Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

If you wanna of too far. My love will get you home....
– Alo.
– "Mai cậu và hắn về quê sao?" – Cái giọng lạnh lùng ở bên kia đầu dây.
– Thông tin nhanh lẹ vậy? – Nó trêu.
– "Không đùa. Vẫn còn nhớ những lời tôi dặn chứ?"
– What? – Nó nhíu mày.
– "Không được rời anh ta nửa bước. Và có chuyện gì nhất định phải gọi cho tôi." – Kai gằn giọng.
– Anh đừng làm người khác tò mò như vậy.
– "Thế thôi" – Nói rồi, cậu gập máy. Nó gắt lên. Hình như cái kiểu gập máy không để người ta kịp nói gì đã trở thành "thói quen" của những cool boy hay sao ý!
Ngồi trên xe, nó vẫn không thôi thắc mắc về những gì hôm qua ông nội nói. Rốt cuộc thì vì sao lại là sau này sẽ nói với nó chứ không phải là bây giờ?
Bên cạnh, Chanyeol cũng mải theo đuổi những ý nghĩ của riêng mình. Liệu có phải cậu cũng đang nợ nó? Liệu có phải cậu dù không tham gia nhưng cũng gián tiếp gợi lòng tham nơi ông nội?
Bỗng, mắt cậu sáng rực lên. Qua kính chiếu hậu, cậu nhìn thấy một chiếc xe màu đen cách xe cậu không xa. Bằng những quan sát tinh tế và cũng là người từng trải, cậu có thể dễ dàng nhận ra mình đang bị bám đuôi.
Đến đoạn rẽ, Chanyeol quay tay lái và chiếc xe nhanh chóng bước vào con đường ngoặt. Chiếc xe phía sau vẫn bám theo.
"Kít" Chanyeol hãm phanh làm nó dúi người về phía trước.
– Anh làm cái quái gì vậy? – Nó gắt.
– Ngồi yên. – Cậu ra lệnh rồi hạ tấm kính phía cửa bên xuống.
Chiếc xe màu đen bóng loáng cũng dừng lại sát bên xe cậu. Tấm kính kia cũng dần hạ xuống, để lộ một mái đầu với nụ cười nửa miệng thường trực.
Nó cố nhìn tên kia nhưng bị người Chanyeol che khuất tầm nhìn.
– Khá lắm. – Hắn ta đưa tay kéo gọng kính đen xuống.
– Người quen. Theo dõi tôi sao? – Chanyeol cười khẩy.
– Nhầm rồi. Không phải anh mà là cậu ấy. – Phía bên kia, hắn chĩa đôi mắt sắc lạnh vào nó.
Chanyeol nhíu mày khó hiểu.
– Oh! Không ngờ thủ lĩnh của EXO-M hội mà cũng có ngày phải theo dõi một ai đó.
Phải. Chàng trai với đôi kính đen chính là Kai.
– Đừng nói khích nhau như vậy. Nếu không bảo vệ được ai đó thì cũng đừng mang nguy hiểm đến cho người ta. – Kai nhếch mép.
– Anh nói vậy là có ý gì? – Chanyeol chau mày.
– Đáng lẽ cậu phải hiểu hơn tôi chứ? – Kai vừa nói vừa nghiêng người về phía trước và nháy mắt với nó – Này, nhớ những gì tôi nói hôm qua đấy.
Chiếc xe chạy vụt đi trong sự sững sờ của nó và Chanyeol.
– Hôm qua anh ta nói gì? – Chanyeol quay sang nó.
– Nói chuyện bình thường thôi. – Nó nhún vai.
– Nói chuyện bình thường là nói gì mới được chứ?
– Nếu anh là người biết giữ lời hứa thì anh chắc cũng sẽ hiểu vì sao tôi lại không thể nói cho anh biết được. – Nó biết nói dối là không tốt bởi nó đâu có hứa gì với Kai đâu.
– Cậu...khá lắm. – Chanyeol bực bội rồi lái xe đi tiếp chặng đường.
