Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Baekhyun, em tỉnh rồi. – Sehun đứng bên giường bệnh, khẽ cười.
– Sao lại phải cố chịu đựng như vậy? Mệt thì phải nói chứ đứa em ngốc. –Xiumin tỏ vẻ trách móc.
– Em xin lỗi. – Nó lí nhí rồi bỗng mím chặt môi, nước mắt từ đâu bủa vây lấykhóe mắt.
– Mọi chuyện qua rồi. – Sehun xiết chặt tay nó, tay kia khẽ lau những giọtnước mắt long lanh.
Ở ngoài phòng bệnh, trong ánh sáng mập mờ, một bóng người cao lêu nghêu lặnglẽ nhìn người bệnh nhân nhỏ nhắn trong phòng bệnh, buông tiếng thở dài đầy não nề.
Ngày hôm sau, nó có thể xuất viện.
– Cháu đã đi đâu vậy? Sao sắc mặt lại xanh xao thế kia? – Ông Park nhìn nóđầy trìu mến.
– Cháu không sao. Cháu... cháu – Nó đưa mắt tìm kiếm ai đó. Đơn giản chỉ làmuốn khớp kịch bản với cậu.
– Cậu ấy sang nhà bạn mà. – Chanyeol từ trên gác bước xuống.
– Đúng ạ. Cháu ở nhà bạn cháu mấy hôm nay. – Nó cười trừ.
– Cậu ổn chứ? – Chanyeol e dè hỏi.
– À... ổn. – Nó cười.
– Ngày mai cậu có thể nghỉ ở nhà.
– Không sao. Tôi muốn đến trường. – Nó chợt nghĩ đến hai người bạn thân, thấycó lỗi vì sự vắng mặt đột ngột.
– Umk. Vậy mai tôi đưa cậu đi học. – Chanyeol cố làm ra vẻ thản nhiên.
Quả thật là không giống với trong tưởng tượng của nó. Nó cứ nghĩ rằng cuộcgặp gỡ với cậu sẽ là trong không khí nặng nề đến ngạt thở. Nhưng trên thực tế,chỉ có ngạt thở chứ không hề nặng nề.
Lạ rằng sau đó, Chanyeol không hề đả động đến vụ cũ nữa. Nó mặc nhiên choqua bởi đó cũng là những gì nó muốn. Cuộc sống cứ tiếp tục tiếp diễn nhữngchuỗi ngày ê đềm vẫn hơn.
– Xin....xin lỗi. – Chanyeol lắp bắp. Sao dạo này cậu luôn phải xin lỗi nó thếkhông biết.
– HẢ? – Nó tròn mặt nhưng chợt hiểu ra vấn đề – À...không sao!
– Cậu không để bụng chứ? – Chanyeol thăm dò.
– Không mà. – Nó cười tươi.
"Hãy cứ cười như thế nhé! Đừng bao giờ khóc, nhất là khóc vì tôi!!!"
Hôm sau, nó leo lên xe và ngồi cạnh Chanyeol. Nó vẫn còn đang ngái ngủ. Sángnay chẳng ai đánh thức nó, thế là lỡ mất bữa sáng. Nó thề rằng giờ ra chơi nhấtđịnh xuống canteen làm một bữa ra trò.
– Cầm lấy. – Chanyeol đưa cho nó hộp cơm.
– Gì đây? – Nó không ngu đến mức không nhận ra đó là cái hộp cơm nhưng mà nóhơi nghi ngờ không biết có ẩn ý gì không. Giả dụ như độc tố?
– Cơm sáng đấy.
– Cho tôi hả? Cảm ơn. – Nó tiện tay mở ra xem bên trong.
– Không phải cho đâu. Chỉ tại những món đó không hợp khẩu vị nên để cậu ăncho đỡ phí. – Ai cũng có thể thấy mặt cậu đang đỏ dần lên. Nói dối không chớpmắt
Nó xem xét hộp cơm, nở một nụ cười lém lỉnh. Có ngu mới tin những lời cậunói. Cậu tưởng nó là ai? Sống chung với cậu gần hai tháng, không lẽ nó kém cỏiđến mức chẳng thể nhận ra rằng trong hộp toàn những món "ruột" của thiếu gianhà ta.
Nó cười đầy mãn nguyện rồi mang theo sự mãn nguyện đó ăn luôn cùng cơm.
– Bạn không sao chứ? Đã khỏi bệnh chưa mà đi học. – Chen đón đầu nó ngay cửalớp.
– Sao bạn biết mình... vào viện. – Nó chớp mắt.
– Sehun bảo vậy. Anh ta bảo bạn cần yên tĩnh và không muốn ai làm phiền,nhất là anh chàng Chanyeol gì đó. – Thằng nhóc tường thuật lại rồi quay ngoắtmục tiêu sang nó – Mà rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với bạn?
