nó là bạn thân của ta. Ta và ông ấy đã lập hôn ước. Ta không muốn là kẻ thất hứa. Khi nghe tin gia đình thằng bé mất trong một vụ tai nạn, ta đã rất hoảng hốt. Suốt bao nhiêu năm nay, ta đi tìm thằng bé, mong được bù đắp phần nào và cuối cùng lúc ta tìm thấy thằng bé cũng chính là lúc gia đình ta phải thực hiện hôn ước đó. Cháu hiểu chứ, Chanyeol? – Ông nội ôn tồn giải thích. Lần đầu thấy ông nói nhiều vậy.
– Cháu không cần phải hiểu. Ông bắt cháu bỏ rơi người yêu chỉ để thực hiện một lời hứa thời trẻ thôi ư? Ông thật là quá đáng. – Chanyeol hét lên. Trong lòng cậu trỗi dậy những nỗi lo, những điều buồn bực.
– Đúng, cháu không cần phải hiểu, nhưng kể từ cái lúc thằng bé có mặt trên cõi đời này, nó chính là cháu dâu của ông. Nếu cháu không muốn, ta cũng không ép, chỉ cần cháu thừa nhận cháu không phải cháu ta, cháu sẽ không cần cưới con bé.
Ông nội nói rồi bước lên phòng. Chanyeol cúi gầm mặt, cậu bỏ ra ngoài ngay sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa của ông.
Sao chứ? Hôn ước từ lúc mới chào đời sao? Vậy sao mọi người còn để cậu ra ngoài, sao không nhốt cậu ở trong nhà mãi mãi, để rồi cậu gặp Kyungsoo, yêu cậu ấy, mọi người mới nói cậu phải lấy một thằng nhỏ khác mà là lấy chứ không phải chỉ sống với nó ba tháng. Ông nội lừa cậu ư? Sao ông nỡ. Ông có lời hứa hôn quan trọng nhưng còn cậu? chẳng phải đã có cái bản hợp đồng đó sao? Ba tháng sau, nó sẽ phải rời xa cậu. Ba tháng thôi mà.... Làm sao ông có thể giữ lời hứa còn cậu thì không cơ chứ?
"If you wander off too far, my love will get you home.
If you follow the wrong star, my love will get you home."
– Alo – Nó nhấc máy.
– ............... – Đầu dây bên kia im phăng phắc.
– Alo, nói nhanh không tôi tắt máy đấy! – Nó hét lên và nhìn tên người gọi.
– "Cậu....hãy nhớ đấy" – Giọng Chanyeol đầy rẫy sự đe dọa.
– Nhớ gì? – Nó ngạc nhiên và dường như cái cảm giác lành lạnh lại xuất hiện.

Nó gập máy mà mồ hôi rịn ra cả tay. Anh ta có ý gì? Có bao giờ nó quên đâu cơ chứ? Nó cũng chẳng có cớ gì để ở lại cả. Ừ thì cái lần Chanyeol cứu nó, nó có hơi cảm động chút xíu nhưng chỉ dừng lại ở đó thôi. Chẳng có gì cả. Làm sao nó lại thích một người như Chanyeol? Không...không thích....
Người ta thường cô đơn bởi chỉ biết xây tường chứ không quan tâm đến việc xây dựng những cánh cửa. Chính vì vậy, họ lạc lõng, bơ vơ trong chính thế giới mà họ tạo ra để che giấu cái bản thân của mình.
Các bạn nghĩ sao về một nàng công chúa không có trái tim dành cho tình yêu? Không hẳn là không có mà chính xác hơn là trái tim yêu thương của công chúa đã bị bà phù thủy có cái tên là SỐ MỆNH phù phép, giờ vẫn đang ngủ say trong chuỗi ngày đau khổ tưởng chừng như vô tận.... Làm sao để khiến cho trái tim nàng tan chảy mà không cần phải đun nóng trên ngọn lửa đang sôi sùng sục vì lửa có thể làm bỏng nàng. Làm sao để khiến nàng công chúa không biết yêu có thể cảm nhận được vị ngọt của tình yêu bởi vị đắng nàng có lẽ đã nếm thử một lần và một lần là quá đủ.... Có phải chăng sẽ giống như bao câu chuyện cổ tích, một chàng hoàng tử sẽ xuất hiện và sẽ dùng trái tim ấm áp, bao dung của chàng để cảm hóa trái tim hóa đá kia? Và sự xuất hiện của hoàng tử sẽ làm trái tim nàng công chúa nhỏ sống lại hay sẽ lại một lần nữa khóa chặt trái tim nàng với chốn địa ngục của tình yêu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top