Nhà bà nội vẫn không khác xưa là bao nhưng có vẻ bà gầy hơn nhiều
Có lắm lúc, nó muốn hỏi bà vì sao lại không hỏi thăm ông, muốn hỏi bà vì sao lại không muốn gặp ông nhưng không hiểu sao nó lại không thể. Nó cảm thấy mình đã đi quá giới hạn và mặc nhiên nghĩ rằng mình không là gì để nhúng quá sâu vào chuyện gia đình của người khác.
Vì tiết kiểm tra ngày mai nên bọn nó không thể nán lại nhà bà quá lâu được.
Leo lên xe với vẻ mặt nặng trịch, Chanyeol vẫn không thôi nghĩ về cuộc "chạm trán" với Kai ban sáng.
– Bà nội tôi không cho cậu ăn cơm đầy đủ à? – Chanyeol liếc nhìn nó rồi hỏi.
– Biết làm sao được. – Nó thở dài. Cái dạ dày đang lên tiếng biểu tình.
"Kít" Xe dừng lại bên vệ đường.
– Ngồi yên ở đây, không được đi đâu đấy. Lát nữa tôi quay lại. – Chanyeol bước xuống xe rồi quay lại dặn nó.
– Umk. – Nó gật đầu lia lịa tỏ vẻ hiểu.
Thế rồi cậu bước đi.
Nó ngồi lại một mình.
"Cốc..cốc"
Tiếng ai đó gõ nhẹ vào cửa xe.
Nó hạ cửa kính.
– Lay? Là bạn sao? – Nó cười tươi.
– Á! Baekhyun, sao trùng hợp vậy? – Cậu bạn réo lên.
– Uk. Mà sao bạn lại ở đây? – Nó nhìn quanh.
– Xe của mình bị sao ý. Định nhờ vả không ngờ lại gặp bạn – Lay chỉ tay về chiếc xe đỏ chói ở đằng xa.
Nó không phải là chuyên nghiệp trong lĩnh vực này những vẫn xông xả theo cậu bạn đến chỗ cái khối màu đỏ kia xem xét.
– Lốp sau bên trái ý. – Lay nhăn mặt.
– Umk. Nó không còn chút hơi nào luôn à. – Nó cúi xuống xem xét.
"Đốp"
Một tiếng động nhẹ vang lên chẳng để cho nó kịp á tiếng nào. Chỉ thấy trời đất quay mòng mòng rồi đổi chỗ cho nhau. Mi mắt nó nặng trĩu, chẳng nhận thức được gì ngoài việc mình ngã nhào ra đường.
"Rầm"
Cái thân hình của nó chiếm chỗ trên con đường bê-tông.
Rồi một nụ cười xuất hiện trên môi một ai đó...
– Thằng nhỏ này chạy đâu rồi nhỉ? – Chanyeol quay trở lại với hộp cơm trên tay nhưng chẳng thấy nó đâu cả.
Chợt, một mảnh giấy ghi chú nhỏ đập vào mắt cậu. Trên đó, một dòng chữ viết vội nhưng rất rõ: "Anh về trước đi, tôi tự biết đường về."
Đôi chân mày chau lại, đặt hộp cơm sang bên, cậu nghĩ mông lung.
"Nếu không bảo vệ được ai đó thì cũng đừng mang nguy hiểm đến cho người ta."
Câu nói ban sáng của Kai lại khiến cậu phải suy nghĩ. Liệu có nguy hiểm nào không?
Nó cảm thấy thân hình đau ê ẩm. Đau nhất là ở sau gáy. Đã có chuyện gì xảy ra với nó và tại sao lại tối thế này? Nó có cảm giác như lơ lửng, choáng váng. Đầu nó cũng đau như búa bổ. Nó cố gắng tìm về với tiềm thức và hiện tại để rồi nhận ra rằng mình thậm chí còn chẳng thể nhấc nổi mi mắt chứ đừng mong đến ánh sáng.