– Không có gì đâu. Một vài chuyện không đâu mà. Cảm ơn...vì đã lo cho mình. –Nó khẽ cười.
– Vì chúng mình là bạn mà.
– Bạn ư? Thật... – Nó định trêu thằng nhóc nhưng Chen đã nhanh chóng cướp lời.
– Thật hạnh phúc.
"Một trong những hạnh phúc của đời sống là tình bạn. Một trong những hạnhphúc của tình bạn là có một người để chia sẻ những tâm tư thầm kín."
Luhan bước đi trên con đường rợp bóng đèn. Phố đông người nhưng thiếu bóngmột người lại trở nên vắng vẻ lạ thường.
Đã có lúc cậu bé cho phép bản thân được yếu lòng chút ít, được nghĩ vẩn vơvề một người con trai. Đã có những lúc cậu mường tượng về một giấc mơ có anh vàcậu. Nhưng chưa bao giờ cậu dám làm gì hơn những suy nghĩ.
"Khóc đi Luhan. Mày đâu phải là đứa mạnh mẽ? Mày núp dưới cái bóng củaanh Lộc Hàm. Anh ấy đi... mày lại thu người sau lưng người mà mày luôn xem làchị. Chẳng lẽ mày là đứa ki bo, keo kiệt đến nước mắt cũng không muốn để rơisao?"
Cậu bé tự nhủ với lòng mình.
Cầm điện thoại trong tay, cậu bé nhấn số quen thuộc.
– "Alo" – Đầu dây bên kia là một giọng nói đầy mệt mỏi.
– Chị à! Em đây. – Câu bé ngập ngừng.
– "Luhan, chị thật sự rất mệt. Cho chị nghỉ ngơi"
– Có lẽ em không thể chịu được chị ạ. Em không thể sống thiếu anh ấy.
– "Cái đó sao em lại nói với chị? Có phải chị cấm em trở về bên hắnđâu? Nhưng nghĩ đến anh trai em trong mỗi hành động nhé" – Cô gái kia nói,giọng đe dọa. -_-
Luhan hiểu chứ. Chẳng ai cấm cậu bé đến với Sehun cả. Đó là quyền của cậu. Mỗi lần ở cạnh anh, cậu bécảm thấy ấm áp lạ nhưng đồng thời, hình ảnh anh trai luôn ám ảnh trong cậu mỗikhi sánh bước bên Sehun.
Quên anh đi.
Phải, quên đi thôi.
Nhưng sao càng cố quên thì lạicàng nhớ thế này?
Vậy thì nhớ đi, đừng quên nữa.
Nhưng càng nhớ lại càng đau khổ. Ai đã bảo thời gian là phương thuốc, vậy sao trái tim mãi vẫn không thể khỏiđược?
Vậy thì đừng nhớ và... cũng đừngquên. Tha thứ đi, bỏ qua đi. Không ai là kẻ có tội, có tội nhất chính là bảnthân mình khi đã cố đi tìm kẻ có tội hơn.
– Em đợi lâu chưa? – Sehun thởhồng hộc.
– Không ạ. Giờ đi đâu đây? –Luhan xua đi mọi suy nghĩ.
– Tùy đôi chân thôi. – Sehun nháymắt rồi kéo tuột Luhan về phía trước.
– Anh Sehun, đây là.... – Luhannhìn lại con đường nơi mình đang đứng.
– Đừng nói với anh em quên hômnay là ngày gì nha? – Sehun nhìn cậu bé.
– Sao quên được chứ? – Luhan cườibuồn. – Hôm nay... là ngày giỗ của anh em.
– Umk. – Sehun xoa đầu cậu bé – Đây là nơi Lộc Hàm bị tai nạn.
Sehun đau khổ nhắc lại nỗi đaunăm xưa. Không hiểu sao cậu lại muốn Luhan cùng cảm nhận nó với cậu.
– Tại sao anh trai em lại bị tainạn ạ? – Luhan hỏi, chất giọng đượm buồn. Cậu bé có cần phải hỏi không khi màcậu đã biết quá rõ? Chỉ là muốn nghe một lời nói nào đó từ Sehun mà thôi.
– Vì anh. – Sehun cúi đầu.
-.....
– Anh xin lỗi. Hôm đó anh say nênđã không kiểm soát được hành động, khiến anh trai em buồn và rồi cậu ấy rời xaanh và em mãi mãi.
– Em biết. – Luhan lí nhí. Thậtra cậu bé có hận Sehun đến vậy không? Hay chỉ là vì được tiếp thêm hận thù từmột con người khác, người bạn thân của anh trai cậu, người cậu xem là chị củamình?