– Thằng bé đó vẫn chưa tỉnh sao? – Một giọng nói của con gái vang lên. Dù đã cố mở mắt để nhìn nhưng có lẽ là quá sức với nó.
– Chưa. Vẫn còn mê man. Chắc là đánh hơi mạnh. – Giọng nói này có phần rất quen với nó.
Bỗng nó nhớ đến Lay. Cậu bạn đi cùng nó liệu có xảy ra chuyện gì? Đang rơi vào tình trạng như nó hay thậm chí còn tệ hơn?
– Kế hoạch đó sao rồi chị? – Lại giọng nói "quen quen" đó.
– Yên tâm. Lát nữa người đó sẽ đến.
Chói.
Khoảng không trước mắt nó sáng lên dần và hai lớp mi nặng nề kéo lên để lộ đôi mắt đen nheo nheo vì nắng.
Nó nhận ra mình đang nằm sõng soài dưới sàn của một nơi đầy bụi bặm, chân tay bị trói bằng dây thừng.
Nó lắc đầu để lấy lại sự tỉnh táo thì bỗng đầu nó va phải một cái gì đó cưng cứng khiến nó Á lên một tiếng.
Những bước chân vội vã lại gần nó và trước mặt nó là hai bóng người đang chiếm hết ánh sáng từ ô cửa sổ hắt vào khiến khuôn mặt họ tối đen và khiến nó chẳng thể nhận ra ai đang đứng trước mặt mình.
– Bạn tỉnh rồi à?
Nó nhíu mày. Giọng nói này quả thật là rất quen mà.
– La...Lay? – Phải khó khăn lắm nó mới thốt ra một cái tên cũng rất "quen" với nó.
– Cảm ơn đã nhận ra tôi. – Lay nhếch mép cười.
– Tại sao lại là bạn? – Nó như không tin vào những gì mình vừa trải qua.
– Tại sao lại không phải là tôi? – Cậu bạn nhún vai. – Bạn không biết thật hay giả vờ không biết vậy Baekhyun?
Những hình ảnh quá khứ như một cuốn phim đang trôi từ từ trong đầu nó. Và người ta thấy nó cười, cười chính bản thân mình.
– Thì ra cái lần tôi bị lạc trong rừng là do bạn. Còn lần này, bạn làm vậy là có ý gì? Mấy người muốn gì ở tôi?
– Cho xin chút danh dự và lòng tự trọng của mày thôi. – Một giọng nói khác vang lên thu hút sự chú ý của nó.
– Bạn là....
– Taeyeon, chị họ của Lay, bạn thân của nó bị mày cướp mất thằng người yêu. – Taeyeon nhìn nó bằng ánh mắt cay độc và nhờ ánh nắng, ánh mắt đó càng hiện lên như một lưỡi dao nhuốm màu đỏ đầy chết chóc.
Nó cố ngồi dậy nhưng không được. Nó muốn nhìn rõ hơn gương mặt của cô bạn có tên Taeyeon này nhưng không thể bởi cô đang đứng ngược chiều nắng.
– Tôi sao? Sao tôi chẳng nhớ mình đã cướp thằng người yêu nào của người nào là bạn thân của người có tên là Taeyeon cả nhỉ? – Nó nheo mắt.
– Đừng giả nai. Tên Chanyeol đó bị mày lừa chứ tao thì không đâu. Thật tao không hiểu hắn ta tại sao lại chọn thằng bé như mày mà bỏ qua đứa bạn đa tài của tao nữa. – Taeyeon di chuyển lại gần và nâng cằm nó lên. Đến lúc này nó mới có thể nhìn rõ được khuôn mặt của cô bạn.
Và lúc đó, chính nó cũng đã hiểu mình đang rơi vào tình huống nào và nó hiểu mình đang trả cái giá trong khi nó chẳng mua bất cứ thứ gì vì Chanyeol đâu có thích nó. Nếu cậu thích nó dù chỉ một ít thì có lẽ nó sẽ chấp nhận cho cái giá hôm nay. Có đáng chăng?