Tiếng còi xe, tiếng xôn xao củadòng người qua lại không thể lọt nổi vào tai hai con người này. Đối với họ,không gian thật tĩnh lặng...
– Anh Sehun.
– Sao vậy? – Sehun cúi xuống nhìnthẳng vào mắt Luhan.
– Thực ra... em đã rất hận anh vàem....đang trả thù anh. – Luhan thú nhận rồi bất chợt vòng tay ôm lấy Sehun thậtnhẹ nhàng, thật ấm áp.
– Vì anh em? – Sehun khẽ hỏi. Cậu hiểu nên không có gì đáng ngạc nhiên.
– Nhưng... em sai rồi. Dường như rời xa anh không phải là em đang trả thù anhmà đúng hơn là trả giá cho sự mù quáng của mình. – Luhan chợt khóc.
– Anh xin lỗi.
– Em đã nói dối anh. Lúc tỏ tình với anh, em đã nói dối rằng sẽ chính thứctheo đuổi anh nhưng thực ra là chính thức bắt tay vào một cuộc trả thù tưởngchừng như hoàn hảo. Và rồi càng ngày, em càng nhận ra, em đã yêu anh mất rồi.Không phải em làm anh đau khổ mà là em đang tự làm đau chính mình. Lúc chiatay, không phải em rời xa anh mà là anh xa dần em. Em thật là xấu xa. Là em íchkỷ muốn giữ anh bên mình. Dù rất cố quên anh nhưng em không thể. Vô dụng quáanh nhỉ? Có lúc em muốn quay lại, em muốn sống những ngày có anh, cùng anh đilòng vòng quanh phố, làm vài món ăn cho anh, nhắn tin cho anh và gọi điện chúcanh ngủ ngon. – Luhan cà đầu vào vai Sehun.
– Vậy thì đừng quên anh nữa nhé? Vậy thì hãy quay lại đi. Dù anh không thểgiúp em làm cho thời gian trở về nhưng anh có thể cùng em làm lại tất cả. –Sehun dùng tay vuốt nhẹ lên mái tóc non mượt của cậu bé.
Bất giác, Luhan đẩy Sehun ra, ngước nhìn cậu bằng đôi mắt long lanh nước.
– Có quá muộn không? – Cậu bé thốt lên đầy ngạc nhiên.
– Chẳng bao giờ là quá muộn để yêu thương cả, cậu bé ngốc. – Sehun cười hiềnrồi khẽ cốc đầu cậu bé.
Luhan mỉm cười hạnh phúc. Có lẽ cậu bé không còn là kẻ "keo kiệt, ki bo" nữarồi bởi rất dễ để nhận ra nước mắt đang chảy dài trên gò má ửng hồng của cậubé.
Hận thù là gì chứ?
Trả thù để làm gì cơ chứ?
Đã có ai đó từng nói rằng:"Tha thứ là tự cởi trói cho bản thân".
Thật nhẹ nhõm và bình yên...
– Ông nội và ba mẹ tôi đâu? –Chanyeol bước xuống lầu, nhìn quanh.
– Đi cả rồi. – Nó nhún vai rồiquàng cái tạp dề vào người.
– Vậy tối nay chỉ có cậu và tôi ởnhà sao? – Chanyeol nhíu mày nhìn nó.
– Tôi có ăn thịt anh đâu mà sợ dữvậy? – Nó lè lưỡi, trêu.
– Ai bảo tôi sợ cơ chứ? –Chanyeol giãy nảy rồi bật ti vi lên cho không khí sinh động.
– Mặt anh tái xanh kia kìa. – Nócười tinh nghịch rồi vùi vào đống đồ ăn.
"Mình thế à? – Chanyeol nghĩ thầmrồi vuốt mặt – Mình với cậu ta ở nhà? Làm gì? Làm gì đây?"
– Ah. Toi rồi!!!! – Nó hét lên.
– Cái gì toi? – Cậu nghe thấytiếng hét tá hỏa của nó liền chạy vào bếp.
– Híc! Mẹ anh dặn đi ra siêu thịmua thức ăn mà tôi quên mất. – Nó cười trừ, đồng thời mở cánh cửa tủ lạnh ra.
– Đồ đãng trí. – Cậu cốc đầu nó.
– Đi ăn nhà hàng nha? – Nó chộplấy cớ, hai mắt long lanh.
– Cậu trả tiền. – Chanyeol đáphững hờ.
– Không. Sao lại thế chứ? Anhgiàu hơn tôi mà. Sao lại bắt nạt sức lao động của người khác như vậy? – Nó giãynảy.
– Vậy thì ngoan ngoãn ở nhà.Không đi đâu cả. – Chanyeol vừa nói vừa xoay xoay chìa khóa trên tay, mặt hiệnlên dòng chữ: "Tôi khóa cửa rồi. Cậu đừng mong đi ăn lẻn một mình."
Nó chỉ muốn nhào tới cào cấu xécậu nhưng hình ảnh của những dĩa thức ăn cứ hiện lên khiến nó không thể nào cóhành động "vùng lên kháng chiến" được.
– Thôi được rồi. Tôi trả tiền. –Nó hạ giọng.
Chanyeol cười thầm trong bụng. Vui vẻ kéo tuột nó ra ngoài.
– Đây là nơi sẽ ăn à? – Nó ngước nhìn tòa nhà sang trọng sừng sững trướcmắt.
– Vào thôi. – Cậu lôi nó vào.
"Tiền của tôi? Ôi tiền của tôi không phải chỉ để phục vụ anh một bữa ănchứ?"
Sau khi gọi món, cậu quay lại nhìn nó, mắt ánh lên tia cười.
– Anh muốn chơi tôi sao? – Nó lườm cậu.
– Tùy cậu nghĩ sao cũng được. Ăn đi. – Cậu nhếch mép.
Tức như thế thì làm sao nuốt trôi được cơ chứ. Thức ăn mà cứ như đá vậy, nócắn, nó nghiến đủ kiểu.
Nhưng rồi cơ mặt nó giãn ra, nó nhập cuộc ăn uống một cách ngon lành.
Chanyeol sững sờ nhìn nó, tự hỏi nó sao mà có thể ăn ngon lành như vậy?Không tức nữa hay sao?
Sau một hồi, thức ăn trên bàn vơi đi phân nửa. Nó chìa tay trước mặt cậu:
– Đưa đây.
– Đưa gì? – Cậu tròn mắt nhìn nó.
– Tiền. – Nó nghiêng đầu.
– Chẳng phải cậu trả tiền sao? – Chanyeol nhếch mép nhắc lại nỗi đau của nó,những tưởng nó sẽ xụ mặt buồn buồn nhưng không ngờ nó cười còn lớn hơn.
– Ừ thì anh phải đưa tiền tôi mới trả được chứ. Tôi bảo tôi trả tiền chứ có bảotôi chi tiền đâu? – Nó nhún vai.
Biết mình bị lừa, cậu cứng họng chẳng nói nổi nên lời. Lát sau, Chanyeol ơthờ nhìn nó, đáp gọn:
– Tôi quên mang đi rồi.
– Sao? – Nó nhổm người về phíatrước. – Anh đùa à?
– Nhìn tôi giống đùa lắm sao? – Cậu đưa mắt nhìn quanh, ra vẻ sợ hãi.
– Vậy giờ... – Nó hốt hoảng. Tiềnnó cũng không đủ trả. Híc! Đúng là gậy ông đập lưng ông mà.
– Tôi hô một hai ba, cả hai cùngchạy nha? – Chanyeol thì thầm.
– Như thế là... phạm pháp. – Nó sợhãi.
– Vậy thì tôi chạy một mình, cậumuốn đi hay ở thì tùy. – Cậu khoanh tay, dựa đầu vào ghế.
Nó cắn răng suy nghĩ. Đi hay ở? Ởlại chưa biết chừng họ sẽ đưa nó đến đồn cảnh sát.
– Vậy thì... ba mươi sáu kế, chuồnlà thượng sách. – Nó đáp chắc nịch.
Chanyeol nhếch mép cười rồi đứngdậy rời khỏi chỗ ngồi.
Cậu chạy đến cạnh nó, nắm tay nóvà... chạy.
Nó chỉ sợ bị phát hiện và kéolại, người ta sẽ đuổi theo nên cố chạy thật nhanh. Vì sợ nên nó cũng chẳng mảymay để ý rằng chẳng có ai gọi bọn nó lại, thậm chí đi ngang qua quầy tiếp tân,những người đó vẫn cúi đầu chào rất lịch thiệp.
– Phù.... Cầu chúa đừng trách tội. Con bị ép buộc. – Nó lẩm bẩm.
Chanyeol khẽ cười rồi thở dốc.
– Không ngờ người như anh cũng có ngày phải...trốn chạy thế này. – Nó nháy mắtđầy tinh nghịch.
– Vì ai chứ? Chẳng phải tại cậu không mang tiền sao?
– Không phải không mang tiền mà là không mang đủ tiền. – Nó cãi.
– Ừ thì không mang đủ tiền.
Chanyeol cười. Không hiểu sao lúc nào ở cạnh nó, cậu đều có thể cười, có thểnói, có thể làm những việc mà chỉ có trong suy nghĩ. Không hiểu vì sao ở cạnhnó, luôn có cảm giác cuộc sống không chỉ có mình cậu đang sống. Và không hiểusao nhìn nó cười, cậu cảm thấy mãn nguyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top