Nó cười khẩy và nụ cười đó khiêu khích lòng hiếu thắng của Taeyeon, cô hung hãn đẩy nó ra thật mạnh.
"Đốp"
Đầu nó va mạnh vào cạnh bàn mục gần đó và một lần nữa, nó rơi vào trạng thái mê man, choáng váng, chẳng nhận thức được gì ngoài việc mình đã ngất đi.
– Chị mạnh tay quá chăng? – Lay nhìn nó lo lắng.
– Cậu ta không chết được đâu. Phải cho cậu ta ngủ mấy ngày mới thực hiện được kế hoạch của chúng ta. – Taeyeon cười nham hiểm rồi lướt ngang qua người nó giờ chẳng khác nào một cái xác.
– Chẳng phải hôm nay cậu ta có tiết kiểm tra sao? Thế mà lại không đi học. – Chanyeol đi qua đi lại lo lắng.
Chợt, điện thoại trong tay cậu rung lên, một tệp tin từ số lạ được gửi đến.
Open.
Vừa nhấn nút thì lập tức, trên màn hình điện thoại, những bức ảnh với dáng hình người con trai quen thuộc xuất hiện. Trong bức ảnh có máu, máu trước mắt cậu và máu chảy trong lòng cậu.
Phía dưới kia có một dòng tin nhắn:
"Chanyeol, cậu đến bệnh viện thành phố, phòng 303, tầng ba nhanh."
Đưa đôi mắt thờ thẫn nhìn xung quanh rồi bỗng quay về với thực tại, cậu chạy nhanh đến địa chỉ mà "người lạ" nói. Cậu chỉ mong gặp được người đó bởi cậu đã thấy máu, thứ đáng ra người con trai ấy không nên để rơi...
– Này, có chuyện gì mà chạy như ma đuổi vậy? – Sehun cùng Suho và Xiumin đang đi ngược chiều.
– BUÔNG RA. – Chanyeol hét lên giận dữ.
Lập tức, Sehun buông tay ra và cả ba chạy theo cái bóng ma vương đang nổi giận kia.
Tại bệnh viện, Chanyeol bực bội nhấn nút thang máy. Cái thang máy chạy chậm hay là tim cậu đang đập quá nhanh?
Khẽ đẩy cái cửa phòng bệnh nặng trịch, cậu bước vào phòng và đưa mắt tìm kiếm.
Trước mắt cậu, một cậu con trai nhỏ đang nằm trên giường bệnh trắng muốt. Những ngọn tóc lòa xòa nơi khuôn mặt và mắt cậu dừng lại nơi vệt băng trắng đang hiện diện bên gò má kia.
Cậu từ từ tiến lại gần và đưa tay chạm nhẹ vào cái vết băng vừa mới xuất hiện trên khuôn mặt đẹp, thầm nguyền rủa kẻ đã gây ra chuyện này.
Cậu con trai nhỏ từ từ mở mắt và bất giác ôm chầm lấy cậu như một thói quen.
– Chanyeol. – Tên cậu được thốt lên trong làn nước mắt.
– Ai đã làm việc này? – Chanyeol gằn giọng.
– Là...là...
– Tại sao không nói? – Chanyeol ra vẻ đe dọa.
– Là vợ cậu, Baekhyun. – Một giọng nói thứ ba xen vào cuộc nói chuyện.
Cả hai con người trong phòng quay lại nhìn người vừa cất tiếng nói kia.
– Taeyeon, sao cậu...? – Cậu bệnh nhân nhỏ vò hai tay vào nhau lo lắng.
– Kyungsoo, sao lại phải giấu chứ? Hãy cho cậu ta biết rõ vợ cậu ta là người thế nào đi. – Taeyeon chau mày rồi nhìn sang Chanyeol – Sao hả? Thất vọng chứ? Người vợ dễ thương, đáng yêu của cậu...
Cậu nhìn Kyungsoo, nhìn vết thương trên mặt cậu rồi hạ giọng:
------.__.------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top